Trâu Già Gặm Cỏ Non

Chương 9: Yêu Đương Vụng Trộm


Đọc truyện Trâu Già Gặm Cỏ Non FULL – Chương 9: Yêu Đương Vụng Trộm


Edit: Fuly
Một màn đặc sắc này, rốt cuộc vẫn phải “không bệnh mà mất”.

Tuy nội tâm như đang có ngàn con ngựa chạy loạn, nhưng Hệ chủ nhiệm vẫn phát huy tốt địa vị của mình —— mạnh mẽ dứt khoát, “dọn dẹp” học sinh.
Nên đi học, đi học.
Nên trở về sửa bài, trở về sửa bài;
Nên “ém miệng” liền xách qua một bên ân cần dạy bảo, ý vị sâu xa giảng qua một lần “Triết học nhân sinh”, 8000 chữ không rời khỏi chủ đề: chuyện hôm nay, chỉ có cậu biết, tôi biết, mấy người này biết, nếu bị truyền đi, hừ hừ.

.

.

.

.

.

Cậu tự hiểu!
Mấy đương sự bị giải tán thật đúng là khóc không ra nước mắt.

Nhất là Tiểu Bạch, đương sự gián tiếp trong sự kiện lần này, cô bị chủ nhiệm phê bình một trận không nói, tới phòng học còn bị bắt quả tang ngay tại trận, vì vậy cô phải sắm vai.

.

.

.

.

.

con mồi —— tưởng tượng giống như sau lưng có một bầy cương thi đuổi theo!
Không phải một con mà là một đám, cô đây phải sắm vai “Cái xác không hồn” sao?
Tiếu Giai cùng Lôi Tiểu Long bị Hệ chủ nhiệm đuổi về, chỉ nhấn mạnh một câu: “Phải học tập cho giỏi.” Ngay cả một cái liếc mắt cũng không còn chịu cho, chủ nhiệm đúng là keo kiệt.
Dĩ nhiên, mấu chốt nhất vẫn là Tô Hoa, cô.

.

.

.

.


.

đây là một củ khoai lang phỏng tay, theo lời của Thẩm Tiếu Ngu: cô là do Thẩm Tiếu Ngu bỏ tiền tỷ bao nuôi; theo lời của Lôi Tiểu Long: cô là bạn gái của Lôi Tiểu Long.

Cũng may Thẩm Tiếu Ngu, cũng chính là nhà tài trợ cho “Romeo và Juliet” lần này, lấy danh nghĩa bàn công việc gọi cô đi, bằng không chủ nhiệm còn phải nhức đầu để nghĩ cách xử trí cô.
Nhưng là.

.

.

.

.

.

thật sự phải đưa Tô Hoa đưa đến tay Lão Thẩm sao?
Đi theo phía sau Lão Thẩm, nhìn bóng lưng ung dung của anh, Tô Hoa bắt đầu thấy thấu hiểu nhân sinh —— nói giỡn! Lúc nãy, khi chủ nhiệm kéo cô qua một bên, Tô Hoa còn tưởng rằng anh sẽ cổ động chủ nhiệm giáo dục cô một phen, không ngờ cuối cùng anh lại bảo cô đến Đình Lưỡng Hồ trao đổi kịch bản với nhà tài trợ, về nhân vật chính Juliet không có cái kết tư tế này!
Nếu đổi lại là ba hay năm ngày trước, đó là chuyện Tô Hoa cầu còn không được, nhưng bây giờ.

.

.

.

.

.chiếc giày bị người ta đoạt đi đã rách nát bẩn thỉu lắm rồi, ai còn muốn nhận về chứ? Cầm cũng ngại bẩn tay! Mà càng thêm khó chịu chính là, người “quăng” chiếc giày rách này lại chính là Lão Thẩm nhà cô!
Đình Lưỡng Hồ được xây trên hồ Kính Nguyệt, nước ở đây rất cạn, nghe nói trước đó có một bạn học nghĩ quẩn nhảy xuống, kết quả nước hồ chỉ mới tới eo của cậu ta, quả nhiên là muốn chết không xong —— đây không biết là do trường học suy nghĩ thấu đáo, hay là bởi vì không muốn bỏ ra một số tiền lớn để duy trì lượng nước đầy trong hồ.
Chậm rãi nghĩ, bước từ tốn, đến lần thứ hai đi dọc theo hồ Kính Nguyệt, rốt cuộc Tô Hoa cũng có thể nghỉ chân, cô quẹo vào lối đi chính giữa hai hồ, ngồi xuống lan can, nhìn Lão Thẩm vẫn đang ra vẻ trí thức đi đằng trước.

Đang suy nghĩ khi nào Lão Thẩm mới có thể dừng lại nghỉ mệt, chỉ một thoáng thất thần, trên mặt thổi qua một trận gió, đột nhiên sau đó có một cánh tay khoác lên vai của cô.
Tô Hoa ngẩng đầu —— Hoắc, Lão Thẩm đến đây lúc nào vậy? Với tốc độ này, nếu đi tham gia thế vận hội Olimpic, nói không chừng còn có thể đạt được cả huy chương.
Ngón tay Lão Thẩm xuyên qua mái tóc Tô Hoa, nhìn mặt hồ đang gợn sóng, nở nụ cười hiền hòa: “Em nghĩ anh nên khen em trước hay là mắng em trước đây?” Vừa nói, anh vừa dần dần chuyển tầm nhìn về người Tô Hoa, ánh mắt cũng biến thành quỷ dị.
Tô Hoa bĩu môi, nhíu mày: “Nên khen, sau này đừng có khinh thường em nữa.”
Vừa dứt lời, môi của cô lập tức bị người ta chặn lại, cô trợn to hai mắt, khó có thể tin nhìn lên gương mặt đang phóng đại trước mắt —— Lão Thẩm xấu xa này, bây giờ đang ở trong trường học, anh không sợ bị người khác nhìn thấy sao!
Cô nắm chặt tay đấm mấy cái lên lưng Lão Thẩm, dĩ nhiên không quá dùng lực, chỉ là tốt bụng nhắc nhở vị đại gia nhà cô: chú ý hình tượng!
Rất tiếc Lão Thẩm căn bản không hiểu ý, anh thậm chí còn tăng thêm động tác, chiếc lưỡi không an phận đầu bắt đầu trêu chọc hàng răng ngà của Tô Hoa.

Mặc cho cô cắn chặt môi, lấy phòng thủ để kháng nghị, nhưng vẫn không chịu nổi sự trêu chọc như có như không kia.

Tên khốn này, đúng là một cao thủ trộm hương!
Bởi vì lỗ mũi bị ngăn chặn, hơi khó thở, miệng lại bị người khác bá đạo khống chế, Tô Hoa thiếu dưỡng khí, oxi trong phổi cũng sắp bị rút cạn rồi.


Lần này, cô càng mãnh liệt đấm lên lưng Lão Thẩm, chống lại ánh mắt tươi cười gian trá của Lão Thẩm, cô càng tức đến hụt hơi——
Một phen “oanh tạc”, cuối cùng cô vẫn không thể giữ được “thành trì”, bị đầu lưỡi địch nhân tiến quân thần tốc.

.

.

.

.

.

Một khối không khí mát mẻ cũng theo đó truyền vào, từ phổi Lão Thẩm xuyên qua khoang miệng Tô Hoa, một đường đi xuống phổi của cô, cái này gọi là gì? Hô hấp nhân tạo sao?
Cả người Tô Hoa không thể động đậy, chỉ có thể cố gắng mút không khí từ miệng Lão Thẩm, giống như một người phải lệ thuộc vào bình dưỡng khí khi lặn xuống nước vậy.

Nghĩ tới đây, cô liền bình thản hơn rất nhiều, đưa tay ôm Lão Thẩm.
Không biết qua bao lâu, bên hồ chợt vang lên hai tiếng huýt sáo thanh thúy, Tô Hoa phân tâm nhìn sang, là hai ba nam sinh đi ngang qua, nhìn bọn họ cười khúc khích, cho họ là đôi nam nữ đang “vụng trộm” giữa hồ.

Tô Hoa trợn mắt trừng Lão Thẩm, không tiếng động bảo: anh nhìn đi, khán giả cũng đã tới, còn không định buông ra sao?
Lão Thẩm vẫn đang cười, khuôn mặt tươi cười kia thấy thế nào đều là bộ dạng đáng đánh đòn.
Chợt môi Tô Hoa đau nhói, sau đó một luồng không khí trong lành chảy vào, cô còn chưa ý thức được chuyện gì đang xảy ra, Lão Thẩm đã lạnh nhạt dựa lưng vào lan can thưởng thức cảnh hồ rồi.
Tô Hoa đưa tay sờ sờ, trên môi có cảm giác dinh dính, cô liếc nhìn, má ơi —— máu! Tên khốn này là cún à, lại đi cắn cô! Cô hít hai hơi, cắn răng: “Lão Thẩm ——”
Hai tay Lão Thẩm chống lên lan can, nở nụ cười vô hại: “Cái gì?”
Vừa dứt lời, hai cái móng vuốt chợt xòe ra nắm chặt lấy bả vai anh, sau đó một hàm răng trắng hếu xông về phía mặt của anh, dùng tốc độc chạy nước rút 500m, trong chớp mắt, môi Lão Thẩm bị hung hăng cắn hai cái, một cái ở trên môi trái, cái khác là dưới môi phải, hai dấu răng cách một khoảng tương đối, như đang tố khổ: cô gái này thật độc ác!
Trong miệng Tô Hoa có mùi máu tươi, đã phân không rõ là đến từ môi mình hay là môi Lão Thẩm, hoặc là do hỗn hợp máu của hai người trộn chung.

Cô không quan tâm nuốt xuống: “Nguyên tắc của em là, người khác phạm em một tấc, em ‘ kính ’ người ta một thước.

Nể tình anh là người nhà, cho nên giảm giá, nếu đổi là người khác.

.

.

.

.

.

Hừ hừ, anh hôm nay tuyệt đối không phải dễ dàng như vậy.”
Nhìn thử kết quả của bọn Tĩnh ca ca, Phương Tuấn, Tiếu Giai, Lôi Tiểu Long cũng biết, trêu chọc vào Tô Hoa không có kết quả tốt.
“Ha ha.


.

.

.

.

.” Lão Thẩm rốt cuộc nhịn không được bật cười, anh lại một lần nữa phát giác cô gái nhỏ của mình rất thú vị, cô quả nhiên vẫn là cô bé đưa cho mình “Năm cái bánh bao” năm đó.
Tô Hoa liếm môi một cái, đợi hồi lâu: “Cười đủ chưa, cười đủ rồi chúng ta bắt đầu tính toán sổ sách.

Chuyện vở diễn là do anh làm đúng không? Anh là do quá nhiều tiền không có chỗ vung hay là do không có chút khái niệm đầu tư nào vậy hả? Tài trợ cho vở kịch nát đó để làm gì? Một đạo diễn không biết đánh giá kỹ năng diễn xuất, tùy tiện thay đổi diễn viên có thể cho ra một tác phẩm có chất lượng được sao? Hơn nữa, quan trọng nhất là.

.

.

.

.” Cô dừng một chút, nhìn chằm chằm Lão Thẩm, vô cùng nghiêm túc nói: “Tổ diễn kịch đặt hộp cơm khó ăn muốn chết.”
Lão Thẩm đưa tay xuyên qua mái tóc dài của Tô Hoa theo thói quen, đầu ngón tay trượt dọc xuống, vừa vuốt ve vừa cười: “Em nói cũng không sai, vậy nếu như thay đạo diễn, đổi thành Tằng Lão thì thế nào? Dĩ nhiên, ăn cơm gì, anh sẽ tự xuống bếp giúp bọn em.”
Là một học diễn chuyên nghiệp, mặc dù bình thường nghe giảng đều là “ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới”, nhưng có tên tuổi của một nhân vật vẫn nghe như sấm bên tai, người giang hồ xưng là Tằng Lão.

Người này tay trắng dựng nghiệp, không phải chuyên khoa, ở những năm đầu tiên của công cuộc kiến quốc, tập hợp một nhóm bạn cùng chung chí hướng làm vở “Đào nguyên u tối” , nhiều năm sau đó, “đám ô hợp” này đi lưu diễn khắp đại giang nam bắc.

Theo cải cách mở cửa, vở diễn truyền đến tận những quốc gia ở Âu, Mĩ, nhận được sự tán thưởng rất cao.

Còn ông ta cũng trở thành một nhân vật *”Thái Đẩu” nổi danh trong nước, mấy năm nay ông đang có ý định thoái ẩn.
*Nhân vật được mọi người kính trọng.
Đúng rồi, Diệt Tuyệt đã từng là một diễn viên trong tổ kịch của Tằng Lão, điều này cũng trở thành điểm sáng trong lý lịch của cô ta.
Tô Hoa nuốt một ngụm nước miếng thật to, giống như con tôm nhỏ nhìn thấy đại thần, trong mắt là hồng quanh lấp lánh: “Anh muốn nói đến “Thái Đẩu” Tằng Lão? Em là người rất dễ cả tin, anh ngàn vạn lần đừng nói với em đó chỉ là giả, nếu là giả, có tin tem bóp chết anh hay không?!” Cô giơ hàm răng trắng hếu ra, làm động tác như con cọp đang phát uy.
Mái tóc dài của Tô Hoa, bị Lão Thẩm giữ trong lòng bàn tay, khe khẽ vuốt.

Lông mày anh nhướn lên: “Không phải em nói anh nhiều tiền không có chỗ để vung sao? Anh đang nghĩ có nên bảo Tằng Lão đừng đến nữa không, bà xã của anh biết tiết kiệm ông xã như vậy anh rất mừng.

.

.

.

.

.”
Lúc này đến phiên Tô Hoa hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình: như vậy có thể thấy được, không thể nói gì quá sớm, nhất là đối mặt với lão nam nhân xảo trá, nhỏ nhen, hay mang thù lại có dáng vẻ xinh đẹp như Lão Thẩm này! Cô khẽ trợn mắt trong lòng, nhưng trên mặt lại nở cụ cười đến rực rỡ: “Thật ra thì cũng không cần phải vậy, đối với ánh mắt đầu tư của anh, em tin tưởng 100%, nhất là giờ lại có năng lực của Tằng lão làm bảo đảm, anh chỉ cần ngồi chờ danh lợi song thu thôi.

Về sau, mỗi khi người ta nhắc tới Thẩm Tiếu Ngu sẽ phải nói: A, người đó không chỉ là một nhà đầu tư xuất sắc, hơn nữa còn là người ủng hộ cho sự phát triển của nghệ thuật truyền thống nước ta phát triển! Là một danh hiệu cao thượng lại vang dội cỡ nào chứ.

.

.

.


.

.”
Lão Thẩm nhìn bộ dạng giương nanh múa vuốt của cô, từ trong đáy lòng nở nụ cười: nha đầu này.

.

.

.

.

.

Nhất thời động tình, anh vuốt mũi Tô Hoa một cái, xúc cảm mịn màng lướt qua ngón tay, giống như trong nháy mắt sinh ra một dòng điện, chảy qua thân thể.

Anh không khỏi tự giễu đứng lên: từ lúc nào mình đã dễ “trêu chọc” như vậy rồi.
**
Nhìn Tô Hoa vui sướng chạy đi học, Lão Thẩm đứng ở Lưỡng Đình Hồ một lát.

Cho đến khi tài xế đúng giờ, nghe theo sự phân phó lúc trước của anh, lái xe tới đây, anh mới giật mình tỉnh lại, lên tiếng hỏi một câu: “Đưa Tằng Lão đến quán rượu chưa?”
Tài xế Tiểu Phương gật đầu, chỉ là vẻ mặt hơi rối rắm: “Tằng lão có chút bất mãn, ông ta muốn.

.

.

.

.

.”
Lão Thẩm nâng khóe miệng, cười đến bình tĩnh: “Ông ấy mắng tôi đúng không? Nói tôi bị mê muội mất lí trí? Nói tôi yêu mỹ nhân không yêu giang sơn? Nói tôi bắt cóc ông tới đây là phạm pháp?”
Tài xế Tiểu Phương ngậm miệng không nói, thầm nghĩ: Ông chủ, đây là do chính anh nói, tôi chưa hề thốt lên lời nào đâu, thật sự là một chữ cũng chưa mở miệng!
Trong lúc Tiểu Phương đang lảm nhảm, Lão Thẩm vỗ vỗ bờ vai anh ta: “Đến khách sạn, trên đường nhớ nhắc tôi mua một ly trà hoa cúc lạnh, phải giúp Tằng Lão hạ hỏa mới được.”
Tài xế gật đầu, nhưng là trong lòng vẫn lầu bầu: Lạnh? Trà hoa cúc? Lúc này nhiệt độ đang rất thấp, quả nhiên đủ để hạ hỏa mà! Ông chủ, rốt cuộc anh muốn làm gì.

.

.

.

.

.
Nghĩ đến kế tiếp có lẽ sẽ xảy ra”Thảm án” , tài xế toát mồ hôi lạnh.
**
Thời điểm đi gặp mặt Diệt Tuyệt, Tô Hoa không nghĩ đến việc kế tiếp Diệt Tuyệt sẽ “chỉnh” mình thế nào, mà là nhớ tới một chuyện: Ai nha, vừa rồi quên hỏi, Lão Thẩm bảo tự vào bếp là thật sao? Là thật sao? Anh biết làm cơm? Những thứ anh làm có thể ăn sao?
Vấn đề này rất nghiêm trọng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.