Đọc truyện Trâu Già Gặm Cỏ Non FULL – Chương 6: Cuộc Hội Ngộ Tuyệt Diệu Or Giẫm Phải Cứt Chó
Trong phúc có họa.
.
.
.
.
.
Được rồi, Tô Hoa khó nghĩ ra được những câu nói có thâm ý như vậy, nói cái này chỉ vì biểu đạt tình huống trước mắt.
Phúc: Buổi sáng đối đầu với Lão Thẩm đạt được một chút chủ quyền.
Họa: Đã bị đổi vai rồi! Nhân vật Juliet của cô bị đổi cho người khác.
Mà người đó không ai khác chính là người kiêu ngạo nhìn thấy trong cửa hàng điểm tâm con chim khổng tước — Tiếu Giai!
Có thể thấy được sáng sớm khi Tiếu Giai thấy mình vui vẻ chào hỏi cô ấy, trong lòng hẳn là rất khi dễ cái loại khí phách rẻ mạt của mình.
Cô tới trước mặt đạo diễn hỏi nguyên nhân, đạo diễn loay hoay nhìn cô một cái cũng như không: “Tổ diễn kịch không thể một ngày không có diễn viên.” Lúc nói lời này, đạo diễn còn dành chút thời gian hỏi phụ tá, “Tiếu Giai tới chưa?”
Phụ tá: “Vẫn chưa.”
Đạo diễn: “Không có việc gì, chờ cô ấy một chút, để cho những diễn viên khác học thuộc kịch bản đi!”
Phụ tá: “Nhưng chúng ta đã đợi một giờ, hôm nay chỉ mượn sân khấu được bốn giờ, đợi thêm nữa thì.
.
.
.
.
.”
Nghe tới đây, Tô Hoa vội giơ tay: “Đạo diễn, để cho em thế đi, đợi Tiếu Giai tới thì đổi lại, em sẽ đứng một bên cùng với các diễn viên khác.”
Tiểu Bạch trợn to hai mắt, cô dùng âm thanh cố ý cho tất cả mọi người có thể nghe “Nhỏ giọng” nói: “Khí phách cậu bị chó tha rồi hả? Tổ diễn kịch qua cầu rút ván này còn nhờ vả làm gì! Cậu quên rằng trang phục đạo cụ kia cậu phải vất vả trăm cay nghìn đắng như thế nào mới mượn được! Hơn nữa, cậu xin nghĩ có một lần, trong lúc bận rộn vẫn chạy về đây tập luyện, đồ cái thứ gì!”
Tô Hoa không để ý đến Tiểu Bạch, nụ cười rực rỡ, muốn đạo diễn bắt đầu.
Rất trùng hợp, nam chính Romeo cũng chưa đến, nghe nói là ngã bệnh, vì vậy đoạn này chính là cảnh Juliet đi tìm cha xứ mà thôi.
Tiểu Bạch nhìn Tô Hoa mặc trang phục của Juliet, nhìn cô vô tâm biểu diễn, hung hăng hứ một cái: “Nha đầu chết tiệt kia, nhân vật cũng bị người khác cướp đi, còn tích cực cái gì!”
Đại khái bởi vì các diễn viên biết đây là lần cuối cùng Tô Hoa tham gia tập luyện, vì vậy cũng cố gắng phối hợp, bình thường cần đến hai ba giờ mới có thể hoàn thành một cảnh mà nay chỉ dùng nửa giờ thì giải quyết xong, hiệu suất thật cao.
Đạo diễn vỗ kịch bản hô to: “Rất tốt, chính là cảm giác này, đúng rồi, chính là như vậy.
.
.
.
.
.”
Buổi tập luyện nhanh chóng hoàn thành, Tô Hoa mặc luôn trang phục của Juliet đi xuống sân khấu, đi thẳng xuống chổ Tiểu Bạch đang ngồi khẽ mỉm cười: “Đi thôi.”
Tiểu Bạch nhìn trang phục trên người cô, tức giận nhắc nhở: “Cậu đó nha quên thay quần áo rồi.”
Tô Hoa ngoắc ngoắc khóe miệng: “Đi thôi.” Nói xong bước chân ung dung hướng cửa chính đi tới.
Phụ tá của đoàn kịch đuổi theo, kêu: “Bạn học Tô, bạn quên để lại trang phục đạo cụ.
.
.
.
.
.”
Tô Hoa kéo cánh tay Tiểu Bạch, xoay đầu lại, giật mình nhìn phụ tá của đoàn kịch một cái: “Tại sao?”
Phụ tá của đoàn kịch vóc người hơi mập, bởi vì lúc nãy chạy mấy bước, thở gấp giống như muốn tắt thở: “Àh.
.
.
.
.
.
Cái đó là của tổ diễn kịch .”
Tô Hoa cười: “Chị ơi, chớ nói đùa, trang phục này là tôi sai người hỏi mượn của đoàn ca kịch Thị Lý, vậy thì có quan hệ gì với tổ diễn kịch a.”
Nghe nói như thế, Tiểu Bạch vui vẻ: “Cậu đó nha, thì ra là dùng chiêu này”.
Đạo cụ này cũng không dể mượn, ban đầu Tô Hoa vì mượn y phục chạy đông chạy tây, lợi dụng đến mấy tầng quan hệ mới mượn được, tổ diễn kịch ngắn hạn này chỉ sợ không dễ dàng mượn được y phục thay thế, đến lúc đó sẽ ảnh hưởng đến diễn xuất, vậy cũng thật là thú vị.
Phụ tá của đoàn kịch nói không ra lời, quay đầu nhìn đạo diễn, đạo diễn nhìn Tô Hoa, mà Tô Hoa bình tĩnh kéo Tiểu Bạch đi ra cửa.
Nhưng vừa ra tới cửa họ đụng phải Tiếu Giai đang đi tới, Tô Hoa giơ tay lên tiếng chào cô ấy, sau đó vẫy vẫy tay rời đi.
Họ đi được một đoạn, còn có thể nghe Tiếu Giai tới hỏi đạo diễn: “Thế này là thế nào, cô ấy mặc đồng phục đi, vậy tôi phải làm sao?”
Đạo diễn nói cái gì, Tô Hoa không nghe thấy, cũng lười nghe.
Tiểu Bạch hung hăng đập một cái vào bả vai Tô Hoa, cười nghiêng ngã: “Còn tưởng rằng cậu cố chấp, cầu xin đạo diễn cho cậu cơ hội, thì ra là.
.
.
.
.
.”
Tô Hoa liếc mắt nhìn Tiểu Bạch: “Nói ai đó, chị của cậu lại là loại người đó sao?”
Tiểu Bạch nghiêm túc suy nghĩ, chợt la hoảng lên: “Không xong rồi, không xong rồi, tớ quên mua đồ ăn cho Mạc Tiểu Lam, thế nào hắn cũng xù lông lên!” Nói xong, cô nhanh chân mà chạy, lúc chạy đi còn không quên quay đầu lại nhìn Tô Hoa rống, “Tớ đi mua đồ ăn cho Mạc Tiểu Lam trước, ngày mai gặp lại.”
Tô Hoa thở dài: Mạc Tiểu Lam không phải anh cậu, mà là ông nội của cậu.
Thay xong trang phục đạo cụ, Tô Hoa đi dạo một vòng trong trường học, còn cách mấy tiếng nữa mới đến giờ tài xế tới đón, cô đang do dự có nên đi dạo giết thời gian không.
Trong lúc vô tình đi ngang qua thư viện trường học, cô dừng chân, sau đó xoay người, đi vào quán cà phê bên cạnh.
Thư viện đó là nơi tự học, không có bất kỳ quan hệ gì tới cô.
Quán cà phê đó có ba tốt: Yên tĩnh, riêng tư, có trai đẹp.
Vừa ngồi xuống cô gọi một ly cà phê, ánh mắt nhìn vào một bóng mờ,Tô Hoa ngẩng đầu lên, quả thật trước mắt xuất hiện trai đẹp.
Do ngồi ngược với ánh sáng, cô có thể mơ hồ thấy gương mặt của người đàn ông kia giống như được điêu khắc, vóc dáng quyến rũ theo kiểu tam giác ngược, chiều cao tuyệt đối hơn 1m8.
Chỉ thấy hắn khẽ mỉm cười, há miệng nói một câu: “Bạn học, làm phiền cậu đến bàn khác ngồi, đây là chỗ ngồi của tôi.”
Tô Hoa theo bản năng nhìn xuống vị trí mình đang ngồi, không phát hiện bất kỳ dấu hiệu gì chứng tỏ có người từng ngồi qua, vì vậy bình tĩnh mà nói: “Cậu xác định đây là chỗ ngồi của cậu?”
Cùng lúc đó, người ngồi ở bên cạnh không nhịn được bật ra tiếng cười: “Tĩnh ca ca, chớ dọa con nhà người ta, chỗ của cậu ở đây này.”
Nghe được tiếng “Tĩnh ca ca” kia, trong đầu Tô Hoa lập tức nghĩ đến nhân vật Hoàng Dung trong 《 Truyện Anh Hùng Xạ Điêu》.
Chỉ đáng tiếc là, người đàn ông đang nói chuyện và Hoàng Dung muội chẳng quan hệ gì với nhau.
“Tĩnh ca ca” bình tĩnh đi qua đó, sau đó giơ tay đánh lên đầu người đàn ông kia, người đàn ông kia nhanh nhẹn né tránh, ngoài miệng còn lắm mồm : “Ai chà, Tĩnh ca ca xấu hổ.
.
.
.
.” Cơn giận còn chưa bộc phát hết, hắn mở to hai mắt nhìn xuống, đúng lúc thấy “Tĩnh ca ca” một tay khác nắm thành quyền nện trúng vào lồng ngực của hắn.
Người đàn ông kia ho khụ khụ hai tiếng, vẻ mặt buồn bã: “Mẹ nó, lại bị cậu đánh lén.” Hắn quay đầu liếc mắt nhìn Tô Hoa, vẻ mặt rối rắm: “Hình tượng đẹp trai anh tuấn của lão tử bị tiểu tử cậu phá hủy rồi.”
Tô Hoa thu hồi tầm mắt, khóe miệng co giật hai cái, thật sự nhịn không được, nhún vai nhẹ giọng cười lên: Quả nhiên là thanh niên trẻ tuổi thật vui vẻ.
Đáng tiếc cô không biết, thời điểm cô cúi đầu cười trộm, có một ánh mắt sững sờ nhìn trên người cô, không phải thầm mến, không phải vừa thấy đã yêu, thậm chí cũng không phải là thiện chí.
Người đàn ông tên Tĩnh ca ca đột nhiên đi đến, ngồi xuống bên cạnh Tô Hoa, vỗ vỗ bả vai của cô, vẻ mặt rối rắm: “Em gái xin chào, anh tên Phương Tuấn, là học trưởng quản lý sinh viên năm hai, lần đầu tiên gặp mặt hơi lúng túng một chút, chỉ là.
.
.
.
.
.” Cổ họng hắn bỗng nhúc nhích, “Thật buồn cười như vậy sao?”
Cái vẻ mặt kia giống như tùy lúc sẽ tuôn ra một câu nói tục, thí dụ như “Cười cái rắm, cậu câm miệng cho tớ”.
Tô Hoa lập tức ho hai tiếng, sau đó trái với lương tâm lắc đầu: “Không tồi.”
Nói xong, cô bình tĩnh đứng dậy, đi đến quầy tính tiền sau đó rời đi.
Tay Phương Tuấn nâng lên nhưng lại bỏ xuống một cách vô ích, sau đó chuyển sang gãi gãi sau gáy, hỏi: “Hàn Tĩnh, dáng dấp tớ dọa người như vậy sao?” Hắn liếc một cái, lại thấy mắt Hàn Tĩnh nhìn thẳng ra cửa.
Không khỏi nở nụ cười: “Ai chà, Tĩnh ca ca tìm được Dung muội muội rồi hả?”
Hàn Tĩnh hoàn hồn, khóe miệng khẽ nhếch, bật ra một tia cười lạnh: “Quả thật gặp được.
.
.
.
.
.
Vợ của Thẩm Tiếu Ngu.”
Phương Tuấn lập tức thu hồi bộ dáng đùa cợt, lông mày dầy đặc hạ thấp xuống: “Quả nhiên là Oan Gia Ngõ Hẹp, cậu định làm gì?”
Mắt thấy tay Hàn Tĩnh lại nhẹ nhàng đưa tới, Phương Tuấn lập tức né tránh, trong miệng la hét: “Cậu lại nữa!” Vừa dứt lời, lại thấy trên tay Hàn Tĩnh cầm lên một cái điện thoại di động màu trắng do người phụ nữ kia đánh rơi!
Phương Tuấn nở nụ cười: “Ha ha, lập tức đập bể đem vứt rác thùng, để cho cô ấy không tìm được.” Hắn vẫn còn chưa nói xong, lại thấy Hàn Tĩnh đứng dậy chuẩn bị rời đi, trong tay cầm theo cái điện thoại kia.
Phương Tuấn nhanh nhẹn kéo lấy hắn: “Cậu sẽ không vứt thùng rác thật chứ? Đừng nha, cho tớ đi, tớ đi chợ đồ cũ còn có thể đổi lấy một ít tiền, cậu đại gia có nhiều tiền, còn tớ thật là thiếu money.
.
.
.
.
.”
Hàn Tĩnh quét mắt nhìn hắn một cái: “Buông tay, tớ trả lại cho chủ, cô ấy còn chưa đi xa.”
Phương Tuấn vẫn không buông tay: Trả lại cho chủ? Hàn Tĩnh có lòng tốt như vậy sao? Đáp án khẳng định là: Sẽ không, bên trong này nhất định là có âm mưu gì đấy.
Phương Tuấn chậc chậc lên tiếng: “Đừng nói tiểu tử cậu sẽ đi quyến rũ phụ nữ đã lập gia đình chứ?”
Hàn Tĩnh làm bộ đạp một cước, thành công ép Phương Tuấn buông tay, sau đó rời đi, khóe miệng không tự chủ giật giật hai cái: Chủ ý cùi bắp!
Đi qua một dãy phòng học, đi tới căn tin rồi, Tô Hoa mới nhớ ra không thấy điện thoại di động của mình.
Nhớ lại tình hình mới vừa rồi, trong lòng biết có lẽ là rơi ở quán cà phê rồi, vì vậy đi vòng lại.
Vừa mới xoay người lại, chạm phải một người cánh tay liền bị người đó nắm lấy.
Cô ngẩng đầu, bóng dáng cao lớn này có chút quen thuộc.
.
.
.
.
.
Oh, đây không phải là vị Tĩnh ca ca kia sao?
Chẳng qua, đây chỉ mới là lần thứ hai gặp mặt, hắn đã nắm lấy cánh tay của cô, tựa hồ có chút.
.
.
.
.
.
Tô Hoa nhíu mày: “Bạn học, có chuyện gì sao?”
Hàn Tĩnh cười dịu dàng: “Không có việc gì, chỉ là.
.
.
.
.
.”
Lời của hắn còn chưa nói hết, ánh mắt Tô Hoa nhìn đến cái tay của hắn đang nắm lấy cánh tay của mình: “Nếu không còn chuyện gì, vậy bạn có thể nới lỏng tay đi, người không biết còn tưởng rằng chúng ta có gì đó.”
Hàn Tĩnh cười rộ lên mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, gương mặt điêu khắc thêm vào ba phần sống hơi thở, rất đẹp mắt.
Thanh âm của hắn hơi thấp, phát ra từ cổ họng mang theo từ tính, hấp dẫn lỗ tai người nghe: “Nếu như mà tôi không nắm em lại, em sẽ phải hối hận.”
Lời này quá cao thâm rồi, Tô Hoa nghe không hiểu.
Nhưng sau đó điện thoại xuất hiện trước mắt hấp dẫn sự chú ý của cô: “Điện thoại di động này.
.
.
.
.
.
A, cám ơn nha, thì ra là bạn nhặt được.” Cô đưa tay lấy, đáng tiếc điện thoại di động giống như cái điều khiển ti vi đột nhiên đưa lên cao.
Nhìn lại cặp mắt tràn đầy nụ cười kia, Tô Hoa rất lịch sự khuôn mặt tươi cười, mở tay ra: “Vị bạn học này, cám ơn.” Hai chữ cuối cùng nghe được rất nặng, rõ ràng đang kìm nén tức giận.
Hàn Tĩnh cười hiền hòa: “Chỉ là nhắc nhở em gái, mới vừa rồi có một người đàn ông gọi điện thoại cho em, thật ngại quá, tôi nhận.”
Người đàn ông này tuyệt đối là ăn no rững mỡ, bàn tay Tô Hoa khép lại, tiếp tục cười: “Vị bạn học này không phải là thầm mến tôi chứ?” Lúc nói chuyện, ánh mắt cô quan sát trên dưới của Hàn Tĩnh, hắn nâng điện thoại rất cao, cao đến nỗi không lấy được, chỉ là.
.
.
.
.
.
Tô Hoa lanh tay lẹ mắt một tay bỏ vào túi của hắn, lấy ra điện thoại di động của hắn, sau đó lui ra một bước dài, mở điện thoại di động của hắn lên, màn hình chính là ảnh của hắn cùng một chị người tình xinh đẹp, Tô Hoa chậc chậc hai tiếng: “Xinh đẹp quá.”
Hàn Tĩnh cười: “Vậy sao? Chị tôi đó, sau này có cơ hội giới thiệu các người với nhau.” Hắn đang nhấn một chuỗi số trên điện thoại di động của Tô Hoa, sau đó bấm.
Rất nhanh điện thoại trong tay Tô Hoa vang lên, sau đó Hàn Tĩnh mới trả điện thoại di động: “Lưu lại đi, số vừa gọi tới là của tôi, về sau nhất định sẽ có lúc dùng.”
Hắn thoải mái từ trong tay Tô Hoa lấy lại điện thoại di động của mình, quay đầu lại cười: “A, quên nhắc nhở em gái, người đàn ông mới vừa gọi điện thoại cho em gái hình như cách chúng ta không tới 100m, em gái quay đầu tìm xem.”
Tô hoa có một loại cảm giác: Mình giẫm phải cứt chó.
.
.
.
.
.