Trâu Già Gặm Cỏ Non

Chương 45: Trâu Già Gặm Cỏ Non 27


Đọc truyện Trâu Già Gặm Cỏ Non FULL – Chương 45: Trâu Già Gặm Cỏ Non 27


Ở nơi này bị hai con yêu nghiệt hành hạ , ông chú tài xế rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tìm một chỗ đậu xe công cộng, khí phách giải quyết vấn đề sinh lý —— cả người thật thoải mái!
Cuối cùng lúc đồng hồ chỉ hai giờ đêm, ông chú tài xế mới thật vất vả cầm lấy được 503 tờ tiền, hung hăng thở dài một cái: “Đời này cũng coi như đáng giá, liền loại chuyện ‘ tốt ’ này cũng gặp phải!” Hắn lệ nóng doanh tròng nhìn tiền mặt trong tay, trên mặt lại chuyển ra bộ dáng hung hãn:”Phi, đời này đừng để cho tôi gặp lại hai người! Nếu có lần sau nữa, tôi từ chối chở hai người.

Có gì đặc biệt sao, dám khi dễ người khác đến mức như thế này?”
Ông chú tài xế đạp cần ga lái xe đi khí phách phủi mông bỏ lại một làn khói trắng.
Lão Thẩm rốt cuộc được phép trở về phòng, cũng được nằm trên giường, lồng ngực hắn nóng hừng hực dán lên cá trán cũng nóng hừng hực của Tô Tô, chợt trong lòng nổi lên cảnh giác, đưa tay lên sờ trán cô một chút —— thật là nóng.

Hai cái lông mày nhất thời vặn xoắn lên, cánh mũi mở rộng, đầu lưỡi phía dưới cũng đè ép tức giận: “Thế nào mà ngã bệnh cũng không nói!”
Tô Tô ở trong chăn tìm vị trí thoải mái, liếc hắn một cái: “Cũng không phải là có chuyện gì lớn, ngạc nhiên làm gì?” Tay cô vung lên, đem Lão Thẩm đẩy ngã ở trên giường, nhỏ giọng nói, “Ngoan, ngủ, chớ quấy rầy.” Tối qua Lão Thẩm không có ở đây, cô đi ra ngoài ngóng vài lần, ngay cả quần áo cũng không dám thay ra, nghĩ thầm ngộ nhỡ Lão Thẩm đột nhiên trở lại thì sao, ngộ nhỡ.

.

.

.

.

.

Kết quả Lão Thẩm thối thật sự đi trắng đêm không về, lại còn ở bên ngoài làm những chuyện như thế.

Thật ra thì chính cô cũng phải suy nghĩ lại, trước bất chợt lại nói muốn Lão Thẩm theo đuổi mình một lần nữa, lại dùng hết sức lực hàh hạ hắn làm thú vui.

Nếu không Lão Thẩm cũng không cần chạy đi chuẩn bị cái màn càu hôn gì gì kia, cũng sẽ không phải chịu lạnh.

.

.

.

.

.
Nghĩ đi nghĩ lại, đầu hỗn loạn , cũng không biết đã ngủ từ lúc nào.

Trong mộng, hình như là mình đi tới một mảnh vườn trồng toàn cam, ly kỳ là những quả cam trên cây đều rất to, còn chiếu lấp lánh , ở nơi này là quả cam, nhưng rõ ràng lại như những cục vàng! Cô muốn đưa tay hái,thì đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ lớn tuổi, người nọ đội một cái khăn màu đỏ trên đầu, trên tay đang ôm một quả cam màu vàng rực rỡ vừa lớn lại vừa tròn, cười khanh khách mà đi , đem quả cam đấy khẽ ném vào trong ngực Tô Tô, xoay người liền đi mất.

.

.

.

.

.


Trước khi rời khỏi vườn cây, người phụ nữ đó còn quay lại nhìn, tay chỉ quả cam kia, cười đến quỷ dị.
Tô Tô đang cầm quả cam chỉ cảm thấy khát quá, thật là muốn ăn nha.

.

.

.

.

.

Đang muốn bóc vỏ quả cam, bỗng nhiên có cảm giác có người đang xoa đầu mình, đành phải mở mắt ra nhìn.
Thấy Lão Thẩm đang vắt khăn lông đặt lên trán mình, Tô Tô từ trong lỗ mũi hừ ra một hơi: “Đều tại anh, thiếu chút nữa là em có thể ăn được quả cam rồi.”
Lão Trầm phốc một tiếng bật cười: “Em muốn ăn cam sao, vậy thì quá đơn giản, anh sẽ gọi cho bọn Chu Công bảo họ mang tới đây cho em.” Nói xong liền đi gọi điện thoại ngay, Tô Tô có muốn ngăn cũng không kịp.
Tầm mắt xẹt qua tủ đầu giường, có một chậu nước, phía trên có một cục đá lạnh, cũng không biết Lão Thẩm lấy được ở chỗ nào; còn có một chén cháo, bốc hơi nóng, nhìn qua nội dung rất phong phú, rất ngon miệng.

Còn có ba cái lọ nhỏ, tờ hướng dẫn đang được mở ra để ở trên ngăn tủ, ước chừng là Lão Thẩm vừa mới ngồi nghiên cứu qua.
Tô Tô nhìn xung quanh, rèm cửa sổ đã kéo vào, đèn là ám , cho nên trong phòng có ánh sáng mờ mờ, muốn ở trong hoàn cảnh này mà nhìn những chữ nhỏ li ti trong tờ hướng dẫn này, thật sự là một chuyện khó khăn.

Nghĩ tới đây, trái tim chợt thấy ấm áp, khóe miệng cong lên một chút: Lão Thẩm thối này.
Chỉ chốc lát sau, Lão Thẩm rón rén tiến vào, mặt của hắn hồng hồng, cười nói: “Cam sắp có rồi , thuận tiện an có nhờ Chu Công cố vấn cho, hắn nói dùng khăn bông lạnh đắp lên đầu, sau đó quấn chặt người trong chăn càng ra nhiều mồ hôi càng tốt.

Bây giờ thuốc đều không đáng tin, không nên uống.”
Ân, dường như trước kia cũng đã từng có sự kiện có độc tố trong vỏ con nhộng bao ngoài thuốc, cho nên, có thể không cần phải uống thuốc thì vẫn là tốt hơn.
Tô Tô núp ở trong chăn nhìn Lão Thẩm an vị ở bên giường, có chút ngượng ngùng, yếu ớt mở miệng nói: “Lão Thẩm, anh hãy gọi nhà bếp nấu một bát chè gừng mang tới đây đi, anh cũng đã cởi trần ở ngoài trời nhiều giờ liền, ngộ nhỡ ngã bệnh sẽ không tốt, đừng tưởng rằng thân thể mình là làm bằng sắt .”
Lão Thẩm thay cô đắp lại cái chăn, xoa đỉnh đầu của cô: “Cô bé ngốc, không cần phải để ý tới anh, anh không sao.

.

.

.

.

.

A thu.

.

.

.

.

.”

Nhìn hắn nghiêng đầu sổ mũi, Tô Hoa không nhịn được bật cười, cô mím mím môi, khí phách nói: “Nhanh đi ra ngoài uống chè gừng.

Ngộ nhỡ đem sổ mũi lây cho em, em cho anh biết tay!”
Lão Thẩm hít mũi một cái, vẫn là ngoan ngoãn đi ra ngoài, chỉ là trước lúc đi ra ngoài, hắn cũng đem thuốc lấy đi, lại dùng tay sờ sờ bát cháo xem còn nóng không, cảm thấy đã hơi nguội nguội rồi, thuận tiện đem cháo bưng đi : “Lạnh, anh đi múc một bát cháo nóng, em nếu muốn ngủ tiếp thì cứ ngủ, ngàn vạn đừng ra ngoài, có nghe thấy không, có chuyện gì ấn vào cái nút bên này, anh sẽ lập tức đi vào.

Còn có.

.

.

.

.

.”
“Tốt lắm, anh mau đi ra, anh còn không chịu đi ra ngoài thì em làm sao mà nghỉ ngơi được!” Tô hoa kịp thời quát bảo hắn ngưng lại, nếu không thật đúng là không biết hắn còn phải càu nhàu thêm bao lâu.

Tô Tô cảm thấy có điểm kỳ quái khác thường: hắn lúc nào thì trở nên nhiều lời như thế rồi hả ?
Sau khi Lão Thẩm ra ngoài, Tô mẹ gọi điện thoại tới, Tô Tô nằm ở trong chăn nhận điện thoại, tiếng nói chuyện cũng nhỏ hơn rất nhiều so với hàng ngày, chỉ sợ Lão Thẩm vừa nghe thấy tiếng cô lại vội vàng chạy vào.
Tô mẹ mỗi ngày gọi điện thoại đều nói không ngừng nghỉ, theo thường lệ hỏi thăm xem hai người đi chơi như thế nào, chơi có vui hay không.

.

.

.

.

.

.

.

nói liên hồi, Tô Hoa bất đắc dĩ: “Mẹ, mẹ cũng đã hỏi hơn 300 lần, con cùng với Tiếu Ngu ở đây rất tốt , chúng con ở chỗ này ăn ngon ngủ ngon, cái gì cũng không thiếu, mẹ cứ yên tâm đi.”
Bên kia trầm mặc một chút, chợt điện thoại hình như là bị người nào đó cướp đi, chỉ nghe một đạo khí phách của lão thái thái truyền đến: “Tốt cái gì mà tốt, để cho cháu bị phát sốt lại còn dám nói là tốt hả, lập tức quay về cho ta! Đã sảy ra chuyện gì hả? mới đi có hơn nửa tháng đã làm cho cháu bị sốt như thế, thằng nhóc Thẩm Tiếu Ngu này chăm sóc cháu như thế nào đây, 36 năm lăn lộn của nó có phải là vô ích hết rồi không hả.

.

.

.

.

.”

Tô Tô lấy điện thoại để ra xa một chút, cảm giác trên đầu mồ hôi chảy ròng ròng , dường như không phải bưng bít ra ngoài, mà là.

.

.

.

.

.

Bị lão thái thái hù dọa rồi.

Nghe được giọng nói tràn đầy khí phách của lão thái thái như vậy, cô vội vàng nói rõ thân thể mình vẫn khỏe mạnh như cũ, không tệ không tệ.

Chờ lão thái thái nổi giận xong, cô ho nhẹ hai tiếng: “Con bé này, cháu hãy mau đi nghỉ đi, muốn ăn cái gì thì nói để ta và mẹ cháu ở nhà chuẩn bị, lúc nào cháu về thì sẽ làm cho cháu ăn.

.

.

.

.

.”
Về vấn đề ăn uống, lão thái thái lại nói thêm một tiếng hai mươi ba phút, Tô Tô thật là vững vàng nhìn chằm chằm đồng hồ treo tường, sai biệt chỉ ở trong khoảng 60 giây mà thôi! Vì vậy trong lòng cô rốt cuộc cũng có thể hiểu được : cái tính càu nhàu của Lão Thẩm là học được từ nơi nào rồi.
Chờ cúp điện thoại lần nữa định đi ngủ, cô lại nổi lên nghi ngờ.

Lão Thẩm thiệt là, chỉ là phát sốt mà thôi, một chuyện nhỏ như vậy mà cũng phải đi hỏi bác hay sao chứ, hắn cũng quá cẩn thận rồi, làm thế không phải sẽ khiến cho hai người lớn ở nhà lo lắng rồi sao? Vốn là không có gì , bị hắn nói thành như là bị bệnh nặng lắm không bằng.
Chỉ là.

.

.

.

.

.

Cảm giác được người khác quan tâm thật không tệ.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại ngủ thiếp đi, bên miệng còn treo một nụ cười tươi rói.
Mà giờ khắc này ở bên ngoài, Chu Công sau khi đi mua cam đến liền ngồi lại, hắn lôi kéo liếc mắt nhìn Lão Thẩm, khẩn trương hỏi: “Vẫn chưa cho cô ấy uống thuốc đấy chứ?”
Lão Thẩm đem mấy lọ thuốc trong túi lấy ra, hắn thấy trước mắt mình hơi choáng váng: “Chưa uống.”
Chu Công rốt cuộc thở phào một hơi: “Oa, vậy là tốt rồi, bằng không thì ta sẽ bị bà nội đánh chết không tha.” Hắn mới vừa nói xong, liền nhanh chóng ý thức được không đúng.
Tiểu Lương thay quần áo đi ra ngoài, cô bất đắc dĩ nháy mắt một cái, lắc đầu, mặc niệm: thân ái, anh sớm muộn gì thì cũng bị chính cái miệng của mình hại chết mà thôi!
Quả nhiên, Chu công bị Lão Thẩm níu lấy cổ áo, cặp mắt Lão Thẩm híp lại, cánh mũi ngọa nguậy, cũng không cần dùng nhiều sức lực đã có thể nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất: “Cậu đã nói gì với bác rồi hả ?”
Chu Công mặt bắt đầu đỏ lên, giữa cổ họng không khí bắt đầu mỏng manh, hắn vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ: “Lão Thẩm, anh Thẩm, chú họ! Tôi sai lầm rồi.

.

.

.


.

.

Thật ra thì.

.

.

.

.

.

Khụ khụ, tôi sắp chết mất rồi, hãy thả tôi xuống trước đi có được hay không!”
Tiểu Lương ở một bên kinh hãi nhìn, cũng đi theo cầu xin tha thứ: “Chú họ, tha mạng, chú cũng không muốn thấy cháu gái chú phải thủ tiết đi, thả lỏng tay ra đi, chờ hắn nói rõ hết tất cả rồi lại đánh vẫn còn kịp mà.”
Vì vậy, Lão Thẩm lôi Chu Công ra bên ngoài hỏi han, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, hoàn toàn không còn dáng vẻ đùa cợt như trước.
Tiểu Lương dậm chân một cái, liếc mắt nhìn về phía căn phòng thím họ, muốn đi cầu cứu, nhưng lại nghĩ lại: không được, không được đi, nếu đi còn nguy hiểm hơn nữa!
Bên kia, Tiểu Bạch cùng Tiểu Lam đang trên đường đến, chợt Tiểu Bạch dừng bước chân, cô nhìn chòng chọc Tiểu Lam thật lâu, vừa lắc đầu vừa thở dài .
Mạc Tiểu Lam sờ sờ mặt của mình, vô cùng rối rắm: “Dáng dấp của anh quá đẹp trai xuất sắc sao?”
Tiểu Bạch ý vị lắc đầu, lắc đến nỗi mình cũng hoa cả mắt : “Chỉ có một chút.”
Mạc Tiểu Lam hết ý kiến, hắn dùng đôi tay cố định đầu của cô, cảm thán: “Mạc Tiểu Bạch, em còn có thể có thêm hai chút sao.”
Mạc Tiểu Bạch trong tay hắn lắc đầu từ chối hai cái lại gật đầu lia lịa : “Không phải, là em muốn nói, anh quả thật rất tuấn tú, nhưng chuyện em muốn nói không phải là chuyện này, mà em muốn nói chẳng lẽ anh không thấy có chút gì đó hơi kỳ quái ở đây sao?”
Mạc Tiểu Lam định ôm chặt cô vào trong ngực của mình, thuận miệng nói ra một câu: “Nơi nào kỳ quái?”
Tiểu Bạch nâng tay lên, đem đầu hắn kéo xuống, dán bên tai của hắn lặng lẽ nói: “Em cảm thấy được Tô Tô.

.

.

.

.

.”
Mạc Tiểu Lam không còn gì để nói rồi, hắn muốn nổi giận có được hay không: Mạc Tiểu Bạch, nơi này ngay cả nửa cái bóng người cũng không có, em nhỏ giọng cái cọng lông àh, sợ quỷ nghe hả? Từ đó, hắn càng khắc sâu thêm một tầng hiểu biết mới.
Chú ngày trước lấy cái tên này cho Tiểu Bạch thật sự là quá chuẩn xác đi! Dĩ nhiên, tất cả tâm tư của hắn đã đặt hết vào suy nghĩ trong trắng của Tiểu Bạch rồi, cái này là do căn bản không cẩn thận nghe một chút chuyện đây mà.
Nằm ở trên giường, cả người kín mít ướt sũng mồ hôi, trên người tựa như có vô số con sâu nhỏ đang bò tới bò lui lại khạc ra chất lỏng nhơ nhớp, khắp người đều dính dớp , thật không thoải mái! Cô nghĩ tới rung chuông, lại nghĩ: Lão Thẩm cũng bị nhiễm gió lạnh, để chó hắn nghỉ ngơi một lúc vậy.

Liền rón rén xuống giường, mang theo áo tắm đi ra suối nước nóng ở bên ngoài.
Khách sạn này có chút an tĩnh, phải nói là an tĩnh hơi có chút quá đáng rồi.
Cạnh suối nước nóng mơ hồ có ba bóng người, nhìn sang là Tiểu Lương, Chu Công, còn có Lão Thẩm nhà mình.

Lão Thẩm giống như níu lấy cổ áo Chu Công, vẻ mặt không được tốt lắm.

Chu công làm cái gì ?? chọc cho Lão Thẩm tức giận như vậy, chẳng lẽ hắn không có mua cam đến?
Ai, không mua cam đến cũng không sao mà, Lão Thẩm sẽ không vô lý chỉ vì như vậy mà không kể tình thân đấy chứ?
Tô Tô nở nụ cười, nhẹ nhàng ngang nhiên xông qua.

Tiếng nói của ba người cũng theo gió thổi tới ——
“Con mẹ nó, lời này có thể nói sao!”
“Tôi con mẹ nó là không dặn cậu câm miệng sao!”
Tô Tô trợn to hai mắt: Lão Thẩm, con mẹ nó anh cũng bạo nói tục rồi ! !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.