Đọc truyện Trâu Già Gặm Cỏ Non FULL – Chương 24: Trâu Già Gặm Cỏ Non 6
Hôm nay, ở sân nhà trình diễn một vở kịch nhỏ.
Địa điểm: khu buôn bán, quán nước thứ sáu tại quảng trường.
Cảnh tượng: tại một chỗ ngồi cạnh cửa sổ, phía ngoài là một khoảng sông mênh mông, trên mặt nước thỉnh thoảng có thuyền bè qua lại, bọt tung trắng xóa.
Trong khung cửa là những gia cụ truyền thống kiểu Trung Quốc, một chiếc bàn bốn chân được chế tạo từ gỗ tử đàn cùng một chiếc ghế bành chạm trổ hoa văn, thêm một tấm vải thêu uyên ương, vừa bước vào, liền giống như xuyên qua đến Trung Quốc cổ đại hàng ngàn năm trước.
.
.
.
.
.
Nhân vật: một vị lão bà bà cùng một vị lão gia gia, bọn họ là vợ chồng? Mười phần sai rồi, bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi.
Ặc, quan hệ.
.
.
.
.
.
không hoàn toàn đơn thuần!
Người bước vào cửa trước là lão gia gia, tuổi chừng 80, chống một cây trượng Phượng Hoàng màu vàng kim khảm Phỉ Thúy, vàng làm cánh, Phỉ Thúy làm mắt, Phượng Hoàng trông rất sống động, quý khí bức người.
Sau ông là lão bà bà, tuổi cũng xấp xỉ, chống một cây gậy đầu rồng, so ra, đầu rồng kia lại có vẻ mộc mạc hơn rất nhiều —— chẳng điểm trang bằng gì cả.
Sau khi vào cửa, chuyện đầu tiên lão gia gia làm chính là tiến lên một bước, buông cây gậy tám trăm năm chưa từng rời khỏi người ra, sau đó kéo chiếc ghế đối diện, khom lưng, cười nói: “Mời bà ngồi.”
Bộ dáng kia cực kỳ giống tác phong nhanh nhẹn của Phan An.
.
.
.
.
.
phiên bản Xuyên qua + tuổi cao.
Khóe miệng Lão bà bà tràn ra một nụ cười lạnh: “Lúc nào thì ông cũng biết bắt chước người ta thương hương tiếc ngọc vậy hả? Quen ông sáu mươi bảy mươi năm.
.
.
.
.
.”
Lão gia gia theo bản năng tiếp lời: “65 năm tám tháng lẻ.
.
.
.
.
.” Ông tính tính toán toán, ngẩng đầu mỉm cười: “Lẻ bảy ngày!”
Bốn năm nếp nhăn trên mặt lão bà bà gần như tập hợp thành một đường, nhưng nụ cười vẫn mang dáng vẻ “vân đạm phong khinh”: “Còn chưa có mắc chứng ngốc nghếch của người già, không tệ.”
Khóe miệng lão gia gia co quắp: “Bà con chưa có ngốc mà, tôi nào dám vượt quyền chứ.”
Một câu nói, đánh tan toàn bộ lịch sự trước đó của ông.
Ngược lại, Lão bà bà bật cười: lão già này, thì ra vẫn là dáng vẻ —— nam nhân nhã nhặn bại hoại độc mồm kia!
Hương trà mờ mịt, là loại hai vị lão nhân thích nhất – Phổ Nhị.
Uống một hớp, lão bà bà đặt ly trà xuống trước, lên tiếng: “Lão già kia, trước xin chúc mừng ông, chúc cháu gái ông khỏe mạnh trưởng thành, càng lớn càng xinh đẹp.”
Lão gia gia nhìn những chiếc thuyền ngoài cửa sổ, cười đến chòm râu cũng bắt đầu rung lên: “Bọn họ đang ở trên đó, cũng muốn chúc mừng bà, nghe nói cháu trai làm cho người ta nhức đầu kia rốt cuộc cũng đón dâu rồi.”
Lão bà bà trừng mắt, tức giận : “Nói cái gì đó, Tiếu Ngu nhà ta khiến người khác nhức đầu lúc nào?”
Lão gia gia than thở: lão thái bà này vẫn cứ như thế —— bao che khuyến điểm!
Lão gia gia cười làm lành: “Vâng vâng, là tôi nói sai, nghe nói cháu dâu bà trẻ tuổi xinh đẹp, quan trọng hơn.
.
.
.
.
.
còn là học sinh?”
Lão bà bà hừ một tiếng: “Thế nào? Ông có ý kiến? Năm đó lúc tôi yêu đương với ông không phải còn là học sinh sao, thời điểm thiếu chút nữa bỏ trốn với ông không phải vẫn còn là học sinh sao?”
Nghe bà nói như thế, lão gia gia trầm mặc, nhớ lại quá khứ đã lâu trước kia của bọn họ, cuối cùng chỉ có còn lại một tiếng thở dài, tự nhủ: “Cuối cùng vẫn không thể thành mà.” Lúc ấy ông là thiếu gia con nhà quyền quý, còn bà chỉ là một học sinh bình thường, rốt cuộc vẫn không thể ở cùng nhau, chỉ có thể trách do ban đầu lá gan quá nhỏ, tính tình quá yếu, máu gà không chuẩn bị đủ!
Lão bà bà giống như không nghe thấy, bà liếc mắt nhìn chiếc thuyền màu trắng phía xa xa, trên đó rất náo nhiệt, bởi vì tiệc đầy tháng của cháu gái lão già này đang được tổ chức trên đó, cháu trai cùng cháu dâu bà cũng có mặt.
Lão bà bà ngẫm nghĩ một lát, mặc dù khó khăn, nhưng vẫn mở miệng: “Hôm nay cố ý đến gặp ông, chính là muốn nhờ ông một chuyện.”
Đối với lão thái bà này, từ trước đến giờ lão gia gia vẫn mang tâm tình “có cầu tất có ứng”—— đáng tiếc trước đó bà vẫn chưa cho cơ hội.
Lão bà bà nói: “Bảo con dâu ông dẫn cháu dâu tôi đi xung quanh một chút, bọn họ đều là những người trẻ tuổi sẽ dễ nói chuyện hơn, về sau nếu có tham gia vào tiệc tùng gì đó cũng có thể làm bạn, còn chuyện sinh con, chuyện đứa nhỏ, hai người cũng có thể chỉ bảo cho nhau.”
“Chỉ chuyện này thôi, không còn gì khác?” Không thể không nói, lão gia gia có chút thất vọng.
Lão bà bà liếc mắt qua một cái: “Ông không đồng ý cũng được, tôi tuyệt không miễn cưỡng.”
Lão gia gia vội nói: “Đồng ý đồng ý, tôi sao có thể không đồng ý chứ, đến đây, uống trà đi, trà này không tệ.”
“Còn có một chuyện.
.
.
.
.
.” Lão bà bà lên tiếng.
Lão gia gia chợt ngẩng đầu lên, hai con mắt phát sáng, lại nghe lão bà bà nói, “Trà nhà ông thật khó uống.
Mùi vị không tinh khiết, là do trồng trên diện rộng chứ gì? Kém hơn trà được hái xuống năm đó nhiều quá.”
Lão gia gia muôn hôn mê: lão thái bà này, mấy năm không gặp, miệng lưỡi vẫn điêu ngoa như thế.
Hai lão nhân gia vẫn ngồi đến khi chiều dần buông xuống, trong khoảng thời gia đó lão bà bà vẫn nhắc nhở lão gia gia mấy lần: “Tiệc đầy tháng cháu gái ông, không phải ông cũng nên xuất hiện một chút sao?”
Lão gia gia trả lời: “Tối hôm qua đã chúc mừng đứa bé rồi, hôm nay, là thiên hạ của mấy người trẻ tuổi bọn chúng.”
**
Trên một chiếc du thuyền màu trắng, Tô Hoa dựa vào boong tàu, nhìn những gợn sóng đung đưa trên mặt nước, càng lúc càng thấy chóng mặt.
Thật là, ai ngờ sẽ gặp phải tình trạng này, tiệc đầy tháng của em bé lại được tổ chức trên nước, mặc dù chiếc thuyền vẫn đang ở trạng thái bất động, nhưng người bị say tàu vẫn sẽ say đấy, biết không!
Rượu còn chưa uống được một hớp, thức ăn còn chưa nếm được hai miếng, lời nói còn chưa thốt ra được ba câu, cả người cô đã nhũn thành đống bùn nhão thế này rồi.
Nhờ sự phản chiếu của mặt nước, cô có thể thấy rõ bộ dạng bây giờ của mình: sắc mặt tái nhợt—— chẳng khác nào một tờ giấy; đầu tóc xốc xếch —— chiếc cài bằng thạch anh không biết đã đi đâu; chiếc áo choàng màu trắng hơi lệch —— lộ ra bờ vai; quan trọng hơn là, cô còn mang giày cao gót, lúc nãy đi còn bị trẹo chân mấy lần!
Aizzz, năm hạn bất lợi, xung khắc với nước mà!
Trong lúc đang buồn bã, một bóng đen chợt phủ lên người cô, kèm theo đó là giọng nói dịu dàng của phái nữ vang lên: “Là Thẩm phu nhân phải không, vừa rồi còn chưa kịp chào hỏi, bây giờ có thể nói chuyện với cô được chứ?”
Tô Hoa suy yếu đưa tay sửa sang dáng vẻ của mình, sau đó ngẩng đầu lên, cố gắng nở nụ cười: “Xin chào, không biết cô là?”
Vừa ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn rõ người phụ nữ trước mắt trông như thế nào, liền thấy một tia sáng lóe qua, bên tai vang lên hai tiếng “tách tách”.
Mẹ nó, còn mang theo máy chụp ảnh à?
Tô Hoa theo bản năng đưa tay che mặt.
lúc mở mắt ra, thấy trước mặt là một người phụ nữ mặc quần áo công sở, tóc dài uốn thành những lọn to, sắc mặt hồng nhuận, diện mạo nhìn rất thuận mắt, điểm duy nhất khiến người ta cảm thấy khó chịu là chiếc máy chụp ảnh treo trên cổ cô ta.
Tô Hoa đen mặt, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ này, ánh mắt rất lạnh: “Vị tiểu thư này, giải thích cho tôi biết vừa rồi cô chụp ảnh tôi là có ý gì.”
Người phụ nữ cười đến ôn hòa, vẻ mặt bình tĩnh: “Thẩm phu nhân bỏ qua cho, đây là bệnh nghề nghiệp của tôi.
A, quên mất, xin tự giới thiệu, tôi là ký giả do đài truyền hình cử tới, Tạ Hiểu Kỳ, cũng là người phụ trách viết bài lần này.” Cô ta cầm chiếc máy chụp ảnh trên ngực lên lắc lắc, “Những ảnh chụp trong này căn bản sẽ không công khai, trừ phi những tin tức trong đó không đủ bắt mắt.”
Tin tưởng lời của cô ta tựa như tin đàn ông nói “Tôi chỉ ôm cô thôi, không làm gì đâu”, đều thuộc dạng ngu ngốc.
Tô Hoa không muốn nói nhiều với cô ta: “Nếu đã không công khai, vậy xin phiền Tạ Hiểu Kỳ tiểu thư xóa mấy tấm ảnh này đi cho.”
Tạ Hiểu Kỳ cười cười: “Thẩm phu nhân, trước tiên chúng ta hãy nói chuyện một lát đi, nói xong rồi tôi sẽ xóa ngay.”
Tin những lời này của cô ta cũng ngu ngốc giống như tin đàn ông nói “Ta chỉ đi vào chút xíu thôi, tuyệt đối sẽ không lộn xộn”.
Vì vậy, Tô Hoa nổi giận, cô đứng thẳng người trên giày cao gót, phát huy ưu thế về chiều cao, còn cao hơn cô ta nửa cái đầu.
Cô đi về phía trước hai bước, bức cô ta đến sát lan can bên cạnh, sau đó đôi tay vững vàng đặt ở hai bên người cô ta.
Khóe mắt nhướn lên, từ trong miệng thở ra hai hơi mang theo —— mùi rượu, phun lên mặt Tạ Hiểu Kỳ.
Thật buồn nôn, Tạ Hiểu Kỳ hốt hoảng, lớp da mặt dày được rèn luyện sau nhiều năm làm ký giả vào giờ khắc này chợt nứt toác, cô ta xoay mặt đi, muốn đẩy lại đẩy không ra, đành phải nhỏ giọng kêu: “Thẩm phu nhân, xin tự trọng!”
Tô Hoa âm thầm cười đến sắp rút gân: không nghĩ tới mình diễn sắc lang lại thành công thế này, nhất định là vô tri vô giác bị lây từ đại sắc lang Lão Thẩm kia rồi!
Cô tiếp tục lại gần, vuốt mặt Tạ Hiểu Kỳ, tỉ mỉ cọ xát hai cái, nhẹ giọng nói: “Cô có thể thử kêu to lên, tôi sẽ kiện cô tội lợi dụng chức vụ, tiếp cận tôi, muốn trộm trang sức quý giá trên người tôi!” Sau khi nói xong, cô chợt nhớ tới —— buổi sáng lúc thử y phục, cô ngại châu báu đeo trên người sẽ kêu “đinh đinh đang đang” không thoải máu, cho nên chỉ mang một cái cài thạch anh, hơn nữa bây giờ còn không biết tung tích! Cho nên nói, thật ra bây giờ trên người cô cũng chẳng có thứ trang sức nào đáng tiền, chỉ có bộ lễ phục và chiếc áo khoác này là cũng không tệ lắm.
Nhưng lúc này Tạ Hiểu Kỳ lại đang nhắm chặt mắt, dĩ nhiên sẽ không chú ý tới.
Trong lòng Tạ ký giả vừa vội vừa sợ, cô sắp không giữ nổi bình tĩnh rồi, cô vẫn chỉ là một ký giả mới mà thôi, vất vả bày quan hệ để có thể tới đây phỏng vẫn yến hội này là vì muốn tạo ra được thành tích phi thường, vậy nên mới định xuống tay với bà xã của Thẩm Tiếu Ngu.
Vừa hay, mấy hôm trước thấy thông báo tìm người, vậy nên mới biết cô bé này là vợ của Thẩm Tiếu Ngu.
Lúc ấy đám ký giả bọn họ ai cũng đều rục rịch muốn hành động, muốn làm một bài viết về hôn nhân của Cổ Thần Trung Quốc Thẩm Tiếu Ngu, một đại thúc sánh đôi cùng lolita nhất định sẽ dấy lên một làn sóng dư luận vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ tiếc mộng thì rất đẹp, nhưng thực tế lại tàn khốc.
Tạ Hiểu Kỳ không ngờ tới, Thẩm phu nhân thuộc thế hệ 9x này lại là một cô gái có khẩu vị nặng! Mẹ nó, không phải cô ta để ý mình rồi đấy chứ?
Trong lúc lòng Tạ Hiểu Kỳ đang ngổn ngang trăm mối, máy ảnh trên người bị người ta kéo ra.
Lúc cô phát hiện được, Thẩm phu nhân đã ở một chỗ cách cô ba bước.
Chỉ thấy Thẩm phu nhân cầm máy chụp hình thuần thục nhấn mấy nút, sau đó nhìn chằm chằm Tạ Hiểu Kỳ, khẽ mỉm cười: “Làm thế nào bây giờ? Hình như toàn bộ đều bị xóa hết rồi.”
Tạ Hiểu Kỳ thất kinh hô to: “Cái gì?” Cô ta nhanh chóng nhào tới, muốn khóc mà chẳng có nước mắt: trong đó đều là bảo bối của cô đấy, hình hơn mấy tháng trời của cô, mỗi một tấm bán đi cũng trị giá bốn con số đó!
Tô Hoa trả máy ảnh lại cho cô ta, nhìn vẻ mặt đau thương muốn chết kia của Tạ ký giả, khẽ lắc đầu: “Yên tâm đi, lần này tôi chỉ xóa mấy tấm ảnh của mình thôi, nhưng mà, nếu lần sau còn xuất hiện chuyện như vậy nữa, tôi sẽ đập luôn máy ảnh của cô!”
Nói xong Tô Hoa xoay người đi vào khoang thuyền, bên trong đang tiệc tùng vui vẻ, cô tìm một vòng xung quanh cũng không thấy Lão Thẩm, lại thấy nữ chủ nhân ôm đứa bé đi tới, nhìn cô khẽ mỉm cười, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi thấy Tiếu Ngu đi tìm em, sao lại đứng ở đây một mình vậy?”
Lão Thẩm tìm mình? Nghe cô ta nói như thế, Tô Hoa càng cảm thấy mơ hồ: đó là chuyện lúc nào, vậy giờ Lão Thẩm đang ở đâu đây?
Chợt bên ngoài truyền đến hai tiếng “bùm bùm”, giống như có vật gì đó rơi xuống nước, hình như là truyền tới từ boong thuyền bên kia.
Tim Tô Hoa đập mạnh hai nhịp: không phải là.
.
.
.
.
.
Sau đó lại có người kêu lên: “Không xong, có người rơi xuống nước.
.
.
.
.
.”
Tô Hoa nấc cục: Lão Thẩm, anh, anh.
.
.
.
.
.
anh đang làm gì vậy hả ?
Đang suy nghĩ, chợt có một người đi vào khoang thuyền, anh đưa lưng về phía ánh mặt trời, mặc dù không thấy rõ diện mạo, nhưng thân hình kia rõ ràng chính là Lão Thẩm.
Chỉ thấy trên tay anh đang cầm một chai nước suối, đi tới bên cạnh Tô Hoa, đưa tay, khẽ nhướn mi nói: “Uống đi.”
Trong lòng bàn tay của anh là hai viên thuốc màu trắng, chắc là đã ở đó một lúc lâu, nên có chút ấm áp.
Tô Hoa nhìn nhìn, không hiểu: “Đây là cái gì?”
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của cô, Lão Thẩm chợt nổi lên ý muốn trêu chọc, ghé vào vào bên tai cô nhỏ giọng nói: “Thuốc dưỡng thai.”
Tô Hoa cả kinh, chợt đề cao âm lượng: “Đùa gì thế!”
Tiếng hét to đột ngột vang lên thu hút ánh nhìn của mọi người, vô số cặp mắt “xoạt xoạt” liếc qua như đang muốn hỏi thăm: đã xảy ra chuyện gì?
Tô Hoa không thể làm gì khác hơn là khẽ mỉm cười, quét mắt qua, trấn an mọi người.
Rồi sau đó cô kéo Lão Thẩm sang một bên, đưa tay sờ lên eo anh, hung hăng bấm một cái, không chút lưu tình!
Khóe miệng Lão Thẩm co rút hai cái, mày xoắn chặt: “Nha đầu ngốc, là thuốc say tàu.”
Lời vừa nói ra, Tô Hoa nương tay, trợn mắt nhìn một cái, khẽ cắn răng, nhỏ giọng nói: “Anh cứ đùa giỡn em nữa đi, khuya về nhà xem em xử lý anh thế nào!”
Nghe lời nói tràn đầy khí phách kia của cô vợ nhỏ, Lão Thẩm nở nụ cười nhàn nhạt: xử lý gì gì đó, chúng ta sẽ chậm rãi nói với nhau ở trên giường.
Uống thuốc say tàu xong, quả nhiên tốt hơn nhiều.
Tô Hoa chợt nhớ tới một chuyện, cô kéo Lão Thẩm lại hỏi: “Vừa rồi, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?”
Lão Thẩm khẽ nhướn mày: “Hình như là có một người phụ nữ rơi xuống nước đúng lúc anh đi ngang qua.”
Tô Hoa nhìn từ trên xuống dưới một lượt, muốn từ trên mặt anh tìm ra chút dấu vết: thí dụ như Lão Thẩm cố ý đẩy người ta xuống nước, sau đó phủi mông một cái bước vào đây.
Đáng tiếc mặt mũi của Thẩm đặc công giờ này tràn đầy nghiêm túc—— vô tội giống như người đi đường giáp vậy.
**
Trên boong thuyền, chủ nhà Phương Thiên Hoành cùng vợ anh ta Từ Tiểu Khả đang xử lý sự kiện có người rơi xuống nước, lúc đang bảo người ném phao cứu hộ xuống, Từ Tiểu Khả chợt nhớ tới một chuyện: “Ông xã, vừa rồi em thấy vợ của Thẩm Tiếu Ngu đứng ở đây.”
Phương Thiên Hoành ghé vào tai cô bổ sung: “Lúc nãy anh cũng thấy Thẩm Tiếu Ngu đi ngang qua đây.”
Từ Tiểu Khả hiểu ý nở nụ cười: “Cho nên.
.
.
.
.
.
Ha ha, hai người bọn họ thật xấu.
.
.
.
.
.
Nhưng là, em thích!”
Phương Thiên Hoành đưa tay ôm hông của cô: “Hửm? Không cho phép thích!”
Tiểu Khả nhíu mày: “Vì sao?”
Phương Thiên Hoành không nhịn được hôn trộm một cái: “Anh sẽ ghen .”
===========.