Trâu Già Gặm Cỏ Non

Chương 2: Đêm Tân Hôn Kích Tình


Đọc truyện Trâu Già Gặm Cỏ Non FULL – Chương 2: Đêm Tân Hôn Kích Tình


Trong giấc mộng Tô Hoa cảm thấy trên người hơi ngưa ngứa, giống như có con sâu nhỏ đang bò qua bò lại trước ngực mình, cô nhớ trong ký túc xá chỉ có gián thôi, có lần cô nhìn thấy nó nhảy lên chân mình cô liền quơ lấy chiếc dép đập cho nó nằm bẹp dí rồi ném nó thẳng vào trong góc tường.

Lúc này không có dép ở đây, cô chỉ có thể theo phản xạ giơ tay lên vỗ cho nó một cái.
Nhưng cô không nghe thấy tiếng vang như dự đoán, bàn tay cô lại bị thứ gì đó bắt lấy.

Trong lòng chợt kinh hãi, mí mắt nặng trĩu lập tức mở bừng ra.
Đập vào mi mắt là một đàn ông có chút xa lạ, cô từ từ lục soát lại đoạn ký ức ngắn ngủi đã bỏ lỡ, sau đó chợt nhớ ra.

Ố, người này chính là Thẩm Tiếu Ngu – Lão đàn ông mà cô phải lấy.
Cô liền nở nụ cười tươi tắn, lên tiếng chào hỏi: “Anh về rồi sao?”
Âm thầm cố gắng muốn rút tay mình ra.

Đáng tiếc Lão Thẩm có vẻ như chỉ tùy ý bắt lấy nhưng thực tế lại giống như xích sắt, trừ phi có cây búa ở đây mới chém đứt nổi!
Thẩm Tiếu Ngu bắt gặp sự tức giận trong mắt cô, rất tốt, anh thích loại cảm giác có giàu tính khiêu chiến này.

Vì vậy một tay kéo cô lại sát vào ngực mình, tay còn lại nâng cằm cô lên.

Vẫn duy trì tư thế này, anh từ từ cúi đầu xuống, dùng râu mới mọc ma sát lên môi cô hỏi: “Những thứ trong trường học cũng mang tới sao?”
Tô Hoa ngửi được mùi cà phê từ miệng Lão đàn ông, cô không dám động đậy.

Hiện tại khoảng cách giữa hai người quá gần, tuy trước đó đã đọc qua không ít sách báo cùng với phim ảnh, nhưng còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu thực tế, cô đối với chuyện kế tiếp sắp xảy ra vẫn hơi có chút.

.

.

.

.

.

Kinh hoảng.

Mặc dù không muốn thừa nhận điểm này.
Cô nghiêng mặt qua trả lời: “Còn giữ lại một ít, ở trường em vẫn còn lớp đang theo, nhiều lúc bận học về muộn em nghĩ vẫn là ở lại trường sẽ hay hơn, đỡ phải làm phiền đến tài xế và quản gia.”
Anh không nói lời nào, khiến cô càng thêm cảm giác như bị áp bức, nhưng cô vẫn quật cường ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trước mặt, tiếp tục kiên trì: “Anh cũng biết em vẫn chưa có tốt nghiệp, cho nên trong khoảng thời gian này chỉ có thể mong anh thông cảm dùm cho.”

Đó là một đôi mắt kiểu gì đây? Tô Hoa đúng thật là lần đầu tiên thấy —— Ánh mắt giống như chim Ưng bay lượn trên bầu trời thâm thúy nhìn chòng chọc vào thức ăn ở phía dưới nó.

Đúng vậy, đó là ánh mắt của người thợ săn! Trực giác nói cho cô biết người đàn ông này xem cô là con mồi, hoặc là đổi lại là từ —— Bia sống! (bia tập bắn)
Thẩm Tiếu Ngu thong thả chậm rãi nói: “Tài xế nhờ tôi nhắn lại với em, lúc ở trường học đợi em, có một cậu nam sinh nói mình tên là Romeo đến tìm em.” Lời anh nói nhẹ như mây trôi gió thoảng, thật giống như cũng không quan tâm đến chút nào.
Quả nhiên là người của anh, lúc đó vậy mà tài xế cũng không tiết lộ với cô một chữ.

Tô Hoa cười: “À, là một bạn học không quen thân lắm, có lẽ cũng không có chuyện lớn gì.”
Cô vừa dứt lời liền thấy ngón tay Lão đàn ông ma sát ở trên môi cô, thổi hơi nóng vào mặt cô: “Phải không? Thì ra là em có thói quen hôn môi với bạn học không quen thân lắm à.”
Phun ra câu này, hành động trên tay Lão đàn ông càng nặng hơn, thật giống như muốn lau sạch dấu vết nào đó trên môi cô.
Tô Hoa cau mày, người nam sinh kia diễn vai Romeo và cô là Juliet, lúc hai người tập luyện ở trên sân khấu quả thật có diễn cảnh hôn môi.

Nhưng làm sao Lão đàn ông này biết được?
Nhưng cô không muốn suy nghĩ nhiều, nhanh chóng bắt lấy bàn tay Lão hất ra, đảo mắt nói: “Anh có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi em, đừng nên có hành động quái gở như vậy.”
Tay Thẩm Tiếu Ngu bị hất văng ra nhưng anh không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy tràn trề hứng thú vì rất ít khi nhìn thấy phụ nữ ‘nổi giận’ thế này.

Không đúng, nên nói là một cô gái chứ nhỉ? 21 tuổi chỉ là một cô nhóc mới lớn.
Anh sờ sờ cằm, cười nói: “Được, vậy cởi đi.”
Tô Hoa nghe xong phải mất một lúc mới hiểu được ý trong lời anh nói.

Giấc ngủ ngắn ngủi làm cho cô quên mất đây là đêm tân hôn của cô và Lão đàn ông, mặc dù đã qua 12 giờ, nhưng bóng đêm cũng vừa vặn đúng lúc, nên làm ‘Chính sự’ rồi.
Không do dự, Tô Hoa cởi ra nút cài áo ngủ, cô không nhớ rõ mình đã làm sao mặc vào áo ngủ, vừa rồi hình như cô đang tắm rửa ở trong phòng tắm, sau đó thế nào thì không nhớ được nữa.

Có lẽ là người làm đã mặc vào giúp cô.
Thời điểm đang cởi áo ngủ, cô thấy Lão đàn ông vẫn không động đậy, trong ánh mắt đều là ý cười thản nhiên.

Trông thấy vẻ mặt tươi cười của người đàn ông này, cả người Tô Hoa luôn có loại cảm giác lông tóc dựng đứng, cô hất cằm lên hỏi: “Tại sao anh không cởi? Muốn em giúp anh không?”
Lại vẫn trầm tĩnh, im lặng, trong khi Tô Hoa đang cho là anh không có ý định lên tiếng thì Thẩm Tiếu Ngu lại chợt hơi mỉm cười: “Có thể.”
Không phải ‘Được’ mà là “Có thể”, ý nói là: Tôi cho phép em được làm như vậy.

Đây là một người có chủ nghĩa cầm quyền.

Trong lòng Tô Hoa đưa ra định nghĩa như thế.
Cô cũng không khách sáo, đưa tay dùng sức cởi nút cài trên áo ngủ cho Lão đàn ông, cởi hết nút rồi lột áo xuống.

Đập vào mắt cô là lồng ngực tinh tráng khiến cô hoảng hồn một lúc lâu, mặt cũng dần nóng lên.
Đang còn trong cơn hoảng hồn, vòng eo cô đột nhiên bị siết chặt, một trận trời nghiêng đất ngã, cô bật ngửa người ngã xuống giường, mà lấn áp ở trên người là Lão đàn ông.

Chỉ thấy anh cười nhẹ: “Quần áo cũng để cho em cởi rồi, kế tiếp nên đến lượt tôi.”

“Em.

.

.

.

.

.” Lời của Tô Hoa bị bao phủ trong nụ hôn lưỡi đột nhiên xâm nhập vào, cô ngây ngô như cọc gỗ sững sờ thụ động đón nhận sự xâm lấn đến từ Lão Giang Hồ đã trải qua trăm trận chiến.

Lưỡi anh di chuyển linh hoạt như rắn trong miệng cô, rất ẩm ướt, rất khó thở, khiến cho cô không thở nổi.
Tay anh đang xoa nắn siết chặt đầu vú trước ngực cô, Hơi đau, cảm giác run sợ trong nháy mắt truyền khắp toàn thân cô, khiến cho cô giật nảy mình uốn éo cơ thể.
Hành động này càng thêm kích thích động tác nơi tay Thẩm Tiếu Ngu, anh rời khỏi miệng Tô Hoa, cười khẽ: “Xem ra em còn cần phải học thêm nhiều về những thứ này rồi.”
Cái loại dáng vẻ khinh miệt đó kích thích lòng háo thắng trong Tô Hoa, hai chân cô dùng sức kẹp ở bên hông Thẩm Tiếu Ngu, thừa lúc anh không phòng bị đẩy anh nằm ngã xuống, sau đó ngồi lên người anh, học theo cách của anh mới vừa rồi, dùng tay nhéo ở hai điểm trước ngực anh rồi miết lấy thật mạnh.

Đôi lông mày nhíu lại, như đang muốn nói: Chuyện này có gì khó đâu?
Thẩm Tiếu Ngu nằm ở phía dưới, ý cười trong mắt càng lúc càng đậm, anh vươn tay ra vuốt ve gò má Tô Hoa, rất giống một người thầy đang kiên nhẫn chỉ dạy học trò mình nói: “Học được rất khá, nhưng mà kế tiếp thì sao, nên làm như thế nào?”
Tô Hoa từng xem qua phim ảnh, khi người phụ nữ ngồi ở trên người đàn ông thì dùng cặp mông đưa đẩy lên xuống.

Cô thử hoạt động cái mông, đáng tiếc là rõ ràng cô cảm nhận được phần dưới của Thẩm Tiếu Ngu đang cương cứng lên, nhưng cô vẫn không biết phải làm sao để tìm được cái vị trí thích hợp kia.
Thử làm nhiều lần đều không đúng, động tác ngược lại còn rất vụng về.

Cô nhụt chí xoay người nằm ngửa lại, đưa lưng về phía Thẩm Tiếu Ngu nói: “Em mệt rồi, đi ngủ.”
Cơ thể bị ai đó lật trở lại, chống lại một đôi mắt sung mãn tình dục, còn có giọng nói đầy truyền cảm: “Em đã đốt lửa còn muốn phủi mông một cái rồi đi sao?” Nói xong vùng lên lần nữa đè Tô Hoa ở dưới cơ thể, phần eo chợt dùng sức nhanh chóng tiến vào cơ thể Tô Hoa.
Sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt, không thể kiềm chế được mà thốt lên tiếng kêu sợ hãi.

Đó là vì cô không cách nào tiếp nhận được sự đau đớn đó, trong cơ thể giống hệt như bị xé rách.

Cô cắn chặt môi, cố gắng không cho phép mình phát ra thanh âm ngu xuẩn gì đó nữa.

Nhưng bên tai lại vang lên giọng nói thân mật của Thẩm Tiếu Ngu: “Thả lỏng chút, Tô Tô, chỗ đó của em khít quá.”
Nghe được hai chữ Tô Tô, cô trừng mắt liếc nhìn Thẩm Tiếu Ngu, nghiến răng nói: “Đừng giống Tô Quốc Quân gọi em như vậy, thật ghê tởm!”
Thẩm Tiếu Ngu yêu chiều cười nói: “Được, không gọi vậy nữa.” Anh lúc này thật vô cùng dịu dàng, đôi môi hé mở từ từ lướt khắp người cô, như muốn trấn an tâm tình xao động của cô.

Hạ thể cũng theo đó từ từ tiến vào, cho đến hoàn toàn không vào được nữa, anh chống đỡ lên vách tường ở phía trong gia tăng chuyển động, cảm nhận được dịch thể trên người cô tuôn ra như sóng triều thấm ướt cả hai người.

Anh tách chân cô ra rộng thêm một chút, rồi để một chân gác lên vai mình, môi anh đồng thời không ngừng dời xuống rồi dừng lại trên rốn cô, đầu lưỡi cứ liếm láp quanh quẩn ở rốn cô như lốc xoáy.

.

.

.
Tô Hoa không thể không thừa nhận, đây là một kỹ thuật sành sỏi của người từng trải, bản thân chỉ là một tay mơ ở trước mặt anh hoàn toàn không có năng lực chống đỡ, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm im đợi làm thịt.

Cô cắn chặt răng nghĩ: Đây là nghĩa vụ vợ chồng, tập làm quen là tốt rồi.
Suy nghĩ như vậy, cô cố vượt qua nỗi đau đớn ác liệt lần đầu tiên trong đời, móng tay cô dùng hết sức cắm thật sâu vào bả vai Thẩm Tiếu Ngu, để cho anh cũng cùng chung trải qua sự đau đớn giống như mình.
Thẩm Tiếu Ngu không ngừng an ủi bên tai cô, bảo cô hãy thả lỏng, nói rất nhanh sẽ rất dễ chịu.
Cô túm lấy tóc anh, cắn răng nghiến lợi thầm nói: Dễ chịu cái đầu anh!
Không biết qua bao lâu, cái dị vật đó vẫn ở mãi trong cơ thể cô, ngừng nghỉ được một lúc, lúc cô bảo anh lấy ra thì anh lại bắt đầu chuyển động tiếp.

Có lẽ vì đôi bên đã quen thuộc cơ thể lẫn nhau, lần này không có đau như lần trước nữa, hình như còn có một luồng cảm giác rất kỳ diệu.
Tô Hoa không hiểu lắm, cô nhìn tới anh bằng ánh mắt xem thường: Không phải là Lão đàn ông ư, sao thể lực tốt đến vậy?
Suốt cả buổi tối, hai người đã làm mấy lần Tô Hoa cũng không nhớ nổi, cô chỉ biết mình bị dày vò đến gần như bất tỉnh, hoàn toàn một chút hơi sức cũng không còn.

Vì thế, cô rút ra được một kết luận: Cuộc sống vợ chồng không hề dễ chịu!
Cô lại càng không hiểu, đàn ông ở phương diện làm loại chuyện này tại sao có nhiều tinh lực như vậy? Cũng như Cha Tô, có một vợ ở nhà không đủ còn muốn tìm kiếm thêm ở bên ngoài.
Sáng sớm lúc tỉnh dậy thì chỗ bên cạnh đã trống không, Thẩm Tiếu Ngu bỏ đi lúc nào Tô Hoa cũng không biết.

Cô nhìn thấy ở đầu giường có để một tờ giấy: Đã giúp em xin nghỉ, hôm nay hãy ở nhà nghỉ ngơi.
Rụt vai lại, Tô Hoa thử đứng dậy, nhưng cơ thể mệt rã rượi như vừa chạy Marathon xong.

Động tác rời giường đơn giản nhưng phải làm đến ba bốn lần mới thành công.

Dựa vào ấn tượng lần mò tới phòng tắm, cô phát hiện ở bả vai, trên đầu vú, thậm chí trên rốn cũng hồng hồng, đều có dấu vết bị cắn.

Không nhịn được nhìn vào gương nhe răng trợn mắt: “Đồ cầm thú!” Nhưng khi cô suy nghĩ nhớ lại, hình như mình cũng không có cho tên cầm thú đó dễ chịu gì, vết thương trên người anh có lẽ cũng không ít hơn mình.
Mặc dù xin nghỉ, nhưng cô vẫn gọi điện thoại hẹn Tiểu Bạch ra ngoài ăn cơm trưa.
Trong một quán mì gần trường đại học A, Tô Hoa vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Tiểu Bạch đang ngồi ăn uống rất vui vẻ.

Cô đi tới đoạt lấy bát mì trong tay Tiểu Bạch: “Mình còn chưa đến, cậu lại một mình ăn trước sao, thật không có lương tâm mà.”
Tiểu Bạch trợn mắt lườm cô: “So với cậu, lương tâm của mình kéo dài đến Nam Cực đấy.” Cô ưỡn thẳng sống lưng gác một chân lên băng ghế ngồi, vung cánh tay lên dáng vẻ hung hăng nói: “Kết hôn là chuyện lớn như thế nào hả, cậu không nói tiếng nào mà ầm thầm làm như vậy, đây là chuyện quái quỷ gì chứ.

.

.

.


.”
Chờ Tiểu Bạch phát tiết xong xong Tô Hoa mới trấn định cười cười: “Bây giờ không phải đang tới chịu đòn nhận tội với cậu sao? Mời cậu ăn một tháng mì thịt bò thế nào?”
Tiểu Bạch tặng cho cô một ánh mắt đe dọa: “Cậu xem chị gái này là loại người gì hả.

.

.

.

.

.

Nửa năm!”
Tô Hoa búng tay kêu cái chóc: “Đồng ý!”
Hai người phụ nữ cùng nhau hì hục húp rồn rột bát mì thịt bò, Tô Hoa đơn giản khai báo lại sự tình, chỉ kể người đàn ông đó là lão cha giới thiệu, cô nhận thấy người này rất nghiêm túc, lo sợ bị người phụ nữ khác cướp mất, nên mau mau gả đi sớm.
Tiểu Bạch ngẩng đầu lên khỏi tô mì đang bốc khói, hỏi cô một câu: “Nói thử xem, người đàn ông của cậu rốt cuộc là ai à?”
“Thẩm Tiếu Ngu!”
“.

.

.

.

.

.”
Nước lẫn mì trong miệng Tiểu Bạch bằng một đường vòng cung bắn tán lạn vào những người đang ngồi cùng bàn, cũng may Tô Hoa tránh né thật nhanh, nếu không e rằng cô cũng khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Tô Hoa đang cho rằng có thể cô bạn mình sẽ nói ra lời gì kinh thiên động địa lắm, nhưng lại thấy Tiểu Bạch rất khinh bỉ lắc đầu nói: “Thật không ngờ, trên đời lại còn có người dùng cái tên này, chậc chậc.

.

.

.

.

.”
Tô Hoa ngó chừng liếc mắt nhìn Tiểu Bạch, gật gật đầu nói: “Đột nhiên mình cảm thấy ba mẹ cậu đặt tên rất có trình độ!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.