Đọc truyện Trâu Già Gặm Cỏ Non FULL – Chương 18: Hành Trình Tìm Vợ
Lão Thẩm muốn điên rồi, anh thật không biết Tô Hoa đang ở nơi nào.
Xe của anh chạy hơn một trăm cây số, tới tới lui lui khắp thành phố —— sau đó anh vòng về nhà, ra lệnh cho Quản gia một khi thấy cô chủ thì phải không từ thủ đoạn lưu cô lại; Anh đi qua Tô gia, cũng nói với mẹ Tô mấy lời giống vậy; Anh đi tìm Tô Quốc Quân, nghe lão bất tử này này bảo mấy giờ trước có gặp Tô Hoa ở trường học; Anh lại đến chỗ Hệ chủ nhiệm, nói ông ta phát động toàn bộ lực lượng trong học viện đi tìm Tô Hoa.
.
.
.
.
.
Còn có quán trà sữa cô thường đi, tiệm bán quần áo, rạp hát, rạp chiếu bóng.
.
.
.
.
.
Những địa phương mấy năm này Lão Thẩm đi theo sau cô đến, anh đều tìm hết qua một lần.
Chẳng lẽ cô trốn đi, hoặc là một mình một người lén ngồi ở đâu đó lau nước mắt? Lão Thẩm càng thêm lo lắng: ngộ nhỡ cô nhất thời nghĩ không thông, làm ra việc gì ngốc nghếch thì sao? Thí dụ như.
.
.
.
.
.
Ly hôn!
Vừa nghĩ tới loại khả năng này có thể tồn tại, trong lòng Lão Thẩm lại càng thêm không thể bình tĩnh, anh nghĩ: xem ra nhất định phải bày Thiên La Địa Võng để “truy nã” cô gái nhỏ này.
Vì vậy.
.
.
.
.
.
Lão Thẩm xuất hiện tại phòng tiếp tân dành cho khách quý ở Cục công an, Phó Cục Trưởng Trần Đĩnh phụ trách tiếp đãi.
Trần Đĩnh cũng có chút giao tình với Lão Thẩm, em vợ của hắn chơi cổ phiếu bị thua lỗ, ở nhà huyên náo đòi chết đòi sống, may mà nhờ Lão Thẩm ra mặt chỉ điểm nên vị kia mới “lật mình” được, đồng thời còn kiếm thêm một khoản lời.
Chỉ là Lão Thẩm kinh doanh rất nghiêm chỉnh, chưa gặp qua chút rắc rối nào phải dính vào cảnh sát, vì vậy Trần cục phó vẫn thiếu anh một món nợ nhân tình, cho tới hôm nay Lão Thẩm tìm tới cửa.
Lão Thẩm cũng không còn tâm tư để quanh co, đi thẳng vào vấn đề: “Trần cục phó, hôm nay tới tìm anh chính là muốn nhờ anh giúp tìm một người, tài liệu chi tiết của cô ấy tôi đã mang đến, mời xem qua.” Nói xong, lấy ra một túi hồ sơ dày.
Trong hồ sơ là tư liệu chi tiết của Tô Hoa, còn có 103 tấm hình, chụp đủ 360 độ không chừa chút khe hở, đảm bảo người xem qua chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra người cần tìm.
Tư liệu như thế.
.
.
.
.
.
quả thực là phơi bày tất cả “vốn liếng” của người ta ra hết rồi, người này hoặc là chí thân hoặc là kẻ địch không đội trời chung.
Trần Đĩnh cảm thán một phen, trong lòng không hiểu, hỏi: “Anh Thẩm, không biết vị này có quan hệ thế nào với ngài?”
Chỉ thấy Lão Thẩm cắn răng nghiến lợi nói: “Là vợ của tôi.”
“Khụ khụ.
.
.
.
.
.” Trần Đĩnh bị sặc, một cô gái nhỏ hai mươi mốt tuổi, vẫn còn đang học đại học cứ như vậy bị anh Thẩm bắt được? Anh cũng quá.
.
.
.
.
.
Trần Đĩnh thu hồi suy nghĩ, nghiêm túc đứng lên: “Anh Thẩm, anh cứ yên tâm, tôi sẽ bảo các đồn công an xuất lực lượng cảnh sát đi truy tìm, chỉ cần.
.
.
.
.
.
chị dâu vẫn còn ở đây, thì dù chị ấy có mọc cánh cũng khó trốn! Nếu chị ấy đã rời khỏi đây, thì tại các điểm giao thông vẫn sẽ lưu lại dấu vết, nội trong ngày hôm nay, nhất định có thể tra ra được tin tức của chị ấy.” Lúc thốt ra hai chữ “chị dâu”, Trần Đĩnh vẫn cảm thấy có phần không được tự nhiên, mẹ nó, người lớn hơn còn phải gọi mình một tiếng “chú cảnh sát” thế mà một đứa bé lại thành.
.
.
.
.
Ngồi ở Cục Công An uống trà, Lão Thẩm nhìn từng giây trôi qua trên chiếc đồng hồ treo tường, trong đầu lên kế hoạch, đợi tìm được cô gái nhỏ kia sẽ dùng biện pháp gì để “xử trí” cô, là lột hết quần áo ra, trực tiếp đánh đòn, hay là biến thành sói, “xử lý cô theo pháp luật”, hoặc nghiêm hình tra khảo cô ba ngày ba đêm không xuống được giường.
.
.
.
.
.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lão Thẩm tựa như nhìn thấy cô gái nhỏ đang đứng trước mặt trừng mắt chỉ vào mũi anh mà mắng: “Cái tên lưu manh, sắc lang, sắc ma, dâm tặc không biết xấu hổ này.
.
.
.
.
.” Vì vậy lại một mình ngây ngốc nở nụ cười.
Sau khi cười xong là vô tận cảm khái: rất nhớ cô.
Tô Hoa đang ngồi ở một nhà hàng Haagen-Dazs, trong miệng còn ngậm một cái muỗng inox, dư vị của kem Haagen-Dazs “tâm hoa đóa đóa” ngọt ngào còn quanh quẩn trong miệng —— bánh này là cô dùng mấy tờ Mao chủ tịch Hàn Tâm ném ra để mua.
Vừa rồi, lúc phục vụ giới thiệu có những vị gì tiêu biểu, cô liền không chút do dự chọn vị “tâm hoa đóa đóa” này.
Nhìn chiếc bánh ngọt hình trái tim đỏ au, phía trên còn có mấy quả ô mai, xem thôi cũng đủ khiến lòng người ta cảm thấy ngọt ngào.
Ăn ở trong miệng lại càng thêm.
.
.
.
.
có cảm giác như lòng mình cũng sắp tan chảy.
Hai mắt Tô Hoa nhìn chăm chú vào chiếc bánh ngọt, tự nhiên lại thấy nhớ Lão Thẩm —— thật là âm hồn bất tán!
Lúc này, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy năm ba chiếc xe cảnh sát đang chạy qua “Ul-la Ul-la”, nhìn thế trận kia ắt hẳn là ở chỗ nào đó lại có người phạm tội rồi.
Tô Hoa không để ý, tiếp tục hưởng thụ đồ ngọt.
Ăn no rồi, cô nâng chiếc bụng tròn xoe bước ra cửa, duỗi lưng một cái, nấc cụt, định chuyển qua trạm tiếp theo.
Một phút đồng hồ sau khi cô đi, hai nhân viên cảnh sát bước vào, cầm tấm hình có độ sắc nét cao hỏi nhân viên phục vụ có gặp qua cô gái này chưa.
Nhân viên phục vụ A sửng sốt: “Anh cảnh sát, cô ấy phạm tội gì à?”
Cảnh sát viên nói: “Việc rất lớn, nếu như cậu có phát hiện ra cô ấy nhất định phải liên lạc với chúng tôi.”
Nhân viên phục vụ B khiếp sợ: “Hình như người vừa ngồi bên cửa sổ lúc nãy chính là cô gái nhỏ này.
.
.
.
.”
B bị hai cảnh sát viên một trái một phải bắt lấy: “Bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
B lớn như vậy, nhưng chưa từng thấy qua trường hợp này, lập tức run lên: “Cô ấy.
.
.
.
.
.
Một phút trước vừa đi về phía tây.”
Đưa mắt nhìn hai cảnh sát viên lấy tốc độ ánh sáng chạy đuổi theo, A hỏi B: “Cậu thật thấy cô ấy đi về phía tây?”
B liếc mắt: “Không có.”
A trợn to hai mắt: “Trò đùa này của cậu cũng hơi quá rồi đó.”
B thở dài: “Ai, quản lý nói, tùy tiện chỉ một chỗ nào đó đuổi bọn họ đi, ngộ nhỡ bọn họ cứ hỏi không dứt, hoặc là định đóng trại ở trong cửa hàng chúng ta, sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh đấy, cô gái ngốc.”
Lão Thẩm ngồi chờ sốt cả ruột, hút thuốc lá hết điếu này đến điếu khác, đợi nhiều giờ liền, rốt cuộc đứng dậy, đi tới phòng làm việc Trần cục, cửa vừa mở, liền nghe âm thanh đang nói chuyện điện thoại của Trần cục vọng tới: “Cái gì? Đồn công an ở Thành Nam không có?” “Cái gì? Thành Tây cũng không có?” “Một cô gái nhỏ chẳng lẽ có thể bay lên trời, sao lúc nào cũng báo cáo là không tìm được? Tình huống thế nào!”
“Hả? Phát hiện ra manh mối rồi?”
Vừa nghe đến đoạn này, Lão Thẩm liền nhanh tay đoạt lấy điện thoại của Trần cục, đưa lên tai, trầm giọng hỏi: “Ở đâu?”
Đầu điện thoại bên kia, đội trưởng đội cảnh sát nói một hơi dài: “Phục vụ ở cửa hàng Haagen-Dazs, phía tây, đường Hoài Hải nói có gặp qua cô ấy mua một chiếc bánh ngọt, ngồi ở đó ăn nhiều giờ liền.”
Lão Thẩm sốt ruột hỏi: “Bây giờ còn ở đó không?”
Bên kia yên lặng hai giây: “À, lúc chúng tôi đến cô ấy vừa rời đi, bây giờ, vẫn đang triển khai tìm kiếm ở phụ cận, chỉ là người ở xung quanh đây tương đối đông, cho nên rất khó xác định được mục tiêu, có thể.
.
.
.
.
.”
Lão Thẩm trả điện thoại lại cho Trần Đĩnh, anh suy tư một lát: “Trần cục, bình thường, cảnh sát không tìm được người sẽ áp dụng biện pháp gì?”
Trần cục giật mình: “Hiện tại, truyền thông là cách nhanh nhất, thông qua tin tức, truyền thanh, có thể ở thấy được hiệu quả trong thời gian ngắn, nhưng mà không giấu gì anh, với tình huống hiện giờ của anh cần một khoản chi phí, dĩ nhiên tiền là chuyện nhỏ, chỉ là đám người truyền thông kia rất phiền phức, nếu như bọn họ đào ra được chuyện giữa anh và chị dâu, nhất thời nổi lên ý xấu đưa tin gì không tốt.
.
.
.
.
.”
Lời của anh còn chưa nói hết, liền bị Lão Thẩm cắt đứt: “Giúp tôi liên lạc với mấy kênh truyền thông.”
**
Đang ăn cơm tối Tiểu Bạch thấy trên ti vi đột nhiên xuất hiện hình ảnh thế này: Bây giờ, xin chuyển sang thông báo tìm người.
.
.
.
.
.
Sau đó ảnh Tô Hoa được phóng đại trên màn hình.
.
.
.
.
.
Một cơn ho mãnh liệt, cơm trong miệng Tiểu Bạch cũng bay về phía người đối diện.
Mạc Tiểu Lam sững sờ ở tại chỗ, anh có thể nhận thấy cảm giác dinh dính trên mặt, cắn răng, giơ tay: “Mạc Tiểu Bạch, em muốn chết hả——”
Mạc Tiểu Bạch cũng rất không có hình tượng phá lên cười: “Ha ha, Lão Thẩm giỏi lắm!” Chợt cô nhỏ giọng, có chút cảm khái nói: “Thật hâm mộ quá!”
Vừa dứt lời, Mạc Tiểu Lam liền đứng lên, sau đó cúi người qua chiếc bàn, giữ chặt cằm Tiểu Bạch, không chút do dự hôn lên.
Đây đang là nhà ăn trong trường học! Đây đang là nhà ăn khu A! Không gian xung quanh bỗng trở nên yên lặng, sau đó ồn ào lên, có tiếng huýt gió, có người kinh ngạc: “Làm sao có thể? Không phải bọn họ là anh em sao?”
Đầu Mạc Tiểu Bạch như to ra.
Ở nơi khác, Chu Công cùng Đường Tiểu Lương cũng đang ngồi vùi trên sô pha xem ti vi, vừa đổi đài liền thấy hình Tô Hoa, liếc xuống dòng tin phía dưới, quai hàm song song rơi đầy đất.
Tiểu Lương vội bấm điện thoại: “Chú họ, chú điên rồi?”
Đầu kia trả lại bằng một nụ cười: “Xem ra hiệu quả rất tốt, cháu đã là người thứ hai mươi bảy hỏi chú câu này rồi.”
Tiểu Lương còn muốn nói thêm gì lại nghe thấy ở đầu bên kia có tiếng người từ xa xa vọng tới: “Anh Thầm, tìm được rồi!” Một giây kế tiếp, điện thoại liền bị cúp.
Trong khách sạn, Tằng Lão vội vàng chạy tới phòng Hàn Tâm, lại thấy cô ngồi dưới đất khóc.
Hàn Tâm ngẩng đầu lên, nhìn Tằng Lão, khóc nức nở: “Kiền Gia Gia, cháu rốt cuộc biết người kia là ai rồi.”
Tằng Lão biết Hàn Tâm đang nói ai, từ lúc bắt đầu trong lòng Tiểu Hàn đã có một cây gai.
Con bé từng nói qua, trong lòng Tiếu Ngu có một người, nhưng lại không cách nào biết được người đó là ai, cũng không rõ rốt cuộc mình thua người kia ở điểm nào.
Nhiều năm như vậy, mặc dù con bé đã chia tay với Tiếu Ngu, nhưng gốc cây gai trong lòng vẫn cò đó, dần dần mọc rễ nảy mầm, cho tới khi sự tình có biến đổi.
Không ngờ hôm nay lại phát hiện ra người kia chính là vợ của Tiếu Ngu —— Tô Hoa, một cô gái nhỏ còn chưa trưởng thành, điều này đối với con bé mà nói là một việc khó chấp nhận cỡ nào chứ.
Tằng Lão vươn tay, vỗ vỗ đầu Hàn Tâm: “Mấy ngày nay tiếp xúc qua, lão già ta phát hiện đứa bé Tô Hoa kia cũng rất có cá tính, con bại bởi con bé cũng không tính là mất mặt.
Hơn nữa, trên đời này không phải chỉ có mình Thẩm Tiếu Ngu là đàn ông, con đã quên có biết bao người đàn ông tốt ái một con rồi sao? Lão già ta thề, nhất định sẽ giúp con tìm được một người còn mạnh hơn Thẩm Tiếu Ngu gấp trăm ngàn lần!”
**
Tô Hoa đang ngồi ở một quán ven đường, thấy một loại bánh ngọt trông rất ngon, vì vậy hỏi: “Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?”
Nghe trả lời là 30 đồng, cô đánh giá qua cảm thấy hơi đắt, vì vậy tính xoay người rời đi, kết quả thế nhưng lại bị vây quanh bởi một đám người trên dưới 25 tuổi, người nào nhìn qua cũng có vẻ hung thần ác sát.
Ông chủ cửa hàng cắm một cây dao xuống chiếc bánh ngọt, cắt đi một miếng lớn, quát lên: “700, đưa tiền!”
Tô Hoa liếc mắt qua trận thế của bọn họ, trong lòng biết đây là định ép buộc khách hàng rồi, vì vậy kì kèo mè nheo một lúc lâu, vừa ứng phó nói sẽ mua sẽ mua, vừa nhìn tình huống, chờ đúng thời cơ, cô hét lớn: “Cảnh sát đến, chạy mau ——” nói xong, chui qua nách một tên đàn ông to lớn gần đó.
.
.
.
.
.
Còn chưa chạy được mấy bước, liền nghe có người quát: “Đứng lại ——” cô nào dám đứng lại chứ, liều mạng chạy về phía trước, tiếng bước chân sau lưng càng ngày càng gần, hình như còn có cả tiếng còi cảnh sát, cô cũng chẳng còn thời gian để phân biệt, chỉ có thể cắm đầu chạy.
.
.
.
.
.
A, thảm rồi, cô chạy quá chăm chú chẳng kịp nhìn thấy chướng ngại vật trước mặt, đụng đầu vào, tốc độ cộng với sức lực, đẩy cả chướng ngại vật xuống đất.
Lấy tư thế chó nằm trên người người ta, Tô Hoa yếu ớt ngẩng đầu: “Thật sự không thể trách tôi, phía sau có người bán bánh ngọt cầm dao đuổi theo tôi.”
Ngẩng đầu, chống lại cặp mắt kia, nhất thời trời đất quay cuồng, Tô Hoa muốn điên rồi —— Bà cô ơi, sao anh cứ như âm hồn bất tán vậy hả!