Trao tâm

Chương 14


Đọc truyện Trao tâm – Chương 14:

Lục Chẩm Tuyết bị Lâm Cảnh chọc tức không nhẹ. Cô trở về liền kiểm tra phiếu chuyển phát nhanh lần trước, rõ ràng ghi rõ là bảo vệ đã kí nhận. Cô cũng không tin Lâm Cảnh thật sự không nhận được.
Huống chi, kể cả không nhận được, anh cũng không nên tới tìm cô a.
Cô nói chuyện này với Tần Hâm, Tần Hâm cũng cảm thấy kì quái: “Không phải chứ. Lâm Cảnh có tiền như vậy, còn tiếc rẻ một chiếc áo sơ mi?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Cậu không cảm thấy, Lâm Cảnh là đang cố ý nhằm vào tớ sao?”
“Đúng vậy.” Tần Hâm gật đầu, nếu không thì không thể có lí do nào khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Chẩm Tuyết không còn muốn tự hỏi Lâm Cảnh đến tột cùng là muốn làm gì nữa rồi. Cô nói: “Không sao cả, chỉ là một chiếc áo sơ mi thôi mà, tớ mua một cái khác để đền là được.”
Cảm mạo bất thình lình ập đến, nhưng may là đi cũng nhanh. Lục Chẩm Tuyết truyền nước ở phòng khám một ngày, ngày hôm sau liền đỡ hơn rất nhiều. Trong lòng cô muốn nhanh chóng giải quyết chuyện của Lâm Cảnh, không muốn nợ nần gì anh nữa, vì thế, ngay buổi sáng hôm sau liền lập tức đi trung tâm mua sắm, muốn nhanh chóng mua áo sơ mi trả Lâm Cảnh, kết thúc cuộc dây dưa này.
Nhưng mà lúc cô đi đã quá sốt ruột, chờ tới trung tâm mua sắm mới nhớ tới mình quên không để ý nhãn hiệu áo sơ mi của Lâm Cảnh.
Cô lấy di động muốn gọi điện hỏi một chút, kết quả, lúc lấy điện thoại ra, lục tìm tên trong danh bạ mới bỗng nhiên nhớ tới cô căn bản không có số điện thoại của Lâm Cảnh.
Cô bỗng nhiên cảm thấy thật phiền não, ngồi trong xe bới tung cả danh bạ nửa ngày cũng không tìm được người có thể hỏi thăm số điện thoại của Lâm Cảnh.
Di động thật ra là có số của mẹ Lâm Cảnh, nhưng nếu tùy tiện gọi tới hỏi phương thức liên hệ của Lâm Cảnh, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có điểm kì lạ, nói không chừng trưởng bối lại hiểu lầm.
Cô suy nghĩ nửa ngày, cười cùng quyết định cất điện thoại đi, trực tiếp lái xe đến công ty Lâm Cảnh, muốn tự mình hỏi anh.
Office building* của tập đoàn Hằng Tịch có thể nói là nét đặc sắc trong kiến trúc của thành phố S, cơ hồ là không ai không biết.
*Tòa nhà làm việc, tòa hành chính, tổng công ty.
Lục Chẩm Tuyết lái xe đến, nói với nhân viên lễ tân ở đại sánh: “Lâm tổng có ở công ty không?”
Lễ tân ngẩng đầu, liền bị người phụ nữ đẹp đến “hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh” trước mặt làm rung rinh tâm hồn thiếu nữ. Lạy chúa Giê-su, lạy thánh Ala, lạy Phật tổ Như Lai, cô là con gái còn không chịu được huống chi là cánh mày râu. Người phụ nữ đẹp tỏa nắng, nhưng một chút cũng không gây cảm giác chán ghét, mà giống như mang một cỗ ma lực, đẹp đến kinh tâm động phách*, làm người ta không thể rời mắt.  
*惊心动魄: Mất hồn mất vía
“Lâm tổng đang có cuộc họp, cô là…” Mỹ nhân như vậy, cô hoàn toàn có thể hoài nghi đây là bạn gái Lâm tổng.
Lục Chẩm Tuyết hỏi: “Thế còn trợ lí Tiểu Dương có đây không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Trợ lí Dương có. Cô muốn tìm anh ấy sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Chẩm Tuyết nói: “Vậy phiền cô nói với trợ lí Dương một chút, nói tôi là Lục Chẩm Tuyết, có việc tìm Lâm Cảnh.”
Lễ tân ở sảnh liên tục gật đầu, vội gọi đến một dãy số nội bộ.
Khi trợ lí Dương nhận được điện thoại của lễ tân, cũng đang trong cuộc họp.
Anh đứng dậy đến gần cửa sổ, nhỏ giọng nghe: “Chuyện gì?”
“Trợ lí Dương, ở đây đang có một vị tiểu thư gọi là Lục Chẩm Tuyết muốn tìm Lâm tổng.
Trợ lí Tiểu Dương sửng sốt.
Anh nhớ tới chuyện mấy hôm trước gặp Lục tiểu thư ở trung tâm thương mại, vội vàng đi đến bên người Lâm Cảnh, tay che bên miệng, cúi người nhỏ giọng báo cáo bên tại Lâm Cảnh: “Lâm tổng, tiểu thư Lục Chẩm Tuyết tới, hình như có việc tìm anh.”
Lâm Cảnh dựa lưng vào ghế dựa, ánh mắt nhìn trang PPT đang chiếu trên màn hình, nghe nhân viên trình bày phương án hạng mục. Nghe thấy lời trợ lí Dương nói, anh hơi giật mình, rồi sau đó mới nói: “Để cô ấy lên đi.”
“Dạ được.”
Lục Chẩm Tuyết đứng chờ ở bên dưới một chút, trợ lí Tiểu Dượng tự mình xuống tiếp cô.
Trợ lí Tiểu Dương đối xử với cô vẫn rất lễ phép, khách khí, dẫn cô đi lên lầu, lại rót cho cô chén nước, mỉm cười nói: “Lục tiểu thư, phiền cô ngồi chờ một lát, Lâm tổng đang mở họp, chắc là một chút nữa là kết thúc.”
Lục Chẩm Tuyết ngồi trên sofa trong văn phòng Lâm Cảnh, ừ một tiếng, nói: “Được.”
Cô nhàn rỗi, nhàm chán liền vô thức đưa mắt đánh giá văn phòng một cái.
Văn phòng Lâm Cảnh rất rộng, nhưng lại rất hàm súc, nội liễm, tông màu lạnh lấy đen trắng làm chủ, bàn làm việc để máy tính là mấy chồng văn kiện lớn được sắp xếp gọn gàng.
Cô thường xuyên đi văn phòng của anh ba, cũng quen một số người nghiện công việc, văn phòng không khác nhau lắm, đều bày trí như thế này.
Cô đợi chỉ tầm mười phút, cửa đã bị lực bên ngoài đẩy ra. Cô quay đầu lại, liền thấy Lâm Cảnh đang tiến vào từ bên ngoài.
Anh vừa tiến vào, vừa giơ tay nới lỏng cavat, hỏi cô: “Mang áo sơ mi tới?”
Lục Chẩm Tuyết đứng lên, hỏi anh: “Áo sơ mi của anh là hãng gì? Lần trước tôi không chú ý.”
Lâm Cảnh ngồi lại ghế làm việc, giương mắt nhìn cô, suy nghĩ một chút, nói ra một nhãn hàng.
Lục Chẩm Tuyết nhớ kĩ, nói: “Tôi đi mua luôn đây.”

Cô nói, xoay người liền đi ra ngoài.
“Lục tiểu thư, cô đã đi rồi sao?” Trợ lí Dương vừa đi lấy chút điểm tâm cho Lục Chẩm Tuyết, ai ngờ vừa trở lại đã gặp Lục Chẩm Tuyết muốn rời đi.
Lục Chẩm Tuyết ừ một tiếng, bước chân vội vàng, lập tức đi đến thang máy.
Trợ lí Dương nhìn bóng dáng Lục Chẩm Tuyết, đơ ra vài giây, quay đầu lại đi vào văn phòng: “Lâm tổng, không có việc gì chứ?”
Lâm Cảnh ừ một tiếng, mặt không cảm xúc, lấy một văn kiện bên cạnh, vừa lật vừa phân phó: “Đi gọi giám đốc Từ tới.”
Lục Chẩm Tuyết đi ra khỏi công ty Lâm Cảnh, trực tiếp lái xe đi trung tâm thương mại.
Cô nhớ rõ có một cửa hàng có bán nhãn hiệu áo sơ mi của Lâm Cảnh, nhưng mà lúc cô đi tìm, lại tìm không thấy chiếc áo sơ mi nào như thế.
Cô dò hỏi nhân viên giới thiệu. Nhân viên hỏi cô về kích cỡ, cô lắc đầu, không nhớ rõ lắm. Cô nghĩ nghĩ lại nói: “Là một chiếc màu trắng, cổ tay áo có chút độc đáo, nút thắt cũng rất đặc biệt, bên trên hình như có thiết kế ám văn…”
Cô dựa vào kí ức để hình dung nửa ngày, nhân viêc giới thiệu mới nhớ tới, đi đến máy tính mở ra tư liệu, hỏi cô: “Tiểu thư, ý cô là chiếc áo này sao?”
Lục Chẩm Tuyết nhìn thoáng qua, lập tức liền nhận ra: “Đúng vậy.”
Nhân viên giới thiệu xin lỗi mà nói: “Thật xin lỗi, tiểu thư. Chiếc áo này trên thế giới chỉ có vài cái, đã sớm bán hết rồi.”
Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc: “Bán hết rồi sao?”
“Vâng, đã bán hết.” Nhân viên nói. “Cô muốn tham khảo các kiểu dáng khác không?”
Lục Chẩm Tuyết: “…”
Lục Chẩm Tuyết đến bây giờ càng xác định là Lâm Cảnh đang cố tình nhắm vào mình.
Anh biết rõ không thể mua được, còn một hai buộc cô phải đi một chiếc khác cho anh.
Cô nhìn đồ trong cửa hàng nửa ngày, rốt cuộc cũng tìm được một chiếc cũng tương đối giống.
Cô mua luôn, đưa thẻ tính tiền rồi nhờ nhân viên cửa hàng gói lại.
Đi ra khỏi trung tâm thương mại, cô trực tiếp lái xe đến công ty Lâm Cảnh.
Nhưng mà lúc cô đi đến thật không khéo. Lúc đến đã là hơn 6 giờ, cả công ty đều đã tan tầm.

Trong đại sảnh có một dì lao công đang làm vệ sinh, cô muốn đi lên lầu tìm Lâm Cảnh, kết quả vừa đi lên thang máy, liền gặp trợ lí Dương đang đi xuống.
Trợ lí Dương kinh ngạc nói: “Lục tiểu thư? Sao cô lại tới đây? Cô tới tìm Lâm tổng sao?”
Lục Chẩm Tuyết gật đầu:”Đúng. Anh ấy có ở đây không?”
Trợ lí Dương nói: “Lúc 4 giờ Lâm tổng đã rời công ty ròi, có một buổi xã giao.”
Lục Chẩm Tuyết giơ tay nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn 6 giờ.
Cô hỏi: “Anh có thể cho tôi số điện thoại của Lâm Cảnh không?”
Lục Chẩm Tuyết hỏi thăm số điện thoại của Lâm Cảnh từ trợ lí Dương, lúc đi ra khỏi công ty, trời đã tối đen.
Cô trở lại xe, tìm số điện thoại Lâm Cảnh mới lưu, lập tức gọi.
Điện thoại vừa gọi đi một lúc, kêu vài tiếng bên kia mới nhấc máy, thanh âm trầm thấp có chút lười biếng, bình tĩnh trả lời: “Alo.”
Lục Chẩm Tuyết hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi là Lục Chẩm Tuyết.”
Lâm Cảnh tựa hồ không nghĩ sẽ là cô, hơi ngây người, rồi sau đó mới nhàn nhạt mà ừ một tiếng.
Lục Chẩm Tuyết nói: “Tôi đã mua được áo sơ mi, bây giờ anh đang ở đâu?”
Ở đầu dây bên kia, Lục Chẩm Tuyết trầm mặc một lát, tại thởi điểm Lục Chẩm Tuyết không nhịn được muốn hỏi lại, anh rốt cuộc mới lên tiếng: “Ở nhà.”
Từ công ty Lâm Cảnh lái xe qua nhà anh cũng không xa, lúc Lục Chẩm Tuyết đến, cũng chỉ mới hơn 7 giờ.
Cô đứng ở ngoài cửa, giơ tay ấn chuông cửa.
Đợi có một lúc, bên trong đã truyền tới tiếng bước chân.
Lâm Cảnh mở cửa ra, Lục Chẩm Tuyết liền đưa ra chiếc túi xách trong tay: “Trả lại anh.”
Lâm Cảnh nhìn cô một cái, nói: “Đi vào nhà đã.”
Anh nói, liền xoay người trở về phòng khách.
Lục Chẩm Tuyết cắn môi dưới, cũng theo sau mà đi vào.
Lâm Cảnh ngồi trên sofa, trên bàn trà có để laptop, bên cạnh là một thùng bia, chắc là đang làm việc.
Lục Chẩm Tuyết đứng trước sofa, đưa túi trong tay trả lại anh: “Trả lại áo sơ mi cho anh, tôi có thể đi được rồi chứ?”
Lâm Cảnh ngồi trên sofa, ngước mắt nhìn cô: “Gấp như vậy sao?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Không thì sao? Hai chúng ta có chuyện gì để nói sao?”
Cô nói, liền mở chiếc túi ra.

Lâm Cảnh không cần nhìn cũng biết áo sơ mi bên trong không phải là cái anh muốn.
Mục đích của anh vốn dĩ cũng không phải vì chiếc áo sơ mi này.
Lục Chẩm Tuyết lấy áo sơ mi ra, nói: “Lâm Cảnh, anh không thấy cô nghĩ sao? Rõ ràng anh biết là không thể mua được, lại một hai bắt tôi phải đi mua.”
Lâm Cảnh nhìn cô, không nói chuyện.
Lục Chẩm Tuyết cũng nhìn anh, nghĩ đến chuyện dưới lầu vừa nãy, đột nhiên có chút không chế được mà tức giận: “Lúc tôi vừa mới lên, đã thuận tiện hỏi chú bảo vệ, chú ấy nói rõ ràng đã tự mình đưa chuyển phát nhanh cho anh rồi.”
Lâm Cảnh cũng không có chút xấu hổ nào khi lời nói dối bị chọc thủng, ngược lại lại thật bình tĩnh hỏi cô một câu: “Rồi sao?”
“Rồi sao?” Lục Chẩm Tuyết vô thức mà nâng cao âm điệu, khó có thể tin được mà nhìn Lâm Cảnh, kinh ngạc không nói nên lời.
Cô tức giận lại cạn lời, cưới cùng hỏi một câu: “Lâm Cảnh, anh đang cố tính trả thù tôi đúng không?”
Lâm Cảnh kì quái, hỏi lại cô: “Tôi trả thù cái gì?”
Lục Chẩm Tuyết nói: “Trả thù việc tôi lừa gạt tình cảm của anh.”
Lâm Cảnh trầm mặc nhìn cô, hơn nửa ngày mới đáp lại một câu: “Cô cũng biết là cô lừa gạt tình cảm của tôi.”
Lục Chẩm Tuyết sửng sốt, ngay sau đó lại cảm thấy nực cười, cô hỏi ngược lại: “Tôi lừa gạt tình cảm gì của anh? Anh có yêu tôi sao?”
Lâm Cảnh ngồi trên sofa, nâng mắt, một đôi mắt đen nhanh, sâu như vực thẳm chăm chú ghim trên người Lục Chẩm Tuyết. Anh im lặng rất lâu, một câu cũng không nói.
Lục Chẩm Tuyết không biết nên làm gì, cô bị Lâm Cảnh nhìn đến mức chột dạ. Giống như cô thật sự làm chuyện gì thật có lỗi với anh không bằng.
 Loại cảm giác kì quái này chợt lóe lên trong đầu cô, cô nhíu mày, để áo sơ mi trong tay lên sofa, nói: “Dù sao tôi cũng đã đưa quần áo cho anh. Chuyện đã qua lâu như vậy, tôi cũng không thua thiệt anh cái gì. Về sau chúng ta đường ai nấy đi, cũng không có quan hệ gì. Còn gút mắt trong khoảng thời gian này, liền kết thúc tại đây thôi.”
“Phải không?” Lục Chẩm Tuyết vừa dứt lời, Lâm Cảnh nhìn cô, bỗng nhiên hỏi một câu.
Cô không khỏi ngỡ ngàng, còn chưa phản ứng lại, Lâm Cảnh liền nhìn cô, nghiêm túc nói từng câu từng chữ: “Cô nói kết thúc tại đây liền kết thúc tại đây sao?”
Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc.
Anh nhìn cô, tiếp túc nói: “Lục Chẩm Tuyết, thời điểm cô trêu chọc tôi, có nghĩ tới việc tôi sẽ không buông tha cho cô không?”
 
 
   
 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.