Trao Quyền Duy Nhất

Chương 9


Đọc truyện Trao Quyền Duy Nhất – Chương 9

Theo kinh nghiệm, đại đa số mấy lời nói như “Không biết có nên nói hay không” đều là lời không nên nói.

Tuy rằng như vậy nhưng nếu không nói ra, khó thể nào tránh khỏi cảm giác không thoải mái.

Cho dù Tề Tĩnh đã đoán được cô ấy muốn nói cái gì—–

“Cô nói đi.” Tề Tĩnh gõ xuống bàn phím một câu trả lời ngắn gọn.

Trước đây đều là người khác nghe anh nói, lần này anh không ngại sắm vai người nghe một lần.

Sau khi nhận được sự đồng ý của anh, Cắm đao bốn phía vẫn còn băn khoăn mấy giây, rồi vô cùng e dè nói đến đề tài tiếp theo. Mỗi lần cô muốn nói chuyện nghiêm túc đều sẽ trực tiếp gọi Tề Tĩnh là “Ngày về”, giảm bớt hai chữ “cự cự”.

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Ngày về, sau đây em muốn nói mấy câu hoàn toàn có thể bôi đen lí lịch cá nhân của em. Nếu có một ngày em chọc anh giận, chúng ta trở mặt với nhau, anh muốn trả thù em, vậy thì cứ thoải mái chụp ảnh màn hình những câu dưới đây đăng lên diễn đàn là được. Đảm bảo có thể khiến em bị ném đá đến mức phải xóa ID, từ nay về sau rời khỏi giới võng phối.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Sao anh có thể làm mấy chuyện đó chứ, cứ yên tâm mà nói đi ^_^

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Em thật sự bắt đầu nói đây…

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Theo lương tâm mà nói, em vừa nghe màn đối kịch vừa rồi đã nghĩ… Người phối chủ dịch công không thích hợp.

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Thanh tuyến của đại thần rất tốt, rất mạnh mẽ, nhưng có chút quá mức mạnh mẽ, không quá phù hợp với nhân vật được miêu tả trong nguyên tác. Hơn nữa, cho dù bỏ qua giọng nói, chỉ nghe diễn xuất, em cũng cảm thấy anh ta có vấn đề trong việc suy diễn tình cảm của nhân vật.

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Đêm hôm đó, em nghe hai người đối kịch, thật sự đạt đến cảnh giới chăm chú hết sức. Nói như vậy có vẻ rất trừu tượng, dù sao hôm đó cũng là vô cùng nhập vai. Ngày ấy anh phát huy rất xuất sắc, chúng em đều bị diễn xuất của hai người thu hút, tuy rằng không phải thu âm chính thức, nhưng quá trình được hưởng thụ vô cùng. Có đôi khi, trực tiếp nghe kịch hoàn thiện chưa chắc đã có cảm giác này.

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Nhưng mà tối hôm nay, thành thật mà nói… Em không có cảm xúc như thế. Chỉ thấy rất bình thường thôi.

Đến đây, cô hơi ngừng một chút.

Tề Tĩnh không trả lời, chỉ lẳng lặng chờ đợi câu kết luận cuối cùng của cô. Một lát sau, câu nói bị cô nín nhịn rất lâu cuối cùng cũng xuất hiện trên màn hình.

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Được rồi, thật ra điều em thực sự muốn nói là – Em thấy Nhạn Bắc Hướng phối tốt hơn Đồng Tước Đài.

Tề Tĩnh vẫn không đáp lại, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra dáng vẻ tươi cười thật lòng thật dạ lần đầu tiên của đêm nay.

Phía dưới, Cắm đao bốn phía còn bổ sung cho đánh giá của mình là “chỉ tính nhân vật này thôi” cùng với “Thật ra các kịch khác của đại thần cũng không tệ lắm”, vân vân… Nhưng mà anh đã hiểu ý của cô.

Hóa ra người nghĩ như vậy, không chỉ có một mình anh—-

Có được sự khẳng định của đạo diễn trong tổ kịch, tâm tình bị đè nén trước giờ bỗng nhiên tiêu tan, thoáng cái nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Chỉ cần như vậy là đủ rồi.


CV – Chẳng hỏi ngày về: Cảm ơn.

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Ngày về, anh cảm ơn cái gì? Em mới là người phải cảm ơn anh đã lắng nghe mấy lời điên khùng của em ┭┮﹏┭┮

CV – Chẳng hỏi ngày về: Như vậy, để báo đáp lại cũng như vì công bằng, tôi cũng nói vài câu có thể bôi đen lí lịch cá nhân của mình nhé.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Nếu có một ngày tôi chọc cô giận, chúng ta trở mặt với nhau, cô muốn trả thù tôi, vậy thì cứ thoải mái chụp ảnh màn hình những câu dưới đây đăng lên diễn đàn là được. Đảm bảo có thể khiến tôi bị ném đá đến mức phải xóa ID, từ nay về sau rời khỏi giới võng phối. (cười)

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Ngày về cự cự, mấy lời này là anh paste đúng không!

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía: Khụ khụ, xin mời anh nói.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Đầu tiên, tôi đồng ý với kết luận vừa rồi của cô.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Tuy rằng tôi chỉ là một CV phụ trách phối âm, trên lý thuyết thì không nên nhúng tay vào sự việc nội bộ của tổ kịch, nhưng cá nhân tôi cho rằng – tổ kịch không thể thay đổi người.

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía:…

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía:…

Đạo diễn – Cắm đao bốn phía:… Anh đồng ý rồi mà còn nói như vậy khiến em thật bối rối… ┭┮﹏┭┮

CV – Chẳng hỏi ngày về: Tôi biết cô xuất phát từ lập trường của đạo diễn, nhất định mong muốn tuyển được CV thích hợp nhất. Nhưng xin cô hãy suy nghĩ cho chuẩn bị và toàn bộ tổ kịch một chút. Đã đến nước này rồi, hậu quả sau khi thay người thật sự không thể tưởng tượng nổi.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Có thể Đồng Tước Đài không phải là người thích hợp nhất, nhưng anh ta là người được tổ kịch quyết định chọn ngay từ đầu, hơn nữa những fan hâm mộ của anh ta đều biết anh ta sẽ tham gia kịch này, thay người sẽ chỉ khiến cả tổ kịch bị ném đá, bị mắng chửi mà thôi. Hơn nữa xét trên góc độ khách quan mà nói, sau khi kịch này được phát hành, hiệu ứng ngôi sao của đại thần sẽ thu hút một lượng lớn người nghe tới nghe kịch, giúp tổ kịch nâng cao độ nổi tiếng trên diện rộng, tổ kịch cũng sẽ nhận được nhiều lời bình luận kịch hơn, đối với những người cực khổ làm kịch, đây là món quà báo đáp không dễ dàng có được.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Tôi không biết cô bạn Yên Chi chuẩn bị kịch này là vì cái gì, nhưng có sự quan tâm, có người nghe cổ vũ, nói thật thì nào có tổ kịch nào không muốn đâu? Nhạn Bắc Hướng đại nhân là một CV rất xuất sắc, nhưng anh ấy không có năng lực mời gọi như vậy, tôi cũng không có. Cho dù tổ kịch thay người không bị ném đá, đến lúc phát hành kịch cũng có thể sẽ bị thờ ơ, không có người nào nghe.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Hơn nữa… Nếu bởi vì chuyện này mà khiến Nhạn Bắc Hướng đại nhân chịu ảnh hưởng xấu, tôi sẽ rất áy náy.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Làm một kẻ trong suốt, tôi chỉ có thể ngôn tẫn vu thử(1). Xin tổ kịch hãy suy nghĩ thật kỹ nha. ^_^

Đánh xong vài đoạn thật dài, Tề Tĩnh cảm thấy như mình đã nói ra hết những gì cất giấu trong đáy lòng mấy ngày nay, thoải mái hơn rất nhiều.

Thật ra ở bất kỳ thế giới nào cũng vậy, có đôi khi thứ thích hợp nhất không phải thứ tốt nhất.

Lúc này, trên QQ truyền đến tiếng thông báo Cắm đao bốn phía xin thêm bạn tốt. Bình thường đều liên hệ thông qua nhóm của tổ kịch, lần này là đạo diễn chính thức thêm anh làm bạn.

Sau khi chấp nhận lời mời, Cắm đao bốn phía không nói thêm gì nữa, chỉ là cực kỳ nghiêm túc cảm than một câu.


Cắm đao bốn phía: Ngày về, anh là CV đáng kết bạn nhất trong giới võng phối này.

Tề Tĩnh sửng sốt một chút, trong lòng đột nhiên cảm thấy như có gì đó ấm áp chảy qua, khiến người ta xúc động. Anh nghĩ đây là đánh giá cao nhất từ người anh đã gặp về cuộc đời CV của anh cho tới bây giờ.

“Cảm ơn.” Anh là một người rất dễ thỏa mãn.

Có được một lời nhận xét như vậy, mặc kệ kết quả của kịch này ra sao, chọn người như thế nào, anh sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.

Sống sao cho có trước có sau.

Đêm hôm đó đối kịch với Đồng Tước Đài không thể nói là vô cùng thuận lợi, nhưng cũng coi như kết thúc bình an.

Cái tên Đồng Tước Đài có hiệu quả tuyên truyền tốt ngoài ý muốn, trên diễn đàn, sự chờ mong của mọi người đối với bộ kịch “Cạm bẫy” này thẳng tắp bay lên, trở thành vấn đề được quan tâm nhất mấy ngày gần đây. Tin rằng đến lúc phát kịch, nó sẽ trở thành một trong những vở nổi tiếng nhất được người ta chú ý.

Tổ kịch tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, để hai chủ dịch mau chóng ghi âm, giao cho hậu kỳ chế tác.

Đương nhiên, Yên Chi Hoa không hề nhắc đến chuyện thay đổi người.

Cắm đao bốn phía cũng lựa chọn thỏa hiệp.

Tề Tĩnh phối hợp với phương pháp biểu diễn của Đồng Tước Đài, dùng thanh tuyến trên dưới 0.5 để thu âm thô một lần nữa, hoàn thành nhiệm vụ của mình. Theo tiết lộ tiến độ của hậu kỳ, khi có đủ âm thô, cô chỉ cần một tháng để hoàn thành, nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dự đoán tháng chín có thể phát kịch.

Những người hâm mộ Đồng Tước Đài đương nhiên vô cùng mừng rỡ trước thông tin này.

—- Thật sự là muôn người chờ mong.

Mà người có tên Nhạn Bắc Hướng dường như đã biến mất.

Biến mất rất đột ngột. Nghe nói trên chữ ký QQ của hắn viết rằng tạm dừng nhận tất cả kịch mới, khiến mấy chuẩn bị thiếu giọng ông già buồn muốn chết.

Múa rối đã từng cố gắng kéo hắn vào nhóm tổ kịch, thế nhưng đối phương không nhận lời mời gia nhập nhóm, bởi vì cái vai ông nội của hắn nhiều nhất chỉ tính là vai quần chúng, hơn nữa chỉ xuất hiện trong kỳ một.

Múa rối còn từng gửi cho hắn một thư mời, mong hắn có thể nhận một vai chủ dịch.

Thật bất ngờ, lúc này các cô không nhận được âm thô mà là nhận được bốn chữ từ chối: Không nhận chủ dịch.

“Nói sao anh ta cũng không chịu nhận.” Có một lần trò chuyện phiếm với Tề Tĩnh, Múa rối đã vô cùng chán nản nói như vậy.


“Vậy sao…” Rõ rang là một người rất ưu tú.

Tề Tĩnh lầm bầm, không biết đây đã là lần thứ mấy anh lơ đãng mở file có tên là “Ghi âm dùng tham khảo” kia ra, nhìn file đó, anh chợt nhận ra có thể đây là lần duy nhất hai người cùng làm chủ dịch, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác rối bời.

Ý nghĩ hỏi Múa rối số QQ của hắn ta bỗng nảy sinh.

Nhưng khi tỉnh táo lại, anh thấy dường như mình không có lí do gì để làm vậy,

Có đôi khi ngủ không ngon, cho đến tận bình minh vẫn không thể đi vào giấc ngủ, anh ở trong chăm đeo tai nghe, nghe đoạn ghi âm này. Phần cuối của đoạn ghi âm luôn luôn chỉ nghe thấy một tiếng một mình anh nói chúc ngủ ngon, sau đó lập tức kết thúc.

Giống như tất cả vừa mới bắt đầu, lại im hơi lặng tiếng mà kết thúc.

Tề Tĩnh nghĩ thầm, nếu trả hết nợ rồi, anh hẳn nên dời sự tập trung trở lại thế giới thật.

Giới võng phối dù sao cũng chỉ là giới võng phối, cái chữ “võng(2)” kia đã tự quyết định bản thân nó không có tính chân thật. Sự buồn bực, mất mát vô cớ này của anh chỉ cần một chút thời gian và sự bận bịu trong hiện thực cọ rửa.

Như vậy, anh có thể quên người kia đi.

“Tiểu Tề, lần trước chú em chỉnh lí tài liệu rất tốt đấy. Sau khi tiết mục phát sóng nhận được kha khá lời khen ngợi.” Vừa kết thúc giờ nghỉ trưa, chủ nhiệm Đường của kênh khoa giáo đã tới phòng Tin tức thời sự. Ông ấy rất thỏa mãn với sự trợ giúp soạn bản thảo lần trước của Tề Tĩnh.

“Ha ha, thật ra bản thân tiết mục đó rất có ý nghĩa, đúng lúc em cảm thấy hứng thú mà thôi. Chủ nhiệm Đường không cần khách khí.” Tề Tĩnh vừa cười vừa nói lời khách sáo, còn phải chú ý cảnh vật xung quanh, nhìn xem có người khả nghi nào trốn trong góc nghe trộm hay không.

Nhỡ đâu anh bạn Cháu rùa nghe thấy chủ nhiệm Đường khích lệ cậu, có khi lại châm chọc, khiêu khích một phen.

Chủ nhiệm Đường bất ngờ nhướng mày: “A, hóa ra chú em rất thích các loài chim muông?”

Tề Tĩnh cười nói: “Không tính là rất thích, chỉ là vừa vặn thời gian gần đây em tiếp xúc với một số cái tên liên quan đến chim chóc nên quan tâm hơn một chút.”

Chủ nhiệm Đường gật đầu, nói: “Thì ra là thế. Nói đến đây mới nhớ, anh vô cùng thích phần miêu tả chim nhạn trong tư liệu của chú, trước đây anh chỉ biết chim nhạn là loài chim di trú báo giờ, ở thời cổ thường được con người dùng để hình dung mùa thu đã tới, còn được dùng để ám chỉ những người xa rời quê hương, phiêu bạt khắp nơi. Anh còn cho rằng đó chỉ chút thương cảm tượng trưng thôi, nhưng mà chú em lại thêm vào rất nhiều hàm nghĩa tốt đẹp.”

Chim nhạn, đúng thời điểm thì di trú, bay trên không có thứ tự, suốt đời chỉ một bạn đời.

Bởi vậy, chim nhạn cũng tượng trưng cho sự hết lòng tuân thủ lời hẹn ước, cũng tượng trưng cho tấm lòng chung thủy không thay đổi.

Khi người thời cổ kết hôn, nhà trai cần tặng cho nhà gái một đôi nhạn làm sính lễ, mượn nó để biểu đạt nguyện vọng muốn cùng người mình yêu sống đến đầu bạc răng long.

“Bây giờ là giữa kỳ nghỉ hè, lượng khán giả là học sinh rất nhiều, tang thêm một ít nội dung có liên quan đến tình yêu sẽ hấp dẫn được nhiều cô gái trẻ xem chương trình hơn.” Tề Tĩnh nửa đùa nửa thật nói.

Chủ nhiệm Đường lộ bộ dạng bừng tỉnh, cười đến mức quai hàm run lên: “Quả nhiên cũng chỉ có đám thanh niên các cậu mới hiểu được tâm tình của tuổi trẻ.”

“Tề Tĩnh! Mau tới đây một chút!” Đồng nghiệp cách vách ngăn gọi anh, có vẻ lại đột ngột có tin tức mới.

“Chú em đi đi, tin tức thời sự mới là nghiệp vụ chính của chú.” Chủ nhiệm Đường thức thời thả người.

Tề Tĩnh theo tiếng gọi đi tới phòng làm việc, đồng nghiệp vươn tay đưa ống nghe điện thoại cho anh, nói là có người liên lạc với đài truyền hình, mong rằng ban tin tức thời sự có thể lập tức cử người qua. Trong điện thoại, giọng nói mang theo chút run run của một cô gái trẻ tuổi vang lên, có thể cảm nhận được tâm trạng phẫn nộ của cô: “Đồng chí phóng viên, tôi là thành viên của Hiệp hội tình nguyện cứu trợ động vật, có thể mời các anh mau chóng đến khu XX phía Bắc thành phố không? Ở đây vừa xảy ra một vụ ngược đãi mèo rất tàn nhẫn, mong rằng đài truyền hình có thể quan tâm một chút.”

Tề Tĩnh lấy làm kinh hãi.


Gần một tháng qua đã liên túc xảy ra ba vụ ngược đãi mèo, sóng gió của vụ thứ hai còn chưa qua, không ngờ lại có kẻ mang tâm lý biến thái bắt chước theo tác phong đó. Từ khi vụ ngược đãi động vật đầu tiên bị đưa ra ánh sáng đến nay, đài truyền hình đã làm một số bản tin theo sát sự kiện, đa số đều là những cảnh máu me be bét khiến người khác không đành lòng xem, khi tin tức được lên sóng đều cố gắng chọn quay chụp những động vật bị thương tương đối nhẹ, còn số hình ảnh mang tính chấn động quá lớn đều được đăng lên các báo chí trên mạng.

Tề Tĩnh đã từng phụ trách viết bản thảo của vụ việc này trên báo mạng, vậy nên phản ứng đầu tiên của đồng nghiệp là giao cho anh xử lí.

“Tôi đã biết rồi. Tôi xin ý kiến của cấp trên xong sẽ lập tức đến đó. Xin cô hãy để lại phương thức liên lạc.” Tề Tĩnh lấy giấy bút ra chép lại số điện thoại của đối phương, sau khi cúp máy thì lập tức chạy đi xin phép chủ nhiệm kênh Tin tức thời sự, vội vã ra ngoài.

Đến hiện trường, người vây xem đã tụ tập đông kín, đều trách mắng hành vi ngược đãi tàn bạo này.

Mấy thành viên của Hiệp hội cứu trợ động vật đã có mặt, đi một chiếc xe ô tô vào bên trong khu nhà, dùng mấy cái chậu hình vuông đã được lót sẵn thảm để đựng những con mèo bị thương, cẩn thận đi tới, chuẩn bị đưa đi cấp cứu. Trên lối đi nhỏ của khu nhà có thể thấy được hai hàng máu khô khốc vung vẩy, khiến trong lòng Tề Tĩnh khó chịu kinh khủng.

“Chào mọi người, tôi là phóng viên đài truyền hình tỉnh, Tề Tĩnh. Xin hỏi cô Chu vừa liên lạc với chúng tôi là vị nào?” Anh chen vào trong đám người, lấy ra thẻ nhà báo.

“Chính là tôi, cảm ơn anh đã tới!” Cô gái họ Chu vội vã chào đón.

Cô Chu kể lại mọi chuyện, đa số mèo ở đây đều là mèo hoang ở khu xung quanh, bị một hộ gia đình trong khu nhà này lén bắt về nhốt ở một cửa hàng bỏ hoang phía sau vườn để ngược đãi. Bởi vì chỗ đó cũ nát quá, bình thường không có ai chú ý, cho đến tận gần đây liên tục xảy ra sự kiện ngược đãi mèo mới khiến mọi người quan tâm, chuyện hung ác xảy ra ở đây cuối cùng cũng bị vạch trần.

Tề Tĩnh được mấy người tình nguyện dẫn đường tới nhìn tình trạng của những con mèo nhỏ. Chúng bị thương vô cùng nghiêm trọng, bị dụng cụ kim loại sắc nhọn đâm vào mắt, bởi vì đâm quá sâu, các tình nguyện viên không dám lộn xộn, chỉ có thể đợi bác sĩ chuyên nghiệp tới lấy ra. Còn có một con mèo tam thể bị gãy xương chân, đầu khớp xương dường như đâm vào trong thịt, mỗi lần cử động đều đau tới kêu meo meo thảm thiết. Còn có một con bị bỏng, bị cắt đứt đuôi, đều suy yếu nằm trong thảm mà run rẩy, mỗi khi có người đến gần, chúng sẽ nhìn bằng đôi mắt cực kỳ sợ hãi.

“Thật sự là quá tàn nhẫn…” Tề Tĩnh cảm thấy giọng nói của mình cũng bắt đầu phát run, vô cùng thấu hiểu được tâm trạng của cô Chu khi gọi điện cho mình. Anh và người của tổ quay phim trao đổi một chút, khi anh ta đi lấy hình ảnh, anh sẽ đi thu thập thêm tin tức.

“Bây giờ chúng tôi phải đưa những chú mèo này vào bệnh viện cấp cứu, nếu đồng chí phóng viên không ngại có thể đi cùng.” Cô Chu tiếp nhận phỏng vấn xong thì mời anh đi theo.

Tề Tĩnh cũng rất quan tâm đến công tác cứu trợ sau đó, lập tức để đồng nghiệp về đài truyền hình trước, còn mình thì đi nhờ xe của Hiệp hội.

Trên đường, anh vừa nhẹ nhàng lấy xoa lông một chú mèo mất máu quá nhiều mà hôn mê, vừa hỏi: “Trước đây, tôi đã từng đưa những tin tức tương tự, nhưng mà sự chú ý của mọi người đều tập trung ở phạm nhân, rất ít người quan tâm đến vấn đề sau đó. Các cô thường đến chỗ nào xin giúp đỡ?”

“Là thế này.” Cô Chu giải thích, “Tuy rằng tất cả bệnh viện thú y đều có thể cung cấp, giúp đỡ chữa bệnh, nhưng chi phí cao thấp không đồng đều, hơn nữa sau khi chữa xong, nếu không có người nhận nuôi, có những bệnh viện sẽ làm phẫu thuật triệt sản cho chúng rồi thả rông, không bảo đảm được an toàn. Nhưng gần đây qua nhiều người giới thiệu, Hiệp hội của chúng ta tìm được một bệnh viện thú ý chấp nhận thu chi phí rất thấp để cứu trợ những chú nhóc này, hơn nữa, sau khi nhận nuôi sẽ sắp xếp ổn thỏa. Vì vậy, những chú mèo gặp chuyện không may đợt này đều được chúng tôi đưa tới đó.”

“Chà? Còn có bệnh viện tốt như vậy sao?” Tề Tĩnh có chút kinh ngạc.

Dù sao thì thuốc dành cho động vật có giá rất cao, hơn nữa thương thế của mấy chú nhóc này khá nghiêm trọng, cần nhiều thời gian và nghị lực để chăm sóc. Thời buổi hiện tại, xã hội đang thịnh hành chủ trương tôn thờ đồng tiền, không ngờ còn có nơi chấp nhận làm chuyện không thu được lợi nhuận này.

“Đúng vậy, nghe nói ở đó có một vị bác sĩ đi tiên phong trong chuyện này.”

“Bác sĩ?”

“Đúng vậy, là bác sĩ của bệnh viện thú y. Cách đây không lâu chẳng phải đã xảy ra vụ án mèo bị ngược đãi sao? Con mèo trong vụ đó không phải suýt chút nữa bị người ta đánh vỡ nội tạng sao? TV và báo chí đều nhắc tới nó, chính là nhờ bác sĩ này cứu sống nó.”

Tề Tĩnh hơi ngồi thẳng lưng, thiên tính của phóng viên khiến anh không kìm nén được sự hiếu kỳ: “Tôi… có thể gặp được vị bác sĩ này sao?”

*Chú thích:

(1) Ngôn tẫn vu thử: lời nên nói đã nói, không còn gì để nói.

(2) Võng: mạng internet.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.