Trao Quyền Duy Nhất

Chương 45


Đọc truyện Trao Quyền Duy Nhất – Chương 45

Chỗ gãy xương ở cánh tay trái Tề Tĩnh hơi hơi nhức nhối, anh biết ngay thời tiết đang thay đổi.

Quả nhiên, buổi trưa trời còn trong xanh, thoáng đãng, mới qua năm giờ chiều đã âm u, mây đen giăng kín. Sắp tới sẽ liên tục giảm nhiệt độ, xem ra khó tránh khỏi phải sống chung với mưa thu rồi.

May mà anh ra ngoài có xe của đơn vị, cho dù trời mưa cũng không phải lo. Hành trình điều tra ngầm hôm nay đã kết thúc, báo cáo công tác xong, đồng nghiệp sẽ đưa anh về.

Trên đường về nhà, mèo con giả bệnh cả ngày lười biếng ghé vào trên đùi Tề Tĩnh. Nó theo bản năng phản ứng theo sự biến đối thời tiết, ngủ suốt cả ngày, dù dùng thức ăn mèo thơm ngon để mê hoặc cũng không thèm, chỉ mải rúc vào người chủ nhân, chôn mình trong chăm mà ngủ mê mệt.

“Bạn của cậu ở khu phố cũ cơ à, cách cơ quan xa nhỉ. Sau này cậu hồi phục đi làm bình thường rồi mà còn cứ đi đi lại lại như vậy chẳng phải rất mất thời gian sao?” Trợ lý thiết bị kiêm tài xế lái xe đi vào con đường anh chỉ, nhìn khu dân cư cũ kỹ mà than. Nơi này rất yên tĩnh, nhưng cách trung tâm thành phố khá xa, không tiện nghi lắm.

Tề Tĩnh giật mình, sau đó thấp giọng trả lời: “Ừ… Phải đổi tàu điện ngầm và xe bus, mất khoảng hơn một tiếng.”

“Sau này cậu sẽ dọn về nhà chứ?” Trợ lý thiết bị nhớ rõ địa chỉ nhà anh, cách đài truyền hình chỉ nửa tiếng đi xe bus.

Người nói vô tâm, người nghe có ý.

Trước giờ Tề Tĩnh luôn cố gắng lảng tránh vấn đề này, không muốn đối mặt với nó, cũng không muốn tự nhắc nhở bản thân rằng cuộc sống hiện tại chỉ là tạm thời, thời gian anh được ở cùng một nhà với Thẩm Nhạn rất ngắn ngủi. Dựa theo lời dặn của bác sĩ, mấy ngày nữa anh sẽ phải tới bệnh viện chụp X quang, kiểm tra tình hình hồi phục sau phẫu thuật. Về việc lúc nào có thể tháo bột hoàn toàn dựa vào tốc độ hồi phục của anh.

Thật mâu thuẫn… Thẩm Nhạn săn sóc đến vậy, chăm sóc anh tỉ mỉ đến vậy, cực kỳ chủ trọng phối hợp dinh dưỡng, giữ gìn giấc ngủ đầy đủ cho anh, cũng chỉ vì muốn anh sớm hồi phục.

Nhưng hồi phục đồng nghĩa với trở về, trở lại cuộc sống sinh hoạt hằng ngày bình thường của anh.

Nhất thời, anh không tài nào tưởng tượng nổi một ngày không có Thẩm Nhạn sẽ ra sao.

Ông cha ta nói chẳng hề sai, “do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan(1)”. Thẩm Nhạn chính là điều xa xỉ nhất của anh.

“Haizz…” Tiếng thở dài khẽ gần như không nghe thấy. Lông mày Tề Tĩnh nhíu chặt tựa như mây đen ngoài kia ngày càng chùng xuống. Anh dựa vào ghế hồi lâu, im lặng không nói gì. Dọc đường, khung cảnh đang vội vã lướt qua như bị trút bỏ một phần vẻ đẹp, không còn tươi sáng nữa, u ám khiến người ta không vực dậy nổi tinh thần mà thưởng thức.

Ý thức được về hiện thực mà mình cần phải đối mặt, trong lòng anh không khỏi sinh ra tâm trạng nôn nóng.

Cảm xúc này vẫn bám theo anh cho tới khi xe dừng hẳn, hoảng hốt lấy lại tinh thần, anh mới phát hiện ra khu nhà quen thuộc đang dần hiện ra trước mắt.

“Tề Tĩnh, tới rồi.” Trợ lý không nghe thấy anh có động tĩnh gì, quay đầu lại hô một tiếng.

“Cảm ơn cậu đã cho tôi đi nhờ xe.” Tề Tĩnh nhếch khóe miệng, làm động tác cười. Chẳng thèm quản nụ cười có thành hình hay không, anh lặng lẽ ôm Ngày Về nhỏ đặt vào trong túi, thu dọn đồ đạc cá nhân rồi tạm biệt đồng nghiệp, ôm túi xuống xe.

Lặng nhìn xe của đơn vị rời đi, Tề Tĩnh vẫn đứng tại chỗ hồi lâu, mắt to nhìn mắt nhỏ với mèo con, lại thở dài một tiếng.

“Còn mày thì sao hả nhóc con, nếu như tao dọn về nhà, mày phải làm sao bây giờ?”

“Meo meo meo meo?”

Ngày Về nhỏ giương đôi mắt mờ mịt buồn ngủ, không hiểu anh đang nói gì, nghiêng đầu nhìn gương mặt tiều tụy của chủ nhân mà kêu, cái chân nhỏ động đậy một chút rồi cuộn người ngủ tiếp. Trong nháy mắt, Tề Tĩnh cực kỳ ước ao được vô tư vô tâm như nó.

“Tề Tĩnh.”

Lúc này, một giọng nói anh không ngờ tới vang lên ở nơi anh không ngờ tới.

Anh kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông luôn ở trong tâm trí anh đang bước tới. Cảm giác chân thực vô cùng mãnh liệt, cuốn trôi hết bao nhiêu phiền não, tâm trí thanh thản, nụ cười thản nhiên thành hình: “Sao anh lại ở đây?”


“Anh thấy thời tiết hơi xấu, có lẽ sắp mưa, nên ra đây chờ.” Thẩm Nhạn dừng bước trước mặt anh, Tề Tĩnh để ý thấy trong tay hắn còn cầm một cái ô.

Từ cửa khu nhà cho tới tầng một của tòa nhà, dài nhất cũng chỉ năm tram mét, đi chậm lắm cũng chỉ hết mười phút.

Nhưng dẫu là năm trăm mét ngắn ngủi, Thẩm Nhạn cũng không muốn anh đội mưa về nhà.

“Anh thế này có phải quan tâm em hơi quá không?” Khóe mắt Tề Tĩnh cong cong nhìn hắn, trong giọng nói không có ý trách cứ, còn cười cười.

Thẩm Nhạn nghe vậy, ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với anh. Ánh mắt hắn vô cùng nghiêm túc, không hề nổi giận vì lời nói của Tề Tĩnh. Có lẽ ông trời nghe thấy câu nói này, bỗng nhiên rắc xuống hai giọt mưa, rơi vào túi riêng dành cho mèo con, âm thanh lộp bộp chát chúa. Nhóc con trong túi giật mình tỉnh giấc, dựng thẳng hai lỗ tai lên nghe ngóng.

Đúng là… mưa rồi. Tề Tĩnh im lặng nhìn trời.

Thẩm Nhạn mỉm cười giương ô, che khuất hai người và một con mèo. “Em xem, chẳng phải dùng đúng lúc đúng chỗ sao? Cái này gọi là “quan tâm vừa phải” mới đúng.”

Mưa không lớn lắm, không cần dùng ô. Nhưng Tề Tĩnh vẫn quyết định thuận theo hắn, hưởng thụ sự “quan tâm vừa phải” của hắn.

Về đến nhà, hóa ra cơm tối đã chuẩn bị xong xuôi.

Trên mặt bàn, cơm nước nóng hổi tỏa hương bốn phía, khiến người ta phát thèm. Tề Tĩnh bất giác hít sâu một hơi, yên lặng nghênh đón cảm giác thỏa mãn tràn ngập cõi lòng.

Tạm thời, anh không muốn lo lắng chuyện kia. Chuyện của tương lai thì để tương lai hẵng tính, anh chỉ muốn quý trọng hết thảy những gì đang có trong hiện tại.

Đèn treo tỏa ánh sáng ấm áp dịu dàng làm nổi bật khung cảnh ảm đạm ngoài cửa sổ, tiếng mưa gió nối tiếp dày đặc, trên cửa kính đã phủ kín giọt nước đọng, xem ra anh về rất đúng lúc, không gặp phải mưa to. Nhưng tiếng nước mưa leng keng trên mái hiên đan xen cùng tiếng chén đũa giao nhau càng tăng thêm niềm vui thú, khắc sâu cuộc sống nhẹ nhàng, bình dị trong nhà.

Hai người ngồi cùng nhau như mọi ngày, vừa kể cho nhau nghe về công việc hôm nay, vừa ăn cơm.

Mèo con cuộn mình trong ổ của nó, ăn uống no say, thoải mái liếm móng vuốt.

Trước đây khi ăn cơm một mình, Tề Tĩnh thường mở ti vi, xem bản tin thời sự lúc sáu giờ. Thói quen này nay đã thay đổi, chuyển sang xem bản tin mười giờ, hôm sau sẽ lên trang web của đơn vị để bổ sung tin tức. Không vì lý do nào khác, đương nhiên là vì muốn được tâm sự nhiều hơn với Thẩm Nhạn khi ăn cơm.

“Hôm nay bên “Tru Thiên Lệnh” sẽ công bố danh sách trúng tuyển.” Đây là vấn đề Tề Tĩnh quan tâm nhất hôm nay.

“Ừ, anh nhớ.” Thẩm Nhạn trông vô cùng bình tĩnh, không chút sợ hãi.

“Anh không thấy căng thẳng sao?” Tề Tĩnh đẩy đẩy cánh tay của hắn một chút, hỏi. Thẩm Nhạn nghiêng mặt sang nhìn anh, nửa cười nửa không, vươn tay qua dùng mu bàn tay dán sát vào mu bàn tay anh, lấy ngón tay chọc chọc anh.

“Nếu anh không qua được vòng loại, em sẽ coi thường anh sao?”

“Không thể nào.”

“Vậy thì sao anh phải căng thẳng?” Thẩm Nhạn cười, rụt tay về, tiếp tục gắp thức ăn cho anh. Tề Tĩnh sửng sốt một hồi, cũng bật cười. Quả nhiên chỉ có anh buồn lo vô cớ.

Hai người cố gắng giữ tâm trạng bình thường, vừa cười nói vừa ăn cơm tối, thu dọn bàn sạch sẽ xong mới tới trước máy tính.

Trên trang web chính thức của cuộc thi casting cho “Tru Thiên Lệnh 5” đã đăng tải ảnh tuyên truyền bắt mắt, qua vòng loại thứ nhất, công bố danh sách thí sinh tham gia vòng hai. Click chuột vào bức ảnh sẽ xuất hiện danh sách, ID của thí sinh được đặt sau theo trình tự thi đấu ngẫu nhiên trong vòng một.

Tuy rằng bản thân Thẩm Nhạn nói không căng thẳng, nhưng Tề Tĩnh vẫn bất giác nín thở, con chuột bất động thật lâu mới do dự nhấn vào nhân vật mình muốn xem.


“Em muốn xem ai thì xem, đừng lo lắng quá như vậy.” Thẩm Nhạn ở bên cạnh anh, mỉm cười an ủi.

“Vậy em xem ba vai em chọn trước.” Tề Tĩnh quyết định lôi mình lên thớt trước tiên.

Anh mở nhân vật “Xương đế”. Bởi vì do cảm giác tuổi tác, đây là nhân vật anh không nắm chắc nhất khi ghi âm. Các CV thường nâng cao hoặc hạ thấp tông giọng để tạo cảm giác về tuổi tác, tuy nhiên diễn xuất sẽ bị ảnh hưởng, không còn được tự nhiên. Trước khi anh ghi âm đã hỏi thăm bí quyết của Thẩm Nhạn – chuyên gia phối vai ông già.

Nhưng có những thứ được gọi là của trời cho.

Khi Thẩm Nhạn dạy anh chỉ dùng tới chất giọng ông chú tuổi ba mươi, bốn mươi, vẫn chưa phải giọng ông già, vậy mà Tề Tĩnh học theo đã rất chật vật, không thể nào tưởng tượng được Thẩm Nhạn phối vai ông nội kiểu gì. Nói chung là rất lợi hại, rất thần bí.

Số người được vào vòng là ba mươi người.

Ánh mắt anh tìm từng người, từng người, qua mười lăm người vẫn không thấy ID của mình, thanh trượt trên màn hình không dám tiếp tục kéo xuống nữa.

“Em nghĩ chắc là trượt rồi.” Tề Tĩnh định buông con chuột trong tay ra, Thẩm Nhạn bỗng nhiên nhẹ nhàng cầm lấy, đặt tay lên tay anh, giữ nguyên ở chỗ cũ.

“Chắc chắn em sẽ qua.” Thanh âm bên tai khi trầm khi bổng, đủ để làm yên lòng người.

“Ừ.” Tề Tĩnh lấy lại bình tĩnh, không tự chủ được nhích về phía ấm áp sau lưng, tóc cọ trong ngực Thẩm Nhạn. Tư thế này tạo động lực cho ngón tay anh tiếp tục kéo chuột.

Số 16: Chẳng hỏi ngày về.

Khi thấy ID của mình, cả người anh nhẹ nhõm hẳn.

Quả thực giống như người nản chí uể oải không còn đường lui, chỉ đành kiên trì bước tiếp, cuối cùng cũng tới đỉnh núi, tận mắt nhìn thấy ánh rạng đông đầu tiên nơi chân trời.

“Chúc mừng.” Gò má Thẩm Nhạn dựa gần vào tóc mai anh, khẽ cười chúc mừng.

“Cảm ơn.” Nửa bên mặt Tề Tĩnh cảm nhận được hô hấp của đối phương, cùng hít cùng thở, hun cho mặt anh đỏ ửng.

Tiếp tục nhìn xuống dưới danh sách, quả nhiên Đồng Tước Đài cũng có mặt, nhưng mã số của hắn được đặt ngẫu nhiên nên nằm sau Tề Tĩnh, xếp thứ 25.

Thứ tự biểu diễn của thí sinh thật ra cũng ảnh hưởng tới điểm số. Càng xếp phía trước càng bị chấm nghiêm ngặt, dễ bị điểm kém. Càng xếp phía sau càng dễ bị so sánh với các thí sinh trước đó, điểm cao hay thấp còn tùy thuộc vào tình hình thực tế. Hiện nay vị trí của anh đối với nhân vật “Xương đế” này không tệ lắm.

Chọn sang nhân vật nam chính “Tần Thác”: Số 10 Đồng Tước Đài cùng số 12 Chẳng hỏi ngày về.

“Nhân vật này em cách đại thần khá gần, coi như là theo sát nút luôn.” Vị trí gần như vậy, trăm phần trăm sẽ bị lấy ra so sánh. Nhưng Tề Tĩnh có kết quả của vai “Xương đế” làm điểm tựa, khi xem kết quả “Tần Thác” cũng không quá thấp thỏm, nhẹ nhàng bình luận hai câu.

“Em cố gắng hết sức là được rồi.” Tay Thẩm Nhạn vẫn đặt trên tay anh, ngón cái hơi cong nhẹ nhàng cọ cọ các đốt tay của anh một chút. Thanh âm và động tác của hắn đều mang ý trấn an, để Tề Tĩnh cảm thấy niềm sung sướng tràn lên từ đáy lòng.

“Em sẽ cố gắng.” Anh cười hứa hẹn.. Nhất định anh sẽ không chút khách khí làm một quả thật lớn.

Nhân vật cuối cùng mà Tề Tĩnh chọn là “Phương Di Thanh”.

Đây là thanh tuyến phù hợp với anh nhất, cũng là nhân vật thụ nhất mà các cô gái Cửu cô nương mong đợi.


Dù cho ban đầu anh ôm tâm trạng muốn ganh đua cao thấp với Đồng Tước Đài, nhưng nhân vật này lại không trùng với đại thần, nên không thể nói anh là một người vô cùng coi trọng danh lợi. Khi anh biết Thẩm Nhạn chọn “Bạch Kha”, tâm tình lập tức tăng cao.

Phương Di Thanh là nhân vật anh hoàn toàn không hề lo lắng, chỉ không ngờ đối thủ cạnh tranh của anh là một ID có độ nổi tiếng cực cao, đồng thời còn nằm ở vị trí sát sàn sạt.

Số 7: Chẳng hỏi ngày về.

Số 8: Bún qua cầu.

Sao cậu còn ở gần tôi hơn đại thần nhà cậu vậy, Bún qua cầu kun? Tề Tĩnh trợn mắt thầm oán trong lòng.

Sau khi danh sách này được công bố, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng tới việc ba người bọn họ đã góp thêm cho binh đoàn hóng hớt chuyên nghiệp của giới võng phối một viên gạch, trong lầu CP chắc chắn sẽ thảo luận không ngừng.

“Bún qua cầu… Anh đã từng thấy ID này.” Thậm chí ngay cả Thẩm Nhạn cũng biết người này.

Chẳng lẽ bởi vì… chuyện trên weibo lần trước?

Trái tim Tề Tĩnh đập mạnh, không dám chủ động lôi cái vụ lộn xộn kia ra. Bún qua cầu công khai tuyên bố thích mình trước mặt Đồng Tước Đài đại thần và mấy vạn fan hâm mộ của cả hai.

“Trong topic kịch Cạm bẫy, fan của người này nói với em mấy lời thật khó nghe.” Thẩm Nhạn chậm rãi nói, không dùng những chữ như “xúc phạm”, “nhục mạ”, dường như không muốn làm sâu sắc mâu thuẫn giữa Tề Tĩnh và đối phương thêm nữa.

Hóa ra là do đám anti fan so sánh Bún qua cầu với anh.

Tề Tĩnh thoải mái cười rộ lên: “Đó là vì cậu ta và Đồng Tước Đài là CP được rất nhiều fan hâm mộ, tất nhiên sẽ không hài lòng khi thấy tổ hợp đại thần và một CV trong suốt không ai biết tên như em. Không sao đâu, cứ kệ họ đi.”

Thẩm Nhạn nhìn thẳng vào ánh mắt anh, không miễn cường nữa, im lặng gật đầu.

“Ba vai của anh đều qua rồi, bây giờ xem của anh.” Tề Tĩnh noi theo động tác cong ngón tay của Thẩm Nhạn, chậm rãi vuốt ve ngón tay đối phương, nhẹ giọng nhắc nhỏ.

Thẩm Nhạn “ừ” một tiếng, bình tĩnh bấm vào “Tiêu Sơn lão đẩu”.

Tề Tĩnh cũng rất bình tĩnh.

Vì anh hoàn toàn tin tưởng vào chất giọng ông già của Nhạn Bắc Hướng, không có chút nghi ngờ nào. Quả nhiên, trong danh sách trúng tuyển xuất hiên một hàng chữ như mong đợi – Số 28: Ba ba の mèo.

Anh chỉ có một chút lo lắng: “Vị trí của anh hơi thấp, có phải do chịu ảnh hưởng của người khác không?”

Thẩm Nhạn nhẹ nhàng cười, lắc đầu, đôi mắt đen nhánh của hắn không hề thay đổi: “Không đâu. Khi anh đọc nguyên tác, anh đã coi nhân vật này như ông nội anh. Ấn tượng quá sâu sắc, người khác có diễn thế nào cũng không sửa đổi được.”

Tề Tĩnh đã nghe hắn kể về ông nội rất nhiều lần, có thể cảm nhận được tình cảm sâu sắc của hắn đối với ông, không dễ dàng dao động.

Vì vậy anh cũng thoáng yên tâm.

Tiếp theo là nhân vật phản diện có rất nhiều phân cảnh chung với Phương Di Thanh – “Bạch Kha”. Thành thật mà nói nhân vật này có tính cách khác xa Thẩm Nhạn ngoài đời, rất khó nắm chắc, hơn nữa trong giới võng phối nhiều nhất là giọng thanh niên, chắc chắn lượng đối thủ cạnh tranh nhiều tới mức đếm không xuể.

Tề Tĩnh hơi không dám xem, khi click chuột vào ảnh, anh vô thức nhắm mắt lại.

Lúc này, thanh âm của Thẩm Nhạn ung dung vang lên: “Số 30.”

Tề Tĩnh nghe vậy, lập tức mở mắt, nhìn vào màn hình máy tính. Nằm cuối cùng trong danh sách dài dằng dặc là ID Ba ba の mèo.

“Phù… cái này cũng qua rồi.” Anh như trút được gánh nặng, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống. “Nhưng vì sao thứ tự diễn của anh lần nào cũng ở cuối như vậy chứ?”

Lúc trước thì là thứ ba đếm ngược từ dưới lên, lần này thì trực tiếp nằm ở vị trí đứng đầu từ dưới lên.

Thậm chí Tề Tĩnh còn hoài nghi ban tổ chức ghét bỏ ID Ba ba の mèo trông không đáng tin cậy, cố ý xếp hắn ra phía sau. Nếu là thế thật, chẳng phải anh sẽ thành tội nhân thiên cổ sao?

Thẩm Nhạn dường như nhận ra được sự bất an của anh, cười nói: “Không sao đâu, vị trí nào cũng được. Phối thế nào mới là quan trọng.”


“Được rồi.” Tề Tĩnh bị lây tinh thần lạc quan của hắn, ngửa đầu về phía sau, lười biếng gối lên vai Thẩm Nhạn, cười cười: “Dù sao thì cũng chúc mừng anh thuận lợi vào vòng trong.”

“Chờ chút, còn một nhân vật nữa chưa biết kết quả.”

Lúc này, thanh âm của Thẩm Nhạn bỗng nhiên hơi chùng xuống, còn trầm hơn lúc trước, tâm trạng khó lòng nắm bắt.

Tề Tĩnh cảm thấy thân thể Thẩm Nhạn hơi run rẩy, căng cứng, lực nắm tay anh càng nặng thêm. Tiếp tục, anh nghe Thẩm Nhạn hít sâu một hơi, sinh ra tiếng thở dốc như đang kiềm chế gì đó. Hắn từng nói không căng thẳng, vậy mà lại xuất hiện cử chỉ căng thẳng.

Rõ ràng vừa rồi còn rất bình tĩnh.

Tề Tĩnh ngẩn người, không biết sự áp lực của Thẩm Nhạn bắt nguồn từ cái gì.

Cuối cùng chỉ còn “Thuận Dương Hậu”. Đây là nhân vật mà Tề Tĩnh cho rằng không cần thiết, nhưng không hiểu sao lại thành nhân vật đầu tiên mà Thẩm Nhạn chủ động chọn.

Trực giác của phóng viên nói cho anh biết, Thẩm Nhạn trở nên như vậy tuyệt đối không phải do đang cạnh tranh với đại thần mà vì lý do khác.

— “Vì anh muốn khắc phục một số thứ.”

Tề Tĩnh nhớ lúc đó hắn đã nói câu này. Khi ấy, anh không hiểu gì hết, Thẩm Nhạn cũng không giải thích, nhưng trong tiềm thức của anh vẫn cảnh báo mình không nên tùy tiện đào bới chuyện đó. Anh luôn e sợ sẽ đào ra một vực thẳm đen như mực, nhìn không thấy đáy, không chỉ anh sẽ rơi xuống, mà ngay cả Thẩm Nhạn vất vả lắm mới trèo lên được cũng sẽ rơi theo.

“Xem đi.” Tề Tĩnh đột nhiên mở miệng. Không cần đào bới, có thể vòng qua vực sâu, tiếp tục bước tới. “Nếu đã đăng ký rồi, bất kể kết quả thế nào có xem cũng không thay đổi được điều gì.”

“Em nói đúng.” Thẩm Nhạn trầm mặc một lúc, rồi nhẹ nhàng cười, hô hấp cũng thoải mái hơn rất nhiều.

Hai người gần như đồng thời động ngón tay nhấn vào ảnh.

Số 14: Đồng Tước Đài.

Số 22: Ba ba の mèo.

Vẫn là ở một vị trí gần cuối như trước, hơn nữa có đại thần ở phía trước, sự đối lập trở nên rất lớn — Yếu tố bất lợi quá nhiều.

Dù vậy, cả hai người đều có tư cách vào vòng đấu loại.

“Bây giờ em có thể chính thức chúc mừng anh chưa?” Tề Tĩnh nhướng mày nói.

Thẩm Nhạn lẳng lặng cười nhìn danh sách trên màn hình một hồi, trong mắt chất chứa ngổn ngang cảm xúc, khi ánh mắt rũ xuống, khóe môt ngược lại nhếch lên, cười rất khẽ. Hắn đã bước được bước đầu tiên, tuy rằng con đường tương lai không biết sẽ ra sao, dù hắn đã cố chấp chuẩn bị tinh thần chịu đựng đau khổ.

“Cảm ơn.” Hắn nói, đồng thời cúi người chậm rãi chôn đầu bên cổ Tề Tĩnh.

“Chúng ta cùng ăn mừng đi.” Tề Tĩnh bị tư thế của hắn làm cho xúc động, dựa sát cùng hắn, thấp giọng hỏi, “Ba vai của hai chúng ta đều qua, đây không phải chuyện rất đáng được chúc mừng sao?”

“Được.” Bởi vì mặt chôn trong quần áo, thanh âm của đối phương có chút khàn khàn, vẫn giữ nét ôn hòa.

“Anh muốn ăn mừng thế nào?”

“Thế nào cũng được, em quyết định đi.” Ngoại trừ được dựa vào vai anh sưởi ấm ra, dường như Thẩm Nhạn không có quá nhiều yêu cầu xa xỉ.

Vì vậy anh lựa chọn một phương thức ăn mừng thường thấy nhất.

“Được rồi. Anh biết uống rượu không?” Tề Tĩnh cười, đưa ra kiến nghị. “Chúng ta có thể uống vài ly để chúc mừng.”

*Chú thích:

(1) Do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan – Tư Mã Quang: Ý nói từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.