Đọc truyện Trao Quyền Duy Nhất – Chương 43
Cuộc gặp mặt sau đó tiến hành rất thuận lợi.
Tề Tĩnh và Ninh Tiêu Tiêu đổi chủ đề, cả hai ăn ý không nhắc về chuyện trước đó nữa, chuyển sang những thứ không liên quan ví dụ như công việc, ví dụ như Ngày Về nhỏ, hoặc là chuyện phục hồi sau khi bị gãy xương.
Thỉnh thoảng Thẩm Nhạn cũng nhẹ nhang góp đôi lời. Có vẻ như Ninh Tiêu Tiêu thấy ngại với hắn, mỗi lần như vậy đều vội vàng phụ họa, dẫn dắt hắn nói thêm vài câu. Dù Tề Tĩnh không chen vào câu nào, hai người vẫn có thể trò chuyện với nhau một hồi. Tề Tĩnh chỉ ngồi nghe, khẽ mỉm cười giúp Thẩm Nhạn gắp thức ăn chín trong nồi lẩu, bỏ vào bát mình trước để thổi nguội, sau đó mới bỏ vào bát hắn.
Đối với Ninh Tiêu Tiêu, Tề Tĩnh vẫn có điều giấu cô, chính là chuyện Thẩm Nhạn là “Nhạn Bắc Hướng”.
Anh chỉ nói rằng Thẩm Nhạn biết mình chơi phối âm, nhưng không tiết lộ chuyện Thẩm Nhạn cũng là CV, còn việc hắn dùng nick phụ để tham gia thi tuyển thì càng phải giữ bí mật kín đáo. Anh biết lúc đó đàn em nhất định sẽ trở thành một trong những thính giả ngoài kia, mà anh lại không muốn trước khi chinh thức bắt đầu thi đấu lại để lộ chút tin tức nào.
Đối với Thẩm Nhạn, Tề Tĩnh cũng có chuyện giấu diếm.
Đó là sau khi cơm nước xong xuôi, trước khi chia tay, Ninh Tiêu Tiêu nói nhỏ bên tai anh một câu: “Đàn anh, thật ra có một chuyện mà em cực kỳ cực kỳ quan tâm. Hai người bọn anh đã… ấy ấy chưa?”
Ấy ấy.
Đương nhiên Tề Tĩnh biết người mà cô đang ám chỉ là ai. May mà giọng cô nhỏ lắm, không để Thẩm Nhạn nghe thấy.
Ninh Tiêu Tiêu vừa nói xong, Tề Tĩnh vươn tay nheo mặt cô một cái, nhéo đau tới mức cô la phát khóc. Khó khăn lắm mới được tha, anh còn cố tình đặt hóa đơn vừa mới thanh toán xong ra trước mặt cô, nheo mắt lại như uy hiếp, dọa dẫm: “Ranh con đang nói cái gì thế? Còn dám nói bậy anh sẽ không bao em đâu. Em ngoan ngoãn câm miệng lại, nếu không thì chúng ta chia đôi số tiền trên hóa đơn này.”
Đương nhiên Ninh Tiêu Tiêu chọn ngậm mồm rồi, còn làm động tác kéo khoa môi, tỏ vẻ nghe lời.
Tề Tĩnh hài lòng thu lại hóa đơn.
Ngoài miệng, Ninh Tiêu Tiêu vô cùng thành thật, nhưng đôi mắt vẫn không nhịn được mà lặng lẽ liếc đàn anh của mình. Tay trái Tề Tĩnh còn bó bột, có vẻ như độ khó khi “ấy ấy” rất cao… Nhưng nếu thật sự hứng lên rồi, đâu phải không thể làm được. Ánh mắt của cô nhìn thẳng vào Thẩm Nhạn đứng xa xa phía sau bọn họ, bởi vì người đó mới là mấu chốt.
Ở phía xa, Thẩm Nhạn vẫn giữ vẻ rất ổn trọng.
Những gì Tề Tĩnh gắp cho, hắn không hề kén chọn mà ăn hết. Có đôi khi, hắn còn căn dặn Tề Tĩnh phải kiêng ăn thứ gì, cái gì không thích hợp cho vết thương, khi xuống lầu tính tiền còn ở bên cạnh nhẹ nhàng nâng đỡ anh xuống cầu thang từng bước, sợ anh vấp ngã.
Tận mắt nhìn thấy cảnh này, cuối cùng cô cũng hiểu vì sao khi ấy, đàn anh của cô lại viết ra từ “cẩn thận, tỉ mỉ, săn sóc”.
“Đáng tiếc, rõ ràng bác sĩ Thẩm không phải loại người cầm thú, nếu không thì…” Cô bất cẩn nói ra lời trong lòng.
Mặt Tề Tĩnh đanh lại, hóa đơn đút trong túi quần lại bị rút ra. Ninh Tiêu Tiêu thấy vậy, thét chói tai không ngừng, vừa cầu xin tha thứ vừa hoảng sợ bỏ chạy về phía trạm xe bus nhanh như thỏ.
Không sao, không sao, món nợ này để sau này ranh con kia cần anh ghi âm giúp có thể chậm rãi tính toán.
Tề Tĩnh hạ quyết tâm, gian xảo nhướng mày cười cười.
“Sao cô ấy lại về trước rồi?” Thẩm Nhạn từ phía sau bước tới, có chút kinh ngạc hỏi.
Gần tới phút chia tay, hắn đoán hai anh em họ còn nhiều chuyện phải nói riêng với nhau, vì vậy hắn để hai người họ ra ngoài trước, giữ vững khoảng cách, cố gắng không đi theo, tránh cho Ninh Tiêu Tiêu cảm thấy gò bó vì sự có mặt của hắn.
Không ngờ từ xa xa nhìn lại, thấy Tề Tĩnh vung tay lên một cái, cô chạy vút đi mất tiêu.
“Không có gì.” Tề Tĩnh nhẹ nhàng hắng giọng, đúng lúc chấm dứt đề tài vừa rồi, không muốn cho Thẩm Nhạn biết nguyên nhân.
Nơi đầu ngõ, gió cuối thu hiu quạnh, từng bước chân qua xào xạc tiếng lá khô, không khí mát lạnh phủ khắp bốn phía, nhắc nhở mọi người rằng tháng mười đã tới, đông sắp về. Thẩm Nhạn thấy anh cứ cúi đầu, còn ho khan, cho rằng anh bị lạnh. Hắn không nói một lời cởi áo khoác của mình, bọc anh lại chặt chẽ.
Hai người đứng đối diện, Tề Tĩnh bất giác ngẩng đầu nhìn hắn.
Thẩm Nhạn hết sức chăm chú giúp anh cài áo, đường nhìn không đặt ở anh, đúng lúc cho anh cơ hội để quan sát đối phương thật kỹ. Anh đã nhìn ngắm gương mặt này không biết bao nhiều, cũng không ngại ngần điều gì, mỗi lần ngắm là một lần hoài niệm chút rung động đầu tiên kể từ khi lặng lẽ nhìn trộm hắn ngủ trưa.
Nhưng dù sao, cơ hội ngắm hắn ở khoảng cách gần như vậy không nhiều lắm.
Bình thường, anh không tìm được lý do thích hợp để gần gũi hắn, chỉ có vào những lúc như thế này, anh mới tiện thể nhìn nhiều hơn chút.
“Sắc mặt của anh khá hơn lúc rời khỏi bàn rồi.” Tề Tĩnh thì thào, bất giác vươn tay, đụng vào gò má của hắn.
“Xin lỗi, làm em lo lắng.” Thẩm Nhạn nhỏ giọng nói. Bốn ngón tay của Tề Tĩnh dán trên gò má hắn, ngón cái lại cách khóe môi rất gần, có thể cảm nhận được nơi nào đó hơi vểnh lên, tuy rằng rất nhẹ, nhưng là một nụ cười thật sự.
“Là lỗi của em, ở thời điểm này dẫn anh đi gặp mấy người bạn thân như Ninh Tiêu Tiêu hình như còn có chút miễn cưỡng.” Đáng lẽ ra anh nên cương quyết hơn, đứng trên lập trường của Thẩm Nhạn mà suy xét, chọn chất lượng hơn số lượng.
“Không sao, anh biết, cô ấy thật lòng lo lắng cho em.” Thẩm Nhạn hiểu rõ dụng ý của Ninh Tiêu Tiêu.
“Nhưng mà…” Tề Tĩnh muốn nói thêm, Thẩm Nhạn chỉ nhẹ nhàng cười lắc đầu, ngắt lời anh.
“Em xem.” Bỗng nhiên hắn nghiêng người sang, ánh mắt hướng về chỗ sâu bên trong ngõ nhỏ, ngón tay giơ lên về phía con đường tắt quanh co mất hút dần trong bóng đêm, khiến Tề Tĩnh nhìn theo. “Rất nhiều năm trước, con đường này là đường anh phải đi qua mỗi khi từ trước về nhà.”
Đó là khi hắn vừa mới chuyển tới nơi này. Ông hắn tìm cho hắn một ngôi trường ở gần nhà, sau khi tan học, hắn đi bộ về nhà, tất phải đi qua nơi này.
“Đã là chuyện của vài chục năm trước.”
Góc đường mờ mịt được chiếu sáng bởi ngọn đèn u tối in vào hai mắt Thẩm Nhạn, dường như trong nháy mắt, thời gian đảo ngược.
Hắn đè thấp giọng, kể lại cho Tề Tĩnh nghe về tầng tầng lớp lớp chuyện xưa: “Khi đó, nhà cửa ở đây không nhiều lắm, bây giờ hầu hết đều là nhà mới xây, thậm chí ngay cả đèn đường hồi đó cũng chỉ lác đác, buổi tối không nhìn rõ được. Đôi khi, đèn đường trục trặc, cả quãng đường đều tối đen, ngoại trừ ánh đèn tỏa ra từ những hộ gia đình xung quanh, còn lại không có gì cả. Anh đã từng vì quá sợ hãi mà không dám đi qua, không về nhà được.”
Sợ hãi, bất lực, bàng hoàng.
Không dám bước về phía trước, không dám một mình xông vào bóng đêm.
Hắn chỉ có thể ngồi xổm xuống góc tường, định chờ tới khi phía đông hửng sáng, nhưng ông nội lại tìm được hắn.
Trên tay ông cầm chiếc đèn pin cũ quen thuộc, không quá mạnh cũng không quá yếu, chỉ có thể lờ mờ soi rọi một vùng bóng đêm rất nhỏ, nhưng màu của ánh sáng lại thật ấm áp. Hắn ngẩng đầu nhìn theo nguồn sáng, thấy ông nội thở phào nhẹ nhõm khi tìm thấy hắn, nở nụ cười vui mừng không gì sánh bằng.
“Sau đó, ngày nào ông nội cũng tới đón anh, nắm tay anh dắt về nhà. Bởi vì có người ở bên cạnh, anh không còn thấy chỗ này đáng sợ nữa.” Thẩm Nhạn mỉm cười, trong thanh âm phảng phất hương vị của hồi ức, kham khổ mà trong sáng. “Về sau, anh đã quen với bóng tối nơi này, có thể đi một mình.”
Nói tới đây, mặt mày hắn chậm rãi ủ rũ, cay đắng thở dài một hơi.
“Từ sau khi ông mất, anh rất ít khi đi qua nơi này một mình. Mặc dù có đèn đường, nhà cửa xung quanh cũng nhiều hơn, náo nhiệt hơn trước đây, khiến anh không còn cảm giác sợ hãi nữa. Nhưng anh vẫn không đi.”
“Vì sao?” Tề Tĩnh hỏi rất nhỏ, không đành lòng chen vào từng thước phim nhựa trong ký ức của đối phương.
Anh chọn trở thành lời thuyết minh, để diễn viên trong đó tự mình nói ra đáp án.
Thẩm Nhạn cười: “Bởi vì sẽ nhớ tới ông nội, nhớ tới quá khứ, nhớ rằng mình đã từng sợ hãi thế nào khi ở một mình.”
Vừa nói xong, hắn bước một bước về phía ngõ, rồi lập tức dừng lại.
“Lúc đó muốn anh phải đối mặt với bóng tối này một mình thật quá khó, nhưng bởi vì có ông nội, vậy nên không hề gì.”
Trọng tâm câu chuyện vòng một vòng lại trở về vạch xuất phát.
Dường như Tề Tĩnh đột nhiên hiểu ra, đứng im nhìn Thẩm Nhạn. Mà người kia cũng quay đầu lại nhìn anh hồi lâu: “Thế nên em không cần lo sẽ ép buộc anh. Bất kể là cuộc thi hay việc gặp mặt bạn bè em… anh biết mình không một mình, không sao hết.”
Thanh âm của Thẩm Nhạn lúc này đang ở trong trạng thái mà Tề Tĩnh thích nhất.
Giống như mặt biển yên tĩnh, thâm trầm mà không u ám, từng chữ vang lên như cơn sóng thủy triều giương cao rồi ập xuống bãi cát, từng hòn sỏi gồ ghề cuối cùng cũng sẽ được vuốt ve dịu dàng.
Hắn vươn một tay về phía Tề Tĩnh, thấp giọng nói: “Tề Tĩnh, em có thể cùng anh đi trên con đường này một lần không?”
Tề Tĩnh mỉm cười, rất tự nhiên nắm lấy tay hắn: “Bao nhiêu lần cũng được.”
Gió thu lạnh lẽo thổi qua, bàn tay Thẩm Nhạn khô ráo mà ấm áp, khi xiết chặt lấy có thể cảm nhận rõ ràng sức lực tràn trề trên từng đốt ngón tay của hắn, không mạnh không yếu, vừa vặn bao trùm lấy bàn tay anh. Hóa ra hai người cùng đi sẽ không còn sợ hãi nữa, bởi vì trái tim đã thuộc về đối phương, những người khác, chuyện khác đều không thể dao động nổi.
Ngày Về lớn sung sướng về đến nhà, Ngày Về nhỏ lại buồn bã.
Tuy rằng đi bộ từ nhà hàng về cũng không quá xa, nhưng vẫn mất chút thời gian. Hơn nữa, anh và Thẩm Nhạn sóng vai cùng đi, trên đường hầu như không có chỗ nào sang, vì vậy hai người không xem được đồng hồ đeo tay, bỏ qua suy nghĩ về thời gian, vừa đi vừa trò chuyện, chậm rãi tản bộ về nhà.
Mặc dù trước khi đi, Ngày Về nhỏ đã được cho ăn tới mức bụng căng tròn, nhưng mèo con không chịu được cô đơn, qua mấy tiếng không có ai chơi cùng nó, nó kêu gào trong ổ, lăn tới lăn lui, cũng chỉ vì muốn thu hút sự chú ý.
Đợi tới lúc Ngày Về lớn xuất hiện, nó bắt đầu tức giận bất bình, giương móng cào cào ổ.
Tề Tĩnh bất đắc dĩ nhìn mèo con đang giơ móng kháng nghị. Quả là hết nói nổi. ID của anh là “Chẳng hỏi ngày về”, không ngờ cũng có ngày nuôi phải một con mèo mới xa nhau có bốn, năm tiếng đồng hồ đã lên án anh.
Không thể không nói, nếu như dựa theo lịch làm việc trước kia của anh, có lẽ lúc này Ngày Về nhỏ đã chết vì đói hoặc chết vì buồn ở trong nhà.
“Tao sai rồi, mày đánh tao đi.” Tề Tĩnh ôm nó ra khỏi cái hộp, để nó nằm cuộn tròn nhõng nhẽo trong lòng mình, dùng hai đệm thịt mềm mại để trút giận.
“Meo meo meo meo.” Ngày Về nhỏ vốn còn mang bộ dạng tràn đầy oán giận, khi được chủ nhân ôm trong lòng rồi lại không hề lộn xộn, chỉ lo nhào tới làm nũng. Tề Tĩnh bị nó chọc cười, nhẹ nhàng xoa xoa lông tơ mềm mại trên cổ nó, mỉm cười nhìn nhóc con thoải mái tới mức mắt híp lại thành hai sợi chỉ, cái đuôi hoàn toàn chim vào trạng thái thả lỏng, mềm nhũn khoác lên người anh.
Thật ra anh lấy lòng Ngày Về nhỏ như thế là vì sau này Ngày Về nhỏ còn có một công dụng rất quan trọng đối với anh. Vậy nên hiện tại hầu hạ nó thoải mái rồi, chắc chắn trăm lợi mà không một hại.
“Tề Tĩnh, em muốn tắm luôn không?” Thẩm Nhạn nhìn đồng hồ, đã qua mười giờ, không còn sớm nữa.
“Anh tắm trước đi, Ngày Về nhỏ buồn lắm, em giải buồn cho nó một chút.” Tề Tĩnh cọ cọ đệm thịt của nó, ngẩng đầu trả lời.
“Được rồi.” Hôm nay là chủ nhật, ngày mai sẽ phải trở lại lịch trinh làm việc như bình thường. Tề Tĩnh có thể tự do điều chỉnh thời gian của mình, nhưng Thẩm Nhạn thì không, nên hắn không cần nhường anh. “Vậy anh tắm xong thì em tắm nhé, nếu cần giúp thì gọi anh. Lúc đó anh sẽ ở trong phòng sách ghi âm, dừng lại cũng không sao, gõ cửa là được.”
Tề Tĩnh nghe vậy, mạnh mẽ ngẩng đầu.
Mặc dù anh tận mắt nhìn thấy hắn đăng ký, cũng tận mắt thấy toàn bộ quá trinh hắn chọn nhân vật, nhưng mà nghe hắn nói muốn bắt đầu ghi âm, cảm giác chân thực mãnh liệt kia vẫn khiến anh không kiềm chế được nỗi phấn chấn trong lòng.
“Anh đang nói tới phần thử âm của cuộc thi kia sao?” Tề Tĩnh cố chấp xác nhận lại một lần nữa, cảm giác sung sướng trải nghiệm thế nào cũng không đủ.
“Đúng vậy.” Thẩm Nhạn thấy ánh mắt lấp lánh của anh có chút buồn cười, khoe môi không khỏi cong lên.
“Cố gắng lên! Em chờ tin tốt của anh!” Tề Tĩnh vội nói, sau khi nói xong vẫn cảm thấy chưa đủ, còn giơ móng của Ngày Về nhỏ lên, để nó vươn đệm thịt tiếp thêm sức mạnh cho Thẩm Nhạn. Thật ra anh cũng dự định đêm nay sẽ ghi âm thử, nhưng anh lo lắng Thẩm Nhạn có thể trúng tuyển hay không hơn cả bản thân mình.
“Em cũng vậy.” Thẩm Nhạn cười nói. Đối với hắn mà nói, hai người có thể cùng trúng tuyển mới là tin tức tốt nhất.
Những ngày chờ tin tức ấy vừa phong phú vừa bận rộn.
Lúc hết hạn đăng bản thử âm, kế tiếp còn phải chờ ba ngày cho ban tổ chức xét duyệt, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi.
Hằng ngày Thẩm Nhạn đi làm ở bệnh viện, Tề Tĩnh cũng bận rộn công việc ở đài truyền hình, không rảnh để quấy rối hắn. Anh bớt thời giờ biết một phần đề án gửi cho chủ nhiệm ban tin tức, muốn tranh thủ khi mình còn đang làm việc trong thành phố để thực hiện phỏng vấn, làm mấy chuyên đề liên quan tới bệnh viện thú ý và các phòng khám khác.
Hôm ấy, chủ nhiệm trả lời ngay.
“Tôi đã đọc đề án của cậu rồi, ý tưởng không tồi.” Đây là một lời dạo đầu khá sáng sủa.
Chủ nhiệm thuộc loại phóng viên thời sự điển hình, thích nói trực tiếp, tốt là tốt, không tốt là không tốt, bởi vì trong ban tin tức thời sự, cái không được lãng phí nhất chính là thời gian. Hôm nay, nghe thấy câu “ý tưởng không tồi”, Tề Tĩnh đoán được lần này nhất định sẽ được duyệt.
Nhưng anh không ngờ chủ nhiệm không những duyệt cho anh làm, mà còn đề nghị anh phải làm cho hoành tráng hơn.
“Tiểu Tề à, tôi nghĩ… Dựa trên những nội dung cậu đề xuất để làm một tin ngắn năm đến mười phút, vội vội vàng vàng nhồi nhét thông tin, chẳng bằng sang nói với người bên chuyên mục “Điều tra xã hội” một câu, xem có thể đổi sang thể loại tiết mục, làm cho lớn hơn.” Thanh âm của chủ nhiệm phát ra từ điện thoại rất to tát, xem ra hứng thú vô cùng với đề án này. “Cậu biết chuyên mục này chứ? Mỗi tối thứ sau hàng tuần, cùng một khung giờ, trừ bỏ thời gian bình luận của khách mời ra thì có tới hơn bốn mươi phút để chiếu nội dung chính thức.”
Đương nhiên Tề Tĩnh biết chuyên mục này.
Đó là một trong số các tiết mục có tỷ suất người xem cao nhất của đài truyền hình, mỗi thứ bảy hàng tuần đều phát sóng trong khung giờ vàng, đúng lúc sau bữa cơm tối, phát trước cả phim truyền hình, hơn nữa nội dung bắt kịp các hiện tượng xã hội đương thời nên rất được khen ngợi.
“Chủ nhiệm, anh có thể hỏi giúp em không?” Nếu quả thật có cơ hội này, chắc chắn là sự khẳng định lớn nhất trong cuộc đời làm phóng viên của anh.
Tề Tĩnh vừa nói xong, vừa nhịn không được cúi đầu nhìn, thậm chí còn hoài nghi Ngày Về nhỏ đang cào cào trong ngực anh.
Trong lòng ngứa ngáy vô cùng, cả người đều nóng lòng, nôn nao.
Chủ nhiệm không trả lời ngay, hỏi ngược lại anh: “Tiểu Tề, tôi hỏi cậu, có phải cậu vẫn luôn muốn làm biên tập viên(1) không?”
Tề Tĩnh sửng sốt, không ngờ được chủ nhiệm lại nhắc tới vấn đề này.
Trước đây rất lâu, khi anh vừa mới vào làm việc tại ban tin tức thời sự, quả thực đó chính là mục tiêu sau này của anh, mong rằng sẽ có một ngày được xuất hiện dưới thân phận biên tập viên mà không đơn thuần chỉ là ký giả. Các điều kiện cần thiết, giấy chứng nhận giải nhất cuộc thi tiếng Trung đã nằm trong tay anh từ lâu, chỉ thiếu lí lịch ngon lành và cơ hội thăng chức.
“Gần đây chuyên mục “Điều tra xã hội” đang có thay đổi nhân sự, hóa ra số lượng biên tập viên không đổi, nhưng cần phải tăng thêm một bình luận viên có tính chất như biên tập viên thứ hai, tham gia khi biên tập viên chính đang trò chuyện với khách mời, có thể tới hiện trường sự kiện trực tiếp, không khác phóng viên là bao.” Chủ nhiệm cười ha ha hai tiếng, “Tôi biết năng lực của cậu không tồi, quan hệ với mấy người bên đó cũng rất tốt. Nếu cậu muốn vị trí này thì có thể cố gắng thử xem.”
Giả như có thể điều chức được thật, số lần đi công tác liên tiếp ở ngoài sẽ rơi xuống cực thấp, phần lớn thời gian đều ở lại trong địa phương.
Đồng nghĩa với việc thật sự có thể nuôi mèo rồi.
Đồng nghĩa với việc thật sự có thể không còn là “đại thần giả chết” nữa.
Đồng nghĩa với việc thật sự có thể ở lại bên cạnh Thẩm Nhạn, không cần hối hả ngược xuôi?
“Chủ nhiệm.” Tề Tĩnh giật mình tỉnh táo, nắm chắc điện thoại trong lòng bàn tay đang toát mồ hôi, khẩn thiết nói, “Làm ơn hãy cho em thở—”
*Chú thích:
(1) Biên tập viên: Ở đây không phải chỉ nói tới những người làm công tác biên tập, chỉnh sửa mà còn nói tới những người chủ trì chương trình như MC, DJ, VJ… Ví dụ như biên tập viên Vân Anh của chương trình Thời sự 19h.