Trao Quyền Duy Nhất

Chương 24


Đọc truyện Trao Quyền Duy Nhất – Chương 24

Bươm Bướm Ngọc dường như cực kỳ tôn thờ chân lý “ngủ sớm đẹp da”, bình thường mười một giờ đã là muộn lắm rồi. Thấy sắp tới mười một giờ rưỡi, cô nàng xót muốn chết, vội vã logout tạm biệt giữa thanh âm khi thu dọn đống chai lọ mỹ phẩm.

Tề Tĩnh theo thói quen nhìn thoáng qua thông báo thời gian trò chuyện của hệ thống.

Bỏ khoảng thời gian để cô ấy đắp mặt nạ và thoa kem dưỡng ẩm đi, tổng cộng thực chất hai người mới nói chuyện hơn mười phút.

Lúc này, phố xá ngoài cửa sổ tối đèn, đa phần mọi người đều đã nghỉ ngơi, đâu đâu cũng chìm trong bóng tối, vài ngọn đèn le lói chiếu qua màn mưa trên tấm kính thủy tinh, ánh lên màu vàng kim.

Tề Tĩnh nhẹ nhàng ngáp một cái, cảm thấy cơn buồn ngủ đang tới gần.

Lúc anh chuẩn bị tắt QQ đi, đọc thêm vài trang blog nữa rồi mới đi ngủ, góc phải bên dưới màn hình bỗng nhiên nhảy ra một thông báo tự động: “Hòm thư QQ có thêm một thư mới”.

Anh còn tưởng là chuẩn bị nào đó gửi kịch bản cho mình vào giờ này, nào ngờ vừa mở ra, phần tên người gửi bất thình lình hiện ra ba chữ “Nhạn Bắc Hướng”.

Tề Tĩnh kinh ngạc. Lẽ nào hệ thống thông báo của QQ bị chậm?

Cơn buồn ngủ thoáng cái biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, anh vội vã mở bức thư ra, tiêu đề là “Mong rằng có thể giúp được cậu”. Thời gian gửi thư đúng thật là ba mươi giây trước. Tề Tĩnh không kịp đọc nội dung thư, lập tức mở danh sách bạn bè ra – Avatar của người kia không biết đã sáng từ lúc nào.

Tề Tĩnh mau chóng gửi tin nhắn qua.

Chẳng hỏi ngày về: *kinh ngạc* Tôi nghĩ anh đã ngủ từ lâu rồi.

Nhạn Bắc Hướng: Vốn tôi cũng định như vậy, nhưng sau khi logout lại nhận được thư trả lời của bạn. Tôi muốn sớm gửi cho cậu một ít lời khuyên của cậu ấy, nên mới gửi thư.

Bấy giờ Tề Tĩnh mới chú ý tới trong bức thư là một ít tư liệu đã được chỉnh sửa, toàn bộ đều nói về cách chăm sóc bệnh nhân bị gãy xương đôi, thực đơn thích hợp cho bệnh nhân, phương pháp phục hồi chức năng. Đáy lòng anh bỗng thấy nóng rực, không kiềm chế được chộp lấy tai nghe điện thoại đã cất gọn từ trước, vội vã đeo lên, cứ như sợ hãi chỉ một giây nữa thôi người ấy sẽ biến mất.

Lần đầu tiên, anh chủ động đè xuống nút yêu cầu cuộc gọi thoại.

Anh không muốn đợi tới ngày mai, mong sao trước giây phút cuối cùng của ngày hôm nay có thể nghe thấy thanh âm kia một lần nữa.

Nhưng làm như vậy sẽ không ảnh hưởng gì tới việc nghỉ ngơi của người ấy chứ? Dù sao bây giờ đã rất khuya rồi.

Lí trí phục hồi trong nháy mắt, Tề Tĩnh bắt đầu hối hận mình nhất thời xúc động mà nhấn vào cái nút kia. Anh do dự trong chốc lát, con trỏ chuột bất giác di chuyển tới nút “hủy” — hy vọng còn kịp tắt đi.

Vào đúng giây đó, nút “hủy” kia bỗng dung biến mất, khung trò chuyện thoại lập tức hiện lên.

Người kia đã chấp nhận yêu cầu gọi thoại của anh.

Tề Tĩnh xấu hổ, nhẹ nhàng thở một hơi, khi anh đang định xin lỗi thì Nhạn Bắc Hướng lại mở miệng trước: “Xin lỗi, lúc đăng nhập không để ý tới danh sách bạn bè nên tôi trực tiếp gửi email. Tôi cứ nghĩ… cậu đã ngủ rồi.”

Nói như vậy, lúc hai người chúc nhau ngủ ngon, hắn đã đi nghỉ ngay.

Tề Tĩnh vừa vui vẻ vừa áy náy: “Tôi có thói quen trước khi đi ngủ sẽ xem blog của người khác, sau đó trùng hợp hàn huyên vài câu với chuẩn bị kịch, không để ý tới giờ này.”

Đêm khuya thanh vắng, tiếng thở dài của Nhạn Bắc Hướng nghe càng rõ ràng hơn, gần sát bên tai: “Cậu là bệnh nhân, cần phải nghỉ ngơi thật tốt để dưỡng thương.”


“Ngày mai còn phải đi làm, anh cũng nên nghỉ ngơi thật tốt.” Tề Tĩnh nhắc người lại. Rõ ràng anh rất muốn cười, nội tâm hỗn loạn như muốn che giấu nét chật vật, nhưng khóe miệng ỉu xìu không chút khí lực lại bán đứng nỗi lòng anh. Một câu Nhạn Bắc Hướng nói ra như hút hết tất cả sức chống cự của anh, tụt dốc không phanh.

“Hôm qua tôi có hỏi bạn mình, cậu ta thuộc chuyên khoa chấn thương chỉnh hình, bình thường hay phải trực đêm. Ban ngày cậu ta không rảnh nghe điện thoại, tới một giờ mới gọi cho tôi. Tôi đã ghi lại hết những gì cậu ta nói, ngày mai cậu có thể thử xem.” Giọng nói của Nhạn Bắc Hướng rất nghiêm túc, chậm rãi nói ra lí do.

“Anh vừa… viết mấy thứ này sao?” Tề Tĩnh giật mình.

“Ừ. Tôi sợ nếu để tới mai thì sẽ quên mất một số chi tiết, vậy nên thừa dịp còn nhớ phải mau chóng viết ra.”

Nhất thời Tề Tĩnh không biết nên nói gì.

Anh đưa mắt nhìn lại mấy tệp đính kèm, trong đó viết đầy kín chữ, dựa theo nội dung mà chia làm vài đoạn, mỗi đoạn đều được miêu tả cụ thể, dễ hiệu. Đây không giống như nội dụng được trên mạng, từng chữ từng chữ đều do Nhạn Bắc Hướng tự mình viết ra.

Thấy Tề Tĩnh trầm mặc, thanh âm của Nhạn Bắc Hướng có chút thấp hơn: “Có phải, tôi quá đường đột hay không?”

Tề Tĩnh lập tức dùng ba lần phủ định rối rít: “Không, không phải, không đâu.”

Nói xong, anh lại quay trở về trạng thái im lặng.

Thời gian trôi qua từng giây, từng phút, rõ ràng nên logout đi nghỉ sớm, hai người lại chẳng ai hành động.

Lặng im không nói là thói quen của Nhạn Bắc Hướng.

Nhưng Tề Tĩnh cũng im lặng cứ như là bị lây chứng bệnh “có thể im miệng thì tuyệt đối sẽ không nói” của hắn vậy. Anh cảm thấy vào giờ khắc này khả năng ngôn ngữ của anh trở nên trắc trở vô cùng.

“Không phải.” Cuối cùng, anh phủ định lần thứ tư, thanh âm có chút khàn khàn.

Nhạn Bắc Hướng ở bên kia chẳng có chút phản ứng nào, nhưng Tề Tĩnh biết hắn vẫn đang nghe. Hơn nữa, chính anh phải nói ra những lời thật lòng, tránh để đoạn trầm mặc kéo dài này tạo ra hiểu lầm không đáng có.

Tề Tĩnh nở nụ cười, kiểu cười xấu hổ, chậm rãi giải thích: “Không phải tại anh đường đột… Mà là, ha ha ha, xin lỗi, tôi biết thái độ của mình dễ khiến anh hiểu lầm, nhưng tôi rất vui.”

Vất vả lắm mới nói được ra khỏi miệng, anh tạm ngừng một chút rồi nói tiếp.

“Bởi vì… đã lâu rồi không có ai quan tâm tôi như vậy, tôi chắc là có chút không quen, có chút xẩu hổ…”

Dứt lời, anh lại cười rộ lên tự giễu mình.

Lúc này, Nhạn Bắc Hướng đột nhiên nói ra một câu: “Làm thế nào mới có thể giúp cậu quen được?”

Anh nằm mơ cũng không ngờ hắn lại nói ra những lời này, sửng sốt trước máy tính.

Sẵn dịp còn đang cười, anh dùng giọng điệu đùa giỡn nói qua loa: “Thói quen này có gì tốt đâu chứ? Sẽ khiến người ta có thói quen ỷ lại không cần thiết, dần dần sẽ không chịu khổ nổi.”

Thanh âm của Nhạn Bắc Hướng không chứa ý cười, kiên định như lúc đầu: “Tôi không cho rằng đó là ỷ lại không cần thiết.”


Lần này dù muốn trả lời lấy lệ cũng không được.

Tề Tĩnh không trả lời, chỉ cứng đờ người.

Nhạn Bắc Hướng tiếp tục nói: “Nhận sự quan tâm của người khác cũng không phải chuyện đáng xấu hổ. Đặc biệt là bây giờ cậu còn bị thương, đây là những thứ cậu đáng có được, cậu phải làm quen. Không cần phải xấu hổ gì đó…”

Câu cuối cùng của hắn nhỏ dần rồi dừng hẳn khiến Tề Tĩnh bật cười. Dường như người nói càng thể hiện rõ cái từ đó hơn cả người nghe.

“Thật không thể nói lại anh. Được rồi, tôi sẽ tập làm quen.” Tề Tĩnh lắc đầu cười, bất đắc dĩ thỏa hiệp.

Làm sao có thể nói lại được hắn đây?

Rõ ràng chỉ với một bức thư đã có thể lấp đầy trái tim mình, bốn phía ấm áp, không cần thiết phải cố gắng phủ nhận điều đó. Chính bởi vì sự tốt bụng của người đó là thật lòng, vậy nên anh không có cách nào ích kỷ phủ nhận nó được.

“Tôi nhất định sẽ nghiêm túc đọc thư của anh.” Không cần đợi tới mai, dù đêm nay có thức suốt đêm cũng phải đọc cho xong.

“Ừ.” Thanh âm của Nhạn Bắc Hướng thoáng thả lòng hơn.

“Còn nghiêm túc làm điều đã nói ở trên.”

“Ừ.”

“Vậy thì làm phiền anh tiếp tục quan tâm thương binh như tôi một chút, hằng ngày tâm sự với tôi, gửi thư cho tôi, vân vân…” Tề Tĩnh nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói.

Ngoài ý muốn là Nhạn Bắc Hướng lại trầm mặc.

Lần này, thời gian yên lặng rất dài, thậm chí Tề Tĩnh còn tưởng rằng ai đó trong số hai người đã rớt mạng mất rồi, ngẩng đầu lên vài lần để kiểm tra khung chat QQ.

“Nếu như…”

Khi hắn lên tiếng lần nữa, thanh âm kia bị đè ép thấp tới cùng cực, tới mức gần như không nghe rõ.

“Nếu như tôi nói muốn tới thăm bệnh, cậu có cảm thấy quá… kỳ quái không?”

Trong nháy mắt, Tề Tĩnh tưởng như đang mộng.

Không phải là không muốn phản ứng, mà là thoáng cái phản ứng không kịp trước nội dung mà người đó nói ra.

Khi anh hơi phục hồi lại tinh thần, phản ứng đầu tiên chính là cười. Hơn nữa, anh còn tin chắc rằng đối phương đang cố ý trêu chọc anh, cười tỏ vẻ mình hiểu rõ.

Tề Tĩnh không tỏ ra thua kém mà đùa ngược lại: “Kỳ nghỉ Quốc khánh đã kết thúc rồi, làm sao anh có thời gian đến thăm bệnh chứ? Đi tàu hỏa mất mấy ngày đây? Hay là anh muốn nhảy dù? Nếu làm vậy có lẽ sẽ nhanh hơn một chút.”


Loại giọng điệu đùa giỡn này rõ ràng không nói ra lời thật lòng.

Một lúc lâu sau, trong tai nghe điện thoại vẫn ở trong trạng thái lặng im, thỉnh thoảng vang lên tiếng rè rè của microphone.

“Cậu nói đúng.” Khi Nhạn Bắc Hướng lên tiếng lần nữa, lại là thanh âm khàn khàn mà anh ít khi được nghe, “Đúng là rất không thực tế.”

“Đừng để ý, anh có lòng như vậy đã đủ rồi.” Tề Tĩnh khẽ cười, nói: “Cảm ơn.”

“Ừ… Hiện tại, cậu thật sự phải nghỉ ngơi đi.” Nhạn Bắc Hướng thấp giọng nhắc nhở anh, Tề Tĩnh ghé mắt lại nhìn đồng hồ, hóa ra đã qua mười hai giờ.

“Anh cũng vậy. Lúc này phải tắt máy tính thật đấy.” Tề Tĩnh nói dối. Anh định tắt QQ đi để tiếp tục tỉ mỉ nghiên cứu những tài liệu mà Nhạn Bắc Hướng gửi cho, coi như là cách để tỏ lòng biết ơn hắn.

“Ngủ ngon.” Lần thứ hai người kia nói câu này trong ngày dường như tự nhiên hơn rất nhiều.

“Ha ha.” Anh mỉm cười, trêu ghẹo phát cuối, “Anh sai rồi, hiện tại nên là “chào buổi sáng”.”

Nhạn Bắc Hướng cũng khẽ cười.

Tuy rằng tiếng cười bị lẫn với tạp âm, như gần như xa, giống như cái đài phát thanh kiểu cũ bị rè, hiệu quả âm thanh như phát ra qua radio.

“Ngủ đi.”

Ngoài cửa sổ, tiếng gió mưa dày đặc hơn khiến những lời này nghe như đang xì xào.

Người bị bệnh gãy xương hẳn là nên tránh dùng những loại đồ uống như cà phê.

Tề Tĩnh đọc xong câu này, lặng lẽ nhìn thoáng qua cốc cà phê đã uống hết ở bên tay, khổ não nhíu lông mày.

Thời gian đầu bị gãy xương, chỉ nên ăn những đồ thanh đạm, kiêng dầu mỡ, kiêng đồ chiên nóng, kiêng cay, ngay cả mấy phương thuốc dân gian được lưu truyền rộng rãi cũng không nên uống — hay lắm, mấy thứ phải kiêng này đều nằm trong số cơm anh mua về mấy ngày nay ở tiệm cơm gần nhà.

Bên ngoài bán đồ không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm, điều này Tề Tĩnh biết, dạ dày ăn mấy thứ đó lâu ngày cũng không chịu nổi.

Hơn nữa, người ta mở quán cơm chỉ chú ý tới màu sắc, hương vị, các loại dầu muối tương giấm làm sao có thể thiếu được. Khẩu vị nơi này tương đối nặng, thường khó mua đồ thanh đạm.

Chỉ uống mỗi một bát canh xuông lại không thể bổ sung chất dinh dưỡng còn thiếu cho cơ thể.

Tài liệu Nhạn Bắc Hướng gửi cho anh có một phần rất dài, liệt kê ra nên ăn món gì, cái gì ăn ít, cái gì ăn nhiều, rất tiện lợi, chỉ cần so với danh sách đó mà mua thức ăn là được.

Tề Tĩnh quyết định từ nay về sau không mua bên ngoài nữa, tự mình nấu cơm.

Ngày hôm sau, anh bổ sung thêm vào cái tủ lạnh trống rỗng lâu ngày của mình ít đồ: Hoa quả toàn mua mấy loại không cần gọt và bóc vỏ, hai bịch sữa to cho Ngày Về nhỏ, rau xanh chỉ cần rửa với nước sạch là có thể ăn, còn có mấy hộp trứng gà để tăng cường protein.

Không biết có phải Ngày Về nhỏ bắt đầu xuất hiện đặc thù chung của loài mèo hay không, ban ngày thì buồn ngủ, nằm im trong chăn không thèm gây ồn ào.

Tề Tĩnh mừng rỡ, thừa dịp nó ngủ để ra ngoài mua đồ.

Nhưng thực tế quá trình xuống bếp lại gian nan gấp mười lần so với anh tưởng tượng. Chỉ riêng đập trứng gà đã khiến anh luống cuống. Người bình thường đều quen gõ nhẹ để làm vỡ vỏ trứng, sau đó dùng hai tay để bóc, tách một cái khe ra cho lòng đỏ và lòng trắng cùng chảy vào bát.

Anh dùng tay phải để gõ một cái, nhưng không biết phải làm thế nào để tách nó ra, chỉ đành dùng ngón cái thọc vào trong, mạnh mẽ phá vỡ vỏ trứng, kết quả là lòng trắng lòng đỏ bên trong chảy hết ra ngoài, cả quả trứng nát bấy trong lòng bàn tay anh, mảnh vỏ trắng bóc rơi hết vào trong bát. Anh chỉ có thể dùng tay vớt từng miếng ra ngoài.


Lại nói đến rau xanh.

Lúc rửa rau thì có thể làm qua loa, nhưng không thể ném hết vào trong nồi. Nhặt rau sao? Có mỗi một tay thì không làm được gì rồi, nếu dùng đến chân thì quá khó coi.

Cuối cùng đành phải dùng dao cắt.

Rau củ nằm ngổn ngang trên thớt gỗ, giằng co nửa ngày mới có thể cắt thành hình dạng ăn được. Chỉ là quá trình làm tốn tới hơn mười phút.

Món ăn đơn giản như vậy thôi mà trở thành một đống hỗn độn, phức tạp, anh thật tình không biết phải làm sao bây giờ.

“Không sao, không sao, tốt xấu gì cũng là thực phẩm lành mạnh.”

Tề Tĩnh tự an ủi mình như vậy, ăn xong một bữa cơm, tâm tình vui sướng hơn rất nhiều.

Sau buổi cơm trưa, Ngày Về nhỏ nằm trong hộp giấy vẫn không hề nhúc nhích.

Tề Tĩnh không có kinh nghiệm nuôi mèo, cho rằng nó đang ngủ nướng, đi tới kiểm tra vài lần cũng không thấy gì khác thường. Cho tới tận buổi chiều, khi anh đang làm việc thì nghe thấy Ngày Về nhỏ yếu ớt hắt xì vài cái. Bấy giờ anh mới thấy có gì đó không đúng.

Lúc này, mèo nhỏ đã tỉnh lại, cặp mắt không thể mở to hoàn toàn, híp lại như hai sợi chỉ, nửa mở nửa khép, bộ dáng uể oải không chút phấn chấn. Tề Tĩnh thấy hộp giấy quá tối nên ôm nó ra, định nhìn dưới ánh sáng cho rõ, nào ngờ nó thấy ánh sáng thì giãy dụa, muốn chui rúc trong chăn không chịu ra ngoài.

Tề Tĩnh chờ đợi trong lo lắng, nhẹ nhàng xoa xoa nó, sợ nó ăn phải cái gì ôi thịu nên đau bụng, khó ở.

Nhưng mèo con ăn rất ít, cũng không có tình trạng nôn mửa, chỉ là cả người ủ rũ.

Nơi ngón tay tiếp xúc với nó có nhiệt độ hơi cao, không chỉ là da lông, ngay cả đệm thịt trên móng vuốt cũng có chút nóng. Nhưng anh vẫn không xác định được rốt cuộc có điều gì không bình thường.

Đợi tới khi Ngày Về nhỏ bắt đầu đùn rỉ bên khóe mắt, mũi cũng ướt sũng như bị nhúng nước, kết mạc rõ ràng bị sung huyết, anh mới thấy sợ hãi.

Ngày Về nhỏ nhất định là bị bệnh rồi. Tề Tĩnh lo lắng, ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.

“Meo meo.” Mèo nhỏ thỉnh thoảng còn mở to hai mắt nhìn anh, con ngươi ướt át, móng vuốt vươn lên run rẩy cào ngực anh, dường như đang tìm kiếm sự an ủi.

Bệnh viện. Phải tới bệnh viện.

Trong đầu Tề Tĩnh lập tức nảy ra suy nghĩ này, cũng hiện lên tên của một người. Bởi vì cái tên đó, bước chân đang xông ra cửa của anh bỗng ngừng nửa nhịp.

“Không được.” Anh lẩm bẩm, “Mình nên tìm một bệnh viện thú ý ở gần nhà thì hơn.”

Khi anh ý thức được mình không nên tới cái nơi đặc biệt đó, hô hấp bị rối loạn cũng trở lại bình thường, chậm rãi, thuận lợi tiếp tục.

Dù thế nào đi chăng nữa, anh tới đó cũng không hợp tình, không hợp lý.

Chỗ ở của anh cách phía bắc thành phố rất xa, chờ tới được nơi thì cũng mất rất nhiều thời gian. Ngày Về nhỏ còn chưa biết bị bệnh gì, nhỡ đâu không chờ nổi.

Vậy nên, anh cần phải tìm một bệnh viện ở gần nhà…

Nghĩ tới đây, Tề Tĩnh đi về phòng, lên mạng tra xem ở gần đây có phòng khám thú ý nào hay không. Nơi gần nhất cách đây năm phút, không quá xa.

Trước khi ra khỏi cửa, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.

Tuy rằng lộ trình không dài, nhưng thời gian khám bệnh cụ thể tốn bao lâu thì anh không nắm chắc. Tối hôm nay có hẹn trò chuyện với Nhạn Bắc Hướng, có lẽ anh không thể về đúng giờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.