Trao lầm tình yêu cho anh

Chương 22


Đọc truyện Trao lầm tình yêu cho anh – Chương 22

Trên bàn nước bày một bộ đồ uống trà tinh xảo bằng sứ Thanh Hoa(*), chữ trắng hoa văn xanh, nét vẽ thanh thoát. Màu men tuy trong suốt, nhưng miệng chén đã lên nước sáng bóng, có vẻ như bộ đồ trà này đã theo anh rất lâu.
Bên cạnh bộ đồ trà đặt một cuốn “Cỏ dại”(**), cũng bị lật giở nhiều đến nhăn gấp.
Hóa ra đây là cuộc sống của anh.
Ngôi nhà cô tịch, một quyển văn xuôi, một chén trà xanh, hưởng thụ cô độc, thưởng thức tịch mịch.

Đợi một lúc, không thấy Dương Lam Hàng từ phòng bếp đi ra, Lăng Lăng tiện tay cầm lên cuốn “Cỏ dại” trên bàn trà, tùy ý lật một tờ, không ngờ trang cô vừa lật ra vô tình kẹp một tấm ảnh chụp một cô gái.
Kẹp trong sách mình thường đọc nhất, chắc chắn là người con gái anh thích. Lăng Lăng ý thức được cô gái này nhất định có ý nghĩa rất đặc biệt với Dương Lam Hàng, bèn chăm chú nhìn kỹ người trong ảnh…
Trong ảnh là một cô gái trẻ, bím tóc dài, trên người mặc áo sơ-mi denim màu xanh nhạt, trông chất phác đến nỗi hơi ngốc!
Khuôn mặt này, cô đã gặp qua vô số lần trong gương – Bạch Lăng Lăng! 
Cô dùng sức nắm tay, một cơn đau nhức từ lòng bàn tay truyền đến mọi dây thần kinh toàn thân – lần này không phải mơ.
Anh thực sự thích cô! Đây không phải do cô bị rối loạn thần kinh mà nhìn nhầm, cũng không phải ảo tưởng hão huyền của cô, lại càng không phải khát vọng thống thiết trong mơ.
Sự thật bày ra trước mắt, cô không thể lừa mình dối người mà trốn tránh thêm nữa!
Thế nhưng, anh rõ ràng đã có người trong lòng, anh chuyển đối tượng từ khi nào vậy?
Lúc ở thành phố B, anh nhẹ nhàng ôm cô, ngồi trên xe anh chạm vào tay cô…
Trước đó, khi cô làm thí nghiệm nhiệt độ cao, cô vừa thét lên một tiếng anh liền vọt tới, liệu đó không phải là tình cờ chứ…
Anh muốn giữ cô lại học tiến sĩ, còn cả khi cô “tỏ tình”, anh cười nói: “Vừa hay thầy giáo không có bạn gái, nếu em yêu tôi đến không thể kiềm chế, từng giờ từng phút đều nhớ đến tôi, tôi có thể cho em một cơ hội… Để em làm bạn gái của tôi! Đương nhiên, lấy hôn nhân làm điều kiện tiên quyết…”
Không phải anh nói đùa với cô sao?
Trước khi cô nhập học, anh còn nói qua: “Tôi hy vọng cái em báo đáp không phải lễ tiết, mà là tình cảm.”
Nhớ lại trước đó nữa, lần đầu họ gặp nhau, nhìn nhau quá mười bảy giây, phải chăng khi ấy họ đã bị trúng tình yêu sét đánh!
Lăng Lăng lắc lắc đầu, “tình yêu sét đánh”? Với diện mạo này của cô, có đi phẫu thuật thẩm mỹ mười lần, cũng không có khả năng làm cho Dương Lam Hàng bị sét đánh!
Càng nhớ lại… suy nghĩ của cô càng hỗn loạn, căn bản cái gì cũng mù mờ!

Dương Lam Hàng ngồi bên cạnh, nhìn thoáng qua quyển sách trên tay cô, không nói một lời, rót hai tách nhài, một tách đặt trước mặt cô.
Thôi chết rồi! Lăng Lăng đột nhiên sực nhớ ra, nửa giờ trước cô tỏ tình với Dương Lam Hàng, còn muốn cùng anh “qua đêm” để chứng minh tình cảm của mình, anh tin thật ư!!!
Cô vội vàng bỏ sách xuống. “Thầy Dương, thực xin lỗi, em có chút việc…”
Dương Lam Hàng nắm chặt cổ tay cô, giữ cô lại vị trí ban đầu. “Em còn muốn trốn tránh tới khi nào hả?”
“Em…” Cô không trốn tránh, nhưng cô không thể cho anh cái anh muốn.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
Anh bình tĩnh nâng tách trà lên, uống một ngụm, nước trà hơi sóng sánh tiết lộ sự căng thẳng trong lòng anh.
Buông tách trà, anh chập rãi mở miệng: “Em biết không? Lần đầu tiên nhìn qua ảnh chụp của em, thấy ánh mắt của em, tôi liền tin tưởng vững chắc – em chính là cô gái sẽ bầu bạn với tôi cả đời… Tôi cho rằng tình cảm có thể chậm rãi bồi đắp, chỉ cần tôi kiên nhẫn chờ đợi, em sớm muộn gì cũng sẽ thích tôi…”
Lời thổ lộ của anh, ngữ điệu hơi run run của anh, tất cả đều lộ ra bi thương, khiến cô không thể duy trì hô hấp.
Đối mặt với sự thẳng thắn của anh, Lăng Lăng không thể lảng tránh thêm nữa.
Cô nhìn anh, hốc mũi lẫn khóe mắt đều đau đớn.
Cô cắn răng nén nỗi đau: “Đúng vậy! Em thích anh, anh là người đàn ông hấp dẫn nhất em từng thấy… Nhưng em đã có bạn trai, anh ấy mới là người em yêu nhất!”
Anh nắm chặt cổ tay cô, lực anh dùng rất lớn, tựa như muốn bóp nát xương cốt của cô: “Là Trịnh Minh Hạo ư?”
Nước mắt làm nhòe đi mọi thứ trước mắt cô, lần này cô dung túng cho sự yếu đuối của bản thân, nhờ hai mắt đẫm lệ mơ hồ, cô mới có thể không cần nhìn rõ vẻ mặt tổn thương của Dương Lam Hàng.
Cô chỉ có thể nói tiếp: “Không phải! Anh ấy là bạn online của em, anh có thể không tin, nhưng em thậm chí chưa bao giờ gặp anh ấy…”
Cô điều chỉnh một chút giọng nói nghẹn ngào: “Nhưng em thực sự rất yêu anh ấy, mất đi anh ấy, em không biết phải làm sao, em mỗi ngày đều…”
Ngoài ý muốn…
Câu nói tiếp theo của cô bị đôi môi anh đột ngột áp lên chặn đứng, hệt như tình huống xảy ra trong mơ –
Tay anh luồn vào mái tóc dài, kéo chiếc cổ mềm mại của cô, khiến môi cô không cách nào tránh đi nụ hôn mãnh liệt của anh…
*************************
Lăng Lăng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nước mắt nóng hổi chảy qua gò má lạnh như băng.
Không phải cô không muốn phản kháng, mà cô ở hiện thực càng yếu ớt hơn rất nhiều so với trong mơ, ở trong lòng anh, thân thể cô xụi lơ, ngay cả chút xíu sức lực để giãy dụa cũng không có.
Nếu đã xảy ra, vậy cứ tiếp nhận đi.
Cho dù chỉ một lần, cho dù cô rốt cuộc không thể tha thứ bản thân, cô vẫn muốn thể nghiệm một lần độ ấm cùng cảm giác trên đôi môi anh, sau đó, cô sẽ ghi nhớ thật kỹ, để sau này gặp lại trong mơ, cảm giác hôn môi sẽ không còn mơ hồ đến thế…
Cô nhớ rõ, môi anh mềm và ấm, còn vương độ ấm và mùi thơm của trà, tản ra hương vị của riêng anh.
Mà mùi vị môi lưỡi dây dưa càng say lòng người hơn cả tưởng tượng…
Ai có thể hiểu được tình yêu vô vọng của cô đây!
Tình yêu bùng cháy như ngọn lửa dữ, không thể dập tắt, môi cùng môi va chạm ngày càng sâu, thân thể cùng thân thể cọ xát ngày càng gấp gáp, đầu lưỡi trơn nhẵn của anh vờn lấy đôi môi nóng bỏng của cô, trong lúc hút vào, dường như người đàn ông hoàn toàn bỏ qua những yêu cầu của lý trí…

Cô cũng hoàn toàn mất đi lý trí, cánh tay làm càn trườn lên cổ anh, dốc toàn lực ôm lấy anh, mở miệng ra, để mặc đầu lưỡi của anh thâm nhập…
Nụ hôn của họ, mặc cho trúc trắc, mặc cho thiếu kỹ xảo, nhưng liệu còn gì có thể so sánh với loại tim đập cùng sự nồng nàn nguyên thủy nhất càng khiến người ta muốn ngừng mà không được này?
Có tình yêu… không cần đến kỹ xảo dư thừa để khơi gợi nhiệt tình.
Ngọt và đắng, say và đau, chờ đợi và sở hữu, đã đủ để cho hai linh hồn trầm luân…
Dần dà, khao khát bỏng cháy đã muốn vượt qua mức nụ hôn có thể thỏa mãn.
Tay cô lần tới lưng anh, đầu ngón tay khẽ vuốt ve da thịt ấm áp mà mạnh mẽ của anh, đây là cảm giác chân thực mà bàn phím và con chuột cứng ngắc không thể nào mang lại.
Môi anh cũng dần trượt xuống, đặt dưới cằm cô, lưu lại trên cổ một chuỗi nụ hôn nồng nàn.
Cô ngẩng đâu lên, luồng nhiệt ấm áp lạ lẫm lan ra toàn thân…
Sau đó, ngón tay thon dài của anh cũng chậm chạp lần đến lưng cô, một đường khẽ vuốt bên hông cô, lại di chuyển lên từng chút một…
“Lăng Lăng… anh yêu em!” Anh khàn giọng ngâm khẽ.
Một câu nói, bỗng triệu hồi lý trí thất lạc của cô.
Anh yêu cô, toàn tâm toàn ý.
Nhưng cô… chỉ muốn nhỡ kỹ một nụ hôn mà thôi… Sau đó, cô còn muốn đi gặp một người đàn ông khác…
Tình yêu của cô sao có thể quá đáng như thế, ích kỷ như thế!
Cô đột ngột đẩy anh ra.
Giờ phút này, cô rất hy vọng đây chỉ là mơ, sau khi tỉnh dậy, tất cả đều kết thúc.
Đáng tiếc cô biết đây không phải!
Bởi trong mơ nụ hôn sẽ không mê đắm đến vậy, trong mơ trái tim sẽ không đau đớn đến vậy!
“Em xin lỗi!” Sự ấm áp của tình cảm mãnh liệt qua đi, đôi môi nóng rát khiến cô nếm trải mùi vị của hối hận.
Cô khóc ôm lấy Dương Lam Hàng, vùi mặt vào vai anh: “Tại sao lại như vậy? Em rốt cuộc đang làm cái gì?!”
“Em đừng khóc, em nghe anh giải thích đã…”
“Làm sao em có thể như vậy chứ!” Tiếng khóc của cô tràn ngập tự trách. “Em rất xin lỗi anh, cũng rất xin lỗi anh ấy…”
“Lăng Lăng…” Dương Lam Hàng dịu dàng vỗ lưng cô, khàn giọng nói: “Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang…”
Cuộc đời anh vốn một đường thẳng tắp, chỉ vì gặp gỡ em mà rẽ ngang.
Vừa nghe thấy những lời này, Lăng Lăng sợ hãi ngồi thẳng dậy, hai tay lau nước mắt: “Anh nói gì cơ?”
“Lăng Lăng, anh… Anh chính là người bạn trai em chưa bao giờ gặp mặt kia!”
————————————-
(*) Sứ Thanh Hoa: đồ sứ có hai màu trắng xanh.
(**) Cỏ dại: tên một tập thơ văn xuôi của Lỗ Tấn.
“Lăng Lăng, anh… anh chính là người bạn trai em chưa bao giờ gặp mặt kia!”
Lăng Lăng đã sớm đoán được sẽ có sự kiện chấn động xảy ra, nhưng thế này cũng quá sức nha…
Sấm sét rung chuyển ầm ầm trong đầu Lăng Lăng, đem mọi ký ức của cô nổ tan tành thành mảnh vụn, phân tán đi từng góc.
Cô ráng sức muốn tìm ra mối quan hệ logic nào đó từ trong đầu óc bị oanh tạc đến bấn loạn, nhưng lại phát hiện bản thân hoàn toàn không lý giải nổi cái gì cả…
Không thể nào!
Lăng Lăng kiên định lắc đầu: “Anh gạt em! Làm sao anh có thể là anh ấy được…”
Người kia ở bang Massachusetts của Mỹ, Dương Lam Hàng ở Trung Quốc, đương nhiên là trở về từ Massachusetts.
Người kia là một “nhà khoa học”, cả cuộc đời theo đuổi giải Nobel, Dương Lam Hàng, dĩ nhiên cũng coi như là một nửa rường cột quốc gia.
Người kia mặt mũi giống Albert Einstein… 
Tất nhiên… Cô chưa từng tận mắt thấy qua…
Dương Lam Hàng cười khẽ, tay trái nghịch tóc của cô, cuốn vào giữa các ngón tay.
“Em biết không? Không phải anh nhớ nhầm, thiếu một ngày, không phải thời gian, mà là khoảng cách…”
Cô không quên:
Người kia từng nói: Ba trăm bốn mươi lăm ngày qua, anh không hề nhớ đến em.
Cô nói với anh: Anh nhớ sai rồi, là ba trăm bốn mươi sáu ngày!
“Với anh mà nói chúng ta xa nhau chính xác ba trăm bốn mươi lăm ngày, anh ít hơn em một ngày, bởi vì anh dùng ngày đó để vượt qua khoảng cách giữa anh và em. Ẩn ý của anh, em không nghe ra…” Đầu ngón tay ấm áp chần chừ dừng trên mặt cô, muôn vàn quyến luyến…
Đây không phải thật, đây nhất định không phải thật.
Người đàn ông cô mong đợi nhiều năm như vậy, vẫn luôn ở cạnh cô, chú ý đến cô, chăm sóc cho cô…
Nhưng cô lại không biết gì cả, còn ngốc nghếch khao khát muốn nhìn xem dáng vẻ của anh, nghe giọng nói của anh, thầm nghĩ cho dù dung mạo anh có lùn có xấu, hói đầu hoặc đeo cặp kính to bự dày cộp, cô đều có thể chấp nhận.
Chỉ cần có thể khiến cô nhớ thật kỹ dáng vẻ anh lúc nói chuyện…

Chứ không phải chỉ một đoạn chữ viết trong trí nhớ, như vậy là đủ rồi!
Giờ đây, chân tướng lộ rõ, cô làm sao có thể chấp nhận – người xa lạ quen thuộc nhất đang ở trước mắt này?!
Dương Lam Hàng vươn tay ôm Lăng Lăng đang ngẩn ngơ thành cục đá vào lòng, “Anh nói rồi, anh sẽ làm em sợ mà…”
Đúng vậy, anh có nói.
Cô cũng từng nói: Năng lực chịu đựng tâm lý của em rất mạnh.
Nhưng năng lực chịu đựng tâm lý mạnh cũng không thể chịu nổi kẻ bắt nạt người ta đến thế!
“Tại sao anh không nói sớm cho em biết? Nếu anh đã trở về, tại sao…” Cô tức giận đẩy anh ra, thiếu chút nữa đánh vào mặt anh. “Tại sao phải gạt em? Anh nghĩ em ngớ ngẩn, là đồ ngốc hả?! Em…”
“Anh kể chuyện cười cho em nhé.” Anh thản nhiên cắt ngang lời trách mắng lộn xộn của cô: “Lần đầu tiên anh thấy chuyện này, đã cười rất lâu…”
“…” Cô suýt quên mất, người đó thích nhất kể chuyện cười!
“Rất lâu rất lâu trước kia, có một người đàn ông cố lấy dũng khí theo đuổi người con gái mình thương, anh ta bôn ba muôn trùng vạn dặm đi đến trước mặt cô ấy, cô gái rất thâm tình mà… ôm một người đàn ông khác đi lướt qua anh ta…” Anh cười cười, tiếp tục kể: “Về sau, anh ta vẫn không cam tâm cứ như vậy mà từ bỏ, anh ta hỏi cô gái: Anh là gì đối với em? Cô gái trả lời anh ta: Tránh xa một chút! Cô nương đây rất bận! Bận báo thù một “thằng cha biến thái” chỉ cần nhìn một phát đã muốn ói, cả tháng ăn không vô!”
Chuyện cười anh kể từng câu đều lạnh lẽo, mà cái lạnh này đã muốn phá kỷ lục trước nay trong lịch sử!
Lăng Lăng vài lần thử mỉm cười cổ vũ anh, nhưng nước mắt cứ tí tách rơi…
Cô không thể tưởng tượng nổi, lúc đó, anh ngồi trước máy tính chat với cô, vẻ mặt anh ra sao.
Khi thấy cô cứ mở miệng ra là dùng hai chữ “biến thái” chửi mắng anh, liệu anh có như thế này, đem mọi nỗi buồn cất giấu bên dưới nụ cười thản nhiên…
Cô yếu ớt nói: “Thực ra, anh cũng không phải đặc biệt biến thái.”
“Ừ!” Dương Lam Hàng gật đầu. “Gần đây là: Rất độc ác! Rất mất nhân tính! Rất không công bằng! Liếc nhìn anh ta một cái cũng cảm thấy có lỗi với chính mình!”
Ngay lập tức, cơn tức giận muốn sôi trào của cô bị nỗi áy náy ngập tràn khỏa lấp!
Báo ứng nha!
Lăng Lăng rốt cuộc đã nhận được giáo huấn tơi tả. Cô thề, từ nay về sau có đánh chết cũng không đi nói xấu người khác, trước mặt bạn bè tri âm dốc hết ruột gan cũng không thể nói!
Bởi vì… bạn vĩnh viễn không bao giờ đoán trước được “bạn tri âm tri kỷ” cùng “kẻ thù không đội trời chung” của bạn có quan hệ gì với nhau…
“Anh không gạt em, cho đến giờ ở trước mặt em anh đều không cố tình giấu diếm điều gì!” Anh nói.
Cô lại nhớ tới rất nhiều điều anh đã nói.
Đặc biệt trong đó có hai câu:
“Khuyết điểm lớn nhất của tôi chính là làm việc quá cố chấp, một khi tôi đã muốn làm chuyện gì, tôi không có cách nào thuyết phục bản thân từ bỏ…”
“Tôi sẽ không đổi, bất kể cô ấy có thích tôi hay không, tôi chỉ thích một mình cô ấy.”
Những lời này của anh căn bản không phải ám chỉ, mà là thổ lộ rõ ràng! Cái đầu đất này của cô, chẳng trách thi tiếng Anh cấp bốn sáu lần mới đạt!
“Lăng Lăng…” Dương Lam Hàng trịnh trọng cầm tay cô: “Em muốn biết vĩnh viễn có bao nhiêu xa sao? Rất gần, gần trong gang tấc.”
Gần quá, thực ra cũng không tốt!
Lăng Lăng nhích người lui lại, chỉ cảm thấy phản ứng “điện sinh vật” giữa họ ngày càng rõ rệt, khi anh nói chuyện, hơi thở ra khiến tư duy của cô bị chập mạch luôn…
Người ta đều nói người đang yêu chỉ số thông minh bằng không, hóa ra là như vậy!
Anh nói: “Anh biết em không thể tiếp nhận “Dương Lam Hàng”, vậy “Vĩnh viễn có xa không” thì sao… Năm năm, em không thể vì anh ta mà hạ thấp tiêu chuẩn kén chồng một chút sao?”
Cô từng nghĩ, bất kể người kia có xuất sắc bao nhiêu, cô đều có thể chấp nhận, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy lại là Dương Lam Hàng…
Một người đàn ông hoàn hảo, một mối tình thầy trò trái với luân thường, tình cảm của họ sẽ có kết quả thế nào đây?
Nhớ lại vô số sinh viên nữ từng nói thích anh trước mặt cô, nhớ lại anh dùng xe Mercedes chở ngôi sao nữ xuất hiện ở trung tâm mua sắm, cô càng lạnh hơn.
Loại cảm giác này, không rõ là vui vẻ, là âu lo, là nóng bỏng, hay lạnh lẽo…
Cũng giống như: Có người tặng cô một căn nhà để ở, một căn hộ vừa túi tiền với một phòng khách một phòng ngủ và một căn biệt thự bên bờ biển trị giá năm triệu tệ, tùy cô chọn lựa. Cô đấu tranh hồi lâu giữa mơ ước và hiện thực, cuối cùng quyết định từ bỏ ngôi biệt thự thiên đường nhân gian, lựa chọn căn hộ tiết kiệm phù hợp nhất với mình. Ai ngờ, đến khi ký hợp đồng, đột nhiên bị cáo biết rằng không có căn hộ vừa túi tiền nữa, cô không có lựa chọn nào khác ngoài ngôi biệt thự bên bờ biển.
Khi không trúng mánh lớn như vậy, cảm giác vui sướng không cần nói cũng biết, nhưng vui sướng qua đi, cô lại bắt đầu lo lắng, phí bất động sản và phí bảo dưỡng cao thấu trời căn bản không phải là thứ cô đảm đương nổi.
Cần? Hay không cần?

“Em từng nghĩ, bất kể dung mạo anh ấy ra sao, ưu tú đến mức nào, em đều nguyện ý tiếp nhận… Chỉ cần anh ấy có thể trở về…”
Cô ngẩng đầu, nhìn anh.
“Nhưng mà…”
Anh căng thẳng nắm chặt tay cô: “Nhưng mà sao?”
“Thầy…” Cô cứng nhắc nuốt ngược chữ tiếp theo trở lại. “Anh nói, tình yêu thầy trò có tính là loạn luân không?”
“…”
Dương Lam Hàng bị cô hỏi á khẩu luôn, nửa ngày không nói nên lời.
Cô cào cào tóc, xem ra đề tài này rất có chiều sâu nha.

Vậy thì đổi. “Nghe người ta nói yêu đương qua mạng đều “chết yểu”, không biết có đúng không nhỉ?”
“…”
Đợt một lúc lâu, anh mới mở miệng: “Việc gì cũng có ngoại lệ.”
“Anh nghĩ chúng ta sẽ là ngoại lệ sao?”
“Em cho rằng anh vì cái gì mà về nước?” Anh hỏi lại.
Ý tại ngôn ngoại: Nếu anh không tin tưởng vững chắc vào tình cảm này, không hề hối hận, thì việc gì phải về nước tìm em, việc gì biết rõ em đã có bạn trai mà vẫn muốn ở cạnh em ngóng chờ, đợi em hồi tâm chuyển ý.”
Lăng Lăng le lưỡi.
Cùng một người đàn ông như Dương Lam Hàng nói chuyện yêu đương còn lãng phí tế bào não hơn cả đi thi, rất thách thức trí thông minh của con người.
Đúng lúc này di động reo vang, cô ngay cả số cũng không thèm nhìn, bắt máy luôn: “Alô, xin chào!”
“Xin chào, cho hỏi có phải Bạch Lăng Lăng đấy không?” Giọng nói trong điện thoại vô cùng lịch sự.
“Đúng rồi ạ.”
“Anh là Trình Vũ ở công ty điện Triều Dương.”
Tư duy của Lăng Lăng tăng tốc chuyển động, cố tìm tòi cái tên xa lạ này trong não bộ trống rỗng, nhất định là trưởng phòng Trình của công ty điện kia.
“Em chào sư huynh ạ.” Cô khách khí nói: “Em đang định gọi điện cho anh, không ngờ anh lại gọi em trước.”
“Em suy nghĩ kỹ chưa?” Giọng điệu anh ta có đôi chút chờ mong.
“Em mới nói chuyện với thầy hướng dẫn, thầy không đồng ý cho em đi làm.” Lăng Lăng trộm liếc Dương Lam Hàng một cái, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm với vẻ đăm chiêu, cô chột dạ tránh cái nhìn chòng chọc của anh, tiếp tục nói: “Thật xin lỗi anh, hơn hai năm nay thầy đã hết lòng dạy dỗ em… Hao tổn tâm tư, em nghĩ mình nên tôn trọng ý kiến của thầy.”
Tâm tư Dương Lam Hàng dĩ nhiên khá hao tổn, còn về phần dùng loại tâm tư gì, cứ để người ta tự biết đi.
Trưởng phòng Trình nói: “Anh hiểu. Nếu đã vậy, anh sẽ không “đoạt nhân sở ái”(*) nữa.”
Đoạt nhân sở ái? Anh này có thi đậu trường Ngữ văn không vậy?!
À! So sánh thôi mà, chỉ là có chút không thích hợp cho lắm.
“Sư huynh, dù sao đi nữa, cảm ơn sự giúp đỡ của anh!” Cô nói: “Lần sau anh đến thành phố A, em mời anh đi ăn bánh rán ạ.”
“Được!”
Hàn huyên qua loa vài câu, cúp điện thoại.
Lăng Lăng để ý Dương Lam Hàng nhìn thoáng qua đồng hồ, cô xem đồng hồ trên màn hình di động, một giờ mười lăm.
Không ai hiểu rõ tinh thần làm việc cùng ý thức giờ giấc của Dương Lam Hàng bằng cô.
Mặc dù còn vô số lời chưa kịp nói ra, nhưng Lăng Lăng một phút cũng không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên: “Anh có việc thì cứ làm đi, em về trước.”
Anh đứng dậy đi theo: “Anh đưa em về.”
Từ nhà anh đến khu nhà trọ nghiên cứu sinh chỉ mất ba phút, đưa cái gì chứ. “Không cần đâu, em biết đường mà.”
Anh cầm áo khoác mặc lên người: “Anh đi dạy ở khu A, tiện đường cùng nhau đi đi.”
Thì ra là vậy. “Vâng.”
Ra khỏi khu nhà, Lăng Lăng phát hiện, khu A và nhà trọ nghiên cứu sinh nằm ở hai hướng hoàn toàn khác nhau.
Vậy cũng kêu tiện đường hả?
*****************************
Đi trong sân trường, gió thu se lạnh không thổi bay được tình cảm ấm nồng trong lòng.
Mỗi sinh viên đều rảo bước như bay về phía khu giảng đường, vội vàng lên lớp, nhưng hễ đi qua Dương Lam Hàng thì mọi nữ sinh đều giảm tốc độ, nhìn anh vài lần.
Có nữ sinh thì thầm nói nhỏ, có nữ sinh lại thoải mái chào hỏi: “Thầy Dương, chào thầy ạ!”
Dương Lam Hàng luôn mỉm cười khẽ nghiêng người, khiêm nhường lịch sự nhưng vẫn đúng chừng đúng mực.
Ai nói sinh viên nữ đại học T chảnh không ai bì nổi, rõ ràng là nữ sinh còn lễ phép hơn cả nam sinh. Trong vòng chưa tới mười phút, chín bạn nữ đã chào Dương Lam Hàng, còn một bạn nam cũng không có!
Đến khi một nhóm nữ sinh từ thứ mười đến thứ mười ba ở trước nhà trọ cùng nhau chào Dương Lam Hàng, Lăng Lăng có rộng lượng tới đâu cũng không chịu nổi nữa.
Cô cười cười, giọng điệu vô cùng chân thành: “Thầy Dương, nhân duyên của anh tốt ghê nha. Em học ở đại học T học bảy năm trời cũng không biết nhiều bạn nữ đến thế.”
“Chuyện này cũng bình thường thôi.” Anh hơi ngớ ra, xong nhẹ nhàng nói bâng quơ: “Số giáo viên nam em biết chắc chắn nhiều hơn anh!”
Cô cẩn thận tính tính, quả thực không ít, giáo viên nam khoa Điện, Tin học, và Vật liệu công lại, ít nhất cũng được một trăm tám chục người.”
Hơ! Vụ ghen tuông này của cô hình như không có đạo lý.
“Em tối qua nhất định ngủ không ngon, em về ngủ một giấc thật tốt đi.” Anh dịu dàng dặn dò, trên vầng trán hiện rõ nét ôn nhu. “Ngủ dậy gọi điện cho anh.”
Cô gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Anh cũng đừng thức khuya nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.”
Nói xong, cô không dám ở lại thêm một phút, chạy về nhà trọ, nhất thời hoảng hốt đi bừa, mém tí nữa đâm nát cửa kính mà dì quét dọn kỳ công lau chùi sạch bóng không một hạt bụi.
Ngày hôm đó, ánh mặt trời sáng lạn.
Dương Lam Hàng với phong thái luôn thong dong đứng trước cổng nhà trọ nghiên cứu sinh, cười đến mất cả hình tượng, tựa như một thiếu niên ngây thơ còn chưa lớn.
Hơn nữa, anh đứng cười mất khoảng ba phút, mới sực nhớ ra mình bị muộn giờ rồi…
**************************
Cảm giác yêu đương…
Thật sự không biết miêu tả làm sao!
Luôn cảm thấy chính mình như đã đánh mất cái gì đó, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy.
Lăng Lăng về phòng ngủ, theo quán tính bật laptop mới sực nhớ Dương Lam Hàng nói anh có lớp, không thể online, lại bực mình tắt máy.
Cô nằm trên giường định ngủ môt lát thì nghe Tiếu Tiếu phòng bên gọi ngoài cửa: “Thanh Thanh, cậu nhanh lên, nếu không sẽ đến muộn mất.”
Lời này nếu người khác nói cô sẽ không thấy có gì kỳ lạ, nhưng với một người luôn tâm niệm phương châm: “Đi học, chỉ cần tới lớp trước khi hết giờ là được!” như Tiếu Tiếu, tình huống tích cực lên lớp thế này thật hiếm thấy.
Lăng Lăng mở cửa gọi giật Tiếu Tiếu đang định rời đi: “Tiếu Tiếu, cậu đi học lớp của sếp tớ hả?”

“Đúng vậy!”
“Chờ tớ chút, tớ cũng đi…” Cô muốn ngắm anh lúc đứng trên bục giảng.
“Cậu chắc chứ?”
“Tớ muốn luyện nghe…”
Lăng Lăng vớ lấy túi, sách cũng không đem, nhanh chóng khóa cửa phòng.
Vừa mang giày, vừa đuổi theo các bạn.
Trong giảng đường đầy nhóc người, đa số sinh viên cũng không thuộc khoa Vật liệu.
Tiếu Tiếu và Thanh Thanh không ngờ Lăng Lăng sẽ đến nên không giúp cô giành chỗ trước. Lăng Lăng đi một vòng khắp phòng học vẫn không tìm được chỗ ngồi, may mắn là bạn nam bên cạnh Tiếu Tiếu biết cô, chủ động ngồi xuống bàn chót, nhường chỗ cho cô.
Lăng Lăng cảm ơn rối rít xong, vừa ngồi xuống thì Dương Lam Hàng cầm một chai nước khoáng bước vào phòng, anh không mặc áo khoác, chắc là để ở phòng nghỉ.
Vừa thấy anh, tim Lăng Lăng bỗng đập nhanh, bất giác nắm chặt tay, quên cả đau đớn.
Anh nhìn quanh phòng học một lượt, khi tầm mắt quét đến chỗ cô, rõ ràng sựng lại một nhịp, rồi lập tức nhanh chóng dời đi.
“Chào buổi chiều các em!” Anh nói bằng tiếng Anh. Sau đó bắt đầu giảng bài.
Khôg biết vì sao, Dương Lam Hàng hôm nay không giống ngày thường. Nói chính xác, trên người anh thấp thoáng một nét gợi cảm, áo mở hai cúc, tay áo xắn lên một nửa, cùng với tiếng Anh giọng Mỹ tròn trịa lưu loát của anh… tất cả đều tràn ngập quyến rũ chết người!
Những điều anh giảng dường như rất thú vị, sinh viên bên dưới thường xuyên cười ồ, còn Lăng Lăng căn bản không có tâm trạng nghe anh nói cái gì, một tay chống cằm, toàn bộ ánh mắt đều tập trung vào đôi môi không ngừng mấp máy của anh, nhớ lại đôi môi mỏng kia từng hôn lên môi mình, toàn thân cô đều phát sốt, đầu váng mắt hoa…
Tiếu Tiếu lấy khuỷu tay huých huých cô, thấp giọng nói: “Lăng Lăng, cậu chảy nước miếng kìa.”
“Làm gì có!” Cô sờ sờ môi, trên đó vẫn còn ghi nhớ rõ rệt độ ấm của anh.
“Cậu cứ nhìn thầy Dương chằm chằm chi vậy? Giống như muốn đem anh ta ăn luôn á.”
“Tớ… cảm thấy anh ta giảng bài cũng được.” Lăng Lăng chột dạ nói.
“Bình thường còn hay hơn hôm nay nhiều, hôm nay không biết vì sao, cứ giảng sai hoài.”
“Vậy hả? Anh ta có giảng sai sao?”
“Tớ nói Bạch Lăng Lăng à, cậu rốt cuộc có nghe giảng không đó?” Tiếu Tiếu dùng ánh mắt xem quái vật nhìn cô. “Không phải cậu đến luyện nghe sao?”
“Đúng vậy! Tớ đang nghe mà…”
“Anh ta không biết đã nói mười mấy lần sorry rồi…”
“Không phải chứ?!” Cô ảo não che mặt. “Thực khiến tớ mất mặt…”
Một lát sau, Tiếu Tiếu lại giật nhẹ cô. “Lăng Lăng, tớ định học tiến sĩ với sếp cậu, thấy thế nào?”
“Không phải chứ!” Cô không cẩn thận nên giọng nói có hơi lớn.
Bạn học chung quanh đều dùng ánh mắt khinh bỉ trừng cô, coi bộ ba ngày cô không đi học, kỷ luật trong lớp của đại học T đã tiến bộ đến cảnh giới không vắng mặt, không đi muộn, không chuồn sớm, không nói chuyện.
Cô len lén nhìn về phía Dương Lam Hàng đằng trước, anh bất lực nhìn cô, nhìn thật lâu thật lâu, nhìn đến mức cô xấu hổ muốn chui xuống đất, bèn gục lên bàn, giấu mặt trong khuỷu tay.
Tiếp theo, nếu anh dám nói: “Bạn sinh viên này, nếu em không muốn nghe giảng thì mời ra ngoài.” cô nhất quyết sẽ tuyệt giao với anh.
May mà anh không nói, anh chỉ hắng giọng, tiếp tục giảng bài.
Tiếu Tiếu ghé vào tai cô, thì thầm: “Quên nói cậu, ngày đầu tiên đến lớp thầy Dương có nói: Giờ anh ta dạy không hay lắm, sinh viên nào cho rằng nghe anh ta giảng là lãng phí thời gian thì có thể không đến, anh ta sẽ không điểm danh. Hơn nữa, bình thường chỉ cần tự làm hết bài tập anh ta giao thì đều sẽ thi đậu… Nếu có sinh viên nào rảnh rỗi quá, muốn đến lớp anh ta ngủ, anh ta không có ý kiến, nhưng đừng có ngáy quá to. Muốn lên lớp tám chuyện cũng được, nhưng đừng nói lớn hơn anh ta, đừng ảnh hưởng tới các sinh viên khác nghe giảng là được.”
“Không điểm danh mà vẫn có nhiều sinh viên tới học vậy sao?”
“Tại sao không tới chứ? Đằng trước có trai đẹp giảng bài, đằng sau có một rừng mỹ nữ, không những có thể luyện nghe mà còn được mở mang kiến thức. So với tốn tiền đi học thêm tiếng Anh còn tốt hơn nhiều!”
“Nói cũng đúng.”

Giữa giờ giải lao, có một bạn nữ hết sức xinh đẹp chạy đến chỗ Dương Lam Hàng hỏi bài, còn dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau. Cũng không biết là hỏi bài, hay là muốn luyện tiếng? Hay lại…
Lăng Lăng ngây người nhìn họ, nhìn vẻ suy nghĩ sâu xa của anh, lúc anh thảo luận vấn đề vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn nụ cười nhẹ nhàng của anh… Càng nhìn càng thấy khó thở, trong lòng buồn bực.
“Tớ ra ngoài hít thở không khí, trong phòng này không khí kém quá!” Cô tức giận nói.
Ai ngờ, vừa đi tới cửa, Dương Lam Hàng bỗng nhiên gọi tên cô: “Bạch Lăng Lăng.”
Cô lập tức dừng lại, quay đầu lúng túng chào anh: “Chào thầy Dương ạ.”
“Em lại đây, tôi có lời muốn nói với em.”
“Dạ!” Lăng Lăng không tình nguyện đi qua.
Chờ anh đuổi bạn nữ kia đi xong, anh mới quay đầu nói với cô: “Lát nữa tan lớp em có thời gian không?”
“Có… thời gian ạ!”
Cô liếc nhanh một lượt các bạn trong phòng, không ít sinh viên đều đang tò mò nhìn cô. Rõ ràng anh đang hại cô mà.
Nếu để các bạn nữ cùng ngành nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của cô, trở về nhất định sẽ bị trêu chọc.
“Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng xoay, tan lớp tôi dẫn em đi ăn chút gì nhé.”
Dưới cái nhìn chằm chặp của hơn một trăm cặp mắt sáng ngời mà hẹn cô đi ăn, cũng chỉ có tên biến thái Dương Lam Hàng này mới có thể nghĩ ra.
“Em biết rồi ạ.”
Nói xong cô vội vàng chạy trối chết về chỗ ngồi, tim đập đến muốn mất cảm giác, toàn thân đều nóng ran.
Anh vẫn mang vẻ mặt bình thản ung dung như trước, nói: “Bây giờ bắt đầu vào học.”
Cô tức muốn nghiến răng.
Đây… rõ ràng là cố ý chỉnh cô mà.
————————–
(*) Đoạt nhân sở ái: chiếm lấy thứ mà người khác yêu thích.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.