Đọc truyện Trao Em Thế Giới Lý Tưởng – Chương 41
Hướng Viên cảm thấy chuyện này khá lớn, chột dạ nhìn anh, thấp giọng nói: “Được rồi, tối ăn cơm nói sau.”
“Sao cũng được,” Từ Yến Thời cũng không muốn nghe lắm, nhét trà sữa trong tay vào ngực cô, “Thứ này khó uống quá, vất hộ tôi, cám ơn.”
Hướng Viên gần như theo bản năng ngậm lấy ống hút anh đã uống, hồn nhiên hút một hơi rồi nhìn anh, “Ngon mà?”
Cho tới khi đối mắt với ánh mắt như cười như không của anh, cô mới đột nhiên hoàn hồn, huyết dịch dồn cả lên não.
“Thế hả?” Một câu này chứa đầy thâm ý, Từ Yến Thời lại lấy về.
Hướng Viên đỏ mặt, bước đi nhanh hơn.
Thế là, ly trà sữa này nằm trên bàn làm việc của ai đó trong phòng kỹ thuật cả một ngày.
Đến giờ nghỉ trưa, Hướng Viên từ văn phòng Trần Thư quay về, nhìn thấy Vưu Trí dựa vào bàn của Từ Yến Thời nói chuyện. Từ Yến Thời ngả người ra sau, vắt chân lên chiếc ghế trước mắt, đôi chân mặc quần thể thao chậm rãi đung đưa, đang nói đến chuyện hợp tác gần đây cùng Vưu Trí.
Vưu Trí nói: “Em có bạn làm việc ở công ty máy tính, gần đây bọn họ hợp tác với bên Vương Giả. Thật ra em cũng có nghĩ, chúng ta cũng có thể hợp tác với trò chơi tương tự mà, không nói Vương Giả, cũng có rất nhiều trò chơi cần định vị mà nhỉ?”
Máy tính của Từ Yến Thời đang mở, hình như là đang chạy chương trình, đoạn mã chạy nhanh trên màn hình màu đen, có lẽ anh mới thử vận hành xong, vừa sửa dữ liệu vừa nói: “Khó lắm, bây giờ hệ thống thương mại của Vi Đức không nhiều, gần như một trăm phần trăm các công ty trò chơi đều dùng GPS, giá thành thấp mà hiệu quả cao. Mấy công ty trò chơi lớn như Vương Giả cậu nói, chúng ta không nhận được hợp đồng đâu.”
Vi Đức là hệ thống định vị Trung Quốc, là đơn vị bảo mật cấp quốc gia. Mấy năm gần đây Đông Hòa là một trong số ít những tập đoàn còn hợp tác với Vi Đức.
Đây cũng là lý do vì sao thị trường công nghiệp điều hướng càng ngày càng tệ mà Đông Hòa vẫn có thể chiếm giữ được một vị trí nhất định. Cũng là lý do vì sao, Từ Yến Thời nhịn nhiều năm như vậy rồi mà không thể vào được phòng nghiên cứu thí nghiệm của tổng công ty.
Phòng thí nghiệm nghiên cứu Đông Hòa Bắc Kinh trên danh nghĩa là lệ thuộc vào tập đoàn Đông Hòa, nhưng cũng là phòng nghiên cứu khoa học thành lập riêng duy nhất có ít hơn năm mươi người, bởi vì hằng hăm luôn hợp tác với Vi Đức, là đơn vị bảo mật thứ cấp cấp quốc gia.
Nhân viên ở tất cả các phòng ban ở Đông Hòa có tính lưu động rất lớn, nhưng chỉ có duy nhất ngành này, dù từ chức hay chiêu mộ đều rất nghiêm ngặt, cần được chính phủ phê duyệt. Hơn nữa nhân viên nghỉ việc còn phải thông báo trước hai năm* mới được nghỉ chính thức.
(*Từ gốc là ‘thoát mật kỳ’, chỉ thời gian trước khi nghỉ việc, nhân viên đó sẽ bị điều đến phòng bàn không cần bảo mật, đảm bảo người đó không còn tiếp xúc với bí mật của công ty, thế nên cụm từ này còn được hiểu là thông báo trước thời hạn.)
Duy Lâm ở Tây An cũng chỉ tiếp xúc được với thiết kế dẫn đường của hệ thống Vi Đức, cũng chính là vài máy móc đơn lẻ cũng như phân tích cơ sở dữ liệu. Nếu không phải có lão Lương vì Từ Yến Thời làm mối từ bên trong, thì có lẽ ngay đến “chân ruồi” này chưa chắc Duy Lâm đã có phần.
Nên chủ tịch không quá coi trọng ngành này cũng có lý do của nó. Dù gì công nghệ cao cấp tinh vi cũng ở cả phòng nghiên cứu rồi, không vào được phòng nghiên cứu thì vì anh không có bản lĩnh, không thể trách người khác được, loại người không có hoài bão như Cao Lãnh cảm thấy thế nào cũng được, dù sao ở đâu mà chẳng phải lăn lộn. Nhưng với những người có lý tưởng như Vưu Trí và Từ Yến Thời thì không như thế.
Có điều đã nhiều năm trôi qua, không biết Từ Yến Thời thì thế nào, chứ ngọn lửa trong lòng Vưu Trí cũng đã dập tắt mất rồi.
Vưu Trí thở ngắn than dài hỏi anh còn lý tưởng không.
Từ Yến Thời cười cười, nhấp một ngụm trà sữa đã tan đá rồi đặt xuống bàn, thờ ơ nhìn máy tính nói: “Cũng bình thường, xem thời cơ đã, thời cơ đến, biết nắm bắt là được. Bây giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng.”
Lời này có lý, Vưu Trí nhất thời được khai sáng, anh ta phát hiện lão đại đúng là bậc thầy tâm linh, mỗi lần buồn bực chán nản, hễ tìm anh trò chuyện thì luôn có thể khuây khỏa phần nào, có điều lần này sự chú ý của anh ta đã bị ly trà sữa trên bàn thu hút.
Có lẽ nói nhiều nên hơi khát, trước khi Vưu Trí rời đi còn thuận tay cầm lên định uống một hớp.
Từ Yến Thời vốn ngả người ra ghế nhìn laptop, bất chợt kịp phản ứng, nhanh tay nghiêng người đến nắm lấy mũi Vưu Trí, đẩy người ra sau không cho anh ta đụng đến.
Vưu Trí nói bằng giọng mũi, vô tội nhìn anh: “Em chỉ uống một ngụm thôi.”
“Không được.” Từ Yến Thời giơ tay đoạt về.
Vưu Trí: “Cũng không phải em chưa uống chung lần nào.”
“Hôm nay tôi muốn ở sạch.” Từ Yến Thời không đổi sắc.
Vưu Trí: “…”
Đợi Vưu Trí ảo não rời đi, Hướng Viên mới bước vào, Từ Yến Thời không nhìn cô mà chỉ ngồi xuống ghế, lạnh lùng tiếp tục chạy chương trình.
Cho đến khi tan làm cả hai không ai nói với nhau câu gì, Hướng Viên muốn lấy bảng dữ liệu từ chỗ anh thì cũng chỉ nhắn tin.
“Gửi tôi tổng hợp bảng dữ liệu tháng trước đi.”
Ba giây sau, hộp thư vang lên *ting* nhắc nhở.
Bảng dữ liệu nhanh chóng nhảy vào hộp thư cô, còn trên Wechat, người nọ không thèm nhắn lại một chữ.
Hôm nay là thứ sáu, Hướng Viên gửi báo cáo hằng tuần cho anh.
Hướng Viên: Gửi báo cáo cho anh.
XYS: Ừ.
…
Tức là anh biết rồi?
Có điều chuyện này cũng không giấu được lâu, chậm nhất là thứ hai đi làm anh sẽ biết thôi, tuy người của phòng kỹ thuật không nói, nhưng cô không thể bịt miệng Lý Vĩnh Tiêu hay người của những phòng ban khác được. Thế nên cô định tối nay nói với anh luôn, có điều tạm thời cô vẫn chưa nghĩ ra được lý do.
Văn phòng được bao phủ bởi sự căng thẳng khó hiểu, trong mắt các thành viên phòng kỹ thuật, cả ngày hôm nay lão đại đã không nói chuyện với tổ trưởng Hướng, có khi nào đã biết chuyện kia chưa?
Vậy mới nói, đàn ông vẫn trọng lợi, đàn bà có là gì.
Bầu không khí im ắng đến cùng cực, không một ai dám ho he gì.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng có người gọi lớn: “Trưởng phòng Hướng! Giám đốc Lý tìm cô đấy!”
Hướng Viên: “…”
Từ Yến Thời vô thức ngẩng đầu nhìn Hướng Viên, hơi nhíu mày, khuôn mặt vốn lạnh lùng nên cũng nhìn không ra rốt cuộc là có ý gì.
Tất cả đều đồng loạt che mắt, không dám nhìn biểu cảm thay đổi của anh.
“Ây da.”
“Má ơi.”
“Ôi trời.”
“Thượng đế ơi.”
Sau mấy giây im lặng.
Cao Lãnh lặng lẽ tách kẽ tay ra nhìn, Vưu Trí cũng lộ ra con mắt qua kẽ sách, hai mắt Thi Thiên Hữu một bên một chai Thái Thái Tĩnh Tâm Khẩu Phục Dịch, Trương Tuấn thì quang minh chính đại quay mặt lại nhìn.
Chỉ thấy, Từ Yến Thời ngồi trên ghế không nhúc nhích, đầu cúi xuống, ngoắc tay với Hướng Viên.
Hướng Viên cũng như đứa trẻ bị giật dây, đi về phía anh.
Nhưng anh chỉ nhét ly trà sữa vào tay cô, “Lúc ra ngoài cảm phiền vất vào thùng rác trong nhà vệ sinh hộ tôi, cám ơn.”
Hướng Viên cảm thấy anh tức giận thật, còn cố ý chỉnh cô nữa. Rõ ràng bên cạnh có thùng rác không vất, lại bắt cô đem vào nhà vệ sinh vất.
Hướng Viên hơi bực, “Còn gì nữa không?”
“Hết rồi.”
“…”
Năm giờ tan làm, Hướng Viên vẫn chưa ra khỏi văn phòng của giám đốc Lý, cô đã nói cho Từ Yến Thời biết mật khẩu nhà mình, để anh dẫn mấy người Cao Lãnh tới trước, còn mình về sau.
Đợi tới lúc Hướng Viên về nhà, đám Cao Lãnh đã nhảy lên nhảy xuống trong phòng khách.
Vừa mở cửa ra, Hướng Viên đã thay quần áo, vắt áo khoác cashmere trên tay, mặc chiếc váy lông màu đà, cổ đeo khăn choàng vô cùng có sức sống. Đám Vưu Trí sáng mắt lên, miệng nịnh nọt dẻo quẹo: “Nhìn tổ trưởng Hướng không thấy bằng tuổi lão đại chút nào, người không biết, còn tưởng chị là sinh viên đấy.”
Hướng Viên cúi đầu thay giày, “Mời cậu ăn cơm nên miệng ngọt thế đấy hả?”
Vưu Trí ném gối chơi, “Không phải, tại hôm nay chị đẹp thật mà.”
Hướng Viên đã miễn dịch với mấy lời khen ngợi thế này rồi, cô nói: “Cám ơn cậu, mọi người cứ chơi trước đi, chắc phải một lúc lâu nữa mới có thể ăn tối được.” Sau đó vất túi lên salon, đi vào phòng bếp.
Một người đàn ông đứng trước bếp ga, bóng lưng cao ráo ăn mặc gọn gàng, một tay đút túi một tay bật bếp, hình như lửa không lên nên anh cúi người nhìn xuống.
Trong nháy mắt Hướng Viên như bị hình ảnh đó dội thẳng vào lòng. Cứ thế nhìn bóng lưng đứng nơi đó, thậm chí anh còn cao hơn máy hút khói.
Không gian hơi hẹp, mùi hương của anh lại rót đầy cõi lòng trong cô.
Hướng Viên đẩy cửa bếp ra, nhẹ nhàng vuốt tay áo rồi đi đến.
Từ Yến Thời nghe thấy động tĩnh thì quay đầu lại, nhìn dụng cụ nhà bếp mới toanh, không chút nể nang vạch trần cô: “Chưa nấu cơm lần nào phải không?”
Tuy Hướng Viên không biết nấu ăn, có điều mấy ngày trước cũng từng dựa theo công thức nấu ăn làm mấy lần, mặc dù không ngon nhưng cũng không khó ăn lắm, dù gì cô cũng toàn gọi đồ ăn ngoài, tùy tiện nấu vài món qua loa cũng coi như là nấu mà, thế là mạnh miệng nói: “Có nấu rồi nhé.”
“Vậy thì tôi ra ngoài.” Tuy nói thế nhưng anh vẫn đứng dựa vào bàn bếp tráng men, không nhúc nhích.
“Được.”
Rốt cuộc Từ Yến Thời vẫn không đi, khoanh tay dựa vào bàn bếp, đứng bên cạnh cô như trông nom vậy.
Suốt cả quá trình chỉ nghe thấy anh bình tĩnh chỉ huy.
“Phải nấu chín đậu que, giờ em mà vớt ra là bọn họ vào viện ngay đấy.”
Hướng Viên nổi giận đậy nắp nồi lại, đi cắt thịt bò.
Lại nghe thấy anh uể oải bảo: “Thịt bò cắt ngang, heo mới cắt dọc.”
Hướng Viên tưởng anh mắng cô, bèn đổi cách cắt, tức tối mắng lại: “Anh là heo thì có.”
“Ý tôi bảo thịt heo phải cắt dọc.”
“…”
Hướng Viên quyết định tự làm hết, cô múc đậu ra, cắt nhỏ ngó sen bỏ vào xào, tuy nhiên xào chưa tới mấy phút thì ngó sen đã cháy đen.
Cô khiếp sợ, “Cháy rồi?”
Từ Yến Thời nhanh chóng cầm bát nước đổ vào, “Thêm nước vào thì không sợ cháy.”
Quả nhiên, số ngó sen còn lại không cháy đen nữa, kêu lục bục trong nồi nước.
Đúng lúc này Hướng Viên đã thôi kháng cự trước sự điều khiển của anh, “Anh biết nấu ăn đúng không?”
“Cũng biết,” Từ Yến Thời cắt hành tỏi bỏ vào, đậy nồi lại, lúc này mới đứng dựa vào bệ bếp, cúi đầu nhìn cô, nói như tự giễu: “Con nhà nghèo phải biết lo liệu việc nhà từ sớm, không so được với đại tiểu thư em.”
Hướng Viên tưởng anh châm biếm chuyện mình là con ông cháu cha.
“Anh nói chuyện có thể đừng châm chọc như vậy được không?” Hướng Viên tức giận, chức trưởng phòng này cũng không phải cô giành được, quan hệ trong đó biết giải thích thế nào đây. Cô phớt lờ, đẩy vai anh, ấm ức nói, “Đi đi, anh đi ra ngoài, để một mình tôi bình tĩnh.”
Nói lời này là đang dỗi đấy hả? Vẫn còn lời dỗi hơn đấy, có điều anh nhịn chưa nói ra.
Từ Yến Thời sầm mặt, dù mặt mũi lạnh tanh nhưng anh vẫn đứng yên đấy, Hướng Viên có đẩy thế nào cũng không nhúc nhích. Anh đứng quá vững, nhìn trông gầy nhưng lại rất khỏe, thoạt nhìn gầy gò cao cao, tuy không khỏe đẹp như tập thể hình nhưng được cái rất cân đối.
Từ Yến Thời đứng ba giây rồi đi ra ngoài.
Mọi người bên ngoài đang chơi Vương Giả rất hăng say, nồi lẩu giữa bàn cũng đang sôi lục bục bốc lên hơi nóng, cả phòng ăn khói mù lượn lờ.
Từ Yến Thời ra ban công hút một điếu thuốc.
Đèn đuốc bên ngoài sáng choang, bóng đêm chìm nặng, tiểu khu yên tĩnh như khói, cây bạch dương dưới lầu trơ trọi nhưng vẫn đứng hiên ngang. Bất chợt anh nghĩ đến mình, trong quá khứ cũng từng là một cây bạch dương xanh um tươi tốt, còn bây giờ, tuy không còn gì nhưng vẫn có tự tin.
Thật ra trong mấy ngày ở Thượng Hải, anh đã cảm nhận được sự lạnh lùng của cô, không trả lời tin Wechat lẫn QQ. Buổi sáng trông thấy cảnh đó, quả thật trong lòng cũng khó chịu nhưng không đến nỗi phải lo sốt vó, đối với anh, Lộ Đông còn không bằng được một phần Phong Tuấn. Chỉ có điều vì chuyện này mà suốt cả ngày cô cứ thận trọng với mình, khiến anh rất hưởng thụ.
Có lẽ đàn ông vốn có chút thói hư tật xấu, thích nhìn người phụ nữ của mình căng thẳng vì mình, đùa vài trò vô hại. Cho nên anh mới không nén nổi trêu chọc cô cả ngày. Mà cũng chỉ giới hạn trong những chuyện này thôi, nếu phức tạp hơn thì vẫn phải tự mình gánh.
Bởi vậy anh định không nói chuyện từ chức, đợi ít nhất lão Khánh thi xong, đưa cô vào nề nếp rồi mình sẽ đi.
Khải Thịnh là một lựa chọn rất tốt, giám đốc Lâm lại có đầy đủ thành ý với anh, hơn nữa, công ty này cũng trẻ hóa, quan hệ đơn giản, quả thật rất thích hợp với anh.
Không giống Đông Hòa, địa vị của Đông Hòa trên thương trường quá thâm căn cố đế, những bộ phận lộ trên mặt đất cũng đã sum suê tươi tốt khiến người ta hoa mắt rồi, chứ đừng nói chi đến cành lá đan xen giấu trong lòng đất, càng rắc rối phức tạp hơn.
Điện thoại trong túi rung lên, anh rít một hơi thuốc, cúi đầu trả lời đối phương.
“Hạng mục vào lúc nào?”
Lâm Khải Thụy: “Tháng sáu sẽ chính thức ký hợp đồng, tôi hy vọng cậu có thể tự mình dẫn hạng mục này.”
“Được, tôi sẽ cố gắng.”
Từ Yến Thời vừa nhắn xong thì người đằng sau tức giận kêu lên: “Ăn cơm thôi!”
Nhanh vậy sao?
Trở lại phòng khách, trên bàn bày la liệt những món ăn đa dạng phong phú, điểm chung là đều nằm trong hộp đựng, Hướng Viên nhụt chí, “Tôi gọi đồ ăn về, chắc là ngon hơn tôi làm đấy.”
Từ Yến Thời nhếch môi, biết ngay mà.
Những người còn lại đã đói tới nỗi da bụng dính da lưng, chỉ cần có ăn là được, hơn nữa trên hộp đựng còn viết, Đới Ký! Bữa Mãn Hán Toàn Tịch* này, gà vịt cá đặt đầy bát, tốn không biết bao nhiêu nhân dân tệ đây! Quả nhiên được thăng làm trưởng phòng có khác.
(*Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đình Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa.)
Một bữa cơm thật hài hòa, ăn đồ ăn bên ngoài cũng không có áp lực lớn như ăn cơm tự nấu.
Ăn cơm nhà làm ấy à, rõ ràng chẳng nếm được tí mùi vị gì thì đã phải vắt hết óc nghĩ từ ca ngợi. Ăn đồ bên ngoài thì đơn giản hơn, hai chữ “ăn ngon” dùng được cả đời.
Vưu Trí và Cao Lãnh và lấy và để rồi tiếp tục chơi game.
Thi Thiên Hữu và Lâm Khanh Khanh thảo luận về mấy món mới của Đới Ký, có điều bọn họ chưa ăn mấy lần, đồ bên đó khá đắt, cả bàn này Hướng Viên mua ít nhất cũng hai ngàn.
Chỉ mấy phút sau, hai người này cũng đã ăn no.
Hướng Viên đổ hết đồ dư thừa vào với nhau, sợ bọn họ chán nên hỏi: “Mọi người có muốn hát không, bên kia có micro, có thể chuyển chế độ karaoke đấy.”
Mọi người lại không hứng thú mấy, chỉ có Cao Lãnh vừa thất tình là nhảy dựng lên, như con khỉ nhảy tót đến trước mặt tivi, nối màn hình xong liền chỉ huy Thi Thiên Hữu tắt đèn, chỉ để lại một ngọn đèn trên tường nho nhỏ, hắt ra ánh sáng vàng mờ mờ.
Trong nháy mắt như lạc vào phòng karaoke vậy.
Cả phòng khách quanh quẩn giọng ca ma kêu quỷ khóc của Cao Lãnh.
Nào là mấy bài “Người đau lòng đừng nghe nhạc trầm buồn”, “Thương tâm Thái Bình Dương”, “Chia tay vui vẻ”…
Vưu Trí đạp anh ta một phát, “Chọn cho em bài “Yêu-ing” đi.”
Cao Lãnh không đổi sắc: “Cút.”
Hướng Viên thu dọn đồ vào bếp, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy bóng người đang đứng rửa chén, nước rào rào chảy xuống.
Phòng bếp khá chật chỉ rộng hơn một mét, cấu trúc dài, dựng thêm một bàn tráng men thì gần như không còn dư mấy khoảng trống, một người đàn ông cao ráo đứng nơi đó, không hiểu sao lại trông có vẻ làm tội anh.
Từ Yến Thời vẩy ráo nước rồi mới đặt chén bát ngay ngắn lên bệ cửa sổ cho khô, người đứng dựa vào bàn bếp, hút một điếu thuốc đợi một lúc.
Động tác thuần thục ấy khiến cô đau lòng, cái gì mà là con nhà nghèo phải biết lo liệu việc nhà từ sớm, anh đang châm chọc mình sao? Ở nhà bị bố mẹ chèn ép ư? Nhìn không giống lắm. Có điều bóng dáng kia lại rất có cảm giác an toàn, khiến Hướng Viên hoàn toàn quên đi chuyện không vui xảy ra ở phòng bếp ban nãy, thậm chí cô còn bắt đầu nghĩ viển vông, nếu như trong nhà có một người đàn ông như thế thì cũng không tệ nhỉ?
“Lại đây.” Người đàn ông cúi đầu búng tro thuốc, bỗng lên tiếng.
Thì ra đã biết cô đứng đây rồi, Hướng Viên đi đến.
“Còn giận nữa không?” Anh lại đưa thuốc lên miệng, liếc nhìn cô
“Không phải, chỉ là tôi cảm thấy, người khác nghĩ tôi thế nào cũng được, nhưng anh không thể nghĩ tôi như thế được.”
Cô đang nói chuyện Từ Yến Thời châm chọc mình là “con ông cháu cha”.
“Vậy em nói tôi biết, tôi phải nghĩ em như thế nào đây?” Từ Yến Thời dập thuốc, nụ cười nơi đáy mắt biến mất, bỗng có vẻ lạnh lùng.
Phòng bếp mờ mờ không bật đèn, chỉ có mỗi ánh trăng ngoài cửa sổ hắt vào bao trùm lên hai người, bóng trăng nghiêng nghiêng kéo cả hai lại gần nhau, chiếc bóng trên sàn nhà như thiên nga đen chụm đầu vào nhau.
Thấy cô trầm ngâm, anh lại thờ ơ đút tay vào túi áo, rồi như thể mất kiên nhẫn bổ sung: “Em từ chối tôi nhưng lại bước xuống xe của anh ta, em nói tôi hay, em đang cho ai cơ hội hả?”
Ớ?!
Chuyện gì cơ?
Hướng Viên ngẩng phắt đầu lên, đầu óc ù ù cạc cạc, khó hiểu nhìn anh, “Anh đang nói chuyện lúc sáng hả?”
“Để tôi lặp lại thì em vui lắm đúng không?”
“Cả ngày nay anh vì chuyện này sao? Chứ không phải chuyện khác?”
Từ Yến Thời: “Em còn chuyện khác à?”
…
“Lão Dương đi, tôi được thăng chức.”
Từ Yến Thời: “Biết rồi.”
Hướng Viên ngẩn người, “Anh biết lúc nào?”
“Sáng nay đến báo cáo với giám đốc Tiêu, ông ấy nói với tôi rồi, nói em vừa lên làm trưởng phòng đã điều Lý Trì đi, làm việc quá kích động, không cân nhắc đến hậu quả.”
Quả nhiên.
Trong ánh trăng lờ mờ như nước, ma âm quanh quẩn của Cao Lãnh bên ngoài phòng khách khiến không gian yên ắng chật hẹp này trở nên quý báu, Hướng Viên ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trầm lắng lại sáng ngời kia.
“Tôi có nghĩ đến, thậm chí cũng đã cân nhắc mọi phản ứng của Lê Thấm, nếu chị ta đưa Dương Bình Sơn ra chèn ép tôi thì tôi nên làm gì đây, nếu chị ta muốn gây khó dễ tôi thì tôi nên làm gì, mỗi một khả năng tôi đã nghĩ rất kỹ, nhưng trong tay tôi có đầy đủ vốn liếng nên tôi mới làm như thế được.”
Từ Yến Thời cốc vào đầu cô: “Em đang muốn tôi khen mình đấy hả?”
Hướng Viên cười, “Anh không giận thật đấy chứ? Tôi chỉ sợ anh giận thôi. Tôi nói thẳng với anh, quả thật tôi có quan hệ, chỉ là quan hệ này khá phức tạp, nhất thời ——”
Từ Yến Thời ngắt lời: “Tôi biết rồi, tôi không phải vì điều này. Sáng nay em cũng muốn nói chuyện này với tôi hả?”
“Đúng thế, không thì còn vì chuyện gì nữa,” Ngẫm nghĩ một hồi, Hướng Viên giải thích thêm, “Do tôi đi trễ, lại đúng lúc gặp trong thang máy, nên Lộ tiên sinh mới thuận đường đưa tôi đi làm.”
“Ồ.” Từ Yến Thời quay đầu đi, “Không cần giải thích.”
“…”
“Vậy ngày mai anh đừng bảo tôi đi vất rác nữa.”
***
Cao Lãnh ở ngoài phòng khách vẫn đang cần mẫn cất giọng hát quỷ hu sói hú, không cảm thấy ma âm của mình điếc tai tẹo nào, anh ta và Vưu Trí luân phiên cắt ngang bài của đối phương, bản tình ca lúc buồn lúc vui cứ vờn quanh trong phòng.
Cuối cùng không biết là ai đã chọn bài “Cậu bé”, trong nháy mắt bầu không khí hằm hè nhau đã biến mất, cả hai cùng khoác vai ngồi trên ghế cao giọng hát.
“Chẳng quên được tình yêu của em, nhưng kết cục lại khó đổi thay… Cho em một tương lai đầy mong đợi…”
Tiếng hát lúc trầm lúc bổng, Hướng Viên bất giác nhìn sang Từ Yến Thời ngồi trên ghế, anh thả lỏng mình ngả người ra sau, hôm nay anh mới từ Thượng Hải về, còn chưa kịp nghỉ ngơi đã quay về công ty đi làm, một ngày dày vò, vào lúc này có vẻ đã thấm mệt. Lúc bấy giờ Hướng Viên mới để ý, “Anh cắt tóc rồi hả?”
Tóc hai bên đều đã cạo khiến anh trông rất có tinh thần, đường viền gọn gàng trông rất sạch sẽ, cứ như thể anh đã quay về dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái thuở niên thiếu. Hướng Viên hốt hoảng, cảm thấy thời không như đang hoán đổi, người đàn ông ngồi cạnh mình đây trông có gì đó khang khác.
Anh nghiêng mặt hỏi cô: “Kỳ lắm hả?”
“Không,” Hướng Viên nhanh chóng uống một ngụm nước, nói, “Đẹp hơn trước nhiều.”
Uống đầy hai ngụm nước, cô mới đẩy được cái vị ngứa ở cổ xuống bụng, đoạn cô hỏi: “Sáng nay dậy sớm lắm hả? Anh có muốn vào phòng tôi nghỉ chút không?”
Năm giờ dậy, cũng không sớm lắm.
“Không được, nhiều người quá.” Anh khoanh tay cười, “Để lần sau một mình đi.”
Hướng Viên đờ người.
Ngày hôm đó dường như đã trở thành ranh giới của tất cả bọn họ.
Cô thăng chức làm trưởng phòng, Vưu Trí yêu, Cao Lãnh chia tay, mọi người như thể đang đi trên những con đường khác nhau, còn Từ Yến Thời…
Vưu Trí nói, từ sau hôm đó Từ Yến Thời như hùng sư ngủ say trong mộ, dụi đôi mắt đang lim dim, chậm rãi bừng tỉnh dưới ánh nắng mặt trời chói chang.
Giống như lời bài hát hôm đó vậy.
Mọi nỗi tiếc nuối đều chẳng phải tương lai. Không đáng để lặp lại.
Chỉ cần vẫn chưa chết thì mọi thứ vẫn chưa muộn.
Cô gái của anh, anh đã về rồi.
Anh muốn dành hết mọi nhiệt huyết còn sót lại, tặng cho em một thế giới lý tưởng chỉ mình em thuộc về.