Đọc truyện Trao Em Thế Giới Lý Tưởng – Chương 31
Kỳ thật Hướng Viên đã nghe thấy những lời trêu ghẹo đầy trăng gió như vậy rất nhiều lần.
Đa số đàn ông đều lưu manh, chỉ cần có rượu vào là thước đo chủ đề sẽ rộng ra, nói gì cũng phải liên quan tới người đẹp hết, rất “bỉ ổi”. Hướng Viên không thích kiểu đàn ông như thế, cô luôn cảm thấy bọn họ rất thô bỉ, nhưng cô vẫn xem như không có chuyện gì, dù trong thâm tâm có khinh thường thế nào thì cũng không thể hiện ra mặt.
Vậy mà cô lại chẳng hề ghét bỏ lời này của Từ Yến Thời, thậm chí nhịp tim còn bất giác tăng cao.
Anh uống rượu, áo khoác vắt bên cạnh, chỉ mặc mỗi áo sơ mi ngồi dựa vào ghế, cổ áo không gài nút mà phanh ra, để lộ yết hầu rõ ràng. Đôi mắt trong vắt không nhiễm một tạp chất nào của ngày thường, vào giờ phút này lại đang dần nhuộm sự bất cần đời.
Từ trên xuống dưới có vẻ vô lại không nói nên lời.
Là một khía cạnh đàn ông khác cô chưa từng thấy.
Căn phòng này được bày biện tao nhã, trong góc tường có đèn sàn kiểu cổ cao hơn một mét, tỏa ra vầng sáng trắng nhạt. Một bàn canh thừa thịt nguội chẳng mấy người ăn, Hoàng Khải Minh không động đũa thì hai cô thư ký cũng không dám cầm, mà ba người Trần Thư lại càng không có khẩu vị.
Hoàng Khải Minh đã bao giờ thấy Từ Yến Thời như thế lần nào, trước kia hễ uống rượu, lần nào anh cũng lạnh nhạt ngồi một bên, trừ khi hỏi vài vấn đề kỹ thuật ra thì sẽ không bao giờ đáp lời, vậy mà tối nay lại lần đầu tiên tiếp lời một cách ‘lưu manh’ như thế. Lời vừa nói ra, người không biết còn tưởng anh ta là lãng tử tình trường.
Hoàng Khải Minh cười cười, vòng hai tay đặt trên bàn, đưa mắt ra hiệu thư ký rót rượu cho Từ Yến Thời.
“Tổ trưởng Từ là đàn ông cao thủ đẹp trai, còn khéo ăn khéo nói thế này, mấy người đẹp có mặt phải cẩn thận đấy.”
Từ Yến Thời dựa lưng vào ghế, nữ thư ký ngồi đối diện chồm qua nửa bàn rót rượu cho anh, lúc nghiêng người để hở cảnh đẹp trước ngực, rãnh sâu giữa đường cong kia khiến người phải nghĩ ngợi lung tung. Ngay tới Hướng Viên cũng tự thẹn không bằng, đoán chừng cũng phải cup C.
Từ Yến Thời một tay cầm ly, mắt cụp xuống chỉ nhìn ly của mình, rượu ngừng rót thì anh cám ơn, chẳng hề nhìn người ta lấy một lần.
Ngón cái khẽ vuốt ve miệng ly, lúc này mới cười đáp lời Hoàng Khải Minh.
“Vẫn còn kém thua giám đốc Hoàng.”
Nghe thì khiêm tốn đấy, nhưng thực chất lại đâm một nhát khá đau.
Hoàng Khải Minh nâng ly, “Nếu đã thế, có phải tổ trưởng Từ cũng nên làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần không? Trước kia dù nói thế nào cậu cũng không chịu uống rượu, tối nay, nếu không uống ly rượu này, có phải tổ trưởng Hướng sẽ đau lòng không?”
“Đương nhiên rồi.” Từ Yến Thời dứt khoát uống hết một hơi, sau đó thờ ơ cởi nút áo xuống nút thứ hai, lại rũ mắt tự rót rượu cho mình, rót đầy ly rồi lại uể oải tựa người ra sau, bắt đầu ăn nói lung tung ——
“Tối nay uống mấy cũng được hết, chỉ cần ông đừng làm cô ấy khóc nữa là được, tới lúc về tôi lại không dỗ nổi.”
Hoàng Khải Minh liếc nhìn Hướng Viên im lặng ngồi bên cạnh, không tin, “Tổ trưởng Hướng mà khóc à?”
Ngay tới Trần Thư cũng khiếp sợ trước màn trả đũa này của Từ Yến Thời, phủi phui trách nhiệm lại có thể trịnh trọng tới mức ấy.
Một khi Từ Yến Thời đã ra tay, chỉ sợ chẳng có người phụ nữ nào có thể kháng cự nổi.
Đừng nói gì khác, tối nay đã quá lưu manh rồi.
“Không tin thì ông hỏi giám đốc Trần đi,” Từ Yến Thời tỉnh bơ nhìn Trần Thư, “Gây họa thì tới tìm tôi, khóc lóc đòi từ chức, rất sợ sếp phạt. Mới ra đời đi làm, con gái nhát gan không hiểu chuyện, tửu lượng cũng không nhiều, quả thật cô ấy đã uống nhiều rồi. Trước kia có lần uống say, cô ấy đã quỳ xuống trước cột điện trên đường.”
Hoàng Khải Minh tò mò: “Quỳ xuống làm gì?”
Chuyện này là thật, trong ngày lễ trưởng thành của Phong Tuấn, một đám thanh niên vẫn còn ngây thơ chẳng nén nổi tò mò trước thế giới của người lớn, khui liền mấy rương rượu. Bầu không khí nóng lên, lần đầu tiên Hướng Viên uống rượu, mới đầu chỉ uống nửa ly rượu trắng rồi thôi, kết quả thấy mọi người rót liên tục cho Phong Tuấn, cô rất tức giận, bèn ngăn rượu lại.
Chưa mấy ly xuống bụng mà đã say.
Trên đường về nhà, trời tối om om, bỗng cô nàng bất thình lình quỳ xuống cái rụp.
Tất cả đều ngà ngà say, vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy, đầu con hẻm đèn đường yếu ớt, Hướng Viên quỳ xuống đất như quỳ trước linh bài, hét lên một tiếng khiếp trời khiếp đất với cây cột điện: “Ba ba!!”
“Sao ba ba lại bị ma ma phạt đứng thế này!”
Tất cả cười như điên, ôm bụng lăn lộn trên mặt đất.
Từ Yến Thời vừa dứt lời, cả phòng bao lập tức cười rộ lên.
Hướng Viên ai oán lườm anh, tiếng lẩm bẩm chìm ngập trong tràng cười liên tiếp, “Sao đến chuyện này anh cũng nhớ rõ vậy… Trí nhớ tốt thế.”
Nhưng không ngờ Từ Yến Thời vẫn nghe thấy, anh quay sang nhìn cô, im lặng mỉm cười.
Hoàng Khải Minh bảo nhân viên đưa một rương rượu lên, Trần Thư thấy tình hình không đúng, đang định mở miệng thì đã bị Hoàng Khải Minh cướp lời, mũi dùi nhắm thẳng vào Từ Yến Thời: “Tôi không thích so đo với con gái, chúng ta nói thẳng luôn đi, tổ trưởng Từ ăn cơm với tôi cũng nhiều lần rồi, cho tới nay chưa thấy anh chủ động mời rượu tôi lần nào. Nói thật, tôi cũng rất ghét người ép rượu, nhưng tôi lại càng ghét cái loại người có thể uống nhưng không uống hơn, ra vẻ thượng đẳng cái gì, làm ăn với người như thế thật sự không nhiệt tình nổi.”
Trần Thư cảm thấy mình nghĩ không sai, trọng điểm của Hoàng Khải Minh không phải là Hướng Viên, ông ta rất rộng lòng với con gái, mà càng dễ khoan dung với gái đẹp hơn. Rất rõ ràng, ông ta chỉ muốn có được khoái cảm chiến thắng từ người đàn ông ưu tú trái ngược hẳn với mình là Từ Yến Thời.
Từ lúc vào cửa đến giờ Từ Yến Thời vẫn chưa ăn gì, chỉ gắp đại ít cải xanh lót bụng, anh nói: “Bắt đầu kính từ ai đây?”
Hoàng Khải Minh muốn Từ Yến Thời mất mặt, mời Hoàng Khải Minh cũng thôi đi, sao có thể mời theo lượt được.
Nào ngờ Hoàng Khải Minh còn nói: “Kính năm lượt.”
Từ Yến Thời nhướn mày, rất bình tĩnh đáp: “Được.”
Hướng Viên toan mở miệng thì Trần Thư đã đánh mắt ra hiệu cô im lặng, điện thoại trong túi rung lên, là tin nhắn của Trần Thư.
“Hoàng Khải Minh đang muốn để em biết, em càng giúp Từ Yến Thời thì ông ta càng có thể làm khó cậu ta, hiện trong tay ông ta còn có hợp đồng của chúng ta, Từ Yến Thời nhịn nhiều năm rồi, em đừng làm loạn thêm nữa, ngoan ngoãn ngồi yên đấy đi, đợi cậu ta giải quyết chuyện này.”
Năm lượt mà Hoàng Khải Minh nói, là bao gồm cả Hướng Viên và Trần Thư.
Người ngồi đây đều là sâu rượu, cả Hướng Viên cũng thế, từ hồi cấp ba cô đã bắt đầu rèn luyện tửu lượng của mình, tuyệt đối không để bản thân uống say làm ra chuyện ngu xuẩn. Bây giờ tửu lượng của cô hơn hẳn người thường.
Năm lượt, tương đương mỗi người uống năm ly, với bọn họ thì chỉ là việc nhỏ, nhưng Từ Yến Thời lại không uống được rượu, năm lượt ư, không biết anh có thể chống đỡ được đến lượt thứ mấy đây.
Lúc mời đến Hướng Viên, cô lề mề không chịu nâng ly, Từ Yến Thời cười nói, “Còn nhớ hôm đó ở ban công nói gì không?”
“Cái gì?”
“Bắt đầu lại.”
Vừa dứt lời, anh nhanh chóng cụng vào ly cô rồi uống một hơi cạn sạch.
Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh tối hôm đó, hai người dựa vào lan can cùng cụng rượu.
Cô cười tươi trong đêm tối, ánh mắt chan chứa mong đợi và nhiệt tình vào tương lai, sau đó hăng hái nói với anh, “Tôi là tổ trưởng tổ hai của phòng kỹ thuật, Hướng Viên.”
Anh xem thường, mắng một câu tẻ nhạt nhưng rồi lại bất ngờ cụng vào ly cô, lời ít ý nhiều tự giới thiệu: “Từ Yến Thời.”
Nghĩa là từ tối nay, anh muốn bắt đầu lại với cô sao?
Hiển nhiên tửu lượng của Từ Yến Thời không tệ, anh uống rượu không đỏ mặt, trái lại càng uống càng trắng. Mời đến lượt thứ ba, Hoàng Khải Minh đặt ly xuống: “Tối nay đúng là được dịp mở rộng tầm mắt, tôi cứ nghĩ tổ trưởng Từ không qua nổi hai vòng, có vẻ tửu lượng tốt đấy nhỉ?”
Anh chậm lại, cười cười đặt ly xuống, ngả người dựa ra sau, không biết đã cài lại nút ở cổ áo từ bao giờ, nom còn lạnh nhạt hơn ban nãy, vậy mà miệng vẫn còn bông đùa, “Tửu lượng bình thường thôi, nhưng ở trước mặt phụ nữ, đàn ông có bao giờ muốn nhận thua.”
Nói đoạn anh lại rót đầy cho mình, mắt vẫn chỉ nhìn ly rượu, ngón cái xoa nhẹ miệng ly, kỳ thật anh đã chếnh choáng rồi.
“Tôi vào nhà vệ sinh đã.” Hướng Viên bất chợt đứng lên.
Từ Yến Thời vô thức đưa mắt nhìn theo, nhìn cô khuất sau cánh cửa mới hời hợt thu mắt về, bắt đầu mời lượt thứ tư.
Đợi tới lúc cô về thì đã là lượt thứ năm.
Hoàng Khải Minh uống cũng nhiều, bắt đầu nói càn rỡ, “Tôi dạy cho các cô một phương pháp chọn đàn ông, có to hay không thì phải nhìn vào mũi, mũi to thì chắc chắn cũng to, còn kiểu mũi cao thanh tú thì đều là hàng nhỏ cả.”
Từ Yến Thời lạnh lùng ngồi bên cạnh, lúc này đến ống tay áo cũng mở nút xắn hờ lên trên, anh cúi đầu bóc đậu phộng, khóe miệng treo nụ cười thản nhiên.
Cô nàng thư ký tóc dài lượn sóng nghe Hoàng Khải Minh nói xong, lập tức nhìn thẳng vào anh, quét một lượt từ trên xuống dưới, hai mắt viết đầy hứng thú: “To nhỏ thì có ích gì, phải xem kéo dài được bao lâu.”
Hoàng Khải Minh: “Vậy cô hỏi xem tổ trường Từ được giữ bao lâu?”
Từ Yến Thời cười cười, thờ ơ ném đậu phộng vào miệng, phủi mạt vụn trên tay, nói thẳng: “Cũng bình thường.”
…
Mời xong năm lượt mà Từ Yến Thời vẫn chưa gục, nom còn tỉnh táo chán. Hoàng Khải Minh giơ rượu lên, giả vờ gật đầu: “Được, chuyện này coi như đã tỏ, cuối cùng tối nay tổ trưởng Từ của chúng ta cũng ra dáng đàn ông rồi, không cần phụ nữ cản rượu cho mình. Sáng mai tôi sẽ bảo Tiểu Cầm đưa hợp đồng đến, nhưng đã nói rõ là 3% rồi đấy, không thể nhường được nữa.”
Đến mười giờ, mọi người kéo nhau ra khỏi quán rượu, Trần Thư đưa Hoàng Khải Minh lên xe đa dụng.
Còn Hướng Viên và Từ Yến Thời đã lên xe đợi.
Hai người ngồi một trước một sau, sát ngay bên cửa kính. Từ Yến Thời đã ngấm men rượu, bây giờ đầu anh đã hơi mơ màng nặng trĩu, anh kéo mũ áo khoác trùm lên đầu, che khuất nửa gương mặt, chỉ để lộ chiếc cằm lạnh lùng, hình như anh đang nhắm mắt giải rượu.
Hướng Viên im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hai người chẳng nói chẳng rằng, trong chốc lát, đèn xe chợt lóe sáng, Trần Thư đã quay lại, vừa lên xe vừa chửi rủa mười tám đời tổ tông Hoàng Khải Minh một lượt. Từ Yến Thời bị đánh thức liền nhíu chặt mày, giơ tay che ánh sáng.
Trần Thư ngồi cạnh anh, lấy vỉ thuốc giải rượu trong túi xách ra: “Uống cái này đi đã, để tôi bảo tài xế đưa chúng ta về công ty.”
Từ Yến Thời không nhận, giọng khàn khàn: “Uống rồi.”
Trần Thư ngạc nhiên, cất thuốc vào lại túi xách, “Uống lúc nào?”
Anh vẫn giơ tay che mắt: “Trước khi ăn cơm.”
Trần Thư vỡ lẽ: “Cậu có ý định từ sớm rồi à?”
“Hướng Viên bị cảm.” Từ Yến Thời nói.
Trần Thư nhìn anh với ý sâu xa, không nói nhiều mà hỏi thẳng: “Tôi đưa hai người về công ty quẹt thẻ trước nhé? Rồi lại chở hai người về sau?”
“Về công ty trước đi, bọn tôi còn tăng ca.”
“Uống nhiều vậy mà còn tăng ca ư?” Trần Thư ngạc nhiên nhìn anh, “Dạo gần đây phòng kỹ thuật của các cậu bận thế à?”
***
Đúng là gần đây rất bận, tuần tới lão Khánh phải nộp sơ thảo cho cuộc thi, sản phẩm mới sẽ sắp sửa phát hành trong một tháng sau, trong đầu có rất nhiều chuyện cần làm, Từ Yến Thời thật sự định ở lại sửa đổi sơ thảo mà lão Khánh vừa gửi cho anh.
Trần Thư quẹt thẻ xong là đi luôn. Toàn bộ công ty trống rỗng, trên hành lang chỉ có mỗi một ngọn đèn lay lắt, cả phòng kỹ thuật chỉ còn lại hai người họ, không mở đèn, Hướng Viên chỉ bật đèn bàn chỗ mình.
Cô ngồi trước bàn, qua khe hở cửa sổ lá lách ở phòng họp, thấy Từ Yến Thời một mình ngồi bên trong rất lâu, anh cởi áo khoác, cổ áo và tay áo đều mở ra, trông có vẻ xộc xệch mà lại quyến rũ.
Từ trước đến nay anh rất ngay ngắn, nút áo gài từ đầu tới chân không hề qua loa, rất có vẻ lạnh lùng cấm dục.
Bộ dạng này tối nay chứng tỏ đã uống rất nhiều, nhưng không hiểu sao cô còn thấy hấp dẫn hơn bình thường.
*Ting ting*, một âm thanh vang lên.
Điện thoại cô rung lên, theo bản năng cúi đầu, trên màn hình bất ngờ xuất hiện tin nhắn của anh.
XYS: Có muốn ngắm sao không?
Hướng Viên đột ngột quay đầu lại, chạm vào ánh mắt thâm thúy chứa đựng nụ cười. Trong cửa sổ lá lách, chẳng hay anh đã đứng lên từ bao giờ, tựa vào bàn nửa đứng nửa ngồi, hai tay vòng trước ngực.
Anh nhìn cô một lúc rồi cúi đầu, xắn ống tay áo lên để lộ cánh tay gầy gò đầy đặn, một tay đút trong túi, tay khác lại nhanh chóng lướt trên bàn phím.
Văn phòng yên ắng mờ mờ, điện thoại của Hướng Viên lại vang lên cái *ting*.
XYS: Thôi vậy, tối nay uống nhiều rồi.
Chơi trò lạt mềm buộc chặt gì thế này? Hướng Viên nghĩ.