Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo

Chương 58: Em gái 2


Đọc truyện Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo – Chương 58: Em gái 2

Chuyển ngữ: Minh Minh

Biên tập: Iris

Cuối cùng việc giám định ADN do Cố Thanh Châu dẫn Nghiêm Thanh đi, một tuần sau mới có kết quả. Giáo viên có cái hay là hằng năm luôn có kì nghỉ hè với nghỉ đông giống như học sinh, vì vậy hằng ngày mỗi khi có thời gian rảnh rỗi anh đều ở bên cạnh bạn gái. Buổi sáng tới nhà anh sẽ mang đồ ăn sáng đến, cùng nhau ăn rồi ngồi trong phòng đọc sách hoặc xem phim, giữa trưa ôm cô ngủ, cho đến khi mặt trời xuống núi hai người vẫn chưa muốn rời giường, nằm ôm nhau nói chuyện phiếm. Họ có rất nhiều chuyện để nói, về anh, về cô, ban đêm anh mới rời khỏi nhà Nghiêm Thanh. Sáng sớm hôm sau lại tới, dây dưa mãi không rời, anh ngồi trên cửa sổ cạnh nơi ánh nắng chiếu vào bồn hoa mà cô chăm sóc, cô tựa đầu vào vai anh lẳng lặng ngắm nhìn, chờ anh hầu hạ đám hoa cỏ xong thì đưa cho mình xem, cười đùa: “Em xem có cần bón phân không nào.”

Nghiêm Thanh cười nói cần.

Anh hôn cô, đè cô xuống sô-pha và bắt đầu len vào trong áo; cô cười đá anh, anh đè đầu gối cô lại bảo, chỗ này không thể đá tùy tiện được, lỡ hỏng thì làm sao.

Nghiêm Thanh nói cẩn thận, Cố Thanh Châu lắc đầu không đồng ý, nói thật, đá hỏng anh cũng có cách hầu hạ em.

Mặt Nghiêm Thanh đỏ bừng, che miệng anh không cho nói nữa, Cố Thanh Châu cười cười hôn lòng bàn tay cô.

Thời gian cứ thế trôi qua một cách nhẹ nhàng, có gì đó chợt lóe làm người ta không nắm bắt được, nhưng trong lòng vẫn luôn xem đối phương là trân bảo mà quý trọng, dây dưa nhau, gặp được nhau.

Gần đây Cố Thanh Châu bị Nghiêm Thanh nuôi đến mức ngày càng lưu luyến nhà cô, có một lần vào buổi tối anh không nỡ xa cô nên đã thương lượng mình có thể ngủ lại qua đêm không. Cô đồng ý, mua thêm cho anh khăn mặt với bàn chải đánh răng, một lần ở lại kéo dài tận ba ngày, mãi đến khi không còn đồ lót thay giặt mới miễn cưỡng về nhà mình.

Ba ngày ba đêm, hai người không bước xuống dưới, ở trong nhà kiếm chuyện để làm, làm không biết mệt.

Đảo mắt đã đến ngày có kết quả giám định.

Cố Thanh Châu lấy kết quả từ bác sĩ, trong giây phút này Nghiêm Thanh như ngừng thở. Anh đặt báo cáo xét nghiệm vào tay cô, vỗ lưng an ủi: “Em xem trước đi.”

Cô gật đầu, ngồi cạnh anh trên băng ghế dài ngoài phòng xét nghiệm.


Hành lang lúc này rất yên tĩnh, cô lật tờ giấy kia ra, sau khi xem xong thì quay đầu qua Cố Thanh Châu nở nụ cười vừa khổ sở lại vừa ngọt ngào.

Anh duỗi tay ôm cô vào trong ngực, không nói gì, có thể đoán được nên không cần nói gì cả, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Anh lái xe chở cô về nhà, xế chiều hôm đó cô nàng lên cơn sốt cao. Trong nhà cô không có thuốc dự trữ nào, anh bèn vội vã muốn chạy ra ngoài mua thuốc thì bị giữ lại, đoán chừng là đã sốt đến mơ màng không muốn rời xa anh.

Cố Thanh Châu ôm người vào lòng, lấy chăn ấm cuộn người cô thật kĩ, dỗ dành cô: “Anh đi nhanh thôi mà.”

Nghiêm Thanh vẫn lôi kéo tay áo anh, giọng khàn khàn nói không ra hơi: “Không cần đâu, từ bé em đã khỏe như trâu nên khó bị ốm lắm, em nằm một lát là khỏe thôi.”

Anh quan sát cô, mặt Nghiêm Thanh lúc này đỏ rực nhìn đáng yêu hơn thường ngày nhiều, bảy ngày trước như có xiềng xích lại bờ vai cô đơn của cô, cô không thích phàn nàn không muốn kể khổ, thói quen từ nhỏ đã tôi luyện cô thành con người luôn phải cố chịu đựng mọi chuyện một mình, khó tránh khỏi khi đã gỡ xuống khúc mắc nhiều năm liền đổ bệnh, việc này không có gì không tốt, không cần cố gượng.

Bàn tay anh áp lên trán cô, nhiệt độ cao phát bỏng, làn da cô mềm mềm, mồ hôi đổ nhiều. Mắt Nghiêm Thanh ngóng trông anh nói: “Anh đừng đi.”

Cố Thanh Châu không còn cách nào, đành phải nhờ người khác mua thuốc giúp.

***

Cố San San làm chân chạy vặt cho anh cả cô, theo chỉ dẫn mua thuốc rồi chạy đến hoa viên Đông Sơn. Anh mặc con bé tùy ý, vào nhà cho Nghiêm Thanh ăn rồi uống thuốc. Cố San San bước chân theo sau, đứng bên giường nhìn dáng vẻ ốm yếu của Nghiêm Thanh, đột nhiên cảm thấy lạ lẫm. Cố Thanh Châu đi nấu cháo với lấy thuốc, để em gái chăm sóc cô một lát.

Cô gái nhỏ tuân lệnh ưỡn ngực ngẩng đầu đứng canh gác bên giường, trong phòng bếp vọng lại tiếng anh nấu cháo. Cô nàng không yên tâm muốn ra ngoài, lúc định đi thì nghe thấy tiếng Nghiêm Thanh rên rỉ trên giường, giống như đang gọi San San.

Cố San San bỗng quay đầu nhìn cô, Nghiêm Thanh chỉ kêu lên một lần, dường như là gặp gì đó trong mộng.

Cố San San gãi gãi tai, tưởng là mình nghe nhầm, nhẹ kéo cửa ra.


Trong phòng bếp, dáng người cao lớn của Cố Thanh Châu đứng cạnh nồi cháo trên bếp, kiên nhẫn lấy thìa quấy đều cháo trong nồi, Cố San San hỏi anh: “Anh, chị ấy không sao chứ ạ?”

“Ừ.” Cố Thanh Châu gật gật đầu: “Uống thuốc xong là ổn thôi, đừng lo quá.”

Cố Thanh Châu ngừng tay nhìn cô em gái mình, mãi lâu sau mới vuốt vuốt tóc cô. Cố San San khó hiểu, ánh mắt anh cô làm cô không hiểu chuyện gì cả.

Cô còn tính về công ty nên chỉ có thể ở thêm một lát ở nhà Nghiêm Thanh, lúc đi nhìn đống cây cỏ Nghiêm Thanh trồng trên bệ cửa sổ, thật xanh um tươi mát, cô nàng rất thích, trên đường đi nhìn thấy một tiệm hoa bèn vào mua một chậu hoa lưỡi hổ. Chủ tiệm nói loài này dễ nuôi, Cố San San đặt nó trên bàn làm việc.

Khi Nghiêm Thanh tỉnh lại đã là 8 giờ tối, cô ngủ một giấc này thật sâu, khàn giọng nói với Cố Thanh Châu: “Em mơ thấy Cố San San.”

“Hôm nay con bé có đến đây.” Cố Thanh Châu đỡ cô dậy bón cháo cho cô.

Đầu óc Nghiêm Thanh giờ phút này phản ứng chậm chạp, không biết mình đang mơ hay thực sự đã gặp, cũng không biết lúc Cố Thanh Châu nói câu kia là mộng hay thực, ngơ ngác nhìn người đàn ông kia rất lâu, cho đến khi ngụm cháo ấm trượt xuống cổ họng vào dạ dày mới thật sự biết được mình đang ăn, mới xác định cô đang tỉnh.

Cố Thanh Châu nói: “Em không chịu cho anh đi, cho nên anh gọi San San mua thuốc đến.”

“Em ấy…” Nghiêm Thanh há miệng nhưng lại không nói nên lời.

“Ăn thêm chút nhé!” Cố Thanh Châu đưa thìa cháo đến bên miệng Nghiêm Thanh, nhẹ giọng dỗ dành: “Anh bật nước rồi, lát nữa sẽ tắm cho em.”

Lúc Nghiêm Thanh đi tắm, Cố Thanh Châu thay bộ ga giường mới, tay chân dài nên chẳng mấy chốc đã đổi xong, sau đó anh đi đến cạnh bồn tắm, nhẹ nhàng xoa bóp phần vai với cái cổ mảnh khảnh của cô. Cô đang ốm bệnh cô đang nặng không thể ngâm nước quá lâu, anh áng chừng thời gian rồi đỡ cô ra, lau khô người rồi lấy chăn bọc cô lại, làm xong hết thảy thì người anh cũng toàn mồ hôi, hôn cô một lát nói anh đi tắm.

Trong phòng tắm vang tiếng nước chảy, Nghiêm Thanh ngồi im chờ anh, chờ đến lúc anh quay lại cô lập tức sà vào lòng anh. Cả ngày hôm nay mệt mỏi cuối cùng cũng có cảm giác chân thật, thốt ra những lời từ tận đáy lòng:


“Chỗ nhà em là một làng nhỏ hẻo lánh, hai mươi mấy năm trước tư tưởng trọng nam khinh nữ cực kỳ nặng. Mẹ em sinh em đầu đã không tài nào ngóc đầu lên được, cái thai thứ hai luôn ngóng trông là con trai, em còn nhớ lúc nó được sinh ra trong trạm y tế, bố em còn cực kỳ sung sướng cho em mấy viên kẹo, cũng nhắc nhở em sau này phải bảo vệ nó. Nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, mặc dù việc nhà em làm tất, cũng không biết đã thay bao nhiêu cái tã nhưng thật ra em chưa từng tắm rửa cho nó, em biết trên người nó có vết bớt là nhờ hôm đó bưng nước vào phòng, lúc vội vàng đi ra thì vô tình liếc thấy, lại chẳng biết làm sao em có ấn tượng sâu đến vậy, nhớ đến tận ngày hôm nay.”

“Mấy năm nay em đi tìm em trai. Không một ai có đặc điểm giống thế, ban đầu em cũng không nghĩ nhiều, đến khi thấy được vết bớt của San San mới phát hiện có vấn đề.”

“Bọn họ nhìn em đi tìm nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ lên tiếng, đúng lúc có thể lấy chuyện này kìm hãm em, em ra ngoài tìm người thật ra không có một chút chắc chắn nào, chỉ nhìn vào hai chỗ, một là đôi mắt và hai là vết bớt.”

“Lần đầu tiên gặp San San em đã thích, mặc dù lúc ấy con bé toàn gây hấn, nhưng em không tức giận chút nào. Em có thể cảm giác được con bé cũng thích em, chỉ là khẩu thị tâm phi trước mặt em mà thôi. Cám ơn anh, cũng cám ơn cả nhà anh, nhiều năm qua đã luôn đối xử tốt với con bé, biết nó không sống khổ cực, em có thể buông xuống canh cánh trong lòng rồi.”

Cố Thanh Châu vỗ về lưng cô, cô nàng này, khi còn bé chỉ vì một ý nghĩ sai lầm của mình mà đã gây ra chuyện lớn, cũng vì vậy mà sống trong dằn vặt tự mình tạo ra, dùng những lời cay nghiệt nhất để nói về mình, thật ra thì trong lòng ân hận khôn nguôi, nhưng việc này sao có thể coi như sổ sách, sao có thể tính lên đầu một đứa bé? Sự ghen tị của cô xuất phát từ cách đối xử phân biệt của bố mẹ với hai chị em, ngọn nguồn là từ bố mẹ, nhưng họ lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu cô.

Cố Thanh Châu thở dài, ngoài đau lòng vẫn là đau lòng. Anh không dám nghĩ, nếu anh không quen Nghiêm Thanh, nếu như không có sự quyết tâm gặp cô ở buổi tọa đàm ngày hôm đó, thì cô nàng này còn phải trải qua bao nhiêu ngày đêm dầu sôi lửa bỏng nữa đây.

“Em đồng ý với anh sẽ không nói chuyện này với con bé, anh…”

“Không không.” Cố Thanh Châu ngắt lời: “Quyền quyết định thuộc về em.”

Nghiêm Thanh im lặng nghiền ngẫm: “Tạm thời em chưa muốn nói cho con bé biết, nó sống tốt hơn em nhiều, em hy vọng nó mãi mãi vui vẻ như vậy. Nhưng anh nói xem, nó có trách em tự ý quyết định không? Nó có quyền biết được chân tướng sự việc.”

“Vậy khoan hẵng nói.” Cố Thanh Châu quyết định thay cô, anh hiểu Nghiêm Thanh hơn bất kỳ ai, bây giờ tâm trạng cô cũng đang phân vân lo lắng như anh của mấy chục năm qua: “Chờ đến lúc em thấy thời cơ đã đến ta sẽ nói với con bé.”

***

Tối nay Cố Thanh Châu muốn ở lại chăm sóc cô, Nghiêm Thanh đẩy đẩy anh: “Đừng để bị em lây bệnh.”

Anh nở nụ cười đầu tiên trong ngày nói với cô: “Bàn với em một chuyện, sau này anh chuyển qua đây luôn được không?”

Nghiêm Thanh sững sờ, không nói có đồng ý hay không mà nghĩ đến một việc trước tiên: “Nhưng ở đây cách xa trường học, anh đi làm không tiện.”

Cố Thanh Châu không quan tâm: “Không sao, anh không thấy xa, huống hồ bây giờ anh đang trong kì nghỉ đông.”


Nghiêm Thanh cúi đầu suy nghĩ, rồi ngẩng đầu lên chọc chọc Cố Thanh Châu: “Dù sao đây cũng là nhà anh, anh muốn ở thì ở chứ sao.”

Thế là thầy Cố chính thức được sống chung một nhà với bạn gái, vui vẻ hôn Nghiêm Thanh: “Ngủ đi, nhanh nhanh khỏi bệnh, sắp đến tết rồi.”

Thuốc ngấm làm Nghiêm Thanh ngủ thiếp đi sau đó, cô cảm giác cô còn chưa nói hết những lời muốn nói, rất nhiều rất nhiều chuyện liên quan đến em gái mình cô chưa hỏi rõ, nhưng thật ra cô đã không cần hỏi nữa vì đã biết đáp án rồi.

Từ nhỏ em gái cô đã dễ gần, ngoan ngoãn vâng lời, rất được mọi người thương yêu, nhà họ Cố ai cũng coi con bé như con đẻ, cuộc sống rất hạnh phúc, lớn lên trong sự bao bọc của gia đình, bằng thực lực đã bước vào công ti nhà họ Cố, còn làm coser, con bé thích uống coca, thích làm nũng với các anh, các anh của nó sẽ không cho phép ai bắt nạt nó, con bé thích người tên Lý Mậu, tám năm kháng chiến nhưng chưa thắng lợi, chưa bắt được người ta.

Nghiêm Thanh chậm rãi khép mi mắt, một giấc này vô cùng ngọt ngào yên giấc.

Bệnh của Nghiêm Thanh đến nhanh đi cũng nhanh, ngày hôm sau đã khỏe hơn nhiều, mạnh mẽ như rồng như hổ nhảy nhót tưng bừng trong phòng, bị Cố Thanh Châu bắt lại hôn, anh kiên dè cô đang ốm nhưng vẫn không cưỡng lại được sức hút của cô, Nghiêm Thanh rất thích nhìn anh chịu đựng đến đầu nổi đầy gân xanh, cuối cùng Cố Thanh Châu hết cách, đành kéo cô ra ngoài.

Về nhà, anh thu dọn hành lý để đến chỗ Nghiêm Thanh, trong vali có đầy đủ quần áo từ trong ra ngoài, rất chu toàn, tư thế kia như muốn đóng quân trường kì ở nhà cô, có điện thoại gọi đến, là của Cố San San, cô bé hỏi anh trai: “À ừm, chị ấy hạ sốt chưa anh? Nếu vẫn còn kéo dài thì phải mau mau đến bệnh viện, đừng chậm trễ.”

Cố Thanh Châu mở loa ngoài, lúc Nghiêm Thanh ngồi xổm xếp đồ cho anh thì nghe được, liền ngẩng đầu lên nín cười, Cố Thanh Châu đưa điện thoại cho cô nhận, nhưng Nghiêm Thanh đẩy ngược trở lại, lắc đầu.

“Anh ơi?” Cố San San thấy đầu bên kia không trả lời thì gọi một tiếng.

“Anh đây.” Cố Thanh Châu nói, “Chị Nghiêm Thanh cảm ơn ý tốt của em, cảm ơn em đã quan tâm.”

Cô nàng đầu bên kia thì thầm: “Anh đừng nói là có em gọi tới nhé, không chị ấy lại kiêu ngạo.”

Cố Thanh Châu rũ mắt nhìn người ngồi trên đất, Nghiêm Thanh đang nâng mặt cười ngốc, không ngần ngại em gái nói vậy chút nào. Ngược lại anh không cho phép: “San San, không được bất lịch sự như vậy.”

Cố San San bị anh trai dạy dỗ, nhất thời tức đến mức muốn tắt điện thoại, thế nhưng ngẫm lại, mình đã quen từ sớm rồi, khi đó cô chỉ mới nói không thích Hắc Diện Mao Hài thôi mà anh trai đã tịch thu Coca rồi! Lòng dạ con gái hẹp hòi, thù này cô nhớ kĩ!

Cô gái nhỏ hừ hừ trong lòng, ngoài miệng thì ngoan ngoãn vâng dạ, nhưng trong đầu thì nghĩ, sau này em không thèm quan tâm chuyện của hai người nữa, phí hơi.

Hết chương 44


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.