Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo

Chương 29: Tóc ngắn


Đọc truyện Trao Đổi Yêu Đương Với Thầy Giáo – Chương 29: Tóc ngắn

Chuyển ngữ: Minh Minh

Biên tập: Iris

Gần đây trên Weibo nổi nhiều trận gió lớn, đến khi Nghiêm Thanh phát trực tiếp lần nữa thì liên tục được cư dân mạng hỏi thăm, toàn là chuyện đã qua, còn bới móc lại làm gì nữa hả? Thực sự lười giải thích gì thêm, đăng thông báo Hạt đậu thần số tiếp trên kênh Thiên Vân vẫn sẽ tiếp tục như cũ.

Trên kênh Thiên Vân, cô làm một chủ đề liên quan đến tuyết, đài phát thanh thành phố cũng phát sóng một chủ đề về tuyết. Bông tuyết nhỏ bé rơi xuống đất đã tan ra ngay lập tức, cả con đường quốc lộ như được thay một lớp áo mới song cũng chẳng làm dịu đi sự mong đợi chơi ném tuyết của các cô gái. Tuyết rơi nhiều và rất dày, đạp chân lên mang theo tiếng rộp rộp, sau đó cuộn mình thành viên kẹo đường đeo găng tay đỏ, quàng khăn đỏ và đi đôi giày đỏ dẫn theo mấy đứa trẻ đi chơi tuyết. Nếu không có em trai thì ta có thể hẹn mấy bạn nam mình thích ra chơi cùng, tuyết trắng nhuộm người đỏ hồng, cố ý giả bộ trượt chân, và cuối cùng rơi vào trong vòng tay người ấy, người ấy nhất định không thoát khỏi vòng tay ta.

Đường dây nóng điện thoại vang lên dồn dập, đều là những cô gái mơ mộng tuổi hồn. Nghiêm Thanh ngồi trong phòng thu thực sự sắp trợn tròn con mắt luôn rồi, trong đầu thì thầm nghĩ, lỡ như không đỡ kịp cho cô ngã chập mông ở nhà mấy ngày luôn đi.

Nhưng cô vẫn chịu được, thân phận của cô bây giờ không thể nói những lời như thế được.

Trước cửa đài phát thanh lại xuất hiện một cô gái tóc màu hạt dẻ, cho dù là ngày tuyết rơi đầy cũng vẫn mang dày cao gót mặc váy công sở trên đầu gối, người người đi ngang qua đều thấy lạnh thay cho cô ấy, mà chính bản thân cô ấy cũng phải giậm chân liên tục. Chú bảo vệ không nhìn nổi nữa bèn ngoắc ngoắc tay, cô gái nhanh chóng bước vào sưởi ấm, trên tay vẫn ôm một gói quà.

Chú bảo vệ đang ngồi nghe đài, qua giọng nói thì hình như phát thanh viên đang bị cảm thì phải, giọng nghe khàn hơn so với bình thường. Chú đó hỏi cô gái: “Con chờ Nghiêm Thanh phải không? Trước đây chú có thấy hai con nói chuyện với nhau bên ngoài đài.”

Cô gái nhỏ gật đầu.

“Con là bạn con bé à?”

“Vâng ạ, có thể coi là vậy.” Cô gái nhỏ lại gật đầu đồng ý.

Nghiêm Thanh tan ca lái xe đi ra, dừng lại ở cổng lấy một gói hàng giao nhanh, không biết bên trong còn có một cô em gái của nhà họ Cố, nhất thời không kịp trở tay.

Sao nhóc con này đuổi mãi không đi vậy? Cứ quấn mình mãi là sao hả?

Cô gái nhỏ thấy Nghiêm Thanh mặc áo khoác dày xuất hiện thì mặt mày hớn hở, dường như không hề nhớ rằng mình đã từng nói không muốn gặp cô nữa. Dường như là một người hoàn toàn khác với trước kia, hì hì giả bộ ngu cười thân thiện.

Nghiêm Thanh xì mũi, nhìn thấy áo quần cô gái đang mặc thì nhăn mày: “Sao em không mặc đồ?”

Mặc ít như vậy mà không bị chết rét à?


Cố San San cười hì hì: “Em không lạnh, em đến mời chị đi ăn, đi nhé chị Nghiêm Thanh.”

Nghiêm Thanh rùng mình: “Em ngoan như vậy tôi không chịu được. Nói đi, có chuyện gì?”

Cố San San nhìn chú bảo vệ, nói không rõ ràng lắm: “Em muốn cảm ơn chị.”

Nghiêm Thanh cầm hộp giấy đi ra ngoài, mở cửa xe ngồi vào, kéo dây an toàn: “Cảm ơn tôi? Em không nhầm gì chứ? Tôi giúp em cái gì cơ?”

Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, trời bên ngoài lạnh nên chú bảo vệ không đi ra, bây giờ chỉ còn hai cô đứng ngoài cửa nên nói chuyện không cần để ý quá nhiều, thấy cô giả bộ ngu thì dứt khoát nói thẳng: “Cám ơn chị đã nói giúp em trên phát trực tiếp.”

Nghiêm Thanh khởi động xe, chẳng có ý định mời cô gái nhỏ lên xe ngồi: “Không có, tôi chẳng giúp gì em cả. Sếp tôi rất nghiêm, em nói như vậy làm tôi dễ bị trừ tiền lương lắm.”

Cố San San: “…”

Bà cô này đúng là không nói được câu nào ra hồn!

“Chị chờ một lát!” Cô gái nắm lấy nắm cửa xe Nghiêm Thanh không buông, một mực ôm hộp quà mở cửa xe, thật lòng nói: “Chị Nghiêm Thanh, đây là quà em tặng chị. Những chuyện chị nói chị làm em đều đã biết cả rồi, chị có giả vờ cũng không có ý nghĩa gì đâu.”

Nghiêm Thanh: “Mang về đi, tôi vẫn không hiểu em đang nói gì cả.”

Cố San San: “…”

Chỉ nghe một tiếng bịch mạnh, cô gái nhỏ dùng sức ném hộp quà trong tay chuẩn xác vào ghế ngồi bên cạnh ghế lái, bày ra vẻ mặt tinh nghịch: “Vậy coi như chị không hiểu đi cũng được, cái này chị cứ nhận đi, là em đặc biệt chọn gửi tặng chị đó!”

Nói một mạch không nghỉ giây nào rồi quay đầu chạy đi, vừa đúng lúc bên ngoài có xe taxi dừng lại, cô gái nhỏ hết sức dứt khoát leo lên. Nghiêm Thanh ở phía sau không đuổi kịp, cầm hộp quà nhỏ lắc lắc, không biết bên trong đựng cái gì.

***

Hôm sau thầy Cố nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh, bên ngoài túi đựng là một hộp quà rất quen mắt, mở ra thì là một túi xách rất đẹp. Đây là mẫu túi xách mà em gái anh thích nhất.


Thầy Cố nhìn chằm chằm một hồi rồi gọi điện thoại cho Cố San San: “Em có bận gì không, đến chỗ anh một lát?”

Người chạy đến rất nhanh, vốn định hứng hởi khoe với anh là vừa rồi có một sinh viên nam muốn xin số của cô, có lẽ anh ta tưởng cô cũng là sinh viên trong trường nên muốn theo đuổi cô chăng ha ha ha…

Cô nàng vừa vào phòng thì thấy trên bàn làm việc toàn giáo án của anh một cái túi xách rất mới mà mình vừa mua.

Cái túi này cô nàng đã thích từ lâu lắm rồi, bản thân còn không mua nổi, vậy mà tặng cho người ta người ta còn không cảm kích.

Trong lòng khó chịu, cô gái nhỏ ngẩng đầu nhìn anh cả.

Cố Thanh Châu thở dài, lắc đầu nhìn em gái: “Thôi quên đi.”

Nháy mắt mắt Cố San San đỏ lên.

Cô nàng nhìn anh trai, cảm thấy rất tủi thân.

Cô gái nhỏ quay người xông ra ngoài, Cố Thanh Châu vất vả đuổi theo cản lại, Cố San San hất tay anh ra, một mực muốn đi hỏi cho ra lẽ. Chạy một mạch đến đứng đợi dưới tòa nhà đài phát thanh thành phố, cô nàng không có số điện thoại của Nghiêm Thanh, đành nhờ anh bảo vệ gọi cho cô ấy, nói cô có chuyện cần tìm.

Cấp trên của Nghiêm Thanh đang mở một cuộc họp, cô nghe điện thoại không biết là ai đang tìm cô, suy nghĩ một lát, cô len lén đưa một mẩu giấy nhỏ cho sếp Tô, sếp Tô gật đầu đồng ý, cô rời khỏi phòng họp từ cửa sau.

Tuyết rơi nhiều, được dọn thành một đống bên góc tường, xa xa cô đã nhìn thấy cô gái nhỏ đứng bên ngoài cửa sắt, vẫn ăn mặc thiếu vải như mọi khi, dáng vẻ như gió thổi một cái thôi thì sẽ bay mất vậy. Nghiêm Thanh chạy nhanh tới, nói một câu: “Tôi đang họp, có chuyện gì nữa đây?”

Cố San San dùng sức kéo tay cô, lần này suýt nữa đến lượt mình ngã. Nghiêm Thanh có lực rất lớn, kéo cả người cô gái trở lại, nhìn thấy mắt cô bé đỏ au.

Lần trước cô từng thấy một lần, cũng là dáng vẻ sắp khóc thế này.

Cố San San sưng mặt lên không nói lời nào, thật ra thì trên đường đi đến đây cô nàng đã nghĩ kĩ càng hơn nhiều rồi, anh cô ở trong xe núp phía sau không đi ra, có lẽ đã hiểu.

Cô ấy không thích anh, thật sự không thích.


Ánh mắt Cố San San bình tĩnh lại, con người cô khi tỏ ra chăm chú rất an tĩnh, không chớp mắt, nói đùa chứ có thể nhìn chằm chằm người ta không dưới năm giây.

Nhưng Nghiêm Thanh là ai chứ, cô nhìn lại, rồi nhìn xuống đất thở dài: “Tới lúc em tìm tôi lần nữa, tôi sẽ theo đuổi anh em, em có sợ không?”

Nghe kĩ mấy lời này có thể nhận ra trong đó không hề có tí thành ý nào.

Trong lòng Cố San San đã có một bàn cân, bên trọng là Cố Thiên Dụ, bên nhẹ là Nghiêm Thanh.

Từ bé mình và Thiên Dụ đã thân thiết với nhau, dường như là lớn lên cùng nhau, Thiên Dụ hay mấy anh đều là những người không thể thay thế trong lòng cô. Từ bé đến giờ, cô luôn nghĩ Thiên Dụ sẽ là chị dâu mình và từ lúc biết yêu cùng lúc với Thiên Dụ. Cùng nhau chia sẻ những tâm sự chị em tuổi mới lớn, mỗi lần gây họa sợ anh đánh mắng cũng là nhờ có Thiên Dụ đứng ra cứu cô. Cô vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó anh có thể sánh đôi cùng Thiên Dụ, Thiên Dụ sẽ là người vợ phù hợp với anh nhất…

Đây là chuyện rất hiếm gặp, trong đầu Cố San San đang đấu tranh quyết liệt, nghĩ đến anh cả, nghĩ tới người anh đang đứng đợi mình, thầm nghĩ cô không nên như vậy nữa.

Sau này tôi sẽ không tìm chị nữa.

Cô gái nhỏ xoay chân bước về phía trước, ngẩng cao đầu, cuối cùng Cố Thanh Châu cũng lộ ra nửa người từ phía sau xe, đứng đó chờ em gái. Nghiêm Thanh không ngoảnh lại, cười chào hỏi với anh bảo vệ, quay về tiếp tục cuộc họp.

Cố San San ngồi vào xe của Cố Thanh Châu, vốn tưởng rằng bản thân sẽ không có gì để nói nữa, nhưng vẫn không nhịn được thốt ra một câu: “Chị ấy bảo chị ấy lái xe còn lợi hại hơn cả anh.”

Cố Thanh Châu không trả lời ngay, xe anh vẫn vững vàng hòa vào dòng người đi trên đường, gặp vạch dành cho người đi bộ thì dừng đúng ba mươi giây. Đằng sau ngại anh di chuyển quá chậm nên bấm còi inh ỏi, nhưng anh vẫn ung dung, lúc ngừng lại mới từ tốn mở miệng: “Cô ấy thật sự rất lợi hại.”

Trong lòng Cố San San buồn phiền không thôi, không hiểu sao nắm lấy ta áo anh cả: “Anh lái nhanh thêm một chút nữa đi, như vậy cô ấy sẽ không lợi hại bằng anh.”

“Không được.”

Cố Thanh Châu nói, không được.

***

Ngày hôm sau tuyết vẫn cứ rơi không ngừng, khí trời lạnh đến nỗi người ta khó lòng mà chịu đựng được, diễn đàn đại học thành phố Dương lại đang sôi sục vì một bài đăng:

“Đóa hoa của khoa Văn học đã cắt tóc, đẹp trai quá đi, càng nhìn càng thấy hợp.”

Tất nhiên sinh viên trong trường không thể làm người ta thất vọng được, nói có sách mách có chứng, dưới bài đăng kèm theo một tấm hình chụp lén, là ảnh thầy Cố của bọn họ mặc áo sơ mi trắng bên trong và bên ngoài khoác chiếc áo dạ màu trắng gạo. Sau khi bước vào phòng học, anh tháo khăn quàng cổ xuống để lộ mái tóc đã được cắt ngắn, thực sự rất ngắn, trời vào đông mà vẫn để lộ tai và cổ. Bọn họ còn tỉ mỉ phát hiện ra tai thầy Cố vì lạnh mà đỏ lên, thật đau lòng biết bao, ai ai cũng hỏi người đăng bài làm sao có thể đưa cho thầy Cố cái chụp tai đây.


Trong phòng làm việc, trưởng khoa Vương đang ngồi trước máy tính đứng lên đi lấy nước, cười trêu thầy Cố: “Này thầy Cố, chú tới đây xem đi, đang nói về chú đấy.”

Cố Thanh Châu thờ ơ lắc đầu, lại cúi đầu đọc sách.

Cho dù đã cắt tóc ngắn nhưng vẫn không thể thay đổi được thói quen mỗi tuần đều theo dõi “Tâm trạng tốt đẹp”, Hạt đậu thần vào thứ Tư và Thiên Vân vào thứ Sáu.

Ngày hôm nay, Nghiêm Thanh phát trực tiếp trên kênh Hạt đậu thần tiếp một người đàn bà cực kỳ hùng hổ, cho phát thanh viên được mở rộng tầm mắt, chưa thấy qua người đàn bà nào không đứng đắn đến vậy…

“Tôi yêu anh ấy, bất kể anh ấy đã kết hôn hay chưa, đã có vợ con hay chưa tôi đều yêu anh ấy, muốn bất chấp tất cả để được ở bên anh ấy!”

Một trận cuồng phong nổi lên:

“Đủ rồi đấy, tao quỳ, chưa từng thấy ả đàn bà nào vô liêm sỉ như cô ta!”

“Không cần đoán cùng biết, nhất định đó là một lão già có tiền, cô em thật biết thưởng thức, lão già mà cũng xuống tay được.”

“Mấy người đừng có mà chó chê mèo lắm lông. Tôi thật sự yêu anh ấy, còn mấy người tự soi lại trong gương đi, tôi mà thèm chắc! Tình cảm của tôi với anh ấy không có gì có thể sánh đươc, bao năm qua tôi một mực ở bên cạnh anh ấy như vậy, anh ấy bị bệnh có tôi chăm sóc, anh ấy buồn đã có tôi an ủi. Tôi còn làm nhiều việc cho anh ấy hơn cả ả vợ đó nữa kìa!”

“Đó là bởi vì cô là hồ ly tinh quyến rũ chồng người ta về động yêu, dĩ nhiên đến cả một sợi lông cũng phải chăm sóc kĩ càng rồi, nếu không cô cứ để anh ta về nhà là biết, chắc chắn không đến lượt cô lo.”

“A.” Nghiêm Thanh nhìn khung bình luận bật cười: “Cho nên bây giờ ý cô là sao? Đang khoe khoang à? Tôi chẳng hâm mộ cô đâu, cô có nói nhiều hơn cũng vô dụng.”

Người đàn bà kia trầm mặc, không nói tình yêu của cô ta là vô giá nữa, chỉ cao giọng nói: Tôi mang thai rồi.

Khung bình luận lại được dịp bùng nổ:

“Mẹ nó, tôi muốn đánh cô ta.”

“Mao Mao, mau “ban” cô ta đi.”

“Không còn gì để nói nữa, chuyện máu chó có ở muôn nơi.”

“Đồng tình với lầu trên, có đều chỉ là quả báo chưa tới mà thôi.”

Hết chương 25


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.