Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp

Chương 83: Phiên Ngoại 5 Ánh Đèn Trong Đêm Đen 5


Đọc truyện Trao Anh Ánh Dương Ấm Áp – Chương 83: Phiên Ngoại 5 Ánh Đèn Trong Đêm Đen 5


Những vùng khác trên Trái Đất vào ban ngày sẽ có tuyết hoặc mưa hoặc nắng hoặc gió nhưng ban đêm hầu hết đều giống nhau.
Trương Mạn tựa vào vai anh, chợt nhớ đến một người.
Cô lần lữa ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông vài giây, ánh mắt hơi phức tạp.
“Sao thế, làm chuyện gì áy náy nên mới nhìn tôi như vậy phỏng?”
Lý Duy duỗi ngón trỏ ra, chọt chọt vào trán vợ, ngắm dáng vẻ nhìn chằm chằm không chớp mắt của cô, xoa đầu cô.
Kết hôn nhiều năm như vậy nhưng lúc chỉ có hai người là anh luôn đối với cô như mười mấy năm trước, coi cô như một đứa trẻ.
“Hôm nay trước lúc anh lên sân khấu, ngoài mẹ em và Thần Thần gọi điện, anh… ông nội anh cũng gọi đến, em đã nghe máy.”
Người đàn ông nghe thấy lời này, ánh mắt bình thản.
Anh ngả người ra sau, giọng nói không có gì khác lạ: “Ông ấy nói gì?”
Trương Mạn túm tay áo ngủ của anh, túm một lúc lại mất tự nhiên bèn nắm lấy ngón tay anh: “Ông ấy nói, ông ấy kiểm tra phát hiện một căn bệnh không khả quan, có thể không sống được bao lâu vv…, lần sau anh về nước ông ấy muốn gặp anh, anh cảm thấy sao?”
Thật ra đây không phải là lần đầu tiên ông nội Lý Duy liên lạc với bọn họ.
Lần đầu tiên, là mười năm trước nhỉ?

Mười năm trước, California, Mỹ.
Sau khi Lý Duy lấy được học vị tiến sĩ Stanford, anh tiếp tục nghiên cứu sau tiến sĩ tại UC Berkeley trong một năm, mà Trương Mạn vẫn đang học tiến sĩ Y năm thứ ba ở Stanford với tư cách nghiên cứu sinh trao đổi.
Ai cũng biết khu vực Vịnh có hai trường hàng đầu nổi tiếng thế giới là Berkeley và Stanford cách nhau bởi một cây cầu qua Vịnh.

Mất hai tiếng đồng hồ lái xe qua lại giữa hai ngôi trường.
Kết thúc nghiên cứu sau tiến sĩ anh được mời về giảng dạy ở Princeton.
Rất nhiều đơn vị truyền thông trong nước đã đưa tin tức này.

Có không ít người Hoa được mời dạy ở các trường đại học hàng đầu thế giới nhưng người mới hai mươi lăm tuổi đã được mời làm giáo sư chính thức của đại học Princeton giống như anh thì gần như không tồn tại.
Ngay cả những nghiên cứu sinh tiến sĩ dưới trướng anh cũng lớn tuổi hơn anh.
Chuyên ngành Lý luận Vật lí này cũng giống như Y học, ngưỡng vào rất cao và cần tích lũy nhiều kiến thức đồng thời cần thời gian rèn luyện.

Chuyện nhiều nhà nghiên cứu trong lĩnh vực này sau khi học xong năm, sáu năm tiến sĩ liền làm việc như một nghiên cứu sinh sau tiến sĩ trong các tổ chức nghiên cứu hoặc các trường đại học khác nhau trên thế giời từ ba đến sáu năm là rất bình thường.
Nhưng Lý Duy luôn khác, cấp hai, cấp ba anh đã tự học kiến thức bậc đại học, trong quãng thời gian học đại học anh đã công bố một số luận văn chất lượng cao mà những người bậc tiến sĩ rất khó đăng tải, trong đó có hai bài thuộc tạp chí hàng đầu của lĩnh vực này, Physical Review Letters (PRL).
Vì vậy anh mất ba năm để hoàn thành học vị tiến sĩ, đồng thời sau khi tốt nghiệp chỉ mất một năm đã học xong sau tiến sĩ và nhận được lời mời giảng dạy.
Thành tựu như vậy thật sự không có bao nhiêu nhà khoa học trẻ người Hoa đạt được, thậm chí còn gây xôn xao trong giới học thuật, các nhà nghiên cứu Vật lí trên toàn thế giới đều biết đến tên tuổi của nhà khoa học trẻ này.


Phương tiện truyền thông trong nước dĩ nhiên nháo nhào đưa tin, hy vọng sẽ mang lại tác động tích cực và ảnh hưởng tốt cho xã hội.
Tháng đầu tiên Lý Duy nhậm chức, Trương Mạn cũng vừa đến Princeton, cô vừa ở bên anh, vừa nộp hồ sơ đến các bệnh viện lớn để chuẩn bị phỏng vấn.
Hôm đó, Trương Mạn tình cờ nhận được lời mời làm việc chính thức của một bệnh viện gần đại học Princeton.
Cô cầm máy tính, hưng phấn nhảy múa trong căn phòng trải kín thảm, thấy người đàn ông trên giường không hề tỏ ra phấn khích liền rất bất mãn chạy đến khoe với anh: “Anh coi, em nhận được offer rồi! Chao ôi, các phương tiện truyền thông báo chí đều biết Prof.

Li của chúng ta đặc biệt ưu tú, nhưng không ai biết rằng vợ anh ta còn ưu tú hơn.”
Người đàn ông nhìn dáng vẻ này của cô, trên môi mang theo cưng chiều, nhưng vẫn không có chút mừng rỡ hay phấn khích.
Trương Mạn bực bội đặt máy tính xuống, trở mình leo lên giường đè anh: “Tại sao anh không mừng gì thế? Anh biết chuyện này có ý nghĩa gì không? Có nghĩa là em có thể ở lại đây làm việc một cách hợp pháp và mãi ở bên cạnh anh đấy!”
Bấy giờ người đàn ông mới cười, hôn hôn cái mũi nhỏ của cô, đột nhiên ôm cô: “Mấy năm này vất vả cho em rồi, Mạn Mạn.”
—— Vất vả cho em vẫn luôn đi về phía tôi.
Anh thường nghĩ, có được cô có lẽ anh đã tiêu hết tất cả phúc khí của đời trước.
Tại sao có thể có một cô gái như vậy trên đời này nhỉ? Anh chưa từng nhìn thấy, cũng chưa từng nghe thấy.
Từ đại học B, đến Stanford, bây giờ lại đến Princeton…
Kỳ hè lớp mười năm ấy, cô đứng trong phòng bếp nhà anh, trịnh trọng nói với anh, bảo anh tin cô, cô muốn học cùng trường đại học với anh, sau này sẽ không bao giờ rời xa anh.
Năm bốn đại học năm ấy, anh lén ký đơn xin nghiên cứu tại đại học B nhưng bị cô phát hiện.

Tối hôm đó hai người đi dạo bên hồ Chưa Đặt Tên, cô bỗng ôm anh, tựa vào trán anh nói: “Bạn trai ơi, thi đấu Vật lí khó như vậy em vẫn thắng thì Stanford em cũng có thể đến.

Hãy tin em một lần nữa, anh nhé?”
Và mấy tháng trước, cô ôm eo anh trên giường, giọng nói mềm mại nhưng nghiêm túc: “Đã nhận được vị trí giáo sư thì nhất định phải đi, chồng ơi, em sẽ luôn bên cạnh anh, tin em một lần, nhé?”
Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ của mình, cảm nhận nhịp tim của nhau, trái tim bỗng trào dâng một nỗi chua xót và ấm áp khó tả thành lời.
Thật ra mỗi giai đoạn anh đều sẵn sàng lùi về sau một bước để ở bên cạnh cô nhưng cô đều có thể tiến thêm một bước vào thời điểm tốt nhất để đứng bên cạnh anh, nắm lấy tay anh.
Từ năm mười bảy tuổi ấy, anh đã biết, cô gái dịu dàng nhưng mạnh mẽ này chính là tín ngưỡng và hi vọng suốt đời của anh.
Người đàn ông để cô nằm trên người anh, hôn hôn trán cô, trái tim đau nhói: “Mạn Mạn, em… em không cảm thấy vất vả sao? Không cảm thấy… bất bình sao?”
Lúc học ở đại học B anh từng nghe mấy người bạn của cô nói về cô như thế nào.

Bọn họ nói, trong mối quan hệ này cô luôn là người nằm ở thế yếu, nói cô quá yêu anh, cứ mãi đi theo anh, sau này sẽ chịu thiệt thòi.
Ngay cả anh cũng đau lòng cô, hễ nghĩ đến hồi thi đấu cô giải đề bất kể ngày đêm, hễ nghĩ đến mỗi lần bước vào phòng thí nghiệm đều ở lì trong đó suốt mấy ngày, hễ nghĩ đến cô bận sứt đầu mẻ trán vì luận văn thì trái tim anh như thắt lại.

Anh hoàn toàn không muốn cô phải vất vả như vậy.
Trương Mạn thấy anh nghiêm nghị hỏi, ngay cả bầu không khí trong phòng cũng chững lại.
Cô nhoẻn miệng cười.
“Ừm, em rất là bất bình, thay những người phụ nữ khác.”
“Tại sao chồng người ta không giống như anh nhỉ.”
Chưa từng có người nào yêu cô nhiều như anh yêu.
Mỗi sáng anh đều ẳm cô rời giường, thường dỗ cô dậy và làm bữa sáng cho cô.
Năm đó anh học sau tiến sĩ ở Berkeley nhưng khăng khăng sống gần Stanford, cho dù bận rộn đến đâu vẫn đích thân đưa đón cô hằng ngày rồi phải tự lái xe hai tiếng rưỡi đồng hồ qua lại giữa Berkely và nhà.
Anh vì cô mà đã học ăn cay, ở nước ngoài muốn ăn món Tứ Xuyên và Hồ Nam chính gốc không dễ nên anh tự mài mò học theo công thức, bây giờ canh cá ớt, gà cay đều không thành vấn đề.
Mấy năm nay, anh đưa cô đi ngắm mùa đông Hải Nam, mưa phùn Giang Nam, gió xuân hồ Baikal —— mỗi một câu nói cô từng nói anh đều ghi tạc trong lòng.
Năm đó trong hôn lễ anh từng trịnh trọng nói với Trương Tuệ Phương và chú Từ rằng sau này sẽ chăm sóc cô thật tốt.

Kết hôn hơn ba năm anh, mỗi một chuyện mỗi một việc anh đều làm được rồi.
Cô ở bên cạnh anh tận hưởng niềm hạnh phúc chưa từng có.
Trương Mạn tựa vào lồng ngực dày ấm của người đàn ông, lắng nghe tiếng thở khe khẽ và nhịp tim đều đặn của anh mà mũi cay xè.
Từ mười sáu tuổi đến hai mươi lăm tuổi, ở bên anh chín năm, cô đã hiểu từ lâu.
—— Em đã theo anh cả một chặng đường dài nhưng vẫn không thể sánh kịp anh, nên sau khi vượt qua bao tăm tối và đày đọa, dẫu kinh qua muôn ngàn đau khổ cũng phải xoay lại ôm và cười với em nhé.
Trong bóng đêm chếnh choáng, Trương Mạn nằm trên người anh, hơi thở mập mờ càng ngày càng đậm.

Ánh mắt người đàn ông sa sầm, cuối cùng không nhịn được, ngậm lấy môi cô hôn triền miên.
Tuy nhiên bầu không khí tốt đẹp như vậy lại bị tiếng chuông phá hủy, người đàn ông không vui cau mày.
Trương Mạn cười ngoặm anh một cái, trở mình, đẩy anh: “Anh nghe điện thoại trước đi.”
Sau khi bắt máy anh trầm mặc hồi lâu, đứng dậy đi đến trước cửa sổ, nói chung mấy phút sau mới quay trở lại, cúi đầu không nói gì.
Trương Mạn thấy bầu không khí sai sai, pha trò chua lòm lòm hỏi anh có phải là người tình nào không.
Người đàn ông khẽ cười: “Mạn Mạn, em biết không, người gọi điện đến vậy mà là ông nội đã mất tích sắp hai mươi năm của tôi, ông ấy nói bây giờ ông ấy đang ở Mỹ, hỏi tôi hai ngày tới có rảnh cùng nhau ăn bữa cơm không.”
“Ông ấy nói, có vài món đồ của bố nhưng trước kia ông ấy quên đưa cho tôi.”
Trương Mạn nghe xong cũng không khỏi trầm mặc.

Đồ gì của bố mà bao nhiêu năm qua đều không đưa, tại sao anh vừa nhận được lời mời của Princeton thì liền muốn đưa chứ? Chẳng qua là một cái cớ mà thôi.
“Vậy anh muốn đi không?”
Cô biết kiếp trước ông nội anh từng liên lạc với anh những mãi đến khi anh tự sát vẫn không nhận lại ông nội mình.
Người đàn ông ngồi trên giường, trên mặt mang theo ý cười mơ hồ, ngắm nghía tóc cô: “Không muốn đi, sinh mệnh có hạn, không cần làm mấy chuyện vô nghĩa.”
Khi đó anh mới hai mươi lăm tuổi, vẫn chưa hoàn toàn điều chỉnh tốt trạng thái như mười năm sau này.

Lúc nói câu nói kia mang theo ngữ khí sắc bén mà ngay cả anh cũng nhận ra.
Anh vẫn để ý.
Trái tim Trương Mạn bất giác giật thót, xoay người ôm chặt anh, giọng rầu rĩ: “Ừm.”

Đêm ở Stockholm vừa đen lại vừa yên tĩnh giống như thành phố N, Bắc Kinh, California, hay Princeton.
“Ông nội anh nói trước kia quả thật ông ấy có lỗi với anh, hy vọng anh có thể vì ông ấy già mà tha thứ cho ông ấy.

Ông ấy còn nói… nói một ngày nào đó con cháu nhà họ Lý sẽ về nhà.”
Thật ra đều là ngụy biện cả.
Thương nhân đều trọng văn hóa, càng trọng mặt mũi, nếu không phải Lý Duy đoạt giải Nobel e rằng cú điện thoại này sẽ không bao giờ gọi đến.
Lần này cô trực tiếp nhận điện thoại, nghe ông cụ kia luyên thuyên một hồi cuối cùng khó giữ bình tĩnh, đã mấy lần muốn cúp điện thoại nhưng vẫn dằn bụng nghe cho xong, nói sẽ chuyển lời lại anh.
“Thế… anh có đi không ạ?”
Trương Mạn chen vào trước ngực người đàn ông.
Con ngươi anh co lại, trở người đè cô: “Thay vì nói đến những người hoặc chuyện không liên quan kia, chi bằng làm chút chuyện có ý nghĩa hơn.”
Trương Mạn ngẩng đầu nhìn anh.
Rõ ràng những lời này đều giống như mười năm trước nhưng trong mắt anh đã không còn dao động và đau đớn.
Thật tốt, trên thế giới này, không phải hết thảy gặp gỡ đều nên được tha thứ.
Cô vòng tay qua cổ anh, hai mắt cong cong: “Được.”
Mây mưa vừa tan, chân trời dần trở nên trắng xóa(*).
(*) Ừ, cảnh H kiểu rau hành lá hẹ nó nên thơ như vậy đó mấy ông, kí đầu tác giả đi chứ chờ chi (u/)
Hai người mặc quần áo chỉnh tề ở trong phòng, kéo rèm cửa ra, bật đèn chùm lên, bấm một cuộc gọi video xuyên Thái Bình Dương.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, lúc này thành phố N đương là buổi trưa, Trương Tuệ Phường vừa cho bé ăn xong, đang dạy bé học toán.
Người phụ nữ hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn giữ được dáng người thon thả, mái tóc uốn hơi quấn lên, mặc chiếc váy âu xinh đẹp, ngồi bên cạnh bà là một bé gái sáu tuổi, gương mặt mũm mĩm đáng yêu, mắt mũi giống anh như đúc.
Vẻ mặt người phụ nữ sắp sửa phát điên: “Năm cộng bảy, năm cộng bảy bằng mười hai, không phải bằng mười bốn!”
Bé gái bên kia mở to mắt, cười rạng rỡ: “Không đúng không đúng, con đã đếm bằng đầu ngón tay rồi, phải bằng hai mươi mốt cơ.

Ngoại ơi người xem nè, một, hai, ba…”
“Nên mới nói tại sao mỗi lần bẻ đến ngón út ngón áp út của con cũng hạ xuống vậy?”

Cô bé nghĩ nghĩ một chặp, gãi gãi đầu, ánh mắt bối rối: “Hình như đúng nhở… nhưng mà nó cứ cùng hạ xuống á, con cũng không biết tại sao nữa.”
Song chỉ phiền não một thoáng bé bỗng nhìn vào màn hình ipad, thế là không đếm gì sất, nhảy phốc xuống ghế: “Bố ơi! Mẹ ơi!”
“Ừm! Thần Thần của bố.”
Giọng người đàn ông như cất một cây bông, nét mặt dịu dàng, ý cười dạt dào.
Hai bố con rất ăn ý bắt đầu chơi trò giải câu đố qua màn hình, Trương Tuệ Phương cầm một cái ipad khác gọi video với Trương Mạn.
“Mẹ đã nói cứ để Thần Thần về nước học, con coi con bé học mẫu giáo ở Mỹ, sắp bảy tuổi rồi mà làm toán vẫn phải bẻ ngón tay.”
Trương Mạn bật cười: “Bên này chú trọng đến sở thích và phát triển tư duy của trẻ con hơn, con cảm thấy điều này quan trọng hơn việc còn nhỏ tuổi mà phải học cộng trừ nhân chia ạ.”
Cô vừa nói vừa nháy mắt: “Mẹ, có phải em trai của con lớn rồi nên mẹ lại muốn có em bé phỏng?”
Vào năm cô lên năm hai đại học Trương Tuệ Phương sinh một bé trai mập mạp, năm nay thằng bé đã lên trung học phổ thông rồi.
“Nhắc tới nó mẹ lại tức, bây giờ trung học phổ thông trong nước không cho tự học tối như thời các con nên nó khoái chí lắm, hễ tan học là o tờ ót tới quán net, mẹ và chú Từ con đã tới tận nơi bắt mấy lần rồi.”
“Được rồi, mẹ đừng quá lo, lần kế con sẽ gọi cho thằng bé hỏi xem đang xảy ra chuyện gì…”
“Mẹ có thể dạy sao? Vừa nói với nó nó liền bật lại mẹ ngay, chỉ có con về nước mới dạy được nó.

Với cả, gần đây chân chú Từ con có chút không tốt, mẹ đang nghĩ lần sau con về bảo con mua cho ông ấy ít canxi, mẹ thấy loại lần trước uống rất có hiệu quả…”
“Ừm, bà nội thì sao? Hai ngày nay bà nội thế nào rồi ạ?”
“Sức khỏe bà nội con khỏe lắm, mỗi ngày đều ra ngoài khiêu vũ với mẹ, dẻo dai lắm…”
Hai mẹ con nói dông nói dài mấy chuyện vụn vặt thường ngày.
Một cú điện thoại kéo dài một tiếng đồng hồ.
Sau khi cúp điện thoại, Trương Mạn nhìn ý cười trên môi người đàn ông, không nhịn được nhào tới hôn anh mấy cái, hôn đến mức gương mặt đẹp trai của anh lại bắt đầu đỏ ửng.
Người đàn ông trái cổ hơi lăn, thuận tay ôm cô: “Mạn Mạn, nếu cứ tiếp tục như vậy, hôm nay em còn muốn ngủ nữa không hửm?”
Trời đã hửng sáng rồi.
Cô xấu xa ghé vào tai anh nói gì đó, sau đó cắn nốt ruồi trên dái tai anh, quả nhiên nghe thấy tiếng hít vào của anh.
Người đàn ông thoáng trở mình đè cô xuống, áo quần vừa mới mặc xong lại bắt đầu lộn xộn.
“Em muốn sinh mấy đứa đều được…”
Ánh nắng sớm mai xuyên qua rèm cửa sổ chiếu vào trong phòng dần xua tan bóng đêm dài đằng đẵng.
Người đàn ông hôn sâu cô vợ trong ngực, vô thức siết chặt vòng ôm của cô.
Ông nội gì gì đó, về nhà gì gì đó, đối với anh mà nói đều quá viển vông tựa như giấc mộng hư vô thuở nhỏ.
Anh đã sớm có nhà của chính mình rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Bộ truyện này đã chính thức hoàn! Liên quan đến dòng thời gian của kiếp trước, tôi đã suy nghĩ rất lâu, không biết có cần thiết viết không, dù sao đời này sống lại, tiếp tục viết một cái “nếu thế giới” khác sẽ rất kỳ lạ cho dù nó có toàn vẹn ra sao.

Nếu viết, có lẽ sẽ viết một cái kết bi kịch như ban đầu, như vậy các cậu còn muốn xem không… hhh, tôi nghĩ nghĩ đến ngực khó chịu..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.