Tránh Xa Tôi Ra Một Chút!

Chương 5: Phía Sau Một An Nhi Nghịch Ngợm Là Một Hàn Võ Ngôn Ấm Áp


Bạn đang đọc Tránh Xa Tôi Ra Một Chút! FULL – Chương 5: Phía Sau Một An Nhi Nghịch Ngợm Là Một Hàn Võ Ngôn Ấm Áp


An Nhi sau buổi học nhàm chán, cô uể oải nằm xuống bàn nhìn đồng hồ đeo tay của mình.

Miệng nhỏ lẩm bẩm đếm từng số giây một để có thể ra về.

Tiếng chuông trường vang lên, An Nhi nhảy dựng vui vẻ thu dọn sách vở chào giáo viên và các bạn học xung quanh.

Bước ra khỏi lớp học, cô nhóc vươn vai thoải mái giãn cơ một chút.

Từng bước chân một đều trở nên vô cùng thích thú.

Thấy được bóng xe của Hàn Võ Ngôn, An Nhi chạy nhanh ra ngoài mở cửa xe ngồi vào trong
– Chú à, An Nhi đói bụng rồi.

– Được rồi, về nhà sẽ nói quản gia Khương làm đồ ăn cho con.

– Vâng ạ.

Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, An Nhi ngồi bên trong xe hết chọt cái này lại chỉ cái khác.

Cô nhàm chán đưa mắt nhìn ra ngoài đường phố
– Chú à, chú nhớ lời hứa sáng nay chứ?
– Chú nhớ, về nhà ăn cơm trước đã.

– Vâng, yêu chú nhất.

An Nhi vừa về nhà đã gọi quản gia Khương chuẩn bị đồ ăn thật sớm cho mình.

Cô nhóc có vẻ rất hào hứng với buổi đi chơi này.

Tắm rửa cho mình, An Nhi chọn một chiếc váy xòe dài đến đầu gối màu hồng phấn.

Đứng trước gương ngắm nhìn mình, An Nhi bất giác tự mãn
– Xinh đẹp!
Cô bước xuống nhà đã thấy Hàn Võ Ngôn ngồi ở sofa.

Tiến lại gần anh còn không quên gây sự chú ý xoay vài vòng.

Hàn Võ Ngôn rời mắt khỏi màn hình điện thoại ngước lên nhìn cô
– Tiểu thư nhà chúng ta hôm nay xinh đẹp đến mức động lòng người rồi.

– Con là Trần An Nhi mà, phải xinh đẹp chứ.

Hàn Võ Ngôn kéo cô ngồi vào lòng, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc dài ngang lưng mềm mượt của cô, khóe môi khẽ cong lên
– Nói xem, hôm nay trên trường của con có gì vui?

– Không có gì vui cả, học làm sao mà vui được.

– Thật là, con lười biếng quá đi mất.

Quản gia Khương sau khi làm xong buổi tối cũng nhanh chóng mời gọi anh và cô vào ăn.

Võ Ngôn bế An Nhi lên, bước vào bếp nhìn bàn ăn nhếch môi
– Xem ra, ông quản gia rất hiểu ý An Nhi?
– Hì, con yêu ông quản gia nhất.

An Nhi ngồi xuống ghế ăn liền mấy con tôm sốt chanh.

Cô thích nhất là tôm và sườn, cứ thấy chúng là cô như thấy thiên đường vậy.

Hàn Võ Ngôn ăn xong còn chưa kịp uống nước đã bị cô lôi đi.

Không thể làm gì hơn ngoài việc chiều theo ý muốn của cô công chúa nhỏ này.

Đưa cô tới công viên giải trí lớn nhất thành phố, An Nhi hạnh phúc hôn lên má anh một cái rõ kêu
– Yêu chú nhất, đẹp quá đi mất.

Mắt cô sáng lên như đèn pha của ô tô.

Chạy xung quanh ngắm nhìn một chút, An Nhi thích thú khi thấy vòng quay ngựa gỗ.

Cô kéo kéo tay áo anh chỉ về hướng vòng xoay
– Chú, An Nhi muốn chơi.

– Được, chúng ta lại mua vé đã nào.

Hàn Võ Ngôn không muốn chơi nên chỉ mua một vé cho cô.

Anh đứng bên ngoài rào chắn nhìn cô vui vẻ, bất giác lòng cũng hạnh phúc.

Cầm điện thoại lên chụp vài tấm hình, mà An Nhi cũng rất phối hợp cười tươi giơ tay chữ V tạo dáng xinh đẹp cho anh chụp.

Hết vòng xoay ngựa gỗ lại muốn chơi lái xe, Hàn Võ Ngôn dĩ nhiên chiều theo ý cô.

Sau một An Nhi tinh nghịch vẫn luôn có một Hàn Võ Ngôn ấm áp và ngọt ngào chiều theo ý cô.

Chơi đến chán chê, An Nhi lại muốn ăn.

Cô muốn uống trà sữa và ăn viên chiên.


Hàn Võ Ngôn cũng không khó khăn với cô nhưng anh cũng không cho phép cô ăn quá nhiều những thứ có hại cho sức khỏe này.

An Nhi ngoan ngoãn chỉ ăn một vài xiên que và một ly trà sữa nhỏ.

Cô bé lại bắt đầu vui vẻ với những trò chơi xung quanh.

Trở về nhà cũng đã là 10 giờ tối, An Nhi vì chơi mệt nên đã ngủ luôn trên xe.

Hàn Võ Ngôn mở nhẹ cửa bế cô ra ngoài, đem cô lên phòng tận tình đắp chăn lên ngực cô
– Bảo bối, ngủ ngon.

*3 năm sau*
An Nhi ở độ tuổi 12 năng động lại nghịch ngợm.

Nhiều lần bị giáo viên mắng vốn mà Hàn Võ Ngôn vẫn chẳng thể làm gì được cô.

Việc nuông chiều cô hình như đã là thói quen không thể bỏ của anh.

Giờ phút này đây, An Nhi nhận được tiếng chuông giờ ra chơi sau hai tiết văn dài dằng dẳng.

Giờ ra chơi nhưng cô nào còn sức nữa.

Nằm dài trên bàn học, An Nhi than thở quở trách số phận sao phải học hành.

Ngáp ngắn, ngáp dài cô nhắm mắt lại ngủ một mạch hết giờ ra chơi.

Tối hôm ấy, An Nhi bị Hàn Võ Ngôn bắt lên phòng học thay vì ngồi ở sofa phòng khách xem phim.

Cô chán nản ngồi vào bàn học, đầu óc không thể tập trung nổi.

Chống tay lên cằm, cô đưa mắt nhìn ra ngoài bầu trời đêm
– Tại sao con chim lại biết bay nhỉ? Tại sao con mèo lại kêu “meo meo” mà con chó lại không kêu “cho cho”?1
Ngồi suy nghĩ vu vơ qua 15 phút đồng hồ.

An Nhi nhìn lại bài vở quyết định đóng tập sách lại bước lên giường đi ngủ.

Ấy vậy mà kế hoạch chỉ mới dừng lại ở việc cất sách vở.

Mông cô còn chưa kịp rời khỏi ghế đã bị tiếng ho nhẹ ở phía cửa làm cho giật mình.

Hàn Võ Ngôn chẳng biết là đã đứng ở cửa phòng cô từ lúc nào.


Anh bước vào, khuôn mặt không lấy chút vui vẻ nào nhìn cô
– Con lại tính không học?
– Có đâu…!chú xem con chính là đang…!
– Đang làm gì?
– Con đau bụng…!phải rồi…!chính là đau bụng…!nên mới định cất sách để đi giải quyết một chút…!
– Vậy mau đi đi, sau khi ra ngoài trả bài cho chú.1
Cô cười trừ quay lại với bàn học.

Đã học cái gì đâu mà trả với không.

Hàn Võ Ngôn thừa biết cái tính lười học ham ngủ của cô nên chỉ lắc đầu
– Con sau này muốn làm gì?
– Con á? Sau này con sẽ vào tập đoàn nhà mình làm.

Con sẽ làm giám đốc…!à không, con thích làm thư ký cho chú hơn.

– Nhưng tập đoàn của chú không tiếp nhận người không có năng lực.

– Ơ…!nhưng mà con có năng lực.

– Năng lực yếu kém như con không thể tuyển dụng.

Lo học đi!
An Nhi bĩu môi, cô cắn cắn bút chăm chú học bài.

Tuy lười học nhưng cô lại rất thông minh.

Nếu thật sự chú tâm, cô chỉ cần nghe qua đã có thể hiểu bài.

Ấy vậy mà bản tính lười thì vẫn trội hơn.

*Tiếp tục trải qua 3 năm*
Năm 15 tuổi, An Nhi bây giờ đã là thiếu nữ rồi.

Hôm nay, vừa đi học về cô đã ôm chặt lấy bụng mình nhăn nhó.

Nằm xuống sofa, cô hít sâu nhưng cảm giác đau này thật khó chịu.

Nó quặn lên từng hồi một ở bụng dưới khiến cô không có cách nào thuyên giảm được cơn đau.

– Ưm…!híc…!
Cô thiếp đi trên sofa, tư thế vẫn một mực ôm chặt lấy bụng mình.

Hàn Võ Ngôn vừa vào đến nhà liền nhíu mày gọi quản gia Khương
– Sao tiểu thư lại nằm ở đây?
– Ban nãy tôi có gọi nhưng tiểu thư bảo để yên cho tiểu thư ngủ.

Hàn Võ Ngôn thở dài vẫy tay cho quản gia lui đi.

Anh tiến lại lay lay người cô liền phát hiện một mãng máu đỏ ở sofa.


Đỡ cô ngồi dậy, Võ Ngôn để cô dựa vào người mình
– An Nhi, con sao vậy?
– Híc…!con đau bụng quá…!thật không muốn sống nữa…!đau quá…!
– Cái gì vậy chứ? Nói ngu xuẩn gì vậy?
Anh bế cô lên lầu cho vài người làm ra giải quyết chiếc ghế sofa.

Võ Ngôn bây giờ thật không biết nên làm gì, cuối cùng xuống bếp gặng hỏi vài người phụ nữ
– Mọi người có băng vệ sinh chứ?
– Dạ có, cậu chủ…!
– Đưa tôi, mau chóng ra ngoài mua thêm về cho tiểu thư.

Sẵn làm giúp tôi một túi nước ấm trườn bụng và một ly nước đường nâu.

Việc cô đang ở độ tuổi dậy thì dĩ nhiên anh biết, vì vậy mà cũng đã lên mạng tham khảo từ trước.

Trở lên phòng đưa băng cho cô rồi đẩy cô vào nhà vệ sinh.

An Nhi bước ra ngoài thấy anh đang ngồi ở sofa liền tiến lại ngồi cạnh anh.

Gục đầu lên vai Võ Ngôn, An Nhi thút thít
– Hóa ra có cái kỳ này lại đau khổ như vậy.

Con lý ra không nên ganh tỵ với lũ bạn…!
– Sao vậy?
– Ai mà biết chứ, chúng cứ hỏi nhau tới tháng chưa? Trong khi con thì mãi chẳng có gì, con nghĩ là sẽ rất tuyệt…!nhưng không…!đau chết con mất.

Võ Ngôn bật cười để cô dựa vào người mình.

Đến khi người làm mang đồ lên anh mới tách khỏi cô
– An Nhi, con uống nước này đi.

Đặt túi nước ấm lên bụng một chút sẽ đỡ đau.

– Chú Ngôn…!khi con ngủ…!chú đừng đi đâu đấy…!An Nhi đang rất đau…!
– Được, chú ở đây với con.

Cô uống xong ly nước liền nằm xuống nhắm mắt lại.

Võ Ngôn thở dài đặt túi nước ấm lên bụng cô.

Đắp chăn kỹ càng cho cô rồi mới an tâm ngồi xuống bên cạnh
– Ngốc như vậy…!thật tình…!
Đôi chân mày của cô vẫn nhíu chặt do cơn đau ở bụng.

Võ Ngôn đưa tay chạm vào bụng cô khẽ xoa nhẹ.

Đôi chân mày cô dần giản ra khiến anh thở phào.

Anh thật sự không muốn thấy đứa nhỏ này đau đớn mà..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.