Bạn đang đọc Tránh Xa Tôi Ra Một Chút! FULL – Chương 2: Trần An Nhi Đứa Nhỏ Có Mê Lực
Những ngày làm tang cho lão Trần cũng nhanh chóng kết thúc.
Võ Ngôn đứng trước bia mộ của ông, ánh mắt anh nhẹ tựa như một áng mây êm đềm.
– Tài xế Trần, ra đi thanh thản.
Tôi không trách ông, cũng không mong ông mang theo những phiền muộn xuống nơi chín suối.
Hãy ở nơi đó, bình yên vui vẻ và chăm sóc ba mẹ giúp tôi.
Không gian yên ắng, tĩnh lặng không chút hồi đáp.
Xung quanh không còn một ai cả, chỉ một mình anh đứng chôn chân ở đấy.
Anh thật không mong kết quả này sẽ xảy đến.
Ba mẹ anh đã mất, anh cũng không trông mong thêm một đám tang nào nữa.
Chỉ mong tài xế Trần có thể tiếp tục sống cuộc đời của mình.
Ấy vậy mà ông ấy vẫn rời đi, lại một lần nữa đau thương kéo đến.
– Hãy yên tâm, tôi sẽ chăm sóc con gái của ông.
Hãy an nghỉ nhé, tài xế Trần…ông vất vả rồi.1
Anh xoay lưng bước ra khỏi khu nghĩa trang.
Ngồi vào trong xe, anh hít một hơi sâu dựa ra sau ghế nhắm hờ mắt lại.
Tài xế như hiểu ý anh mà phóng xe về Hàn gia.
Chiếc xe dừng lại trong sân nhà rộng lớn, Hàn Võ Ngôn bước xuống trong một bộ quần áo đen từ đầu đến chân.
Anh bước vào trong nhà, mệt mỏi hạ người xuống sofa xoa xoa mi tâm.
Đôi chân mày không tự nhiên nhíu lại.
Ngã người ra sau ghế, anh nhắm mắt an yên không chút ưu phiền.
Dáng vẻ này, có ai nghĩ rằng đây chỉ là một thanh thiếu niên vừa chạm mốc 15 tuổi.
Khoảng 5 phút sau, Hàn Võ Ngôn từ từ mở mắt.
Khuôn miệng khô khốc khẽ hé mở gọi quản gia Khương.
– Quản gia, lấy giúp tôi cốc nước!
– Dạ vâng, thiếu gia đợi tôi một chút.
Hàn Võ Ngôn khẽ gật đầu tiếp tục nhắm mắt lại.
Quản gia Khương bước ra từ trong bếp, trên tay là một ly nước ấm.
Nhìn dáng vẻ này của anh, ông xót vô cùng.
Là quản gia của ngôi nhà này lâu như vậy, cũng là người chăm sóc anh từ nhỏ đến lớn.
Đây là lần đầu tiên ông thấy dáng vẻ này của anh, Võ Ngôn ngày thường hoạt bát, năng động chứ không trầm tư như bây giờ.
Những nỗi đau, những mất mát và những trách nhiệm cứ vậy tàn nhẫn đặt trên đôi vai của cậu nhóc tuổi thanh thiếu.
Đặt nhẹ ly nước lên bàn cho anh, quản gia Khương từ từ lên tiếng.
– Thiếu gia uống chút nước đi.
– Ừm.
– Tài xế Trần đã yên nghỉ, thiếu gia cũng không cần phải lo nghĩ quá nhiều.
– Tôi biết rồi, ông điều tra xong gia cảnh ông ấy chưa?
Hàn Võ Ngôn ngồi dậy uống chút nước, ngước đôi mắt sâu lên nhìn vị quản gia.
Đôi mắt chất chứa nhiều sự mỏi mệt, quầng mắt đã thâm đi không ít.
Ông quản gia thở dài nhìn anh.
– Cậu ta có vợ và con nhưng vợ cậu ta sau khi sinh xong đã bỏ đi, chỉ để lại một đứa con gái.
Số phận cậu ta cũng thật sự rất đáng thương.
– Đứa bé đó ở đâu?
– Dạ cậu ta mỗi lần đi làm đều gửi con gái bên nhà hàng xóm.
Nghe nói là một tháng sẽ trả 3 triệu cho người đó.
Hàn Võ Ngôn gật đầu hiểu ý, uống thêm một chút nước lại hạ người ra sau ghế vì mệt.
Giọng anh không cao, không thấp, đều đều vang lên.
– Ừm, mang đứa bé đó về đây và trả người phụ nữ kia 10 triệu.
Nhớ cảm ơn bà ta đã chăm sóc con bé mấy ngày qua.
– Dạ vâng thưa thiếu gia.
– Cứ vậy đi, tôi lên phòng đây.
– Thiếu gia, tôi biết người đang rất áp lực.
Những ngày qua, thiếu gia đã vất vả nhiều rồi.
Tôi chỉ mong thiếu gia chú ý đến sức khỏe của bản thân một chút.
– Tôi tự biết bản thân khỏe hay không, cảm ơn ông đã quan tâm.
Hàn Võ Ngôn cứ vậy bước lên lầu, anh nghĩ bây giờ anh cần được nghỉ ngơi.
Quản gia nói phải, anh cần chú ý đến sức khỏe của bản thân nhiều hơn.
Có sức khỏe thì anh mới có thể thay cha gánh vác mọi thứ.
Chọn cho mình bộ đồ thoải mái, anh tiến vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Trở ra ngoài, anh dựa người vào khung cửa sổ.
Tầm mắt trở nên xa xăm hướng về bầu trời cao xanh.
– Hãy an nghỉ, mọi người vất vả rồi…!để phần đời còn lại giao cho con gánh vác.
Quay lại với chiếc giường của mình, đã quá lâu anh chưa tận hưởng sự êm ấm của nó.
Hạ người xuống, anh khẽ nhắm mắt lại.
Có vẻ như sự mệt mỏi nhiều ngày qua đã nhanh chóng kéo anh vào cơn mộng mị.
Cả chiều hôm ấy, anh chỉ chìm vào giấc ngủ sâu.
Đứa trẻ này đã phải gánh vác quá nhiều thứ.
Chỉ mong rằng sau này, những bình yên và hạnh phúc sẽ tới với anh.
Đồng hồ điểm 6 giờ, Hàn Võ Ngôn từ từ mở mắt nhìn xung quanh.
Đã rất lâu rồi, anh mới có thể ngủ một giấc ngon như vậy.
Anh ngồi dậy khẽ vỗ vỗ vài cái lên đầu lấy lại sự tỉnh táo.
Bước xuống giường, vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân, Hàn Võ Ngôn rửa mặt liên tục hất nước lên khuôn mặt mệt mỏi.
Nhìn bản thân trong gương anh nhớ tới lời ba mình dặn.
– Con hứa sẽ thật bình an và hạnh phúc theo lời ba mẹ.
Trở xuống nhà, Hàn Võ Ngôn bước ra ngoài phòng khách.
Đôi chân mày khẽ nhíu lại nhìn về khung gỗ nhỏ đặt ngay giữa phòng.
Trong đấy là một đứa bé mủm mỉm, trắng trẻo đang toe toét miệng cười, đưa đôi mắt tròn xoe về phía anh.
Hàn Võ Ngôn nhìn lại đứa bé bằng đôi mắt ấm áp.
– Là con của tài xế Trần sao?
Quản gia Khương bước ra, trên tay là một bình sữa lớn.
Vừa nhìn đứa bé ông vừa cười.
– Dạ vâng, bé con đáng yêu đúng không thiếu gia?
Hàn Võ Ngôn đưa mắt nhìn đứa trẻ.
Cô bé vậy mà một chút cũng không sợ anh, thản nhiên giương đôi mắt to tròn lên nhìn.
Khuôn miệng nhỏ nhắn liên tục ê a một cách đáng yêu.
Hàn Võ Ngôn bị sự ngọt ngào này xâm chiếm, anh cúi xuống bế bé con đặt vào lòng mình.
– Bé con này đáng yêu thật.
Quản gia Khương, con bé tên gì vậy?
– Dạ là Trần An Nhi.
– Trần An Nhi sao? Cái tên rất hay.
Hàn Võ Ngôn đưa tay nhận lấy bình sữa từ tay quản gia Khương.
Bế An Nhi lại sofa, anh thích thú đặt bé lên đùi mình đưa bình sữa tới trước miệng nhỏ.
– Há miệng, chú đút sữa cho con.
– Aaa…!aaa…!sữa…!
An Nhi há miệng ngoan ngoãn mút chùn chụt bình sữa.
Võ Ngôn rất thích có em nhưng vì bà Hàn sinh khó nên từ lâu anh đã không còn đòi hỏi.
Hôm nay, lại có một tiểu thiên thần tới bên anh, quả thật đã vui vẻ hơn rất nhiều.
Quản gia Khương thấy tâm trạng anh tốt như vậy cũng nhẹ lòng thở phào.
Từ ngày ông bà chủ mất, đây có lẽ là lần đầu tiên anh cười.
Nhìn đứa nhỏ trên tay anh, quản gia Khương lại một lần nữa an lòng.
Tài xế Trần cũng rất thân thiết với ông.
Khi ông ấy mất rồi, Quản gia Khương cũng vô cùng thương xót.
Biết tin tài xế Trần có con bên ngoài lại càng xót xa hơn, bên cạnh đó là những nỗi lo lắng bộn bề.
Ông sợ rằng đứa bé sẽ không ai nuôi nấng, sợ rằng sẽ lại bơ vơ một mình trên cõi đời này.
Nhưng bây giờ, ông có thể nhẹ lòng và trút bớt gánh nặng rồi.
Thiếu gia nhà này thật ít khi thích biểu hiện tình cảm ra ngoài với một ai đó.
Nếu không phải khuôn mặt lạnh tanh thì cũng là khuôn mặt tức giận.
Ngoài trừ ba mẹ mình thì Hàn Võ Ngôn đối với những người xung quanh như một tảng băng, không tình cảm, không thương xót, lạnh nhạt và vô tâm.
Ấy vậy nhưng sâu trong cái tâm, Võ Ngôn chính là một người vô cùng ấm áp và lương thiện.
Trái tim của anh vẫn ấm nóng và ngọt ngào, đầy tình thương.Quản gia Khương gạt đi hai hàng nước mắt khi nghĩ về anh.
Ông khẽ cười ngước mắt lên hạnh phúc.
– Thiếu gia, chúng ta sẽ nuôi đứa bé này sao?.
Ngôn Tình Sủng
– Không, là tôi nuôi nó!
– Ha…!dạ vâng…!tôi vào trong lấy cháo cho bé.
Quản gia Khương quay lại vào trong bếp.
Anh thích thú đưa tay ngắt nhẹ chiếc má bánh bao của An Nhi.
Cô bé vừa nhìn anh đã ê ê a a đủ kiểu, hớn hở đến mức đứng trên đùi anh nhún nhún vài cái, cánh tay mủm mỉm ngắn củn choàng qua cổ anh.
– Ăn ăn ăn.
Bốn chiếc răng nhỏ va chạm vào nhau tạo ra tiếng cạch cạch.
Hàn Võ Ngôn cười híp cả mắt ôm lấy An Nhi vào lòng dỗ dành.
– Sao cơ? Con muốn ăn sao?
Bé con gật đầu khiến anh bật cười thả nhóc xuống sàn nhà.
Cô nhóc vừa bằng đến đầu gối anh nhưng lại lanh lợi như một tiểu thỏ yêu tinh.
Đôi chân ngắn lon ton chạy vào bếp ôm lấy chân ông quản gia.
– Ăn…!ăn.
– Đúng là tiểu quỷ tham ăn mà.
Hàn Võ Ngôn bước vào trong bế bé tiến lại bàn ăn.
Đặt cô nhóc ham chơi ngồi lên đùi mình.
Anh tận tình đút từng muỗng cháo cho cô.
Hào hứng nhìn qua quản gia Khương.
– Xem ra tôi được làm cha sớm rồi.1
– Nhưng mà bé con này thật sự rất đáng yêu đó thiếu gia.
– Con bé đã chịu nhiều uất ức rồi, cuộc sống sau này sẽ do tôi bảo đảm.
Vừa nói anh vừa hôn nhẹ lên má bé.
An Nhi chun môi lên lắc đầu ra ý không thích.
Hành động đáng yêu này khiến cả anh và quản gia Khương đều phải bật cười.
Hàn Võ Ngôn sau khi cho An Nhi ăn xong lại muốn ôm cục bông này đi ngủ.
– Tối nay, con bé sẽ ngủ cùng tôi.1
– Sao ạ?
– Làm sao? Không được sao? Đứa bé nhỏ như này sao có thể ngủ một mình mà ông phải sao với trăng.
– Dạ vâng…!tại tôi tính để cô bé ngủ với tôi.
– Không cần ông lo mấy việc này.
Từ nay về sau, gọi An Nhi là tiểu thư!
– Dạ vâng.
An Nhi trong lòng anh chun mỏ, nhăn mặt lại khi thấy anh cứ lạnh nhạt với ông quản gia của cô.
Bàn tay cô mủm mỉm đập đập vào ngực anh.
Hàn Võ Ngôn hiểu ý liền giãn cơ mặt ra vui vẻ với cô bé.
Đạt được mục đích, An Nhi lại cười toe toét miệng khoe bốn chiếc răng cửa đáng yêu.
– Ăn…!ăn…!
– Thật là, con là heo sao?
– Á…!aaa.
– Ôi trời, còn cả hung dữ nữa!
Tiếng cười đùa của cậu chủ mặt lạnh cứ vậy vang lên.
Đứa nhóc An Nhi này cũng thật rất có mê lực.
Vừa xuất hiện đã khiến Hàn Võ Ngôn quên đi mọi ký ức đau buồn.
Một Trần An Nhi nhỏ bé, ngoan ngoãn và đáng yêu liệu có thuộc về một Hàn Võ Ngôn băng lãnh nhưng lại ấm áp?.