Đọc truyện Tranh Thiên Hạ – Chương 10: Bao nhiêu binh mã bao nhiêu đau
Lúc này trời đã sang đông, thời tiết giá rét lạnh lẽo, gió lạnh xuyên thấu xương cốt, ai cũng trốn trong nhà, ngồi bên chậu lửa hoặc ôm ấp chăn bông ấm áp.
Trước thành Giám, trên đường đi qua thành Cộng vẫn còn rất nhiều bách tính xuôi về phương nam. Chẳng phải họ không muốn ở trong nhà mà bởi vì nhà của họ đã bị ngọn lửa chiến tranh tàn phá, để bảo vệ tính mạng, họ chỉ còn cách đem theo gia sản nghèo nàn, đem theo con cái chạy trốn, chạy đến nơi mà họ cho rằng có thể sống bình yên.
Dọc theo đường đi, từng đoàn người lũ lượt di cư về phương nam, gió lạnh thổi vùn vụt trên đầu, bọn họ chỉ mang giày rơm hoặc đi chân trần, dấu chân dẫm nát lớp băng mỏng trên mặt đất. Trong đám đông, tiếng trẻ con khóc vì đói lạnh vang vọng khắp nơi, những bước chân vẫn loạng choạng đi về phía trước. Thỉnh thoảng họ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cầu mong ánh bình minh sẽ xuất hiện để sưởi ấm bầu không khí lạnh giá, vì họ biết nếu không chết do tên bay đạn lạc, chắc chắn họ cũng sẽ chết đói, chết rét trên đường.
Ở phía cuối con đường, như đã đến tận cùng của trời đất bỗng có một bóng dáng đi tới, dân chúng chạy nạn không khỏi dừng bước, tưởng rằng sứ giả câu hồn từ địa ngục hoặc là thần tiên giáng thế đến rước họ.
Bóng áo trắng không nhiễm bụi trần từ từ đến gần…đến gần tầm mắt của họ, mọi người thoáng suy nghĩ: đây phải chăng là thần tiên đến giải thoát cho chúng sinh?
Mặc dù khí trời hôm nay âm u lạnh lẽo nhưng bản thân người này lại tỏa hào quang ấm áp, trong phút chốc đã thắp sáng ánh mắt của mọi người. Khuôn mặt ôn nhu như ngọc, không chút tỳ vết của chàng lặng lẽ mỉm cười, tựa như xoa dịu nỗi mệt mỏi, sợ hãi trong lòng họ. Đôi mắt chàng thâm trầm như biển sâu không chút gợn sóng chất chứa nỗi buồn thương xót, làm họ cảm giác như được khoác thêm một lớp áo ấm trong suốt, xua tan sự giá lạnh đau khổ quanh người.
Giờ khắc này tất cả dân thường đều không cảm thấy đói nữa, trong lòng cũng không còn cảm giác kinh hoàng, chỉ có sự an tĩnh, trong đôi mắt người này, cho dù là lên thiên đường hay xuống địa ngục cũng đều là hạnh phúc.
Người áo trắng nhìn đám người phía trước quần áo rách tả tơi, mặt mũi tím tái, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống, mà ngã xuống rồi thì không thể đứng dậy được nữa.
Chàng lấy gói đồ trên vai, đưa nó cho một gã vạm vỡ trong đám đông có đôi mắt hiền lành, chất phác.
Gã vạm vỡ nhận lấy gói đồ, hơi do dự muốn mở ra.
“Trong này là vài cái bánh nướng, mọi người ăn đi để chống lạnh.”
Thanh âm của người áo trắng phảng phất như tiếng đọc kinh Phạn từ trong chùa truyền đến, nhàn nhạt nhẹ nhàng vang vọng trong không trung, phảng phất như tiếng Đức Phật bi ai thương xót cõi hồng trần.
Gã vạm vỡ mở chiếc bọc ra, bên trong là túi bánh nướng to tròn vẫn còn nóng hổi.
“Tạ ơn thần tiên công tử! Tạ ơn thần tiên công tử!”. Gã bỗng quỳ xuống đất bái lạy chàng, nước mắt ngập tràn trong đôi mắt hiền lành chất phác.
Những chiếc bánh nướng này đối với một số người có lẽ chẳng đáng giá gì, thế nhưng đối với họ thì như vật cứu mạng! Người này quả nhiên là thần tiên trên trời đến cứu rỗi bọn họ! Chỉ có thần tiên mới có khí chất thanh cao, chỉ có thần tiên mới mang sự từ bi không dính bụi trần như thế,.
“Không cần như vậy.”. Công tử áo trắng đỡ gã dậy, không chê người gã dơ bẩn bụi bặm, nhẹ nhàng cười thân thiện: “Ta không phải là thần tiên, ta chỉ là Ngọc Vô Duyên.”.
“Ngọc Vô Duyên?”. Gã vạm vỡ mở to hai mắt: “Ngọc công tử?! Ngài…ngài là Ngọc công tử?”
Vị này là thiên hạ đệ nhất công tử – Ngọc Vô Duyên sao? Chính là Ngọc công tử mang trái tim thương yêu thiên hạ sao?
“Giúp ta phát bánh cho mọi người nhé.”. Ngọc Vô Duyên vỗ vai gã: “Nhìn xem, những đứa bé kia đã đói đến phát khóc rồi.”
“Vâng.”. Gã vạm vỡ xoay người cầm túi bánh nướng trong tay chia cho tất cả mọi người, lớn tiếng kêu: “Đây là bánh của Ngọc công tử cho chúng ta, Ngọc công tử đến cứu chúng ta đấy.”
“Đa tạ Ngọc công tử!”
“Đa tạ Ngọc công tử…”
Những người chạy nạn đều quay đầu cảm kích nhìn Ngọc Vô Duyên, trong lòng họ ẩn chứa lòng biết ơn chân thành nhất. Có người đàn bà cầm chiếc bánh nướng nóng hổi trong tay, dù vừa lạnh vừa đói nhưng cũng không vội nhét vào miệng mà tách đôi ra, đưa một miếng cho đứa trẻ trong lòng mình, sau đó đưa cho lão già bên cạnh, còn lão già cũng chỉ xé một góc rồi lại đưa nó về cho người đàn bà kia.
Ngọc Vô Duyên ở bên cạnh chỉ lặng lẽ nhìn, thần sắc phảng phất nỗi bi ai thương xót, chàng khẽ thở dài rồi xoay người cất bước.
“Ngọc công tử…”
Người đàn ông vạm vỡ phân phát xong bánh nướng, quay đầu tìm Ngọc Vô Duyên nhưng chẳng thấy đâu, mà chỗ chàng vừa đứng bỗng lấp lánh kim quang, gã đi đến đó thì thấy bốn tờ kim diệp chói mắt nằm trên mặt đất.
“Cái này…”, Gã nhặt lên rồi đuổi theo, miệng hô to: “Ngọc công tử, chờ một chút! Ngọc công tử, ngài làm rơi này!”
Ngọc Vô Duyên vốn đã đi xa nghe được tiếng hô phía sau đành dừng bước, quay đầu lại, thấy gã vạm vỡ kia đuổi theo trối chết, có điều gã chạy không nhanh lắm, có lẽ do đã sức cùng lực kiệt.
“Ngọc… Ngọc công tử… ngài… rơi… đồ!”. Gã vạm vỡ thở hổn hển chạy đến trước mặt chàng, một tay đưa kim diệp cho chàng, tay còn lại chống trên đùi, chạy quá sức khiến gã chóng mặt choáng váng, đằng trước biến thành màu đen, tứ chi rệu rã.
Ngọc Vô Duyên đưa tay ra vuốt ve lưng gã vạm vỡ, thật kỳ lạ, gã bỗng cảm thấy thân thể rất thư thái, hơi thở dịu lại, đầu cũng không còn nặng, dường như có sự ấm áp bao bọc quanh thân.
“Ngọc công tử, cái này của ngài.”. Gã đưa kim diệp trong tay cho chàng.
Ngọc Vô Duyên lắc đầu: “Thứ này không cần trả lại cho ta, ta cố ý để lại cho các người.”
“Nhưng… Nhưng mà…”. Gã vạm vỡ lại cảm thấy thứ này quá mức lớn lao.
“Cứ nhận đi..” Ngọc Vô Duyên khép nắm tay của gã lại: “Các người muốn đến nước Hoàng sao? Nhiều người như vậy, số tiền này chỉ có thể đủ cho các người ăn một cái bánh nướng mỗi ngày.”
“Đa tạ Ngọc công tử!”. Gã nhận lấy, quỳ xuống đất cảm tạ.
Gã chỉ là nông dân, chưa từng đọc sách, cũng không biết phải biểu đạt lòng cảm kích với người đã cứu mạng cả thôn gã như thế nào, chỉ có thể dùng lễ tiết cao nhất mà gã biết để biểu thị lòng biết ơn.
Ngọc Vô Duyên dang tay ra, không để cho gã quỳ xuống: “Ngươi trở về đi, dẫn những người trong thôn đến nước Hoàng, nơi đó sẽ tốt hơn.”
“Vâng.”. Gã vạm vỡ dùng bao nhiêu sức lực cũng thể không quỳ xuống được, đành phải đứng dậy ngẩng đầu nhìn ân nhân: “Công tử muốn đi về phía Bắc sao? Chỗ đó rất nguy hiểm!”
“Ừ.” Ngọc Vô Duyên gật đầu, nhìn về phía trước: “Đó là nơi hai nước Bạch – Nam đang giao chiến, đã có rất nhiều người chết rồi.”
“Đúng vậy, công tử đừng nên đi.”. Gã nông dân khuyên nhủ.
“Ta muốn đi.”. Thanh âm Ngọc Vô Duyên vẫn nhàn nhạt, mờ mịt như gió.
“Công tử có chuyện gì sao? Nếu không…”. Gã vạm vỡ muốn nói rằng nếu có thể thì y sẽ thay chàng đi, gã chỉ không muốn vị thần tiên này đọa vào địa ngục nhân gian.
Ngọc Vô Duyên cười lắc đầu: “Ngươi mau trở về đi.” Nói xong liền xoay người rời khỏi.
“Công tử phải cẩn thận! Phải cẩn thận!”. Gã ở phía sau kêu chàng.
Ngọc Vô Duyên cũng không quay đầu lại, phất tay áo đi mất.
Gã nông dân nhìn đống kim diệp trong tay rồi lại đưa mắt theo nhìn bóng lưng của người còn quý hơn cả vàng kia, gã nhắm mắt chắp tay cầu khẩn ông trời, cầu cho ân nhân của gã bình an, sống lâu trăm tuổi. Có điều lời khẩn cầu này ông trời có nghe thấy chăng? Nghe thấy rồi có thể thực hiện chăng?
*********************************
Thành Ô nước Bạch cách thành Giám nước Nam khoảng mười dặm bởi một cánh đồng hoang vu không người ở, hiện tại nơi này đã có mấy vạn đại quân Nam Quốc đang chiếm đóng, vô số tiếng người ồn ào, tiếng ngựa hí vang rền.
Quân tiên phong của Nam Quốc từ tháng mười đã bắt đầu công kích thành Ô, hai quân giao chiến nhiều lần đều bất phân thắng bại, mà kết quả là cả thành Ô và thành Giám đều hóa thành phế tích. Đại tướng quân Thác Bạt Hoằng dẫn theo đại quân tiếp viện nên lực lượng Nam Quốc đã nhiều hơn đôi chút so với Bạch Quốc, quân Bạch rút khỏi thành Giám, quân Nam tiến lên uy hiếp thành Ô.
Trống trận dồn dập, vạn quân thét gào, đao thương chạm nhau, cờ xí rợp trời, đại quân Nam Quốc phát động tiến công, ba mặt dồn ép thành Ô, muốn một trận phá tan thành.
Cung tiễn lên dây, trường thương bóng loáng, mũi đao sắc nhọn, quân Bạch cố thủ trong thành Ô, một trận này quyết định sinh tử tồn vong, miễn là có thể cố thủ được cho đến sáng mai khi viện quân tới, lúc đó sẽ không sợ quân Nam tiến công nữa.
“Rầm rầm! Rầm rầm!” Đại quân nước Nam nhất loạt nổi dậy.
“Vù vù! Vù vù!”. Quân Bạch bắn tên như mưa!
Một trăm trượng… tám mươi trượng… năm mươi trượng… đại quân nước Nam không ngừng tiến lên, càng lúc càng gần thành Ô.
Đại tướng quân Thác Bạt Hoằng ngồi trên chiến mã nheo mắt nhìn về tòa thành đơn độc, quân nước Nam đã bao vây ba mặt, chỉ cần gã ra lệnh một tiếng, thành Ô sẽ hóa thành tro bụi!
Phía trên thành Ô đã bị phá hủy, tướng quân thủ thành là Mạc Thanh Viễn đang nhìn quân Nam dần tiến đến gần, dù bây giờ đang là mùa đông nhưng trán lão vẫn lấm tấm mồ hôi, tay trái cầm kiếm, tay phải nắm cờ, chỉ đợi quân Nam tiến công sẽ phát động bắn tên.
Thác Bạt Hoằng giơ cờ lệnh lên!
Mạc Thanh Viễn cũng giơ cờ lệnh lên!
“Xe chạy rầm rầm, ngựa hí vang,
Người đi cung nỏ đeo sau lưng.
Cha mẹ vợ con chạy theo tiễn,
Bụi mù che lấp cầu Hàm Dương.
Níu áo, dậm chân lăn xuống khóc,
Tiếng khóc vọng lên tận chín tầng.
Khách qua đường hỏi kẻ viễn chinh,
Đáp: “Hết dự trận lại trưng binh,
Mười lăm lên bắc: Hoàng Hà giữ,
Bốn mươi mạn tây: việc nông canh!
Khi đi xã trưởng còn cho mũ,
Khi về đầu bạc, lính biên đình.
Biên thuỳ một bể tràn máu đỏ,
Vũ hoàng ý muốn đất thêm nữa.
Há chẳng nghe:
Sơn Đông nhà Hán hai trăm châu,
Ngàn làng, vạn xóm, đầy gai cỏ.
Dù sức đàn bà vác cày nổi,
Nhưng lúa kia mọc không hàng lối.
Huống quân đất Tần chiến đấu hăng,
Xua ra trận hệt gà chó đói!
Ngài tuy có thăm hỏi,
Kẻ này đâu dám nói.
Vả như vụ đông này,
Lính Quan Tây vẫn đợi.
Trên huyện đòi nộp tô,
Tô thuế lo sao nổi.
Vô phúc mới sinh trai,
Gặp may sinh con gái.
Sinh gái còn mong gả chồng gần,
Sinh trai cỏ rác vùi tấm thân.
Kìa chẳng thấy: ở miền Thanh Hải,
Ai người từng lượm đống xương tàn.
Quỉ mới than van, quỉ cũ khóc,
Dưới mưa rên rỉ, giọng oán than!” [1]
[1]Xa lân lân, Mã tiêu tiêu, Hành nhân cung tiễn các tại yêu. Gia nương thê tử tẩu tương tống, Trần ai bất kiến Hàm Dương kiều. Khiên y đốn túc lan đạo khốc, Khốc thanh trực thướng can vân tiêu. Đạo bàng quá giả vấn hành nhân, Hành nhân đãn vân: điểm hành tần. Hoặc tòng thập ngũ bắc phòng Hà, Tiện chí tứ thập tây doanh điền. Khứ thời lý chính dữ khoả đầu, Quy lai đầu bạch hoàn thú biên. Biên đình lưu huyết thành hải thuỷ, Vũ Hoàng khai biên ý vị dĩ. Quân bất văn: Hán gia Sơn Đông nhị bách châu, Thiên thôn vạn lạc sinh kinh kỷ? Túng hữu kiện phụ bả sừ lê, Hoà sinh lũng mẫu vô đông tê. Huống phục Tần binh nại khổ chiến, Bị khu bất dị khuyển dữ kê! Trưởng giả tuy hữu vấn, Dịch phu cảm thân hận! Thả như kim niên đông, Vị hưu Quan Tây tốt. Huyện quan cấp sách tô, Tô thuế tòng hà xuất? Tín tri sinh nam ác, Phản thị sinh nữ hảo. Sinh nữ do đắc giá tị lân, Sinh nam mai một tuỳ bách thảo. Quân bất kiến Thanh Hải đầu, Cổ lai bạch cốt vô nhân thu? Tân quỷ phiền oan, cựu quỷ khốc, Thiên âm vũ thấp, thanh thu thu – Binh xa hành, Đỗ Phủ
Ngay tại thời khắc hai quân hết sức căng thẳng, bỗng có giọng ca bi thương ủ dột vang vọng giữa cánh đồng hoang thành Ô.
Thác Bạt Hoằng, Mạc Thanh Viễn quên mất giương cờ, cung thủ ngừng kéo dây, đao thương buông xuống, tất cả mọi người trầm mê trong tiếng ca bi ai thê lương, nhớ tới cha mẹ vợ con, lòng không khỏi dâng lên sự buồn bã.
“Kẻ nào?”
Thác Bạt Hoằng tụ khí đan điền, giương giọng quát to, âm thanh truyền đi rất xa khiến màng nhĩ của đại quân Nam chấn động, kể cả quân Bạch ở thành Ô cũng mơ hồ nghe thấy lời hắn.
“Tại hạ là Ngọc Vô Duyên.”
Giọng nói chàng cất lên nhu hòa nhẹ hơn cả gió, ẩn hiện hơn cả mây, phảng phất như người đang ở trước mắt, mấy vạn đại quân Bạch – Nam chăm chú nghe không sót từ nào.
“Ngọc công tử?”
Vạn quân ồ lên, thì ra là Ngọc công tử ư? Mọi người không khỏi ngẩng cổ mong chờ, vị thiên hạ đệ nhất công tử lòng mang cả chúng sinh đang ở đây sao?
“Ngọc công tử?”. Thác Bạt Hoằng lớn tiếng kêu.
“Ngọc công tử ở đâu?”. Mạc Thanh Viễn cũng la lên.
“Là Vô Duyên, Vô Duyên ở đây.” Giọng nói ôn hòa kia đáp lời, một bóng trắng phiêu diêu bay xuống gò đất mà hai quân đang giằng co, tay áo tung bay như muốn cuốn theo chiều gió.
Thác Bạt Hoằng phóng ngựa về phía trước, Mạc Thanh Viễn cũng nhảy lên đỉnh thành, không quan tâm đến chuyện khi mình xuất hiện có thể sẽ bị quân địch tập kích.
“Ngọc công tử!”. Thác Bạt Hoằng ngồi trên lưng ngựa ôm quyền thi lễ.
“Ngọc công tử!”. Mạc Thanh Viễn cũng đứng trên đỉnh thành chắp tay bái chào.
“Thác Bạt tướng quân, Mạc tướng quân.”. Ngọc Vô Duyên cúi người đáp lễ: “Hai nước Bạch, Nam đều là thần tử của hoàng đế bệ hạ, vốn hòa thuận với nhau, không biết vì sao hai vị tướng quân lại khai chiến?”
“Ngọc công tử, hai nước Bạch, Nam đều là thần tử của bệ hạ, theo lý phải tuân theo bệ hạ. Bệ hạ từng chiếu cáo toàn quốc, nếu ai tìm thấy Huyền Tôn Lệnh phải đưa về Đế đô, thế nhưng Bạch Vương tìm thấy lệnh lại cất giấu riêng, đây há chẳng phải là kháng chỉ của Đế sao? Thế nên Vương phái ta tấn công nước Bạch mang Huyền Tôn Lệnh về Đế đô!”. Thác Bạt Hoằng cất giọng nói.
“Ngọc công tử minh giám, tuy có lời đồn Huyền Tôn Lệnh xuất hiện ở nước Bạch nhưng nó không nằm trong tay Vương của ta, sao có thể trả về Đế đô? Chuyện này rõ ràng là Nam Vương kiếm cớ tấn công Bạch Quốc!”. Mạc Thanh Viễn cũng lớn tiếng đáp.
“Hai vị tướng quân, các binh sĩ của hai nước Bạch, Nam, mọi người có tin tưởng Vô Duyên hay không?”. Ngọc Vô Duyên chỉ cười nhạt, giương giọng hỏi, không cần biết ai đúng ai sai.
“Tin!”.
Hai vị tướng quân còn chưa kịp trả lời, tất cả binh sĩ đã đồng thanh đáp lại, tức khắc âm thanh vang vọng khắp cánh đồng hoang.
“Huyền Tôn Lệnh không ở Bạch Quốc, nó đang ở Hoàng Quốc.”. Thanh âm Ngọc Vô Duyên truyền xa ngàn dặm, phảng phất như đá từ trên trời rơi xuống, làm động tầng tầng lớp lớp sóng.
“Cái gì? Huyền Tôn Lệnh ở Hoàng Quốc?”.
“Trận chiến này chẳng phải vô nghĩa rồi sao?”.
“Nhiều người chết oan như vậy!”
…
Lập tức không chỉ có Thác Bạt Hoằng, Mạc Thanh Viễn khiếp sợ mà mấy vạn binh sĩ Bạch, Nam cũng không khỏi kinh ngạc. Chẳng ai ngờ Nam Quốc vô cớ xuất binh, bọn họ chiến đấu đầu rơi máu chảy vì Huyền Tôn Lệnh – một cái lệnh căn bản không có ở Bạch Quốc.
“Hai vị tướng quân, nếu Huyền Tôn Lệnh không có ở đây, vậy thì dừng chiến thôi. Cần gì phải để ‘Tiếng khóc than vang đến tận trời cao’, ‘máu biên thùy chảy thành sông suối’, càng không nên để ‘xương trắng chồng chất không ai thu dọn’! Ta nghĩ binh sĩ Bạch, Nam cũng chẳng muốn đánh tiếp đâu!”. Thanh âm nhu hòa của Ngọc Vô Duyên lấn át tiếng xôn xao huyên náo, nhẹ nhàng vang bên tai mỗi người.
Khoảnh khắc ấy cánh đồng hoang chìm vào yên tĩnh, ngoại trừ vài tiếng ngựa hí vang thì toàn bộ thiên địa trở nên tĩnh lặng, tựa như thiên quân vạn mã không còn tồn tại.
“Thác Bạt tướng quân, nếu như Nam Vương muốn tận trung với hoàng đế bệ hạ thì mời ngài ấy đi nước Hoàng lấy Huyền Tôn Lệnh đi.”. Ngọc Vô Duyên nhìn sang Thác Bạt Hoằng nói.
Dưới ánh mắt sáng ngời tựa như có thể nhìn thấu mọi thứ trên thế gian của Ngọc Vô Duyên, Thác Bạt Hoằng không thể thốt ra câu nào. Chỉ vì gã thừa biết Huyền Tôn Lệnh vốn là cái cớ để tấn công Bạch Quốc, một cái cớ lừa gạt nhân dân binh lính hai nước Bạch – Nam. Nhưng cái cớ này bây giờ lại bị Ngọc Vô Duyên vạch trần, làm hắn mất lý do đánh Bạch Quốc, mà hắn còn lâu mới dám tuyên bố sẽ đến Hoàng Quốc giành lệnh, đơn giản là vì, Hoàng Quốc đâu có dễ ăn đến thế!
“Vô Duyên đã hết lời, cáo từ.”. Ngọc Vô Duyên nhẹ nhàng bái chào hai vị tướng quân, cũng như chào toàn bộ binh sĩ, nhẹ nhàng thở dài, sau đó phiêu diêu lướt đi.
Tất cả trông theo bóng lưng của chàng, ai cũng muốn giữ lại nhưng chẳng thể nào mở miệng, chỉ có thểnhìn bóng áo trắng đơn độc ấy từ từ khuất xa, cuối cùng biến mất trong làn gió.
************************************************** *******************
“Ai nha! Thật là no quá đi! Đã lâu không được ăn một bữa ngon đến thế!”.
Trước cửa tửu lâu ‘Cửu Thành’ của thành Thái, Phong Tịch và Hàn Phác xoa bụng bước ra.
“Tỷ tỷ, còn bao nhiêu ngân diệp nữa? Có phải ăn xong bữa này thì phải đợi dăm bữa nửa tháng nữa mới được ăn tiếp không?”. Hàn Phác liếc túi tiền Phong Tịch dò hỏi.
“Ợ!” Phong Tịch no nê bao tử, phất tay đáp: “Yên tâm đi Phác Nhi, lần này tổng cộng thắng một trăm ngân diệp, đủ cho chúng ta dùng vài ba tháng.”
“Một lần mà tỷ thắng được nhiều ngân diệp vậy sao?”. Hàn Phác líu lưỡi nói, sau đó lập tức kéo ống tay áo Phong Tịch, lôi nàng đi: “Tỷ rành đánh bạc thế sao không thắng thêm nhiều tí nữa? Đi, chúng ta chơi thêm mấy ván nữa, ít nhất cũng phải kiếm được một hai năm tiền cơm nha!”
“Phác Nhi…” Phong Tịch gọi cậu.
“Sao ạ?”. Hàn Phác quay đầu lại.
“Khờ quá!”. Phong Tịch giơ tay hung hăng gõ đầu cậu một cái: “Cha đệ không lẽ không dạy đệ rằng làm người phải biết sống vừa đủ, vậy mới cảm thấy thoải mái, người tham lam ắt sẽ gặp tai họa! Hiểu chưa? Nên nhớ thấy đủ rồi thì tự thu tay!”
“Ái ối!”. Hàn Phác buông Phong Tịch ra, ôm đầu, nàng thật ác độc, cốc đầu cậu rất đau.
“Chỉ là…”. Tay Phong Tịch nâng cằm Hàn Phác, nhìn kỹ cậu: “Lão Hàn là người vô cùng tham lam, đệ được di truyền từ ông ấy thì cũng đúng thôi, nhưng mà…”
Tay lại duỗi ra vỗ lên đỉnh đầu Hàn Phác: “Sau này ta sẽ giáo dục đệ trở thành một người thanh liêm, một đại hiệp vì người nghèo được vạn dân tôn kính.”.
“Đừng có đập đầu đệ nữa!”. Hàn Phác bắt lấy tay Phong Tịch, cau mày nhìn nàng: “Đau lắm đó!”.
“Được rồi.”. Phong Tịch không đánh cậu nữa, lấy tay xoa xoa đầu: “Để bồi thường hai cái đánh này, ta đưa đệ đi mua quần áo mới, tiện thể mua thêm chiếc xe ngựa, trời lạnh thế này mà suốt ngày phơi gió dầm mưa, cô nương ta thật không chịu nổi nữa.”
Nghe những lời Phong Tịch nói, Hàn Phác buông lỏng tay nàng ra, ngước đầu nhìn Phong Tịch.
“Đi mua quần áo mới cho đệ nào.”. Phong Tịch dắt tay cậu, xoay người tìm cửa hàng quần áo.
“Phác Nhi, đệ thích y phục màu gì? Nói rõ trước, không cho đệ chọn mấy thứ tơ lụa đắt chết người đâu, chỉ chấp nhận loại quần áo có thể giữ ấm thôi. Ừm, về phần màu sắc, chi bằng mặc đồ trắng đi, được không? Nếu đã trở thành đệ đệ của ta, đương nhiên phải mặc màu trắng giống ta. Ta là Bạch Phong Tịch, tương lai đệ chính là Bạch Hàn Phác. Phác Nhi…”
Phong Tịch ríu rít hồi lâu lại thấy người bên cạnh mình không lên tiếng, hai gò má nàng nghiêng sang nhìn cậu. Nàng phát hiện ra Hàn Phác đang cúi đầu im lặng bước theo nàng, bàn tay run lên nhè nhẹ.
“Phác Nhi, sao đệ không nói gì hết?”. Phong Tịch dừng bước: “Muốn im im để chống đối ta không mua quần áo đẹp cho đệ hả? Ta cho đệ biết nhá, ta có thể…”
Phong Tịch bỗng ngừng lời, chỉ thấy Hàn Phác ngẩng đầu lên nhìn nàng, khuôn mặt khôi ngô của cậu tràn ngập nước mắt.
“Phác Nhi, đệ… làm sao thế? Lạnh quá phải không?”. Phong Tịch chà xát hai bàn tay đang run của cậu.
“Tỷ tỷ.” Hàn Phác nhào vào lòng Phong Tịch, ôm lấy nàng, nước mắt rơi xuống ngực nàng: “Tỷ tỷ… tỷ tỷ…. Đệ biết… đệ biết hết!”
Thân thể ấm áp của người đang ôm cậu nói cho cậu biết, Phong Tịch căn bản không thấy lạnh, bằng công lực cao thâm của nàng, dù có ở trong trời băng đất tuyết nàng vẫn có thể ấm áp như thường. Chỉ vì cậu, nên nàng mới muốn mua quần áo mới chống lạnh, muốn mua thêm xe ngựa tránh gió che mưa. Nếu không thì Phong Tịch sẽ không đi đánh bạc, mà đã đánh bạc giỏi vậy rồi cần gì nàng phải dãi nắng dầm mưa nữa. Cậu biết, khi thắng tiền những người kia, nàng chắc chắn không vui vẻ gì.
Tất cả là vì cậu… Kỳ thật nàng có thể không để ý đến cậu. Bọn họ tứ cố vô thân, thứ duy nhất gắn kết chính là phương thuốc. Nhưng phương thuốc này vừa quý giá lại vừa nguy hiểm, nếu lỡ có ai biết được phương thuốc đang ở trên người nàng, nhất định cả võ lâm sẽ truy đuổi nàng, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng. Thế nhưng nàng vẫn mang cậu đi cùng, không có nửa lời oán thán, đùa giỡn pha trò suốt trên đường đi.
“Phác Nhi, đệ là con trai mà lại nhạy cảm tỉ mỉ như vậy, mai sau không biết là tốt hay xấu.”. Lòng Phong Tịch chùng xuống, dỗ dành người trong lòng, lặng lẽ thở dài.
“Tỷ tỷ, sau này Phác Nhi cũng sẽ chăm sóc tỷ! Chăm sóc tỷ suốt cuộc đời!”. Hàn Phác nghiêm túc hứa hẹn, chả biết lời hứa của cậu nặng bao nhiêu!
“Phác Nhi, chúng ta đi mua quần áo trước đi.”. Phong Tịch giơ tay lau nước mắt trên mặt Hàn Phác: “Xem đệ kìa, là nam nhi mà một ngày khóc đến hai lần, xấu hổ chưa!”
Khuôn mặt Hàn Phác ửng đỏ, càng rúc vào lòng Phong Tịch, cậu thích được nàng ôm, vừa ấm lại vừa thơm. Vùi đầu trong cái ôm này, tựa hồ toàn bộ thiên địa đều thay đổi, an bình mà tĩnh lặng.
Rất nhiều năm sau có một Bạch Phong Long danh chấn võ lâm thích ngâm thơ múa kiếm, nhưng bây giờ chỉ là một đứa bé hay khóc, dễ đỏ mặt, thích làm nũng trong lòng tỷ tỷ.
“Đi thôi.”. Phong Tịch dắt tay cậu.
Hai người đi qua bốn con phố, rẽ vào một cái hẻm nhỏ hẻo lánh, đằng trước có một tiểu viện không người ở, cánh cửa sơn đỏ loang lổ, mạng nhện giăng kín mái hiên, trước cửa là một tượng thạch sư ngã trên đất, chỉ thấy bụi và lá vàng rơi xuống đầy người.
Phong Tịch đi tới, phất ống tay áo, dựng thạch sư lên, mũi chân điểm nhẹ, ôm Hàn Phác phi thân lên thạch sư, uyển chuyển như chim yến.
Hai người đứng trên thạch sư, phía sau họ là tường nứt ngói tàn, lá vàng phủ đầy đất, tựa như một bức tranh cổ ố vàng buồn chán, bỗng nhiên có thêm hai người, những tưởng mang lại sức sống cho bức tranh, thế nhưng họ lại dung hòa vào sự im lặng như từ thời viễn cổ này.
“Tỷ tỷ, không phải chúng ta đi mua quần áo ư? Sao lại chạy đến đây?”. Hàn Phác đợi một hồi không thấy Phong Tịch giải thích gì, đành phải lên tiếng hỏi.
“Chờ người.”. Phong Tịch dựa vào thạch sư, đôi chân dài rũ xuống lay động.
“Chờ ai cơ?”. Hàn Phác cũng bắt chước nàng ngồi xuống, đung đưa hai chân, nghiêng đầu nhìn nàng.
“Chờ kẻ nào đó không biết trời cao dất dày dám can đảm theo dõi ta.”. Phong Tịch hơi nheo mắt lại nhìn không trung: “Nếu hắn không xuất hiện, đừng trách ta không khách khí!”
Tiếng Phong Tịch vừa dứt, một bóng người trên không trung hạ xuống, cúi đầu quỳ cung kính trước nàng: “Ra mắt Phong nữ hiệp!”
“Ta không phải mẹ ngươi, cũng không phải quan phủ đại nhân, quỳ xuống làm gì?”.Phong Tịch liếc mắt nhìn người nọ, rảnh rỗi đáp: “Ta không thích quỳ trước ai, cũng không muốn ai quỳ trước ta.”
Người nọ đứng dậy ngẩng đầu nhìn Phong Tịch: “Phong nữ hiệp còn nhớ tại hạ không?”
Phong Tịch nhìn hắn, sau đó gật đầu. “Thì ra là huynh, mấy năm nay khỏe không?”
Đó là một hán tử khoảng ba mươi bốn, ba mươi lăm tuổi; thân hình cường tráng, mày rậm mắt to, vốn dĩ hết sức oai hùng, thế nhưng bên phải mặt lại có một vết sẹo rạch một đường từ mũi đến cằm, làm khuôn mặt kia thoạt nhìn xấu xí kinh khủng.
“Phong nữ hiệp còn nhớ tôi?”. Đại hán thấy Phong Tịch lại vẫn còn nhớ hắn, không khỏi mừng rỡ, khuôn mặt xấu xí hiện lên ý cười hân hoan.
“Trí nhớ ta cũng không kém lắm.”. Phong Tịch mỉm cười: “Sáu năm trước, tổng trại chủ của ba mươi tám trại Ô Vân – Nhan Cửu Thái, đường đường là nhân vật tiếng tăm giang hồ, sao lại không nhớ.”
“Tỷ tỷ, sáu năm trước không phải tỷ đã san bằng ba mươi tám trại Ô Vân rồi sao?”. Hàn Phác ở bên nghe thấy liền chen vào, cho rằng mình nắm sự tích giang hồ của Bạch Phong Hắc Tức rõ như lòng bàn tay.
“Bốp!”. Phong Tịch đập đầu Hàn Phác một cái: “Khi người lớn nói chuyện thì tiểu quỷ phải câm miệng!”
“Đệ không phải tiểu quỷ, mai mốt đệ sẽ lớn hơn cả tỷ tỷ!”. Hàn Phác ưỡn ngực.
Nhan Cửu Thái cười cười nhìn bọn họ, cũng không để ý đến lời Hàn Phác nói.
“Nhan trại chủ theo ta từ sòng bạc tới đây có việc gì không? Muốn báo thù chuyện sáu năm về trước à?”. Phong Tịch không đếm xỉa đến Hàn Phác, nhìn Nhan Cửu Thái.
“Phong nữ hiệp đừng hiểu lầm.”. Nhan Cửu Thái vội lắc đầu: “Cô nương vẫn như trước, vừa vào sòng bạc đã khiến người khác chú ý, Cửu Thái theo đến đây không phải để báo thù, chỉ muốn báo ân cứu mạng của cô nương sáu năm trước thôi!”
“Cửu Thái?”. Phong Tịch lẩm bẩm cái tên này, sau đó cười: “Hóa ra ‘Sòng bạc Cửu Thái’ kia là do huynh lập, thảo nào bị huynh phát hiện.”
“Đúng vậy, sáu năm trước tôi dẫn theo huynh đệ đến thành Thái an cư lập nghiệp. Chúng tôi vốn xuất thân cường đạo, không thể làm mấy chuyện văn minh, chỉ có thể mở sòng bạc, hiệu cầm đồ, quán ăn… Trong thành phàm chỗ nào có chữ Cửu và chữ Thái đều là của huynh đệ chúng tôi.”. Nhan Cửu Thái nói.
“Vậy cũng tốt, ít nhất cũng là đường đường chính chính kiếm sống.”. Phong Tịch cười: “Vết sẹo trên mặt huynh là do ta làm, mạng của huynh cũng là do ta giữ, bù qua sớt lại, không nói đến báo thù, cũng chẳng cần báo ân đâu.”
“Không!”. Nhan Cửu Thái lại lắc đầu nói: “Vết sẹo này là do tôi gieo gió gặt bão, nhưng ân cứu mạng nếu không báo, cả đời tôi sẽ khó yên tâm!”.
“Hả? Huynh muốn báo ân thế nào?”. Phong Tịch hỏi, ánh mắt chợt lóe lên.
Hàn Phác nhìn thấy không khỏi lo lắng giùm người tên Nhan Cửu Thái kia, chỉ sợ cái ân này báo không nổi thôi.
“Tại hạ nguyện làm tôi tớ bên cạnh nữ hiệp, cúc cung tận tụy.”. Nhan Cửu Thái quỳ một gối xuống đất.
“Hửm?”. Quang mang trong mắt Phong Tịch lóe lên, tay trái giơ cằm, đầu ngón tay nhịp nhàng gõ hai gò má: “Ta vốn đang nghĩ huynh sẽ tặng cho ta rất nhiều kim diệp, ngân diệp, châu báu…, huynh cũng biết rằng ta rất nghèo, ai ngờ chỉ có vậy thôi sao.”
Hàn Phác vừa nghe xong trong lòng thầm kêu “Quả nhiên”, Phong Tịch thích nhất là ức hiếp người khác, xem ra Nhan Cửu Thái mà không lỗ sạch gia tài là không tống được ôn thần này đi đâu.
“Ách?”. Nhan Cửu Thái ngẩn người nhưng lập tức phản ứng kịp, móc từ trong lòng ra một tấm lệnh bài màu bạc: “Nữ hiệp cứ dùng tấm lệnh này thì sẽ rút được vàng bạc ở bất kỳ cửa hàng nào của nhà Cửu Thái trong Nam Quốc!”
“Bất kỳ cửa hàng nào trong Nam Quốc?.” Phong Tịch hứng thú, bộ dáng tươi cười có chút ngọt ngào: “Xem ra vài năm nay huynh lăn lộn không tệ, toàn bộ nước Nam đều có cửa hàng của huynh.”
“Khá tốt.”. Nhan Cửu Thái cung kính đáp lời, trong giọng nói có chút phấn khởi và tự hào: “Nhờ công nữ hiệp giáo huấn, mấy năm nay huynh đệ chúng tôi đã có tám mươi hai của hàng tại Nam Quốc.”
“Ồ! Không tệ nha.”. Phong Tịch gật đầu: “Huynh định đem tất cả những cửa hàng này giao cho ta sao?”
Lời vừa nói ra, Hàn Phác âm thầm than thở, Nhan Cửu Thái này nợ ai không nợ, lại nợ Bạch Phong Tịch, coi đi coi đi, thế nào cũng bị dọa bỏ chạy, có ai muốn tặng hết gia sản cho người khác không?
“Cũng được!”. Ai ngờ Nhan Cửu Thái đáp ứng luôn, chẳng hề có một chút do dự.
“Hả?”. Lần này đến phiên Phong Tịch phát khiếp, nàng vốn tưởng rằng Nhan Cửu Thái đại khái là sẽ mang vài túi tiền đến cảm tạ ơn cứu mạng của nàng, nàng hùng hổ như vậy chẳng qua cũng chỉ muốn đuổi người đi thôi, ai mà biết…
“Xin nữ hiệp đồng ý với Cửu Thái, để Cửu Thái bên cạnh hầu hạ!”. Nhan Cửu Thái định quỳ thật lâu dưới đất, không có ý đứng dậy.
“Tỷ tỷ, tỷ cứu ông ta như thế nào?”. Hàn Phác hoài nghi nhìn Phong Tịch, cứu một mạng người ra sao mà đến nỗi người ta muốn dốc hết gia sản báo đáp?
“Nhan Cửu Thái, huynh thật hào sảng, chẳng qua ta không cần mấy thứ này, giỡn với huynh chút thôi.”. Phong Tịch nhảy từ trên thạch sư xuống, đỡ tay Nhan Cửu Thái trên đất: “Mấy năm nay các huynh đệ huynh đã cất công gây dựng gia sản rồi thì nên giữ cẩn thận, cũng nên lo cho người nhà của huynh. Các người phải sống thật tốt, ta đã quen phiêu bạt một mình, không cần người hầu hạ đâu.”
“Nữ hiệp, trước khi tới đây tôi đã giao lại cho các huynh đệ rồi, khi tôi đi họ sẽ lo cho cửa hàng Cửu Thái.”. Nhan Cửu Thái đứng dậy khẩn thiết nhìn Phong Tịch: “Huống chi Cửu Thái vốn là một côn đồ, không vướng bận vợ con. Sáu năm trước tôi đã từng thề phải hầu hạ nữ hiệp cả đời, chỉ là tìm mãi vẫn chưa thấy nữ hiệp, hôm nay nếu đã gặp, tất nhiên Cửu Thái phải theo đến cùng!”.
“Trời ơi! Thế là đến đây có tính trước à?”. Phong Tịch đau đầu vỗ trán, sau đó phất tay gọi: “Phác Nhi, xuống đây.”
Hàn Phác nhẹ nhàng nhảy xuống, Phong Tịch dắt tay cậu, thi triển công phu lướt nhanh qua Nhan Cửu Thái, vừa chạy vừa kêu: “Nhan Cửu Thái, huynh về đi, vậy là báo ân ta rồi đó!”
“Phong nữ hiệp! Đợi tôi một chút!”. Nhan Cửu Thái cũng chưa từ bỏ ý định, cất bước đuổi theo.
Trên đường lớn người đến người đi, Phong Tịch không thể khinh công quá mức gây hoảng sợ cho mọi người, tuy vậy tốc độ vẫn rất nhanh nhẹn, nàng ôm Hàn Phác chạy băng băng trên đường như đạp xe. Có điều Nhan Cửu Thái ngày xưa là Tổng trại chủ của ba mươi tám trại, tất nhiên bản lĩnh không thể khinh thường, chỉ chạy như vậy tuyệt đối không thể thoát khỏi hắn, chân hắn phi như bay, chỉ cách một trượng phía sau nàng.
Qua chín con phố, mười bảy khúc cua, phóng qua ba mươi hai bức tường, Phong Tịch quay đầu lại nhìn vẫn thấy Nhan Cửu Thái đang theo sát. Nàng thở dài dừng bước.
“Ta đi đến đâu, huynh cũng muốn đuổi theo đến đó sao?”. Tại một cái ngõ nhỏ tối tăm, Phong Tịch buông Hàn Phác, ngồi xuống đất, bất đắc dĩ nhìn Nhan Cửu Thái.
“Đúng… Đúng vậy!.” Nhan Cửu Thái cũng không phải Phong Tịch, đuổi theo xa như vậy, chạy nhanh như vậy, hắn thật sự phải thở hổn hển: “Cửu Thái đã nói muốn hầu hạ nữ hiệp suốt đời!”.
“Ta sợ huynh rồi!.” Phong Tịch khoác tay nhìn Hàn Phác, sau đó lại nhìn Nhan Cửu Thái, hơi trầm tư chút rồi gật đầu nói: “Được rồi, ta cho huynh theo.”.
“Thật ư? Vậy thì tốt quá!”. Nhan Cửu Thái cúi xuống quỳ một gối trước Phong Tịch, hai tay cầm tay Phong Tịch đặt ngang trán: “Từ nay về sau, Cửu Thái thề tận trung với nữ hiệp! Nếu có sai trái gì, muôn lần chết không thoái thác!”
Câu thề phảng phất nói ra nhẹ nhàng nhưng lại chứa vạn phần trách nhiệm!
“Huynh là người của tộc Cửu La?”
Phong Tịch nhìn động tác của y đột nhiên hỏi, không thu tay về, Nhan Cửu Thái nắm giữ tay nàng, rũ mắt khẽ hôn, không có một chút khinh suất, trang nghiêm hết mực.
“Đúng, Cửu Thái là người của tộc Cửu La.”. Nhan Cửu Thái cuối cùng cũng buông tay Phong Tịch.
“Tộc Cửu La? Là bộ tộc thần bí bị Thủy Đế diệt hơn ba trăm năm về trước? Không ngờ vẫn còn người tồn tại.”. Ánh mắt Phong Tịch miệt mài nghiên cứu Nhan Cửu Thái, sau đó vẫy tay: “Được rồi, đứng dậy đi, ở bên cạnh ta cũng không cần nhiều lễ tiết như vậy, cũng đừng gọi nữ hiệp, ta có tên có họ.”
“Dạ, cô nương.”. Nhan Cửu Thái đứng dậy cung kính đáp.
Phong Tịch nhăn mặt, nghiêng đầu suy nghĩ một lát bảo: “Nhan đại ca, huynh đã sống lâu ở đây, quen thuộc đường xá thành Thái, vậy thì mua giúp ta một chiếc xe ngựa và mấy bộ quần áo cho đệ đệ ta nhé.”
“Vâng!”. Nhan Cửu Thái lập tức trả lời, sau đó lại nhẹ nhàng nói: “Cô nương gọi tôi là Cửu Thái thôi.”
“Sao? Huynh chê ta kêu huynh già à?”. Phong Tịch lập tức nhảy dựng lên: “Huynh lớn hơn ta, gọi huynh một tiếng đại ca là đúng rồi, chẳng lẽ còn muốn ta gọi là đệ đệ? Ta già đến vậy hả?”.
“Không phải, tôi không có ý đó!”. Nhan Cửu Thái lập tức giải thích.
“Không phải thì tốt!”. Phong Tịch lại ngồi xuống: “Nhan đại ca, phiền huynh mua xe nhanh một chút, sẵn tiện mua ít thức ăn, lúc nãy chạy dữ quá, tiêu hết thức ăn mất rồi.”.
“Được, tôi lập tức đi ngay, xin cô nương chờ ở đây!”. Nhan Cửu Thái không tranh luận với nàng nữa, lập tức xoay người rời đi.
******************************************
Bên ngoài thành Vị nước Bạch có một quán trọ nông thôn chỉ có bán bánh bao nhân, màn thầu và cháo trắng. Chỗ này làm ăn nhỏ, khách hàng chủ yếu là dân nghèo qua đường, còn người giàu có muốn ăn thịt cá thì dĩ nhiên phải vào thành.
“Ông chủ, cho hai cái màn thầu, một chén cháo.”.
Vừa sáng sớm, chủ quán mới thu xếp xong mọi thứ đã có khách đến cửa.
“Khách quan, xin mời ngài ngồi, tôi sẽ đến ngay!”.
Ông chủ đang mở lồng hấp xem màn thầu chín chưa, sương mù lượn lờ không thấy rõ mặt vị khách vừa đến, chỉ thấy một bóng áo trắng bước vào quán, ngồi xuống chiếc bàn bên cửa sổ.
“Khách quan, màn thầu và cháo trắng của ngài đây.”. Chỉ chốc lát sau, ông chủ đã bưng lên món ăn sáng nóng hổi.
“Đa tạ.”. Vị khách đang nhìn ra ngoài cửa sổ quay đầu nói cám ơn.
“Công tử… còn muốn dùng gì nữa không?”
Ngay lúc vị công tử áo trắng quay lại, ông chủ cảm thấy có ánh sáng chói lọi trước mắt, dường như mặt trời đã mọc lên giữa những tia nắng sớm thưa thớt, trong gian phòng âm u sơ sài tức khắc sáng rực lên.
“Không cần đâu, ông chủ bận gì thì cứ làm đi.”.Người áo trắng cúi đầu, bưng chén cháo trắng lên.
“Vậy tôi mang thêm rau cho công tử dùng chung nhé?”. Chủ quán lại hỏi, muốn đem mấy củ cải khô, vài miếng đậu que, còn có cải ngâm tương bà nhà mới làm lên cho vị khách này dùng, không phải lão muốn kiếm thêm tiền, chỉ vì thích nói chuyện với vị công tử này nhiều chút.
“Ta thấy chi bằng huynh nên đi cùng ta thì hơn.”
Đúng lúc này bỗng có tiếng nói trong trẻo xen vào, bên ngoài cửa có người bước đến.
Chủ quán quay đầu nhìn, lập tức tim ông đập bình bịch, thầm nghĩ hôm nay là ngày gì sao lại có những vị khách như thế đến đây? Nếu vị công tử áo trắng kia phiêu nhiên không giống người cõi trần thì vị công tử áo tím vừa đi vào này lại y như vương tôn quý tộc trong cung vàng điện ngọc. Sống năm mươi năm rồi, lần đầu tiên ông thấy những nhân vật như vậy.
“Hoàng Triều, huynh đến rồi.”. Người áo trắng nhìn về phía công tử áo tím cười ôn hòa.
“Vô Duyên, huynh thích ăn những thứ này?”. Hoàng Triều nhìn lướt qua hai cái màn thầu trắng trước mặt, tùy tiện lắc đầu.
“Huynh cũng ăn thử đi.”. Ngọc Vô Duyên chỉ vào món ăn trước mặt: “Vi cá yến sào ăn nhiều rồi, huynh cũng nên nếm thử cơm canh đạm bạc xem, những thứ này mang tư vị rất khác.”
Hoàng Triều đi đến ngồi đối diện chàng: “Sao huynh lại đến đây?”
“Thuận đường mà đến.”. Ngọc Vô Duyên nói, quay đầu bảo ông chủ quán: “Cảm phiền ông mang thêm hai chén cháo trắng và vài cái màn thầu nữa.”
“Được.”. Chủ tiệm đồng ý.
“Giản, cậu cũng ngồi xuống đi.”. Ngọc Vô Duyên nhìn Tiêu Giản sau lưng Hoàng Triều, vừa thấy y thì không khỏi kinh ngạc: “Giản, cậu rốt cuộc cũng chịu thay quần áo rồi.”
Người vĩnh viễn luôn mặc y phục trắng như tuyết này hôm nay lại vận trường bào màu lam, làm giảm đi vài phần lạnh lùng nghiêm nghị, tôn lên làn da trắng tuyết. Cả người y giống như viên đá thủy tinh xanh nhạt vừa băng lãnh vừa thanh cao, giữa thanh cao lại thấy ôn hòa, ánh sáng chuyển động quanh thân khiến người ta muốn thân cận, nhưng lại không đành lòng chạm đến.
Hoàng Triều liếc nhìn Tiêu Giản, chợt nói: “Ta nghĩ nếu huynh gọi cậu ấy là ‘Tuyết Không’ thì cậu ấy càng thích hơn.”
“Hả?”. Ngọc Vô Duyên hồ nghi nhìn hắn, tuy rằng Tiêu Giản tên là Tuyết Không thật, nhưng bọn họ từ giờ trước đến toàn gọi y bằng Giản.
“Nhị vị công tử, màn thầu nóng đến đây.”. Chủ tiệm bưng đến cháo trắng và màn thầu.
Hoàng Triều phất tay ý bảo ông chủ lui xuống, nhìn Ngọc Vô Duyên cười nói: “Bởi vì Bạch Phong Tịch nói cậu ấy thích hợp với xiêm y màu lam của trời, thế nên hôm sau cậu ta liền đổi trang phục. Hơn nữa Bạch Phong Tịch còn bảo cậu ấy phải tên Tuyết Không mới đúng, cậu ấy im lặng chẳng nói gì, nhưng khi ta đổi giọng kêu cậu ấy Tuyết Không, lông mày cậu ấy giãn ra vui vẻ.”
“Ồ. Không ngờ Bạch Phong Tịch có ảnh hưởng lớn đến vậy! Thật mở mang kiến thức.”. Ngọc Vô Duyên quay đầu nhìn Tiêu Giản – Tiêu Tuyết Không, phát hiện ánh mắt y chuyển sang màu lam nhạt kỳ dị: “Cái tên Tiêu Tuyết Không này rất thích hợp với cậu, bây giờ cậu lại mặc cả đồ lam thì còn đặc biệt hợp hơn, thật giống tuyết trên không, đẹp lắm!”
Sắc lam nhạt trong đôi mắt Tiêu Tuyết Không xông lên nồng đậm, y chuyển hướng nhìn Hoàng Triều, khóe môi giật giật, cuối cùng vẫn không nói câu nào, chỉ vươn đũa gắp cái màn thầu, nuốt ực xuống bụng.
Ngọc Vô Duyên nhìn bộ dáng cậu ta không khỏi cũng muốn trêu đùa, cười bảo: “Nước Hoàng không có nữ nhân nào đẹp hơn cậu đâu, nếu cậu là con gái, không chừng cũng ngang ngửa với công chúa Hoa Quốc đấy.”
“Ngọc công tử, tôi là đàn ông!”. Tiêu Tuyết Không nuốt tiếp cái màn thầu khác, nhìn Ngọc Vô Duyên gằn từng chữ một, ngụ ý nói y là đàn ông sao có thể khen “đẹp lắm” được, càng không nên so với nữ nhân – nhất là cái cô công chúa Hoa Quốc mà thiên hạ xưng là đệ nhất mỹ nhân kia.
“Lúc Bạch Phong Tịch nói ánh mắt cậu rất đẹp, sao cậu không phản bác?”. Hoàng Triều chen lời, nói xong cầm bát cháo trắng lên, thổi một hơi, sau đó húp phân nửa.
Tiêu Tuyết Không nhìn Hoàng Triều há hốc mồm, không thốt nên lời, rốt cuộc đành cúi đầu cắn cắn màn thầu.
Ngọc Vô Duyên cười, không nỡ trêu y nữa, xoay sang hỏi Hoàng Triều: “Chuyến đi này thế nào?”.
“Tốt lắm.”. Hoàng Triều chỉ nói đơn giản hai chữ, sau đó khẽ cười: “Một câu mà khiến hai nước đình chiến, Ngọc công tử thật lợi hại!”.
“Hà tất phải thêm nhiều oan hồn vô tội như vậy.” Ngọc Vô Duyên tay gắp chiếc màn thầu.
“Trên đời có vô số oan hồn, huống chi… Người nào chết cũng giống nhau thôi!”. Hoàng Triều bình tĩnh nhìn chàng.
“Đến lúc đó hẵng nói, bây giờ tránh được thì nên tránh.”. Ngọc Vô Duyên ăn xong một cái màn thầu, buông đôi đũa tre, giương mắt nhìn Hoàng Triều: “Vả lại ta thay huynh chiếu cáo thiên hạ ‘Huyền Lệnh chí tôn, quy vị Hoàng Quốc’, đây là điều huynh muốn còn gì? Nếu giả sử nước Nam dám xâm phạm nước Hoàng, huynh chẳng phải danh chính ngôn thuận chiếm thêm vài tòa thành, hay thôn tính luôn cả nước sao?”
“Về việc tranh chấp giữa hai nước Bạch Nam, huynh ở giữa ngư ông đắc lợi, nhưng cái giang sơn rách nát này, huynh có muốn hay không?”. Ngọc Vô Duyên không đợi hắn lên tiếng, nói tiếp: “Mà ngại gì chuyện này, đến lúc đó tự mình xây lại thôi.”
“Dường như mọi suy nghĩ trong lòng ta huynh chỉ cần liếc qua là hiểu hết.”. Hoàng Triều thản nhiên buông lời, ánh mắt đảo sang ông chủ quán đang bận rộn.
“Đừng động vào ông ta.”. Ánh mắt của Ngọc Vô Duyên lóe lên, xuất thủ đè bàn tay vừa cầm chuôi kiếm của Tiêu Tuyết Không: “Những lời này cho dù ông ta nghe thấy thì có thể làm được gì, cần chi phải giết người vô tội.”
Hoàng Triều phất tay, tựa hồ có chút bất đắc dĩ nhìn Ngọc Vô Duyên: “Huynh đúng là người có tấm lòng Bồ Tát.”
Ngọc Vô Duyên cười khinh đạm: “Bước tiếp theo huynh định thế nào?”
“Đương nhiên phải về, lần này ta đi gặt hái được không ít.”. Hoàng Triều nói đầy thâm ý.
Ngọc Vô Duyên trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lên tiếng: “Đến Hoa Quốc.”
“Hoa Quốc?”. Hoàng Triều kinh ngạc.
“Đúng vậy, đến Hoa Quốc giàu có nhất Đông Triều, gặp Đông Triều đệ nhất mỹ nhân.” Ngọc Vô Duyên dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Hoa Quốc sao….” Ánh mắt của Hoàng Triều rơi vào nửa bát cháo trắng trước mặt, hắn bưng lên húp sạch, sau đó đặt lại trên bàn, con ngươi xẹt ngang tia sáng: “Cũng đến lúc rồi.”.
“Ừ.” Ngọc Vô Duyên thản nhiên gật đầu: “Đi càng sớm càng tốt.”
“Đi Hoa Quốc xong cũng có thể trở về.”. Hoàng Triều đứng lên bước ra ngoài.
Ngọc Vô Duyên cũng đứng dậy, quay đầu nhìn ông chủ quán, nhợt nhạt cười, cảm ơn sự chiêu đãi của ông, sau đó cũng đi ra cửa.
Tiêu Tuyết Không rút từ trong tay áo ra một miếng ngân diệp, đặt trên bàn, nhanh chân theo sau hai người kia.