Tránh Sủng

Chương 41: Thật giả?


Đọc truyện Tránh Sủng – Chương 41: Thật giả?

Edit: Phương Vũ LustLeviathan

Thời Thiên có thể nghe ra, thanh âm ôn nhu của Cổ Thần Hoán không chứa đựng bất kỳ ý tứ thấp kém, không giống đang hỏi mà như một câu trần thật, không phải “Trở lại bên tôi được không” mà là “Đến bên tôi được không.”

Vượt qua quá khứ, thân phận sớm đã cách biệt, Thời Thiên đột nhiên ý thức được, Cổ Thần Hoán từng cam kết không làm hại cậu, kỳ thật chính là vì muốn kéo dài trò chơi mèo vờn chuột này, hắn chẳng việc gì phải hạ mình với một thứ đồ chơi mà hắn tiện tay bắt lấy, sao phải buông tha cho người mà hắn ghét hận suốt bốn năm. Hắn có quyền, có thế lực, chỉ khẽ động đầu ngón tay đã có thiên vạn loại thủ đoạn khiến người sống không bằng chết, sao có thể vì một bản thỏa thuận mà từ bỏ dằn vặt người mình hận.

Đem một người đã từng nhục mạ mình, xem thường mình, thậm chí đã từng đánh đập mình mạnh mẽ đạp dưới lòng bàn chân, nhìn người đó sa sút thành cẩu, trò chơi này đối với đa số người mà nói, sảng khoái cực kỳ.

Con người vốn không phải sinh vật lòng dạ từ bi, thấu hiểu lẫn nhau cũng chỉ bởi vì đã từng trải qua chuyện giống như đối phương mà thôi. Thời Thiên thừa nhận, cậu không thể hiểu nổi nỗi oán hận của Cổ Thần Hoán đối với mình, hiện tại chỉ biết rằng, sự chán ghét và căm hận của hắn đối với cậu sẽ không biến mất. Cho nên, hắn sẽ không buông tha.

Bởi chính hắn đã từng nói mãi mãi sẽ không thay đổi cái nhìn về cậu.

Lúc trước, Thời Thiên vẫn luôn ôm hi vọng rằng Cổ Thần Hoán sẽ bỏ qua cho cậu, giờ ngẫm lại, Thời Thiên nhận ra ý nghĩ đó của mình ngu xuẩn đến nực cười, cậu lấy tự tin ở đâu mà nghĩ rằng Cổ Thần Hoán sẽ từ bi với mình? Đổi lại là cậu, có lẽ cũng sẽ làm như vậy mà thôi. Cậu từng là người có thù tất báo, bởi vì lúc đó cậu vẫn còn là thiếu gia ngông cuồng tự đại, hiện tại chẳng còn gì, cho nên chịu oan ức chỉ có thể ẩn nhẫn. Cổ Thần Hoán cũng vậy mà thôi, bốn năm trước hắn đứng trước mặt cậu, đánh không hoàn thủ, mắng không cãi lại, tất cả chỉ vì thân phận thấp kém, bây giờ quyền thế tới tay, báo thù rửa hận là chuyện đương nhiên.

Trên đời nào có người phục tùng tuyệt đối như vậy….

“Em không muốn sao?” Cổ Thần Hoán vuốt ve tóc Thời Thiên, nhẹ nhàng chậm rãi.

“Cho em suy nghĩ mấy ngày được không?” Thời Thiên nhàn nhạt rũ mắt, thanh âm nhỏ nhẹ, “Cổ Thần Hoán, anh làm trái tim em rất loạn.” Nói xong, Thời Thiên ngẩng đầu, ánh mắt bi thương yếu đuối, “Ít nhất hãy để em được yên tĩnh một chút.”

Ngụy trang không phải là độc quyền của riêng ai, nhưng dối trá lại là lớp vỏ bọc hoàn hảo nhất.


Huống chi qua một tháng, Thời Thiên đối với những chuyện như vậy đã dễ như trở bàn tay.

Thời Thiên nói làm Cổ Thần Hoán rất hài lòng, ít nhất hắn có thể xác định, nhục nhã mấy ngày trước chưa đủ để cậu hoàn toàn cự tuyệt hắn.

Thời Thiên vẫn yêu hắn, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi tuy là giả, nhưng khi cậu cô đơn nhất hắn vẫn có ở bên cho cậu chút ấm áp.

“Được.” Cổ Thần Hoán khẽ cười, hắn cúi xuống hôn lên môi Thời Thiên, Thời Thiên không trốn tránh, tùy ý để hắn hôn, may mắn chỉ đơn giản là cái chạm nhẹ, bằng không Thời Thiên thật không biết làm sao nhịn xuống.

Sắc mặt Cổ Thần Hoán nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cho đến khi rời đi vẫn mang theo tiếu ý thỏa mãn. Thời Thiên đứng bên cửa sổ nhìn dõi theo xe Cổ Thần Hoán, ánh mắt quỷ dị vô cùng, cậu buông rèm ngồi trên ghế sôpha vừa ăn mỳ, vừa gọi điện cho bạn tốt Quan Lĩnh.

“Tìm được việc rồi? Thật sự quá tốt!” Đầu dây bên kia, giọng Quan Lĩnh ồn ào truyền đến, “Là việc gì? Có mệt hay không? Cậu đừng liều mạng a! Nếu không chịu nổi thì đừng làm, một người bạn nói với tôi bên cậu ta thiếu ngươi, hay là…. “

Thời Thiên chờ Quan Lĩnh nói xong, mới bình tĩnh nói, “Không cần đâu Quan Lĩnh, chuyện công việc tạm thời cứ quyết định như vậy, tôi gọi điện cho cậu là có việc muốn nhờ.”

“Hảo hảo! Nói thẳng là được rồi, tôi đã bao giờ làm cậu thất vọng chưa?” Quan Lĩnh cười nói.

“Tôi muốn bán căn nhà đang ở, giúp tôi hỏi bằng hữu của cậu một chút, có ai muốn mua nhà hay không?”

“Cái gì?” Quan Lĩnh kinh sợ đến mức hô to, “Cậu điên rồi? Nhà bán rồi cậu sống ở đâu? Tôi biết cậu cần tiền, nhưng không đến nỗi phải bán nhà đi! Nếu không tôi cho cậu mượn…. “


“Không cần, Quan Lĩnh.” Thời Thiên nhàn nhạt xen ngang, “Tôi bán nhà là có chủ ý.”

“Nhìn cậu bình thường rất tiết kiệm, hay là đã sớm tích lũy để mua nhà mới rồi?”

“Coi như vậy đi, nói chung tôi muốn bán nhà trong vòng mười ngày tới.”

“Gấp như vậy? Đệt! Tôi cũng không quản cậu phát điên cái gì nữa, tóm lại để tôi giúp cậu hỏi thử, chờ tin của tôi…. “

Ăn tối xong, Thời Thiên lên lầu tắm rửa, nhìn chính mình trong gương, cậu nở nụ cười.

Bốn năm, đã bao lâu không thoải mái như lúc này?

Tình cảm của người có địa vị thấp kém chỉ như một trò cười không đáng để vào mắt, trái tim cô độc suốt bốn năm bị đùa giỡn giẫm đạp như bùn đất. Khi cậu đau lòng tuyệt vọng, hắn lại làm như không có gì xảy ra muốn cậu quay về yêu hắn lần nữa, hắn lấy đâu ra tự tin đó vậy?

Là do cậu ti tiện hay sao? Cõ lẽ vậy, nhưng tuyệt đối không tiện đến mức không biết xấu hổ, bởi vì từ giờ trở đi, cậu còn phải quay lại làm vị thiếu gia bị người căm hận kia!

____

Lượng khách tới quán bar vào ban ngày không quá nhiều, cho nên Thời Thiên không bận lắm, cậu như một pho tượng được điêu khắc tinh tế đứng sau quầy bar.


Lúc không có khách tới uống rượu, Thời Thiên cúi xuống lau chiếc ly tinh mỹ trên tay, rất nhiều người muốn lại gần bắt chuyện đều bị thái độ không nóng không lạnh của cậu đuổi đi mất.

Thân ảnh thon dài ưu nhã của Thời Thiên là một điểm sáng lớn trong quán rượu, như một bức tranh sơn dầu ưu mỹ, sự trầm mặc cùng động tác thành thạo là loại vẻ đẹp sinh ra để thỏa mãn thị giác.

Một Thời Thiên chói mắt như vậy làm Dư Thặng vẫn luôn ngồi trong góc nhìn chằm chằm vào cậu có chút đố kị, thậm chí là ước ao.

Khí chất có thể chia thành hai loại, một là khí chất có thể nhìn được bằng mắt, hai là cảm nhận bằng giác quan, loại thứ nhất chỉ có thể dựa vào bề ngoài đánh giá, loại thứ hai lại là trời sinh, sự cao quý lãnh diễm từ tích cách cùng tu dưỡng dung hợp mà thành, khiến cho kẻ khác phải say mê tán thưởng,

Thời Thiên cúi đầu thành thạo điều chế rượu, phía trước bỗng vang lên tiếng vỗ tay, cậu nâng đầu liếc nhìn một cái rồi lại hạ mắt xuống, tiếp tục động tác đang dang dở.

Cậu biết, người này nhất định phải đến chế nhạo mình hai câu mới chịu được.

“Thật khó có thể tin.” Dư Thặng cười ngồi trước quầy bar, trên người một thân hàng hiệu, gương mặt viết rõ hai chữ trào phúng, “Nguyên lai chó hoang sống sót không phải bởi vì mệnh ngạnh, mà là vì có một thân đòi ăn hảo bản lĩnh.”

Thời Thiên đem rượu đã phối tốt đẩy đến trước mặt một vị khách, vị khách kia thấy trên mặt Dư Thặng viết mấy chữ “Lăn xa một chút”, lại thấy y toàn thân hàng hiệu liền thức thời dời thân, ngồi cách hai người xa một chút.

Xung quanh không còn người, Thời Thiên mới ngẩng đầu nhìn Dư Thặng, động tác lau rửa trên tay vẫn tiếp tục không ngừng, “Muốn uống gì không?”

Không thấy phản ứng như mong muốn, Dư Thặng cũng không lập tức trở mặt, y chỉ cười, “Biết quán rượu này là của ai không?”

Thời Thiên lặng yên không nói làm Dư Thặng có cảm giác tự chuốc nhục nhã, y dùng tay gõ nhẹ lên mặt bàn, “Thời Thiên, quán rượu này là của tôi, tôi chính là ông chủ của cậu.”

Thời Thiên thoáng dừng động tác rồi lại tiếp tục lau chùi, Dư Thặng nói làm cậu có chút giật mình, vốn tưởng rằng y chỉ là dùng tiền để mua chuộc thông đồng với giám đốc, không nghĩ tới y chính là ông chủ ở đây.


Dư Thặng hẳn là không để cái quán nhỏ này vào mắt đi, cho nên chỉ có hai khả năng, một là Dư Thặng vì muốn nhục nhã cậu mà đặc biệt mua lại quán rượu này, hoặc cũng có thể đây là địa điểm ẩn náu của Cổ Thần Hoán ở khu vực ngoại thành, tạm thời do Dư Thặng quản lý.

Thời Thiên ngẩng đầu thờ ơ cười hỏi, “Ông chủ, muốn uống gì?”

Nếu đã quyết định đối với phó Cổ Thần Hoán, vậy giải quyết một tên pháo hôi cũng không phải cái gì quá phiền phức.

Ở nơi Cổ Thần Hoán không nhìn thấy, Dư Thặng sẽ không cố ý giấu bản chất thật của mình, đối với thái độ lãnh đạm của Thời Thiên, y chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét mà thôi.

Dư Thặng hít sâu một hơi, y lại cười khẽ, tay trái nâng lên nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn đính hôn đeo trên ngón áp út, “Có người nhất định đã từng ao ước chiếc nhẫn này sẽ được đeo trên tay mình đi, ha ha, kết quả chỉ nhận được một cái tát, thật đáng thương.”

Thời Thiên nhìn chiếc nhẫn tinh xảo xa hoa trên tay Dư Thặng, cậu đột nhiên nhớ tới mình đã từng dùng hết tất cả tiền tích chữ đặt làm một đôi nhẫn, vốn định coi như trân bảo mà lấy ra vào tối hôm ấy, muốn cho Cổ Thần Hoán một kinh hỉ, nhưng e rằng nó đã bị đám người hắn sai tới đập phá nhà cậu lấy mất hoặc ném đi rồi, nói chung số tiền lớn nhất cậu có được suốt bốn năm qua bị cẩu ngoạm.

Thời Thiên thu hồi tầm mắt, cậu quay người định rời khỏi quầy bar, Dư Thặng thấy Thời Thiên muốn đi, sắc mặt liền trầm xuống, y đứng dậy vòng qua chiếc bàn dài chắn trước mặt Thời Thiên.

Y chịu đủ rồi, bốn năm trước là một hạ nhân thấp kém, chỉ có thể cúi đầu quỳ gối, giờ đây cậu chẳng còn gì, chỉ như chó hoang lề đường, y phải đòi lại tất cả những nhục nhã trước kia.

“Tôi muốn đi rửa tay, phiền anh nhường đường.” Thời Thiên nhìn Dư Thặng, lạnh lùng nói.

Dư Thặng cười lạnh, gằn từng chữ, “Tôi không nhường.”

Thời Thiên nhướng mày, cậu không phản bác gì chỉ đi vòng qua người Dư Thặng, Dư Thặng thấy Thời Thiên căn bản không thèm đặt mình vào mắt liền cực kỳ tức giận, y cầm lấy ly rượu trên quầy bar hất về phía Thời Thiên.

“Cho là được Thần ca chơi một tháng thì ngon? Không soi gương nhìn xem mình bây giờ tính là thứ gì, dám lên mặt với tôi? Thật chướng mắt!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.