Đọc truyện Tránh Sủng – Chương 163: Dám lừa tôi!
Edit: Phương Vũ LustLeviathan
Thời Thiên đang thiếp ngủ bị tiếng quát của Cổ Thần Hoán làm cho giật mình tỉnh giấc, cậu khó hiểu nhìn Cổ Thần Hoán sắc mặt tái xanh nói chuyện điện thoại, thầm nghĩ có lẽ công việc của Cổ Thần Hoán xảy ra vấn đề.
“Nếu dám gạt tôi, đừng nghĩ cậu có thể sống được đến ngày mai… ” Gằn từng chữ một, Cổ Thần Hoán cúp máy, sau đó cầm lấy quần áo ở đầu giường nhanh chóng mặc vào.
Thời Thiên thấy hơn nửa đêm rồi Cổ Thần Hoán còn muốn đi liền hiểu đã xảy ra chuyện nghiêm trọng, nam nhân này gặp bất cứ việc gì cũng luôn trầm ổn điềm tĩnh, rất khó có việc gì có thể khiến hắn trở mặt trong nháy mắt.
Thời Thiên muốn biết chuyện gì khiến hắn phẫn nộ như vậy.
Cổ Thần Hoán mặc quần áo tử tế rồi cúi người chống hai tay bên đầu Thời Thiên, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cậu, nhỏ giọng nói, “Thời Thiên, trên đời này tôi hận nhất là có kẻ lừa gạt tôi, em sẽ không lừa tôi đâu, phải không?”
Cổ Thần Hoán nói quá nhỏ, Thời Thiên nghe câu được câu không, cậu khép hờ mắt nhìn khuôn mặt khẩn trương của Cổ Thần Hoán, cuối cùng thấp giọng đáp một tiếng, “Tôi muốn ngủ.” Sau đó liền quay người nhắm mắt lại.
Cổ Thần Hoán hôn lên mái tóc Thời Thiên, nhẹ giọng nói một câu, “Tôi có vài việc gấp cần xử lí, có lẽ sáng mai cũng không quay về kịp, tôi sẽ cố trở về thật nhanh.”
Thời Thiên không mở mắt, chỉ mơ mơ hồ hồ “Ừ” một tiếng.
Cổ Thần Hoán rời khỏi, lập tức lái xe tới trụ sở của mình, người vừa liên lạc với hắn ban nãy đã chờ sẵn ngoài phòng khách, dưới nách kẹp một tập công văn, thần sắc nghiêm nghị, thấy Cổ Thần Hoán tiến vào, hắn ta vội vàng tiếp đón.
“Cổ lão bản… “
“Vào thư phòng rồi nói.”
Người nọ đi theo Cổ Thần Hoán lên lầu, vừa bước vào thư phòng liền lập tức rút giấy tờ ra khỏi tập công văn đặt trên bàn trước mặt Cổ Thần Hoán.
“Thời tiên sinh đã tạo ra một hạng mục ảo, tất cả các chi tiết đề án trong hạng mục này đều là giả, nếu chỉ nhìn văn kiện, người bình thường sẽ chẳng thể phát hiện ra hạng mục này chỉ là cái bẫy.”
Cổ Thần Hoán không nói gì, hắn híp mắt, sắc mặt âm lãnh lật xem đống tài liệu, đôi mắt sắc bén ánh lên thứ ánh sáng lạnh lẽo trong hai phút ngắn ngủi.
Hắn nhớ tới quãng thời gian lúc trước, buổi tối Thời Thiên thường mở máy tính ra trước mặt hắn, sau đó hỏi han hắn những chi tiết mà cậu không hiểu, khi ấy tâm trí hắn cũng đắm chìm trong việc giảng giải cho Thời Thiên, thậm chí còn đau lòng vì Thời Thiên phải nhiều đêm thức trắng vì hạng mục này.
Hiện tại mới hiểu được, đó chỉ là hành động giả tạo của Thời Thiên để hắn tin tưởng rằng hạng mục này có tồn tại.
“Số tiền tiêu hao vào hạng mục này toàn bộ rơi vào túi của Thời tiên sinh rồi.” Người kia lại nói, “Và cả số tiền dùng để bổ trợ nữa.”
Nắm đấm của Cổ Thần Hoán đã vang lên tiếng khớp xương ken két, toàn thân tản ra khí tức nguy hiểm, văn kiện dưới bàn tay bị hắn vò nát, Cổ Thần Hoán bỏ ra rất nhiều sức lực mới khống chế lại được sự kích động, hắn nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói, “Em ấy làm sao có thể tự mình tạo ra một hạng mục phức tạp như vậy được?”
Người kia bị dáng vẻ khủng bố của Cổ Thần Hoán dọa sợ, ấp úng nói, “Phó tổng Đông Duyên Thịnh ở công ty đã giúp đỡ Thời tiên sinh, dùng năng lực của ông ta có thể dễ dàng sắp đặt chuyện này.”
“Đông Duyên Thịnh?” Cổ Thần Hoán nhíu đôi lông mày, tìm kiếm người này trong trí nhớ.
Cổ Thần Hoán mặc dù rất ít đi quản lý các công ty con của mình, nhưng vài nhân viên cấp cao trong công ty hắn vẫn có chút ấn tượng, ngẫm nghĩ nửa ngày Cổ Thần Hoán mới nhớ ra lão già Đông Duyên Thịnh này.
Chính là lão già bị hắn mấy lần bắt gặp ngồi trên ghế làm việc của Thời Thiên, còn Thời Thiên phải đứng một bên khiên tốn lễ phép thỉnh giáo lão….
Lúc đó hắn chỉ nghĩ Thời Thiên thỉnh giáo chuyện của công ty, không ngờ lúc ấy bọn họ không phải đang bàn bạc về hạng mục, mà là cấu kết với nhau hòng bòn rút tiền của hắn.
Chẳng trách có một lần hắn đột nhiên đi vào, Đông Duyên Thịnh lại căng thẳng sợ hãi như vậy.
Hơi lạnh thấu xương bắt đầu bò lên đại não, Cổ Thần Hoán khôi phục lại hơi thở của mình, hắn ngậm một điếu thuốc trong miệng, hít hai cái rồi dập tắt điếu thuốc ném vào gạt tàn, đưa bàn tay lên xoa xoa cái trán, hồi lâu sau mới gằn giọng hỏi, “Biết số kiền kia bị Thời Thiên giấu ở nơi nào không?”
“Cái này còn còn chưa kịp điều tra.”
“Mau đi thăm dò, tôi muốn biết số tiền đó đang ở đâu, còn nữa, phải hành động thật bí mật.”
“Vâng.”
Cổ Thần Hoán rất rõ ràng, Thời Thiên không phải tên nhóc yêu tiền như mạng kia, cậu tích cóp nhiều tiền như vậy chắc chắn không phải để cho bản thân tiêu xài, e rằng cậu đang có một kế hoạch gì đó.
Sau khi người kia đi, Cổ Thần Hoán ngồi một mình trong thư phòng hút thuốc, hắn nhìn văn kiện trên bàn, sự ôn nhu ở trên giường mười lăm phút trước đã vặn vẹo biến chuyển, hắn bắt đầu nhớ lại những hành động ám muội của Thời Thiên, hắn không dám tin cảm giác tốt đẹp mấy ngày nay chỉ là giả.
Thời Thiên tại sao lại muốn lừa tiền của hắn? Nếu cậu chỉ muốn tích cóp chút tiền rồi lén lút bỏ đi, vậy thì cậu hoàn toàn có thể chạy mất sau khi cuỗm được số tiền đầu tiên, hoặc là cầu viện Nghiêm Ngũ, nhờ gã giúp cậu thoát khỏi hắn. Nhưng tại sao cậu lại nói dối hạng mục thất bại rồi đòi thêm một món tiền nữa?
“Thời Thiên… em dám lừa tôi… “
Trong thoáng chốc, sắc mặt Cổ Thần Hoán trở nên vô cùng âm trầm ác liệt, hắn hung hăng phun ra từng từ, cuối cùng không kiềm chế nổi mà hất tung chiếc bàn làm việc…
Lão phó tổng Đông Duyên Thịnh bụng phệ, tuổi đã qua bốn mươi có cuộc sống tương đối thoải mái, ở K thị cũng là một tay giàu có, nhà cao cửa rộng đi xe sang, còn bao dưỡng các tình nhân bé nhỏ xinh đẹp.
“Ôi chao, Thời tổng ngài cứ yên tâm, mấy ngày nữa thôi là xong rồi.” Đông Duyên Thịnh ngồi trong một nhà hàng xa hoa sang trọng, cái đầu hói bóng loáng lộ vẻ hưng phấn, “Nếu mọi chuyện thành công, Thời tổng cũng đừng quên những chuyện ngài đã hứa với tôi… A ha ha, vậy thì tốt… Nửa tiếng nữa tôi đến công ty, sau đó sẽ đến văn phòng tìm ngài… ” Cúp điện thoại, Đông Duyên Thịnh không quên hôn chụt một cái.
Ăn xong điểm tâm, từ nhà hàng đi ra, Đông Duyên Thịnh trợn tròn mắt, chiếc xe hàng hiệu trị giá mấy chục vạn của lão ko biết bị ai chọc thủng lốp, hai bánh xe xẹp lép không ra hình thù gì..
“Thằng nhãi ranh nào dám… “
Đông Duyên Thịnh tức giận không thôi, nhưng lại không có cách nào, đành phải gọi cho cấp dưới đến xử lí, sau đó lão đứng ở vệ đường chuẩn bị gọi taxi đến công ty.
Vừa bước đến ven đường, một chiếc xe taxi ngừng lại trước mặt lão, cậu trai trẻ bên trong ngó đầu ra lễ phép hỏi, “Ông chủ đi đâu?”
Đông Duyên Thịnh báo địa chỉ, sau đó không chút suy nghĩ kéo mở cửa xe, nhưng vừa khom người chuẩn bị bước vào thì lão nhìn thấy nam nhân sắc mặt âm lãnh, mặc đồ đen đeo kính râm ngồi ở phía sau, Đông Duyên Thịnh sững sờ, rụt lui thân thể theo bản năng, nhưng không biết là ai đứng phía sau đẩy lão một cái khiến lão ngã nhào vào trong, sau đấy người đẩy ngã lão cũng trèo lên xe đóng cửa lại.
Đến khi Đông Duyên Thịnh hồi thần xe đã lăn bánh, lão ngồi ở giữa, hai bên trái phải đều có hai gã đàn ông cao lớn mặc đồ đen đeo kính râm, tình huống này khiến lão nghĩ tới… bắt cóc.
Khí lạnh bay lên từ dưới lòng bàn chân, Đông Duyên Thịnh không dám cử động, cẩn thận mở miệng nói, “Các người… các người chớ làm hại tôi, tôi… tôi có thể gọi điện phái người đem tiền đến cho các người.”
Trong xe không ai đáp lời Đông Duyên Thịnh, một nam nhân trong số đó rút điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại.
“Thần ca, người đã ở trên xe, mười lăm phút sẽ đến nơi. Vâng, thuộc hạ đã rõ.”
Nam nhân cúp điện thoại, từ bên hông rút ra một khẩu súng đặt dưới cằm Đông Duyên Thịnh, lạnh lùng nói, “Lát nữa tới nơi, vô luận người ấy hỏi ông cái gì, ông đều phải thành thật trả lời, bằng không chuyến đi này sẽ là một đi không trở lại đấy, hiểu không?”
Cằm dưới truyền đến xúc cảm lạnh lẽo khiến Đông Duyên Thịnh bị dọa đến trắng bệch cả mặt, lão run rẩy ấp úng đáp, “Chắc chắn… chắc chắn rồi.”