Đọc truyện Tránh Sủng – Chương 142: Chớ vì chuyện như vậy nháo không vui!
Edit: Phương Vũ LustLeviathan
“Xe tôi đang đậu dưới bãi đỗ, tôi sẽ không ngồi xe anh đâu.”
Thời Thiên xuống bãi để xe, Cổ Thần Hoán không ngăn cản cậu, chỉ vừa cười vừa theo sau Thời Thiên, gọi điện thoại cho thủ hạ bảo bọn họ đưa xe chiếc xe của hắn đang đậu trước công ty của Thời Thiên đi.
Thời Thiên ngồi vào ghế lái, Cổ Thần Hoán liền ngồi ghế phụ bên cạnh cậu.
Thời Thiên rút chìa khóa xe ra tra vào ổ, sau đó thuận miệng hỏi, “Đi ăn ở đâu đây?”
Cổ Thần Hoán duỗi tay tóm chặt tay Thời Thiên, khẽ cười, “Em đang nói tránh sang chuyện khác sao? Đổi xe không có nghĩa là tôi sẽ bỏ qua cho em đâu.” Nói xong, Cổ Thần Hoán nghiêng người sang, một tay ôm eo Thời Thiên, một tay luồn vào vạt áo cậu, Thời Thiên quay mặt đi, tựa nửa người vào cửa kính xe.
Thời Thiên cực lực nhẫn nhịn, “Cổ Thần Hoán, trong xe tôi không có những thứ đó, lần sau… “
Nòi chưa nói xong, cậu đã ngây ngẩn cả người.
Tay Cổ Thần Hoán luồn xuống dưới vô lăng mở ngăn kéo, chậm rãi lấy đồ bên trong ra.
Nhìn Cổ Thần Hoán tươi cười đắc ý, Thời Thiên đen mặt, “Anh dám bỏ vào xe tôi?”
Cổ Thần Hoán hôn hôn khóe miệng Thời Thiên, “Tiện tay bỏ vào.”
Hắn nhét thứ kia vào tay Thời Thiên, sau đó cầm lấy tay cậu áp vào giữa hai chân mình, để cậu cảm nhận được vật cứng rắn nóng bỏng của hắn. Cổ Thần Hoán khẽ cắn vành tai Thời Thiên, giọng nói càng thêm trầm khàn từ tính, “Thiếu gia, giúp tôi đeo vào.”
Thời Thiên giận dữ, đang định rút tay về thì đã bị Cổ Thần Hoán nắm chặt eo bế lên.
“Không bắt nạt em nữa, để tôi tự làm vậy.” Gương mặt xinh đẹp lóe lên tia lúng túng khiến tâm tình Cổ Thần Hoán rất tốt, hắn nhấc Thời Thiên lên đặt cậu ngồi xuống đùi mình, “Không gian nhỏ như vậy, em ngồi lên đùi tôi đi.”
***
Thời Thiên bị dòng khoái cảm tra tấn, đôi mắt cậu mê man yếu đuối khiến Cổ Thần Hoán cực kỳ mê muội.
Mặc dù điều hòa trong xe mở rất thấp, nhưng cả hai người vẫn chảy đầy mồ hôi.
Cổ Thần Hoán không muốn buông Thời Thiên ra, Thời Thiên chỉ có thể tiếp tục ngồi trên đùi Cổ Thần Hoán, hai tay ôm lấy cổ hắn nhắm mắt lại, vô lực tựa đầu vào bờ vai vững chắc của Cổ Thần Hoán, mệt mỏi thở gấp.
“Thời Thiên… ” Cổ Thần Hoán vỗ nhẹ lên lưng Thời Thiên, ôn nhu nói, “Xin lỗi.”
Thân thể Thời Thiên bất chợt run rẩy, nhưng vẫn không nói gì cả.
Cậu không muốn nghe bất kỳ lời xin lỗi nào phát ra từ miệng Cổ Thần Hoán, cho dù lý do là gì đi nữa.
“Em không muốn hỏi vì sao ư?” Cổ Thần Hoán ngửa người ra sau để có thể nhìn thấy gương mặt Thời Thiên. Vừa trải qua xúc cảm mãnh liệt khiến sắc mặt Thời Thiên vẫn còn khá ôn hòa, không hề có chút đề phòng, Cổ Thần Hoán hôn hôn cằm Thời Thiên, thấp giọng hỏi, “Em không chấp nhận lời xin lỗi sao?”
Ngực áo Cổ Thần Hoán mở rộng, lồng ngực cường tráng màu đồng cổ vẫn còn vương lại những giọt mồ hôi phập phồng theo từng nhịp thở. Tư thế này khiến Thời Thiên ngồi thẳng, đầu Cổ Thần Hoán chỉ cao đến cằm Thời Thiên, hắn ngửa đầu nhìn Thời Thiên, trên mặt là nụ cười ôn nhu cưng chiều, tràn ngập quyến rũ.
Thế nhưng… Thời Thiên cảm thấy rất mất tự nhiên.
Đặc biệt là khi quần áo bị Cổ Thần Hoán lột sạch sành sanh, hạ thân hai người vẫn còn dán sát vào nhau.
“Đi ăn cơm đi.” Thời Thiên không hề trả lời Cổ Thần Hoán, chỉ thấp giọng nói, “Tôi đói.”
“Thời Thiên, tôi thực sự cảm thấy áy náy, cho dù em có chấp nhận hay không thì tôi vẫn phải nói cho em biết, lần trước ở khách sạn tôi ép em phải thủ dâm trước mặt tôi vì tôi tưởng rằng cha tôi chết khi bảo vệ em. Thời Thiên, em không hiểu cha quan trọng với tôi đến mức vào đâu, em không thể biết năm đó cha tôi mất tích mẹ tôi đã đau lòng đến thế nào, lúc đó tôi thật sự… ” Cổ Thần Hoán nhắm mắt lại, tựa đầu vào cổ Thời Thiên, “Thật sự rất phẫn nộ, tôi không thể coi cái chết của cha như chuyện đương nhiên cho nên mới đối xử với em như vậy. Thời Thiên, em có thể hiểu cho tôi không?” Kỳ thực, hắn khi đó đã nhân từ lắm rồi.
“Sự thật là gì?”
“Vẫn chưa biết rõ, nhưng cái chết của cha tôi không liên quan đến em.” Cổ Thần Hoán nhẹ giọng đáp, “Không liên quan chút nào.”
“Cổ Thần Hoán, buông tôi ra.” Thời Thiên đột nhiên nói, “Tôi muốn mặc quần áo.”
Không biết Thời Thiên đang suy nghĩ gì, Cổ Thần Hoán cũng không hỏi, đối với hắn, lời xin lỗi chót lưỡi đầu môi không thể nào sánh bằng hành động bù đắp.
Cổ Thần Hoán buông tay ra, Thời Thiên chịu đựng cơn đau nhức ngồi vào ghế lái, Cổ Thần Hoán nhanh chóng chỉnh trang lại y phục của mình, sau đó rút ra mấy tờ khăn giấy muốn giúp Thời Thiên xử lý hạ thân.
Thời Thiên ngăn cản tay Cổ Thần Hoán, cậu tự mình dọn dẹp rồi mặc quần áo tử tế. Thời Thiên cự tuyệt nhưng Cổ Thần Hoán không hề tức giận, hắn bước xuống xe đi sang bên ghế lái rồi mở cửa xe ngồi vào, mỉm cười với Thời Thiên, “Em nghỉ ngơi ở ghế phó lái đi, tôi sẽ lái xe.”
Thời Thiên không nói gì, sắc mặt lạnh nhạt dịch thân ngồi xuống chỗ cạnh tài xế, cậu hạ cửa sổ xe xuống, hai mắt hướng ra bên ngoài.
Cuộc sống này sẽ còn kéo dài bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Hay là một năm? Hai năm?
Thời Thiên không thể chối bỏ khoái cảm khi làm tình cùng Cổ Thần Hoán, cậu không phủ nhận rằng Cổ Thần Hoán đem lại cho cậu cảm xúc mãnh liệt, là người đương nhiên đều có nhu cầu sinh lý, Cổ Thần Hoán thỏa mãn cậu, nhưng sau khi cảm xúc mãnh liệt ấy kết thúc chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo. Cảm giác chênh vênh lạ lùng đó khiến Thời Thiên vô cùng khó chịu.
Cổ Thần Hoán vừa tàn nhẫn lại vừa ôn nhu, đúng như Dư Thặng nói, hắn đối xử với cậu như một sủng vật.
Thời Thiên không biết mình có phải là có phúc mà không biết hưởng hay không, cậu chỉ biết đây không phải cuộc sống mà cậu mong muốn. Cậu là Thời Thiên, cậu nên kiêu ngạo ngẩng cao đầu sống tiếp mới phải, cho dù chỉ đơn độc một mình cũng có thể tự mình vươn lên, sống không ràng buộc.
Nam nhân này không đáng để cậu nảy sinh cảm tình.
Tình cảm đã không còn nữa, cậu chẳng có lí do gì để tin tưởng hắn, trái tim vì hắn mà rộng mở giờ khắc này đã hoàn toàn phong bế.
“Cổ Thần Hoán.” Thời Thiên mở miệng, “Tấm thẻ hồi trước anh cho tôi, mật mã là gì tôi quên rồi.”
Cổ Thần Hoán vừa lái xe vừa ôn nhu cười, “513241, tất cả những điều tôi nói với em, em nên nhớ kỹ.”
Thời Thiên không để ý đến câu nói cuối cùng của Cổ Thần Hoán, chỉ bình tĩnh nói tiếp, “Tôi muốn dùng tiền trong thẻ làm một hạng mục, mặc dù khá mạo hiểm, nhưng… “
“Em nói chuyện chuyện khách khí như vậy sẽ khiến tôi cảm thấy em coi tôi là người ngoài.” Cổ Thần Hoán cười, “Chỉ cần mỗi ngày em nguyện ý ở bên tôi như bây giờ, em muốn gì cũng được.”
Cổ Thần Hoán đưa Thời Thiên về biệt thự, trên người cả hai có không ít mồ hôi, quyết định về nhà tắm rửa thay quần áo rồi mới ra ngoài.
Bị Cổ Thần Hoán đè vào vách tường trắng muốt trong phòng tắm ôm hôn nồng nhiệt, nếu không phải Thời Thiên nhắc nhở Cổ Thần Hoán cậu muốn đi ăn thì rất có thể hắn sẽ “muốn” cậu thêm một lần nữa.
Thời Thiên ra khỏi phòng tắm trước Cổ Thần Hoán, cậu vừa lau tóc vừa nhìn thấy điện hoại của mình đặt trên bàn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của lão quản gia.
Nghĩ đến khả năng liên quan đến cha, Thời Thiên vội vàng gọi lại.
“Chuyện xảy ra khi nào? Tại sao không nói cho con biết sớm hơn?” Thời Thiên đi đến bên cửa sổ cách xa phòng tắm, vội hỏi.
“Là… là trưa hôm nay, lão gia sợ con lo lắng nên bắt ta không được nói cho con biết, nhưng ta thực sự sợ hãi a.” Thanh âm già nua run rẩy của lão quản gia vang lên, “Hắn có súng, nếu không phải lúc đó ta xuất hiện thì e rằng hắn đã nổ súng vào đầu lão gia rồi. Rất có thể hắn sẽ còn quay lại đây nữa, Tiểu Thiên, ta không biết Tiểu Cổ và lão gia có thâm thù đại hận gì, nhưng con hãy giúp ta liên hệ với hắn, ta sẽ đi cầu xin hắn, rốt cuộc hận đến mức nào mà phải nổ súng a.”
“Con biết rồi Từ thúc, đúng rồi, cha con đang ở đâu?”
“Đang đọc sách trong thư phòng, Tiểu Thiên con đừng quá lo lắng, lão gia ở đây rất an toàn, biệt thự này bốn phía đều có vệ sĩ, ta nghĩ Tiểu Cổ sẽ không dám làm bừa.”
Thời Thiên không thể nói cho lão quản gia biết căn biệt thự kia chính là của Cổ Thần Hoán, vệ sĩ ở đó không phải dùng để bảo vệ, mà là giam sát.
Xem ra, cậu phải hành động nhanh hơn nữa…
“Từ thúc đừng lo, thúc cứ giả vờ không biết gì trước mặt cha con đi, chuyện kia con sẽ nói với Cổ Thần Hoán sau.”
Hàn huyên thêm vài câu, Thời Thiên cúp điện thoại đúng lúc Cổ Thần Hoán từ phòng tắm đi ra, quấn một chiếc khăn tắm quanh hông, giọt nước trong suốt từ bờ vai kiên cố trượt xuống tấm lưng rộng, cơ thể cao lớn tràn ngập sức mạnh.
“Lát nữa em muốn ăn gì?” Cổ Thần Hoán mặc quần áo, dịu dàng hỏi, “Ngày mai phải đi làm sớm, chúng ta không nên đi nhà hàng quá xa.”
“Cổ Thần Hoán.” Thời Thiên bước tới trước mặt Cổ Thần Hoán nghiêm túc hỏi, “Anh đã nói cái chết của cha anh không liên quan gì đến tôi.”
Sắc mặt Cổ Thần Hoán vẫn ôn hòa, “Uừ, làm sao vậy?”
“Anh nghe điều đó từ chỗ cha tôi phải không?”
Cổ Thần Hoán ngừng lại động tác mặc quần áo, một giây sau ánh mắt hắn dán chặt vào chiếc điện thoại Thời Thiên đang cầm, “Em vừa nói chuyện với Thời Việt Nam?”
Nói xong Cổ Thần Hoán tiếp tục mặc quần áo, “Đúng vậy, tôi có đi tìm ông ta.”
“Sau đó chĩa súng vào đầu cha tôi?”
“Thời Thiên, em đang chất vấn tôi sao?” Sắc mặt Cổ Thần Hoán trần xuống, hắn ngồi xuống giường cài cúc áo sơ mi, nói tiếp, “Thời Việt Nam biết rõ đầu đuôi câu chuyện cha tôi mất tích hai mươi năm trước, lúc trước người đã nói dối về nguyên nhân cái chết của cha tôi chính là Thời Việt Nam, hiện tại tôi phát hiện ra ông ta lừa gạt tôi đương nhiên tôi sẽ đến hỏi lại, ông ta không chịu phối hợp, cho nên tôi đành phải dùng súng đe dọa.”
“Anh đã đồng ý với tôi.”
“Ít nhất tôi không hề nổ súng.” Cổ Thần Hoán cắt lời Thời Thiên, sau đó sắc mặt hắn dịu xuống, nhẹ giọng nói, “Thời Thiên, đừng vì việc này mà náo loạn, mau mặc quần áo vào, tôi sẽ đưa em ra ngoài.”