Đọc truyện Tránh Sủng II – Chương 209: Chân tướng? tại website TruyenChu.Vip
Giang Phi rốt cuộc cũng gặp được Phó Thâm Trạch mà Phó Huân nhắc đến.
Chợt thấy mặt, Giang Phi chỉ cảm thấy trong lòng không tưởng tượng nổi, nam nhân này tuy là trưởng bối của Phó Huân, nhưng không biết là bảo dưỡng quá tốt hay là vốn trẻ tuổi mà nhìn qua bất quá cũng chỉ tầm hơn ba mươi, nói là anh cả của Phó Huân cũng không quá đáng.
Khí chất Phó Thâm Trạch không âm trầm lạnh lùng như Phó Huân, ngũ quan anh tuấn góc cạnh rõ ràng tựa như điêu khắc, nụ cười mỏng trên khuôn mặt khiến hắn càng thêm ưu nhã hiền hòa, bộ trang phục được thiết kế cầu kỳ khiến hắn thêm vài phần cao đoan quý khí, cả người nhìn chững chạc lại vô cùng bí hiểm.
Ít nhất nhìn từ hình tượng này, Giang Phi quả thực không cách nào kết nối hắn và đao phủ máu lạnh mà Phó Huân nói lại với nhau.
Phó Huân và Phó Thâm Trạch gặp mặt, nụ cười trên mặt đều cao thâm khó lường, Giang Phi đi theo Phó Huân rất cung kính gọi Phó Thâm Trạch một tiếng Tứ thúc rồi cũng tự giới thiệu bản thân, Phó Thâm Trạch cười gật đầu, quan sát Giang Phi từ đầu đến chân một phen.
Đối diện với cái ánh mắt quỷ dị khó lường của Phó Thâm Trạch, Giang Phi không khỏi có phần sợ hãi, cậu hơi cúi đầu tránh ánh mắt của hắn, sau đó liền ngồi xuống trước bàn ăn cùng Phó Huân.
Advertisement / Quảng cáo
“Đêm qua ở trang viên của Phó Huân?” Phó Thâm Trạch cười hỏi Giang Phi.
Giang Phi liền ngoan ngoãn gật đầu: “Đúng vậy Tứ thúc.”
Phó Thâm Trạch mỉm cười gật đầu một cái: “Ừ, xem ra tình cảm các cháu quả thực không tệ, mấy năm nay Phó Huân thích ai cũng chưa từng mang người tới qua đêm ở trang viên của mình, cháu thế nhưng là người đầu tiên.”
Giang Phi cười phụ họa: “Vâng…”
Phó Thâm Trạch nhìn về phía Phó Huân, có thâm ý khác cười nói: “Cậu ta, có tính là người đầu tiên mà cháu dám phách lối tỏ tình như vậy không?”
“Tứ thúc lại có kế hoạch gì rồi sao.” Phó Huân cười như không cười nói: “Chỉ là lần này sợ rằng khó mà được như ý, tối nay tôi sẽ gặp mặt với cha, tôi định nói với cha chuyện hôn sự giữa tôi và Giang Phi, Giang Phi, rất nhanh sẽ là người của Phó gia.”
Ánh mắt Phó Thâm Trạch hơi trầm xuống: “Cháu muốn kết hôn với cậu ta?”
“Đúng vậy, hai năm nay cha luôn luôn lải nhải chuyện hôn sự của tôi, bảo tôi sớm thành gia lập thất.” Phó Huân chậm rãi nói: “Bây giờ tôi có người thích rồi, cha sẽ cao hứng cho tôi.”
“Cháu hiểu thế cục hiện tại của Phó gia mà, ta không nghĩ tới cháu lại có tâm tư cân nhắc chuyện kết hôn.”
“Tứ thúc hiểu rõ chuyện bên người tôi, tôi tất nhiên phải thừa dịp mà sớm đưa ra quyết định.”
Phó Thâm Trạch cười khẽ: “Không nghĩ tới cháu lại vì cậu ta mà suy nghĩ chu toàn như vậy, ta tin cháu thật lòng yêu mến cậu ta.”
“Vậy Tứ thúc có thể dừng lại mà vào vấn đề chính không?” Phó Huân nói: “Bên tôi còn định mang Giang Phi đi làm quen thành phố này một chút.”
Nhà hàng đối diện với một tiệm hàng cao cấp dành cho nam nhân, Phó Huân bảo Giang Phi qua đó để chọn đồ trang sức cho mình, chờ đến khi bên hắn nói chuyện xong, hắn liền qua đó tìm cậu.
Giang Phi biết mình cần tránh hiềm nghi, vì vậy liền lên tiếng chào Phó Thâm Trạch rồi sau đó đứng dậy rời khỏi phòng bao.
“Ta cho rằng người cháu thực sự quan tâm, sẽ là cái Phó Nam đó.” Phó Thâm Trạch chậm rãi nói.
“Phó Nam đúng là rất quan trọng với tôi, chỉ là em ấy tách khỏi tôi đã mấy năm rồi, tôi không cách nào chắc chắn trong thời gian này em ấy có bị người khác lợi dụng mà chuyển thành muốn hại tôi hay không.” Phó Huân không nhanh không chậm nói: “Phán định một người có đáng để tin tưởng hay không, ít nhất phải năm năm, trước khi ở chỗ này, tôi chỉ coi em ấy là gian tế mà đối thủ của tôi phái đến bên cạnh tôi nên sẽ không cho bất kỳ tình cảm dư thừa gì.”
Advertisement / Quảng cáo
Vừa nói, Phó Huân vừa cười hai tiếng: “Càng thân nhân thì càng chí mạng, đây là thứ mà cha và Tứ thúc dạy tôi…”
Ánh mắt Phó Thâm Trạch càng thêm quỷ dị: “Nga? Vậy cháu khăng khăng một mực với Giang Phi thì sao, không sợ cậu ta phản bội cháu?”
“Chờ tới lúc Tứ thúc cũng thực sự yêu một người liền hiểu sự tin tưởng của tôi dành cho Giang Phi hiện tại.” Phó Huân nhàn nhạt nói: “Được rồi, hôm nay Tứ thúc hẹn tôi ra gặp mặt là cần nói chuyện gì?”
Phó Thâm Trạch dựa vào lưng ghế, vắt chéo hai chân, trợ lý sau lưng hắn liền đi lên trước, đặt tập văn kiện cầm trong tay lên trên bàn trước mặt Phó Huân.
Phó Huân mở ra kiểm tra, phát hiện bên trong lại là báo cáo ca bệnh cùng chẩn đoán của bệnh viện, trên đỉnh bất ngờ viết tên của Phó Chấn.
Nửa phút sau, Phó Hiên liền đóng tập văn kiện lại, ngẩng đầu lên mặt không cảm xúc nhìn Phó Thâm Trạch: “Vì sao, nói cho tôi tuổi thọ ba tôi còn lại không tới ba tháng là có ý gì?”
“Tuổi thọ Phó Chấn còn lại ba tháng, nói cách khác cuộc tranh đấu nhiều năm của chúng ta sẽ hạ màn kết thúc trong ba tháng này.” Phó Thâm Trạch không nhanh không chậm nói: “Không biết kết quả ra sao nhưng có một số việc ta cảm thấy vẫn nên nói cho cháu trước.”
“Cái gì?”
“Từ khi cháu mười tám tuổi tiến vào Phó gia thì trong mười năm liền mất đi tất cả người chí thân, tất cả đều là cha cháu Phó Chấn gây nên, ta gánh những cái này cũng là bởi vì mệnh lệnh của Phó Chấn.”
Khiến Phó Thâm Trạch cảm thấy nghi ngờ là, Phó Huân nghe xong lời của hắn chỉ hơi nhíu mày một cái, cũng không có phản ứng gì quá lớn.
“Con người, càng cô độc mới có thể càng lý trí, đây là nguyên thoại của cha cháu.” Phó Thâm Trạch nhàn nhạt nói: “Lão vẫn luôn đào tạo cháu làm người thừa kế, lão từng nói không cần cháu hiếu thuận, chỉ cần cháu mạnh mẽ, mà ta, bất quá là công cụ mà hắn dùng để đào tạo cháu, trở thành đối tượng cho cháu hận thù mới có thể làm động lực khiến cháu trở nên mạnh mẽ.”
Phó Huân cười khẽ: “Tứ thúc đây là đang sợ sao? Bởi vì Phó Chấn sắp chết, tôi sắp thượng vị nên để có thể có con đường sống mới đặc biệt tẩy trắng bản thân trước mặt tôi, cầu tôi sau chuyện này sẽ lưu cho chú một cái mạng, đúng không?”
Phó Thâm Trạch khẽ cười một tiếng, nâng ly trà trên bàn uống, không trả lời ngay.
“Đáng tiếc a, chú và Phó Chấn ở trong lòng tôi đều đáng chết như nhau.” Phó Huân nói: “Nên quả báo rơi trên người Tứ thúc, cũng sẽ không ít đâu.”
“Cháu hình như không thể nào tin lời ta nói.”
Phó Huân cười không đáp.
Advertisement / Quảng cáo
“Vậy một người mà ta nói sau đây, cháu khẳng định còn cảm thấy kinh ngạc hơn.” Phó Thâm Trạch mỉm cười: “Mẹ nuôi năm đó của cháu, chính là cái nữ nhân tên Phó Thu Uyển đó, cũng là bỏ mạng trong tay của cha cháu.”
Nụ cười trên mặt Phó Huân quả nhiên cứng đờ trong nháy mắt.
“Cháu cũng không phải đến năm mười tám tuổi mới bị Phó gia phát hiện mà tại thời điểm khi cháu còn chưa vào Giang gia, Phó Chấn đã tìm được cháu, bất quá lúc đó chỉ quan sát trong bóng tối, bởi vì Phó Chấn muốn xác định cháu có đáng để hắn đào tạo không.” Phó Thâm Trạch nhàn nhạt nói: “Phó Chấn không hy vọng bên cạnh cháu có sự tồn tại của nữ nhân như Phó Thu Uyển, lão cảm thấy sẽ cản trở cháu phát triển, vị vậy đã tự tay mượn đao giết người.”
Bàn tay đặt trên đầu gối của Phó Huân đột nhiên tựa như móng chim ưng mà nắm chặt lại, hắn trầm giọng nói: “Mượn đao của Nhan Hiểu?”
“Ta đã quên tên bà ta, thế nhưng hình như là vợ cả của tình nhân Phó Thu Uyển, nữ nhân kia bị Phó Thu Uyển hại thảm, Phó Chấn liền sắp xếp quạt gió thổi lửa trước mặt bà ta, rồi còn cung cấp công cụ gây án, tất cả về sau để nữ nhân kia tự mình hoàn thành.”
Lời Phó Thâm Trạch hoàn toàn lật đổ sự hiểu biết của Phó Huân về chuyện này, nếu như đây là thật thì tội của Nhan Hiểu sẽ giảm hơn nửa.
“Tại sao lại nói những thứ này với tôi? Nếu như chỉ muốn phủi sạch trách nhiệm của mình thì chú không phải là Phó Thâm Trạch tôi biết.”