Đọc truyện Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn – Chương 61: Có con
Trong Vạn An Cung, tuy cung nhân đã khuyên rất nhiều lần nhưng đại hoàng tử vẫn chưa chịu đi ngủ, dù dã ngáp lia ngáp lịa.
Thằng bé cảm thấy nhất định di mẫu sẽ đến.
Nhất định sẽ đến nhỉ…
Thật ra trong lòng nó cũng không chắc chắn cho lắm.
Lúc nãy trong bữa tiệc, di mẫu ngồi cạnh phụ hoàng, không hề nhắc đến tiền mừng tuổi nên nó cũng không tiện lên tiếng hỏi, nhưng nó cảm thấy
hẳn là di mẫu sẽ không quên.
Bởi vì tuy di mẫu vào cung làm bạn với nó chưa lâu nhưng hễ chuyện gì đã hứa với nó là chưa bao giờ thất hứa.
Di mẫu hứa nếu học thuộc bài thơ đó thì sẽ cho nó ăn điểm tâm, nó học thuộc xong là chắc chắn có điểm tâm để ăn; hứa với nó viết chữ cho đẹp
thì sẽ bảo hoạn quan xuất cung mua những món đồ chơi bên ngoài về cho,
sau đó cũng mua về như đã hẹn.
Cho nên trong lòng Ninh Nguyên, di mẫu sẽ không bao giờ lừa gạt nó.
Có điều bây giờ nó buồn ngủ quá, cho nên trong lòng dần cảm thấy không
chắc chắn.
Nó không ngủ, Thục Tĩnh công chúa hai tuổi cũng không chịu ngủ, cứ ngã nghiêng bên cạnh nó, hai đứa bé cùng ngáp vắn ngáp dài.
Ninh Nguyên ôm cô bé vào lòng, vừa cố mở mắt vừa nói chuyện với muội muội.
Nó biết muội muội và mình không cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng nó vẫn muốn che chở con bé.
Nó muốn làm một ca ca tốt. Thật ra đối với nhị đệ, nó cũng muốn làm
một ca ca tốt. Đáng tiếc sau khi chuyện của Quý Phi và Chiêu Phi bị bại
lộ, nhị đệ không muốn coi nó là ca ca nữa.
“Muội có muốn ăn một quả mơ không?” Ninh Nguyên lại ngáp một cái, từ
trong hộp mứt đặt trên chiếc tủ đầu giường lấy ra một quả không có hạt,
đút cho Thục Tĩnh công chúa.
Thục Tĩnh công chúa ngoan ngoãn ăn mứt, bên ngoài đột nhiên vang lên những tiếng động.
Hình như là tiếng của ma ma chưởng sự trong Vạn An Cung, đang vô cùng niềm nở đáp lời ai đó. “Chưa ngủ, chưa ngủ. Đang đợi Yểu cơ nương tử
đấy ạ.”
Mắt Ninh Nguyên sáng lên. Nó đỡ muội muội dậy, còn mình thì mang giày vào rồi xuống giường, chạy ù ra cửa. Khi nó vừa chạy ra đến cửa, đúng
lúc cửa phòng mở ra, nó ngước mắt lên định gọi “di mẫu” nhưng khi nhìn
rõ người kia là ai thì không khỏi giật mình một chút.
Khoảnh khắc ấy, nụ cười trong mắt thằng bé ảm đạm đi phần nào. “Phụ hoàng!”
Hạ Huyền Thời cúi xuống bế nó lên. “Nhóc con, giờ nào rồi mà còn cố
gượng không chịu đi ngủ. Thảo nào mà di mẫu của con nhất định phải đến
đây!”
Ninh Nguyên ngồi trong lòng y, nhoẻn miệng cười, ngượng ngùng nhìn Hạ Vân Tự bên cạnh. “Con quấy rầy giờ nghỉ ngơi của di mẫu rồi…”
“Đâu có…” Hạ Vân Tự mỉm cười. “Là di mẫu nhớ ra còn chưa cho Ninh Nguyên tiền mừng tuổi, tự ta muốn sang đây mà.”
Nói xong nàng để ý thấy trong phòng, cô nhóc bé nhỏ trên giường cũng
loay hoay định bò xuống. Nàng vội vàng đi tới ôm cô nhóc thả lại trên
giường. “Công chúa cũng ở đây à! Đang đợi phụ hoàng sao?”
Thục Tĩnh công chúa không thân với nàng nên cau mày rồi giơ tay về phía hoàng đế. “Ôm, ôm…”
Hạ Huyền Thời mỉm cười, ung dung bước tới, ngồi xuống, ôm cả hai đứa bé vào lòng.
Hạ Vân Tự lấy xâu tiền ra, thầm nghĩ không chuẩn bị gì cho Thục Tĩnh công chúa cũng không hay lắm nên bèn tháo túi thơm của mình xuống.
“Nào, cho con cái này!”
Hôm nay nàng đeo túi hương màu hồng phấn, lại có hình bươm bướm, Thục Tĩnh công chúa cầm lấy liền tươi cười vui vẻ.
Hạ Vân Tự lại đưa xâu tiền cho Ninh Nguyên. “Tiền mừng tuổi của con đây.”
Ninh Nguyên đã mong ngóng thứ này từ lâu lắm. Nó nghe nói năm đầu
tiên sau khi nó chào đời, mẫu hậu cũng từng bện cho nó một xâu như vậy,
đáng tiếc khi đó nó còn nhỏ quá nên không có chút ấn tượng nào, xâu tiền cũng không biết bị cung nhân cất vào chỗ nào nữa.
Di mẫu nói cách mình bện giống hệt với mẫu hậu nên nó cực kỳ muốn có. Lần này nó nhất định phải giữ thật kỹ. Nó hiểu được tấm lòng của mẫu
hậu và di mẫu dành cho mình.
Thằng bé vô cùng mừng rỡ định nhận lấy thì bị hoàng đế ngăn lại.
Ninh Nguyên sững sờ, hoàng đế nghiêm mặt lại: “Nhận tiền mừng tuổi của người lớn là phải khấu dầu.”
Hạ Vân Tự nhíu mày, trách nhẹ. “Hoàng thượng làm gì vậy!”
Y nhướng mày nhìn nàng. “Nàng là di mẫu của nó, lẽ nào nó không thể khấu đầu với nàng ư.”
Nói xong thì giả vờ muốn giành lấy xâu tiền kìa. “Nếu không phụ hoàng sẽ giữ giúp con.”
Dĩ nhiên là Ninh Nguyên không chịu, nó lập tức lao khỏi lòng hoàng
đế, nhanh nhẹn khấu đầu lạy Hạ Vân Tự. “Chúc di mẫu năm mới an khang,
gặp nhiều may mắn! Ừm… vạn sự như ý!”
“Mau đứng dậy đi!” Hạ Vân Tự mỉm cười, vội đưa tay đỡ nó dậy. “Con cũng năm mới tốt lành, học tập tiến bộ, vạn sự như ý!”
Nói xong thì đưa xâu tiền cho thằng bé. Thật là chỉ là những đồng
tiền có giá trị nhỏ mà thôi, thân là hoàng tử bình thường cũng đâu dùng
tới nhưng Ninh Nguyên lại như nhặt được báu vật, cứ cầm trên tay ngắm
nghía, vô cùng thích thú.
Không lâu sau, sủi cảo được bưng lên.
Họ vừa tham dự cung yến, cũng không đói lắm. Có điều mấy đĩa sủi cảo nóng hổi được bày trước mặt, trông rất có hương vị năm mới.
Tâm trạng của Ninh Nguyên đang cực kỳ vui vẻ, nó dùng đũa gắp sủi cảo chấm vào nước chấm, miếng đầu tiên đút cho phụ hoàng, miếng thứ hai đút di mẫu, miếng thứ ba cẩn thận chia thành hai nửa vì muội muội miệng còn nhỏ.
Vừa gắp miếng thứ tư lên, định đưa vào miệng thì tay bỗng khựng lại. Ninh Nguyên nhìn Hạ Huyền Thời, dè dặt nói: “Phụ hoàng…”
“Hửm” Hạ Huyền Thời nhìn thằng bé, nó cúi đầu hỏi: “Phụ hoàng không gặp… nhị đệ sao?”
Nhị hoàng tử Ninh Tỷ đã được đón về cung hồi trước tết. Đó là ý của thái hậu, hoàng đế cũng ngầm đồng ý.
Nhưng mấy ngày nay, hoàng đế không gặp thằng bé, cung yến tối nay
cũng không nói chuyện. Ninh Nguyên chủ động đi tìm Ninh Tỷ nhiều lần
nhưng Ninh Tỷ không chịu gặp nó.
Một mặt, Ninh Nguyên cảm thấy khá tức giận, đệ cầm nghiên mực ném vào ta trước mà sao vẫn ngang ngược như thế? Mặt khác, nó cảm thấy nhị đệ
cũng rất đáng thương, mong phụ hoàng đừng so đo với nhị đệ.
Hạ Huyền Thời nhìn Ninh Nguyên, khẽ thở dài. “Con là một ca ca tốt.”
Nói xong thì sai cung nhân đi xem thử Ninh Tỷ đã ngủ chưa, nếu chưa thì
gọi sang đây.
Sau đó y đút cho Ninh Nguyên một miếng sủi cảo, mỉm cười nói: “Ăn chậm thôi. Đừng ăn nhiều quá, mất công lại thấy khó chịu.”
“Nhi thần biết ạ.” Ninh Nguyên nhai ngồm ngoàm, gật đầu nói.
——
Trong căn phòng cách đó không xa, Ninh Tỷ nằm trên giường nhưng vẫn
chưa ngủ được. Cảm thấy có cung nhân đến gần, nó xoay người lại.
Nhưng khi nghe thấy tiếng gọi bên ngoài màn, nó lại lựa chọn không lên tiếng, không phát ra một chữ, cứ vờ như mình đã ngủ,
Phụ hoàng đến đây với Yểu cơ, vậy chính là muốn thăm đại ca, nó chỉ là dư thừa.
Trong lòng Ninh Tỷ nghĩ như thế.
Cung nhân đợi một lát, không nghe được hồi đáp nên tưởng rằng thằng
bé đã ngủ, không dám quấy rầy thêm mà rón rén lui ra, căn phòng nhanh
chóng yên ắng trở lại.
Ninh Tỷ quay mặt vào tường, ngây người một lúc rồi đưa tay lau nước mắt.
Nhiều khi nó vẫn nghĩ, phải chăng chẳng có ai thương mình cả?
Bốn đứa trẻ trong cung đều không có mẹ ruột, ngoại trừ tam đệ vừa
sinh ra là đã được Thuận Phi nương nương nuôi dưỡng, ba người còn lại
đều ở Vạn An Cung.
Trong ba người, muội muội là con gái, còn nhỏ nên không biết gì. Nếu muốn so sánh thì chỉ còn lại nó và đại ca.
Nó và đại ca thoạt nhìn đều khiến người ta thấy thương cảm nhưng mấy
năm nay, nó dần dần nhận ra mình và đại ca không giống nhau.
Tuy đại ca không có mẫu hậu nhưng vẫn có Hứa chiêu nghi chăm sóc. Rồi khi Yểu cơ vào cung, đó là di mẫu của đại ca, đương nhiên sẽ thương
huynh ấy.
Hình như hoàng tổ mẫu và phụ hoàng đều coi trọng đại ca hơn một chút, bởi vì đại ca là con trưởng, phụ hoàng lại thích mẫu hậu của huynh ấy
như thế.
Chỉ có nó là thật sự cô đơn lẻ loi trong Vạn An Cung này mấy năm nay.
Dạo trước mẫu phi bị định tội, mộ cũng bị quật lên. Lúc đó nó rất sợ hãi, nhưng lại không có ai đến dỗ dành an ủi.
Sau đó nó tức giận đánh đại ca, phụ hoàng bèn quả quyết đuổi nó đến hành cung luôn.
Đó là lần đầu tiên nó cảm thấy cung nữ kia nói không sai. Nếu nó
không có một mẫu phi thân phận cao quý che chở thì sớm muộn gì phụ hoàng cũng sẽ ruồng bỏ nó.
Cung nữ kia bao lâu rồi không xuất hiện nhỉ? Nó hơi hối hận, hối hận sao không hỏi nàng ta mình nên làm thế nào.
——
Chớp mắt, hai tháng nữa lại trôi qua. Không khí tết đã hết nhưng mùa xuân thì mới bắt đầu.
Tiết Thượng Tị mồng ba tháng ba, hậu cung lại náo nhiệt như mọi năm.
Bởi vì năm đó Giai Huệ hoàng hậu không muốn phá hỏng ngày vui của mọi người, cố giữ nắm hơi tàn nên không ai dám cô phụ tấm lòng này, huống
hồ năm nay Thượng Tị và Thanh Minh lại trùng một ngày, phải tổ chức thật lớn mới được.
Trời còn chưa sáng, hoàng đế đã xuất cung, đến thái miếu tế tổ.
Đến trưa các phi tần cũng đồng loạt xuất xung, ra ngoại ô đạp thanh,
trồng liễu với hoàng đế, cùng đón tiết Thanh Minh và Thượng Tị.
Lúc về tới hoàng cung thì trời đã tối, Hứa chiêu nghi nói mình đã sai người làm xong bánh trôi xanh ăn trong ngày Thanh Minh, mời các vị phi
tần thân thiết đến cung của mình nếm thử.
Bình thường nàng cũng không hay qua lại với nhiều người, những người
được gọi là “thân thiết” thì cũng chỉ có Hạ Vân Tự, Chu Diệu, Hàm Ngọc
và một người khác là Yến quý cơ.
Được sự đồng ý của Hứa chiêu nghi, Hạ Vân Tự rủ thêm Hòa cơ cùng đi.
Hòa cơ chưa từng ăn bánh trôi, nghe nói món này được làm từ ngải cứu,
cảm thấy rất tò mò nên nhất định phải nếm thử.
Mọi người ngồi xuống trò chuyện với nhau một lát thì bánh trôi xanh
được bưng lên. Từng viên màu xanh màu ngọc bích nóng hổi, xếp ngay ngắn
trông rất đẹp mắt.
“Có nhân trứng và chà bông, cũng có nhân đậu xanh.” Hứa chiêu nghi thân thiết gọi Hòa cơ. “Muội nếm thử xem thích cái nào hơn.”
Những viên bánh trôi không lớn lắm, tuy được làm từ gạo nếp nhưng nếu ăn vài cục thì cũng không cảm thấy bụng khó chịu.
Hòa cơ nghĩ ngợi rồi mỉm cười cầm đũa lên, gắp một viên nhân đậu xanh ăn thử trước.
Cắn một miếng, nàng ta nghiêm túc nhấp nháp. Các phi tần người Hán
đều tò mò chờ đợi phản ứng của nàng ta. Yến quý cơ huých cánh tay nàng
ta một cái, hỏi: “Thế nào? Có ăn được không?”
Hòa cơ nghiền ngẫm đáp: “Ăn vào giống như… không khác bánh trôi hồi tết Nguyên Tiêu là mấy?”
Mọi người cười ồ lên. Hứa chiêu nghi nói: “Đều làm từ bột nếp mà,
đúng là không khác nhau mấy. Muội nếm thử nhân trứng và chà bông xem,
chắc là sẽ khác hơn nhiều.”
Hòa cơ lại nghe lời gắp một viên nhân trứng muối cho vào miệng, cắn
một miếng, đang định khen “cái này mới mẻ hơn nhiều” thì bỗng nhiên dạ
dày cuộn lên, một luồng hơi vọt thẳng lên miệng.
Nàng vội vàng dùng khăn che miệng lại, luồng hơi kia tan mất trong miệng làm nàng ọe một tiếng.
Hứa chiêu nghi sốt sắng hỏi: “Sao thế, là do không hợp khẩu vị hay người không được khỏe?”
Hòa cơ lắc đầu. “Rất ngon, chỉ là do mấy ngày nay thần thiếp không được khỏe lắm.”
“Mau truyền thái y đến xem sao.” Hứa chiêu nghi khẽ cau mày. “Hiện
nay trời lúc nóng lúc lạnh, rất dễ bị bệnh. Có gì không khỏe là không
được chủ quan đâu đấy…” Còn chưa nói xong, nàng ta đã thấy Yến quý cơ
nhìn mình với vẻ buồn cười thì không khỏi giật mình. “Muội nhìn ta làm
gì?”
Yến quý cơ che miệng, cười phì một tiếng, khẽ lắc đầu. “Chiêu nghi nương nương hồ đồ rồi.”
Sau đó nàng ta hỏi thẳng Hòa cơ. “Lần đầu tiên hoàng thượng lật thẻ
bài của muội có phải hồi tháng giêng không? Cách đây cũng hai tháng rồi
nhỉ?”
Vừa nói xong, các phi tần có mặt ở đó đều hít một hơi, Hạ Vân Tự cũng thấy hơi ngạc nhiên.
Nhưng các nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần, Chu Diệu vội la lên: “Vậy thì phải mau truyền thái y đến xem sao!”
“Nếu đúng như vậy thì cô quả là có phúc… Trong cung tổng cộng chỉ có
vài đứa trẻ, Hòa cơ nương tử lại vừa tiến cung không được bao lâu.” Hàm
Ngọc cũng tươi cười, nói.
Còn Hòa cơ thì ngây người ra đó thật lâu, mãi một lúc sau mới hoàn
hồn lại, nhìn lướt qua mỗi người ở đây với ánh mắt hoang mang. “Hoàng
thượng… hoàng thượng sẽ để muội có con sao?”