Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Chương 35: Cắn càn


Đọc truyện Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn – Chương 35: Cắn càn

Về đến hành cung thì trời đã tối, hoàng đế còn có tấu chương phải phê duyệt nên về Thanh Lương Điện còn Hạ Vân Tự thì về Ngọc Trúc Hiên. Lúc ngồi xuống giường, cả người nàng nhũn ra không còn chút
sức lực nào.

Hoàng đế đã nghi ngờ nàng.

Sống lưng toát mồ hôi lạnh, mỗi một giọt đều đang nhắc nàng nhớ lại cảm giác kinh hãi bất ngờ ập tới vào ban ngày.

Chuyện lẽ ra không nên thế này. Nàng đã sắp xếp hết mọi thứ.

Chuyện hạ độc là thật, có nhân chứng vật chứng; chuyện bùa chú cũng
không phải hoàn toàn là giả… Loại bùa ấy thật sự tồn tại, Cung Chính Ti
tra ra được tất sẽ giải thích với y, dẫn dắt y liên tưởng đến chiêm tinh và Khâm Thiên Giám – vốn có mối quan hệ sâu xa với Chiêu Phi.

Có điều nàng chưa từng dự đoán được là y sẽ hỏi thẳng mình như vậy,
mà nguyên nhân chỉ vì mấy ngày nay nàng quan tâm đến chuyện hạ độc hơn.

Nàng đã đánh giá thấp sự đa nghi của đế vương.

Lúc đó phản ứng của nàng coi như kịp thời, chuyện có thể cho qua, sau này không nhắc lại nữa là được. Bây giờ nghĩ lại đúng là rợn cả người.

Y tin lời của nàng rồi chứ?

Nàng cảm thấy y đã tin, mà cũng chưa tin.

Nếu chỉ giải thích vài câu là có thể cởi bỏ sự nghi ngờ thì làm gì có những lời đồn đại loại như “đế vương đa nghi”.

Nhưng đồng thời, y cũng đã lựa chọn tin tưởng nàng.

Vẫn như trước, tất cả đều được quyết định bởi suy nghĩ của y. Ngày xưa y thiên vị Chiêu Phi, bây giờ thì từ từ thiên vị nàng.

Nếu một ngày nào đó nàng thất sủng thì sẽ khác.

Thế cũng tốt.

Một mặt sẽ khiến nàng lúc nào cũng bất an, cảm thấy y hỉ nộ bất
thường, không chừng ngày nào đó sẽ giở sổ ra tính nợ cũ, sợ gần vua như
gần cọp; nhưng mặt khác, so với việc luôn được đế vương tin tưởng mới có thể an yên mà sống thì duy trì sự sủng ái càng dễ dàng hơn nhiều.

Sống trong hậu cung, muốn làm một chính nhân quân tử đã là chuyện cực kỳ hoang đường, huống chi nàng vào đây vốn là để báo thù rửa hận. Nói
chung cứ suy đoán lòng dạ đế vương, làm vui lòng y thì dễ dàng hơn.

Cảm giác nơm nớp lo sợ khiến Hạ Vân Tự cả đêm ngủ không ngon, lúc tỉnh lúc mơ, mãi cho đến khi trời sáng.

Lúc thức dậy thì mặt trời đã lên cao, Hạ Vân Tự nhìn ánh sáng bên
ngoài cửa sổ, nhăn mày ngồi dậy. “Sao không ai gọi ta thế? Hôm nay phải
đến vấn an Thuận Phi nương nương mới được.”


Oanh Thời mỉm cười, bước lên hành lễ. “Sáng sớm nay Thuận Phi đã sai
người đến truyền lời, nói mình vừa tiếp nhận hậu cung nên thật sự quá
bận, bảo các cung ba ngày sau hãy đến, trong ba ngày này nương nương sẽ
không tiếp khách.”

Ngừng lại một chút, nàng ta lại tỏ vẻ rất bí mật. “Sáng nay còn có
một chuyện rất hay, để nô tỳ gọi Tiểu Lộc Tử vào, nương tử vừa chải tóc
vừa nghe hắn kể.”

“Còn làm bộ bí mật nữa.” Hạ Vân Tự bật cười, đứng dậy đi rửa mặt.

Oanh Thời cười bảo: “Không phải nô tỳ làm bộ bí mật mà chuyện này do
Tiểu Lộc Tử nghe ngóng được từ một hoạn quan khác, nô tỳ không muốn
tranh công với hắn.”

Hạ Vân Tự gật đầu. “Ừ, vậy bảo hắn vào đi.”

Vì thế khi Hạ Vân Tự ngồi trước bàn trang điểm thì Tiểu Lộc Tử đã
vâng lệnh đi vào, mặt mày hớn hở kể chuyện. “Nô tài có một người quen cũ bên Cung Chính Ti, lúc trời mờ sáng hắn đi trực về, cố tình đến Ngọc
Trúc Cung của chúng ta tìm nô tài kể chuyện này.”

Oanh Thời lườm hắn, mắng khẽ. “Nói nhiều thế, mau kể chuyện chính đi.”

Tiểu Lộc Tử ừm một tiếng, khom người kể: “Hắn nói… hôm qua Như Lan và Thải Tinh bên cạnh Chiêu Phi đều bị giải vào Cung Chính Ti. Như Lan vẫn khai giống như trước, chắc là biết có nhiêu đó thôi. Nhưng Thải Tinh
thì khai thêm một chuyện có liên quan đến nương tử khiến Cung Chính Ti
lo sốt vó một phen.”

Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, Oanh Thời lại trừng hắn. Hạ Vân
Tự mỉm cười, giữ thể diện cho hắn. “Liên quan đến ta? Chuyện gì thế?”

Tiểu Lộc Tử che miệng cười. “Mấy người đi bắt Thải Tinh hôm qua đều
là người của hoàng thượng, bình thường không qua lại với hậu cung nên
Thải Tinh không nhận ra, chỉ biết mỗi nô tài nên cứ tưởng bên ngoài chỉ
có mình nương tử.”

“Sau đó không biết sao ả lại nhìn thấy Từ Minh Nghĩa Từ tướng quân –
người vừa lập chiến công – đứng bên đường. Có lẽ là hôm cung yến biết
nương tử và Từ tướng quân là người quen cũ, lại nghĩ lần này mình khó
thoát tội chết nên dù cắn càn cũng phải cắn nương tử một miếng… Ả cư
nhiên nói người và Từ tướng quân có gian tình với nhau, mượn cớ đi chợ
để xuất cung hẹn hò với Từ tướng quân.”

Hạ Vân Tự ngạc nhiên rồi thích thú hỏi: “Chuyện này thú vị đây, Cung Chính Ti nói thế nào?”

“Haiz.” Tiểu Lộc Tử lắc đầu. “Cung Chính Ti không biết hôm qua nương

tử và hoàng thượng cùng đi với nhau nên lúc đó giật cả mình, bèn sai
người điều tra xem hôm qua Từ tướng quân có đi chợ hay không. Ai ngờ, Từ tướng quân hôm qua có đi thật!”

Nói xong hắn còn dừng lại gây chú ý, Oanh Thời trừng mắt nhìn, giơ
tay lên định đấm hắn một cái. Tiểu Lộc Tử vừa cười né tránh vừa thức
thời kể tiếp. “Cung Chính Ti kinh hãi, nếu thật sự có chuyện phi tần qua lại nam nhân khác thì đây là chuyện lớn cho nên lập tức báo cho Thanh
Lương Điện ngay trong đêm. Đúng lúc hoàng thượng còn chưa đi ngủ, nghe
chuyện này xong bèn trách mắng Cung Chính Ti một tràng, nói họ không
biết làm việc, ba gã chủ thẩm còn bị đánh một trận.”

Trận đòn này đánh vào người cung nhân nhưng cũng sẽ bị chụp lên đầu
Chiêu Phi. Dù cuối cùng không có chứng cứ chỉ ra Chiêu Phi thì nhất định trong lòng hoàng đế cũng đã ghi tội nàng ta.

Hạ Vân Tự bật cười, thưởng cho Tiểu Lộc Tử một thỏi bạc, còn lấy một
ít ngân phiếu ra đưa cho hắn, nói: “Lúc hoàng thượng dẫn ta ra ngoài đã
cố tình né tránh mọi người, tuy chuyện này Cung Chính Ti làm việc không
chu đáo nhưng dù sao cũng bị oan. Ngươi đi hốt cho họ ít thuốc rồi
thương lượng với Thượng Thực Cục nấu cho họ vài bữa dinh dưỡng, coi như
ta tạ lỗi với các vị chủ thẩm.”

Tiểu Lộc Tử nhận lấy ngân phiếu, chắp tay nói: “Vâng, nương tử yên
tâm, nô tài nhất định sẽ làm việc chu toàn, cũng đích thân đi thăm họ,
truyền đạt lại ý tốt của nương tử.”

Hạ Vân Tự gật đầu, Tiểu Lộc Tử liền lui ra. Oanh Thời đứng bên cạnh
mỉm cười, nói. “Trước kia chỉ cảm thấy nhân phẩm của hắn không tồi, bây
giờ thì càng ngày càng lanh lợi được việc, cũng là nương tử biết cách
dạy bảo.”

Trong khi nói chuyện, nàng ta cũng đã búi tóc cho Hạ Vân Tự xong, vừa cài chiếc trâm cuối cùng vào vừa nói tiếp. “Nhưng nương tử có dám chắc
chuyện này sẽ khiến hoàng thượng nghi ngờ Chiêu Phi nương nương không?
Nô tỳ nghe nói Thải Tinh rất trung thành, trong tờ cung khai chỉ nhắc
tới Linh thải nữ, không hề khai ra Chiêu Phi, chỉ dựa vào chút quan hệ
giữa nhà Chiêu Phi và Khâm Thiên Giám e là không làm gì được nàng ta.”

Hạ Vân Tự chậm rãi gật đầu. “Chắc chắn sẽ nghi.”

Nói xong nàng mỉm cười, từ trong chiếc hộp đựng trang sức bằng gỗ lim bịt vàng chọn ra đôi hoa tai bằng mã não đỏ, tự đeo lên cho mình, ung
dung bảo: “Em đừng quên trong lá bùa đó còn có Chu mỹ nhân. Linh thải nữ hận ta đã là vô duyên vô cớ, vậy mà còn hận luôn Chu mỹ nhân nữa là
sao? Lý nào là vậy.”

“Nhưng chẳng phải nương tử nói…” Oanh Thời nhìn xung quanh, xua tay
bảo những người khác lui ra ngoài. “Chẳng phải hôm qua hoàng thượng nghi ngờ nương tử sao?”


Hạ Vân Tự cười càng tươi hơn. “Con người ấy à…” Nàng vừa nói vừa lắc
đầu. “Nếu thật sự chỉ tin vào sự thật, trắng đen rõ ràng thì mới có thể
không thiên vị. Nhưng y muốn tự lừa mình dối người, chỉ tin vào những gì mình muốn tin thì sẽ bất tri bất giác tự thuyết phục mình tin tưởng
toàn bộ. Chuyện này nếu y lựa chọn không tin ta thì đã không lạnh nhạt
với Chiêu Phi, còn bây giờ thu hồi quyền lực của Chiêu Phi có nghĩa là
trong lòng y muốn tin tưởng ta hơn.”

Cho nên bây giờ họ không cần phải lo lắng gì nữa. Mối lo về sau là
có, nhưng đó cũng là chuyện tương lai, còn bây trong họ đã thắng ván
này.

Oanh Thời thở phào nhẹ nhõm, khẽ lẩm bẩm “ổn rồi thì tốt” mấy lần,
sau đó cười nhẹ. “Nương tử có cần chuẩn bị lễ vật chúc mừng Thuận Phi
nương nương không?”

“Không cần. Thuận Phi nói ba ngày không tiếp khách thì chúng ta đợi
ba ngày sau hãy chúc mừng vậy.” Nói xong nàng ngước mắt lên, liếc nhìn
Oanh Thời trong gương. “Các em phải nhớ, không cần phải thân thiết với
bên Thuận Phi nương nương quá, chỉ cần giữ đúng phép tắc là được.”

“Nương tử nghĩ thế à?” Oanh Thời khẽ cau mày. “Nô tỳ cứ tưởng nương tử và Thuận Phi nương nương coi như là bạn rồi chứ.”

Hạ Vân Tự cười xùy. “Trong cung làm gì có bạn hay không bạn.” Nói
xong nàng khẽ thở dài, giải thích ngắn gọn với Oanh Thời. “Ta nghĩ tới
nghĩ lui, cảm thấy trước kia nàng ta lánh mình ở hành cung, lần này về
ăn tết và bỗng nhiên ở lại là có hơi kỳ lạ… Quả nhiên bây giờ nàng ta
muốn tranh hơn thua với Chiêu Phi. Chúng ta cứ cẩn thận là trên hết, như thế cũng không mất mát gì.”

“Vẫn là nương tử cẩn thận.” Oanh Thời nhún người. “Nô tỳ sẽ tỉ mỉ chuẩn bị lễ vật, sau đó rủ người của Chu mỹ nhân cùng đi.”

Hạ Vân Tự gật đầu rồi không nói gì thêm. Sửa soạn xong, nàng đi dùng
bữa sáng. Nghĩ lại thấy cả ngày cũng không có việc gì làm nên bảo Oanh
Thời đi gọi Tĩnh Song qua, hỏi han tình hình học tập của nó.

Tĩnh Song là một cô bé ngoan, đọc sách viết chữ đều rất nghiêm túc.
Ngọc Sa – người chịu trách nhiệm dạy dỗ nó cũng luôn miệng khen cô bé
hiểu chuyện.

Hơn nữa, Tĩnh Song còn là một mỹ nhân trong tương lai.

Lần đầu tiên tình cờ nhìn thấy nó trong Thượng Phục Cục, Hạ Vân Tự đã nhìn ra được. Bây giờ một năm trôi qua, con bé càng có vẻ xinh xắn, đán yêu. Qua bảy tám năm nữa, nó chắc chắn sẽ trở thành một mỹ nhân tinh
thông cầm kỳ thi họa.

Tới trưa, Tĩnh Song trở về phòng của mình, Hạ Vân Tự nằm trên trường kỷ nghỉ ngơi một lát, dòng suy nghĩ bất giác lại hiện lên.

Thải Tinh dám nói nàng và Từ Minh Nghĩa có gian tình, có lẽ là hôm ấy sau khi cung yến kết thúc Chiêu Phi đã nói gì đó. Nếu là nàng, nàng
cũng sẽ hy vọng đối phương có quan hệ mờ ám với thần tử, có điểm yếu nằm trong tay mình.

——

Thời gian trôi qua như cái chớp mắt, mới đó đã đến cuối tháng năm, sinh nhật của Hạ Vân Tự cũng đang đến gần.

Hoàng đế bận trăm công nghìn việc, hẳn là sẽ không nhớ những chuyện

này, có điều trong lúc thị tẩm Hàm Ngọc đã “vô tình” nhắc với y sắp tới
sinh nhật của Hạ tuyên nghi, gần đây nàng ta đang bận may một bộ y phục
để làm quà sinh nhật.

Từ sau hôm đó, Thanh Lương Điện không ngừng ban lễ vật xuống.

Khi thì một miếng ngọc, khi thì một thỏi mực hoặc một bộ cờ, thậm chí có khi thấy trong vườn có cành hoa nào đẹp cũng sai người chặt xuống
mang sang cho nàng.

Không có thứ nào to tát, bảo là “quà sinh nhật” nhưng càng như thế, càng khiến người ta cảm thấy y đang nhớ nàng.

Ngay cả Hạ Vân Tự cũng nắm bắt chừng mực, thấy mình đã vào cung gần
một năm, thời gian từng bước đến gần y cũng không ngắn ngủi, có một số
việc cũng nên thay đổi tiến độ. Y muốn làm chính nhân quân tử, cứ án
binh bất động cũng không phải là cách. Làn ranh kia cuối cùng cũng nên
bước qua.

Thế là vào một hôm cách sinh nhật năm sáu ngày, nàng đề ra một yêu
cầu nho nhỏ, bảo đây là sinh nhật đầu tiên từ khi nàng vào cung, muốn
nhân lúc quy định của hành cung không quá nghiêm ngặt tính mời bạn bè
đến tụ hội một phen, sẽ thú vị hơn cung yến chính thức nhiều.

Quả nhiên y lập tức đồng ý, còn thoải mái nói: “Cung yến nhàm chán
quá. Sinh nhật nàng thì nàng cứ quyết định, muốn mời ai cứ lập danh sách đưa trẫm xem.”

Nàng vờ như không nghe thấy câu “lập danh sách”, hai tay chống ra sau lưng, ngửa người ngồi trên trường kỷ, nghiêng đầu vừa suy nghĩ vừa nói
ra vài cái tên.

Đầu tiên là vài tiểu thư quý tộc ngày xưa từng thân thiết với nàng, sau đó e dè hỏi một câu: “Nam tử có được không?”

Hạ Huyền Thời mỉm cười. “Ở Đại Túc ta, quan hệ nam nữ cũng không quá
hà khắc. Tuy trong cung hơi nghiêm ngặt nhưng đã sinh nhật nàng thì trẫm sẽ ân chuẩn.”

Nàng vui vẻ mỉm cười: “Tạ hoàng thượng!” sau đó lại giơ tay ra đếm.
“Có hai đường huynh đường đệ khá thân, có ba môn sinh được phụ thân coi
trọng, huynh trưởng của Chu mỹ nhân cũng ở trong đó. À, còn có Từ Minh
Nghĩa nữa.”

Nói xong nàng ngước lên nhìn, quả nhiên thấy y khẽ cau mày. “Từ Minh Nghĩa?”

Nàng vờ như không biết, gật đầu nói: “Hắn là người hầu tỷ tỷ tìm cho
muội trước kia, sau đó rời khỏi phủ đi tòng quân, không ngờ bây giờ có
thể gặp lại. Thần thiếp muốn mời hắn đến chơi, vừa vặn trong cung cũng
có bài vị của tỷ tỷ, chắc hắn cũng muốn đến trước bài vị của tỷ ấy thắp
nén hương.”

Nàng cố ý khiến cho y hồi hộp rồi lại dùng tỷ tỷ để khiến y thở phào nhẹ nhõm.

Nàng muốn tâm trạng của y phải biến đổi vì mình, cứ thế điều khiển
cảm xúc của y. Vì thế khi đôi mày của y vừa giãn ra hết thì mắt nàng lại sáng lên, như vừa nhớ ra điều gì, miệng cười tươi tắn. “À, lúc nãy tuy
thần thiếp không nhắc đến nhưng hoàng thượng nhất định phải tham gia
đó. Nếu hoàng thượng không đến thì sinh nhật có mời ai cũng không vui
nữa.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.