Đọc truyện Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn – Chương 27: Hồ Ly
Sáu ngày sau, thánh giá liền khởi hành về hướng hành cung ở phía bắc kinh thành để tránh nóng.
Phi tần, thái hậu, thái phi cũng đi cùng. Xe ngựa, cờ phướn trùng
trùng điệp điệp dàn kín cả đường, bách tính kinh thành tung hô vạn tuế,
thanh thế rất lớn.
Hạ Vân Tự ngồi trong xe, ánh mắt xuyên qua khe rèm cửa thỉnh thoảng
bị hất lên do xóc nảy, bỗng nhiên cảm thấy may mắn vì không đồng ý đi
hoàng lăng với hoàng đế.
Nếu nhận lời, nàng và hoàng đế sẽ đi riêng với nhau. Có thánh giá bên cạnh thể nào cũng có hàng tùy tùng đi theo, bách tính cũng sẽ tiền hô
hậu ủng nhưng so về thanh thế thì sẽ kém hơn bây giờ nhiều. Lúc này đây, cả kinh thành đều xôn xao, nàng mới có thể cảm nhận được rốt cuộc ngồi ở vị trí trên vạn người sẽ có cảm giác thế nào.
Nàng nhớ lúc vừa đăng cơ, lần đầu y đi tế tổ với thân phận là hoàng
đế, trên đường cũng rầm rầm rộ rộ thế này. Khi ấy tỷ tỷ cũng cùng ngồi
trên ngự liễn, tiếp nhận sự khấu bái của muôn dân, không biết tỷ tỷ có
cảm xúc gì.
Có một ngày, Ninh Nguyên cũng sẽ được như vậy.
Hạ Vân Tự tưởng tượng ra, cảm thấy rất kỳ diệu.
Nàng không biết đến lúc đó mình sẽ có cảm xúc gì, cũng như hiện nay nàng không thể biết suy nghĩ của tỷ tỷ khi trước vậy.
Nhưng nàng vẫn mong đợi ngày ấy đến, bởi vì khi nó đến có nghĩa là tất cả những ân oán cũ đều đã lắng xuống, trở về với cát bụi.
——
Cảnh tượng rộn ràng náo nhiệt này diễn ra suốt dọc đường, mãi đến khi xe ngựa ra khỏi kinh thành, bỏ lại tất cả phồn hoa ở phía sau.
Ngoại thành thật ra cũng không quá mức hoang vu, nhìn vắng vẻ hơn
kinh thành một chút nhưng lác đác cũng có những mái nhà. Đầu hạ, ruộng
lúa hai bên cũng đã nhú những mầm mạ mới.
Con đường mà thánh giá đi qua sớm đã được dọn sẵn, những người vô
phận sự đều không được xuất hiện. Yên lặng thưởng thức vẻ xanh mát của
cỏ cây thế này cũng khiến người ta thanh thản.
Vì vậy Hạ Vân Tự đã ngắm nghía cả buổi chiều, tối đến ngủ một giấc thật ngon lành, hôm sau lại ngắm thêm một ngày nữa.
Lúc màn đêm chuẩn bị buông xuống thì họ cũng đến hành cung. Các phi
tần lần lượt được người hầu đỡ xuống xe, sau đó được các cung nhân đã
chờ sẵn trong hành cung dẫn về nơi ở của mình.
Đến đón Hạ Vân Tự là một hoạn quan ngoài ba mươi tuổi, mặc bộ quan
phục có hoa văn phức tạp. Dáng người hắn hơi đậm, gương mặt tươi cười
trông khá dễ gần. Chắp tay chào Hạ Vân Tự, hắn nói: “Nô tài là Ngô
Khánh, được phái đến đón nương tử. Nương tử sẽ ở Ngọc Trúc Hiên, rất gần Thanh Lương Điện của hoàng thượng.”
Đường trong hành cung này Hạ Vân Tự cũng biết chút ít. Nơi này không
có nhiều quy định như trong hoàng cung, sắp xếp nơi ở cũng không quá
nghiêm ngặt.
Những chuyện này hoàng đế sẽ không mấy để tâm, có thể Chiêu Phi cũng
sẽ sắp xếp cho người của mình một chút, còn lại giao cho Thượng Cung Cục là xong.
Vì thế các phi tần trong cung, nhất là những người lần đầu đến đây,
trước kia chưa có chỗ ở sẽ sai người đến Thượng Cung Cục đút lót chút
ngân lượng, nhờ các nữ quan chọn cho họ những chỗ tốt một chút.
“Tốt”, chính là cách Thanh Lương Điện của hoàng đế gần chừng nào hay chừng ấy.
Còn nàng thì chưa từng phí công sức vì những chuyện thế này. Được
phân ở chỗ nào gần như phụ thuộc vào cách người phía dưới phỏng đoán
thánh ý.
Hạ Vân Tự hiểu rõ trong lòng nhưng ngoài mặt lại không thể hiện điều
gì, chỉ mỉm cười đáp lời Ngô Khánh: “Nhìn công công hẳn là chức quan
không thấp, làm phiền ông đến đích thân đến đón ta rồi.”
Ngô Khánh ở phía trước dẫn đường liền cúi người trả lời: “Nương tử
quá lời rồi.” Nói xong nụ cười càng tươi hơn. “Đây là trách nhiệm của nô tài, sao dám nhận những lời này của nương tử. Hơn nữa trước kia nô tài
từng hầu hạ hoàng hậu nương nương, đương nhiên phải đến vấn an nương
tử.”
Nói xong hắn chắp tay vái lên trời, thể hiện sự cung kính với hoàng hậu trên đó.
Hạ Vân Tự thoáng ngạc nhiên. “Thì ra là người từng hầu hạ tỷ tỷ.”
Xong nàng lập tức tươi cười thân thiện. “Thật là có duyên. Tiểu Lộc Tử,
lát nữa ngươi nhớ mời Ngô công công uống trà, dùng trà Long Tỉnh Minh
Tiền mà hoàng thượng mới ban thưởng ấy.” Ngô Khánh vội vàng chắp tay nói cảm tạ.
Trò chuyện vui vẻ chốc lát là đã đến Ngọc Trúc Hiên. Nơi này cũng như tên của nó, nơi nơi đều là trúc xanh như ngọc, đưa mắt nhìn khiến lòng
người cảm thấy thật thoải mái.
Hạ Vân Tự nhìn một lượt, nhớ lại trước đây, bất chợt hiểu rõ tâm tư
của người kia nên mỉm cười, bảo: “Thoạt nhìn rất giống với rừng trúc sau ngự thư phòng.”
Ngô Khánh không hiểu ý đồ trong đó nên trả lời: “Dạ phải. Hoàng
thượng và hoàng hậu nương nương đều thích trúc, chắc là nương tử cũng sẽ thích.”
Hạ Vân Tự nhoẻn cười. “Đương nhiên ta cũng thích.” Nói xong thì bước
vào cửa, mấy cung nữ hoạn quan trong đó đều bước ra hành lễ.
Người hầu trong cung không thể mang hết đến đây. Ngoại trừ Hàm Ngọc
thì Hạ Vân Tự chỉ chọn bốn người Oanh Thời, Yến Thời, Oanh Ca, Yến Vũ đi theo, phía hành cung sẽ điều thêm tám người đến bổ sung vào.
Hạ Vân Tự nhìn họ, ôn hòa gật đầu, nói: “Miễn lễ. Trời nắng nóng, vất vả cho các ngươi phải đợi lâu. Mọi người theo Tiểu Lộc Tử đi uống trà,
hôm nay không cần phải hầu hạ.”
Nghe những lời này, có vẻ nàng là một chủ nhân dễ hầu hạ nên ai nấy
đều vui mừng, tạ ân rồi cáo lui, cùng Ngô Khánh theo Tiểu Lộc Tử ra nhà
sau.
Hạ Vân Tự đưa mắt nhìn họ đi xa rồi mới cất bước, chậm rãi vào nhà trong.
Phòng ốc đều đã được sắp xếp đâu vào đấy, chỉ cần lấy thêm một vài
vật cần dùng từ trong cung mang theo nữa thôi. Lúc này Oanh Ca và Yến Vũ nhanh nhẹn soạn sửa, Yến Thời đứng gác ngoài cửa, Oanh Thời và Hàm Ngọc hầu hạ bên cạnh nàng.
Hạ Vân Tự ngồi xuống bên chiếc bàn thấp, bưng chén trà lên nhấp một ngụm. “Nhớ tra kỹ gốc gác của họ.”
Oanh Thời nhún người. “Nương tử yên tâm, nô tỳ biết phải làm gì. Mấy ngày sắp tới sẽ không gọi họ đến gần hầu hạ.”
……
Cách đó hơn trăm trượng, trong Thanh Lương Điện.
Ngọn gió trong lành nhè nhẹ thổi vào đại điện, bức rèm châu lay động, chạm vào nhau tạo ra tiếng leng keng vui tai.
Không khí mát mẻ trong lành như vậy nhưng hoàng đế lại có tâm trạng không yên.
Y đi qua đi lại trong điện một lúc, bước đi không nhanh, giống như
đang tản bộ nhưng mày thì cau lại, có vẻ đang cân nhắc điều gì.
Phàn Ưng Đức biết y đang nghĩ gì.
Bộ dáng đứng ngồi không yên này gần đây thường xuất hiện. Phàn Ưng
Đức muốn phân ưu cho chủ nhân nên cẩn thận suy nghĩ, nhanh chóng nhớ ra
dường như tình trạng này bắt đầu từ lúc tặng trang sức cho Hạ tuyên
nghi.
Nhưng tặng trang sức cho phi tần cũng không phải chuyện gì lớn, Phàn
Ưng Đức nghĩ kỹ hơn thì phỏng đoán có lẽ là do Hạ tuyên nghi khéo léo từ chối việc cùng đến hoàng lăng với y.
Theo Phàn Ưng Đức, Hạ tuyên nghi làm thế quả là không thức thời. Hoàng thượng đâu chỉ muốn đi tế bái hoàng hậu chứ.
Nghĩ trong sáng hơn, cho dù là chỉ muốn bái tế hoàng hậu thôi thì đó
cũng là cơ hội để bầu bạn bên thánh giá ở ngoài cung. Hơn nữa thời gian
không ngắn, một ngày một đêm lúc nào cũng cận kề bên hoàng thượng.
Cơ hội này mà dành cho người khác thì không biết người ta vui mừng cỡ nào nữa.
Hạ tuyên nghi nhìn rõ ràng là người thông minh, sao lại không thức thời thế nhỉ?
Phàn Ưng Đức thấy khó chịu trong lòng nhưng không biết phải nói thế
nào. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng cố tìm cho nàng một lý do, chắc là
trong lòng nàng tỷ tỷ quan trọng hơn hoàng thượng một chút.
Chuyện này cũng có thể hiểu được, tỷ muội tình thâm mà, nên như thế.
Nhưng hắn tự tìm lý do cho mình thì cũng không có ích gì, hoàng thượng đã bị nàng làm cho bức bối rồi.
Cũng phải. Y là đấng cửu ngũ chí tôn, động lòng với ai cũng có thể
nói thẳng, chỉ có Hạ tuyên nghi là còn vướng Giai Huệ hoàng hậu, không
thể trực tiếp bày tỏ.
Kìm nén bây lâu nay, khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội ở bên cạnh nàng, thế mà nàng không nghĩ ngợi gì là lập tức từ chối.
Ai mà chẳng thấy buồn bực chứ?
Ngoại trừ buồn bực, chắc là trong lòng còn lo được lo mất nữa.
Nữ nhân trong cung, có ai để hoàng đế phải tốn công tốn sức đi lấy
lòng như thế, bây giờ tự nhiên xuất hiện một người khó đoán như vậy,
chẳng trách y bối rối không biết làm sao.
Bây giờ có lẽ y đang muốn gặp Hạ tuyên nghi nhưng nghĩ lại thì vừa bị nàng từ chối, cảm thấy nếu gặp nàng thì phải cẩn thận chứ không nàng
lại không vui.
Hoàng thượng thật sự động lòng rồi.
Phàn Ưng Đức vừa cảm thấy buồn cười vừa nghĩ mình nhất định phải tìm
cách bắc cầu cho hoàng thượng mới được, chứ để mặc cho hoàng thượng
phiền muộn thế này thì quả là vô trách nhiệm.
Nghĩ ngợi giây lát, hắn bước tới, bẩm báo: “Hoàng thượng.”
Hoàng đế dừng chân lại.
Phàn Ưng Đức mỉm cười. “Mệt mỏi cả ngày, chắc là hoàng thượng cũng
không có tâm trạng nào xem tấu chương, chi bằng mời các hoàng tử công
chúa đến đây chơi một lát? Đi đường vất vả, hẳn là các hoàng tử công
chúa cũng thấm mệt, không biết tối nay có ngon cơm hay không, nếu cùng
dùng bữa với hoàng thượng chắc tâm trạng sẽ tốt hơn đôi chút.”
Hạ Huyền Thời ngẫm nghĩ, cố gạt cơn phiền muộn trong lòng, thở dài gật đầu. “Đi đi.”
Phàn Ưng Đức tiện thể lại phán một câu: “Hay là nô tài mời Hạ tuyên
nghi đến đây luôn? Đại hoàng tử và Hạ tuyên nghi rất thân thiết với nhau nhưng dạo này cũng chưa được gặp mặt.”
Nói xong, hắn liền nhìn xuống đất, không nói năng gì thêm, chỉ đợi phản ứng của hoàng đế.
Hoàng đế im lặng một lát, không khí yên lặng đến bất thường.
Phàn Ưng Đức đánh trống ngực, sống lưng cũng bắt đầu toát mồ hôi
lạnh. Hơn nữa hắn còn cảm thấy không chỉ mình mình mà đám đồ đệ trong
điện cũng cảm nhận được không khí trong điện khác thường, ai nấy đều vã
cả mồ hôi hột.
Một lát sau, cuối cùng hắn nghe được tiếng thở dài của hoàng đế. “Ngươi ấy à.” Giọng y hơi gượng. “Sắp thành tinh rồi.”
Nói xong thì lắc đầu, cất bước đi ngang qua người hắn, đi thẳng ra ngoài.
Phàn Ưng Đức không dám tự ý lên tiếng nữa, chỉ cúi đầu đi theo.
Hoàng đế bước qua bậc cửa, nói: “Không cần đi theo, trẫm đi thăm Hạ tuyên nghi.”
Phàn Ưng Đức vội vàng dừng bước, khom người rồi nhanh nhẹn lui vào trong.
Hạ Huyền Thời tâm trạng rối bời, vừa đi về phía Ngọc Trúc Hiên vừa lắc đầu bất đắc dĩ.
Y cứ tưởng mình kiềm chế được, y cứ tưởng mình không để lộ điều gì cho người bên cạnh thấy.
Vậy mà bây giờ ngay cả Phàn Ưng Đức cũng đã nhận ra.
Tuy Phàn Ưng Đức rất tinh ý nhưng không có lửa sao có khói, nếu y thật sự không để lộ điều gì thì Phàn Ưng Đức đã không nhận ra.
Y thật sự không kiềm chế được rồi sao.
Hạ Vân Tự thật khác với mọi người.
Nàng không ngoan hiền, chuyện gì cũng theo ý y như những phi tần khác nhưng lại khiến y ngày nhớ đêm mong.
Nữ nhân trong hậu cung đông như thế, trước kia hoàng hậu như hoa sen
trong nước, Quý Phi như hải đường trên cành, ai nấy đều thanh tú động
lòng người. Còn nàng…
Hạ Huyền Thời nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nàng giống một con hồ ly xinh đẹp.
Không đoan trang hiền thục như những người khác nhưng lại càng hoạt bát đáng yêu.
Dường như nàng cũng không quan tâm xem y có thích nàng hay không, tự
mình chơi đùa vui vẻ là được. Có khi gảy tỳ bà một minh, có khi đọc sách một mình, lần nào cũng để lại trong lòng y một bóng hình xinh đẹp nhưng lại chưa từng chủ động muốn y bầu bạn bên cạnh mình. Tuy nàng thường
đến Tử Thần Điện đọc tấu chương cho y nghe nhưng cũng tùy theo tâm
trạng, thích thì đến, không thích thì thôi, hoàn toàn không ân cần lấy
lòng y.
Còn y thì lại bị cái đuôi hồ ly của nàng chọc phá làm mất hồn mất vía.
Lúc đầu y cũng chỉ xem nàng là muội muội, cho đến khi hiểu ra thì đã dần si mê nàng mất rồi.
Thảo nào xưa nay các văn nhân đều thích miêu tả hồ ly tinh, bởi vì nó quá sức tinh quái.
Người giống hồ ly lại càng làm người ta yêu thích.
Hạ Huyền Thời đầu thì hồi tưởng những cử chỉ của nàng trước nay, chân thì cất bước đến Ngọc Trúc Hiên.
Những khóm trúc xanh như ngọc đập vào mắt khiến y bất giác nhớ đến bóng dáng nàng ngồi đàn tỳ bà trong nhà trúc hôm đó.
Đúng là một con yêu tinh.
Y càng nghĩ càng nôn nóng muốn thu phục con yêu này.