Đọc truyện Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn – Chương 168Tỷ Muội Cùng Trọng Sinh 5
Lúc Hạ Vân Tự đến chỗ của Tư thái phi thì nhìn thấy một cảnh tượng rầm rộ diễn ra trên hành lang. Trận đòn đã đánh xong, Quý Phi cũng đã chạy đến, đồng thời còn có Yến quý cơ ở đó.
Yến quý cơ chính là Yến Phi sau này, người đã nuôi dưỡng hoàng tử mà Quý Phi để lại. Hạ Vân Chước cũng đã âm thầm để mắt đến nàng ta nhưng vì bây giờ nàng ta còn thành thật nên nàng cũng không gây sự làm gì.
Bây giờ xem ra mượn Hàm Ngọc để bày tỏ lòng trung thành cũng có phần của nàng ta. Đi đến gần nhìn kỹ, quỷ nhiên Quý Phi đang trừng Yến quý cơ, sắc mặt tái mét. Còn Yến quý cơ thì giữ nguyên dáng vẻ công bằng chính trực. Thấy hoàng hậu đến, nàng ta không nhìn Quý Phi nữa mà cúc cung hành lễ. “Hoàng hậu nương nương vạn phúc.”
“Miễn lễ.” Hạ Vân Chước lên tiếng, bước tới chào Tư thái phi rồi nhìn sang Hàm Ngọc đang bị cung nhân giải qua.
Sắc mặt Hàm Ngọc đã trắng như tờ giấy, lưng nhuốm máu, ba mươi gậy đã khiến nàng ta sắp mất nửa cái mạng.
Biết hoàng hậu ngay trước mặt nhưng nàng ta cũng không có sức để hành lễ. Hai tên hoạn quan áp nàng ta dập đầu, nàng ta cố hết sức mới nói được một câu: “Nương nương, lúc nô tỳ mang đến, đồ… vẫn còn nguyên.”
“Nghe xem, nghe thử xem.” Tư thái phi hùa với Yến quý cơ lấy lòng hoàng hậu, nghe thế bèn chỉ vào Hàm Ngọc mỉa mai: “Hoàng đế sủng ngươi vài ngày là ngươi đã không biết trời cao đất dày gì nữa rồi. Đồ ngươi mang đến còn nguyên vẹn, vậy chẳng lẽ vô duyên vô cớ ta đây vu hãm cho ngươi sao?”
Hàm Ngọc kinh hoảng, không ngừng lắc đầu. “Nô tỳ không có ý đó…”
Quý Phi cau mày. “Có chút chuyện mà làm không xong, bản cung dùng ngươi để làm gì.”
Nói xong thì nhún người với Hạ Vân Chước, giọng điệu ôn hòa hơn. “Hàm Ngọc cũng không cố ý, chẳng qua là tay chân vụng về mà thôi. Thái phi cũng đã trách phạt rồi, thần thiếp xin mang người về, nhất định sẽ dạy dỗ thật tốt.”
Hạ Vân Chước thờ ơ nhìn nàng ta. “Quý Phi muội muội đang có thai, giữ kẻ tay chân vụng về hầu hạ bên cạnh e là không hay lắm.”
Quý Phi nghe là hiểu hoàng hậu không chịu bỏ qua dễ dàng, muốn làm căng với mình.
Suy nghĩ một chút, Quý Phi cố nén giận, cảm thấy không nên vì chuyện này mà xung đột với hoàng hậu.
Quý Phi cười gượng. “Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm. Nương nương nói đúng, lúc này thần thiếp thật sự không có thời gian để quản những chuyện vặt vãnh này.”
Nói xong thì tiếp lời Tư thái phi. “Để thái phi chê cười rồi. Hoàng thượng cũng không đến mức sủng nó. Không dạy dỗ nó cho tốt là lỗi của thần thiếp, thái phi đừng trách hoàng thượng.”
Tư thái phi thản nhiên. “Hoàng đế bận trăm công nghìn việc, Quý Phi lại mang thai, ta không dám trách ai cả.”
“Tạ thái phi.” Quý Phi ngoan ngoãn nhún nhười, lúc quay sang nhìn Hàm Ngọc thì ánh mắt đầy vẻ thất vọng và thêm chút lạnh lùng. “Đưa vào hoán y cục đi.”
“Quý Phi nương nương…” Hàm Ngọc lập tức kinh hoảng. “Nương nương, người cứu nô tỳ với…”
Tuy miệng nàng ta vẫn đang cầu xin Quý Phi nhưng Hạ Vân Chước nhìn thấy được vẻ tuyệt vọng trong mắt nàng ta.
Tuyệt vọng thì tốt. Dù gì nàng ta cũng theo hầu Quý Phi nhiều năm, nếu không để nàng ta cảm thấy Quý Phi sẵn sàng rũ bỏ nàng ta một cách dễ dàng thì nàng cũng không dám giữ lại bên cạnh.
Hạ Vân Chước bèn để mặc cơn tuyệt vọng này lan tràn ra, mặc cho Hàm Ngọc khóc lóc, van xin, giãy giụa, mặc cho cung nhân lôi nàng ta đi. Thấy nàng ta đã bị kéo đi vào trượng, nàng mới lên tiếng. “Được rồi.”
Xung quanh trở nên yên lặng, Quý Phi lạnh lùng nhìn nàng, nàng làm như không biết. “Ở trước mặt thái phi mà la ó ầm ĩ còn ra thể thống gì. Mang người đến chỗ bản cung, bản cung sẽ dạy dỗ thay Quý Phi.”
“Hoàng…” Quý Phi vừa định lên tiếng thì hoàng hậu đã quả quyết quay người đi, ra vẻ không muốn nghe nàng ta nói thêm câu nào nữa.
Các cung nhân cũng sẽ không để ý đến nàng ta mà lôi Hàm Ngọc đi theo lệnh của hoàng hậu. Hàm Ngọc vô cùng sợ hãi, lại không dám khóc vì sợ làm hoàng hậu bực bội, khiến mình chết không toàn thây nên đành cắn răng mặc cho cung nhân lôi đi, có đau cũng đành chịu.
Lúc đoàn người về đến cung Tiêu Phòng thì Hạ Vân Tự cũng vào đến nơi. Nàng vốn không biết là có chuyện gì, chỉ tưởng tỷ tỷ gọi mình vào cung nói chuyện như thường ngày nên khi thấy Hàm Ngọc thì mắt không khỏi sáng lên. “Ngọc…”
Hai chữ “tỷ tỷ” còn chưa nói ra thì Hạ Vân Chước đã lên tiếng. “Đây là Ngọc thị cân mà hoàng thượng vừa phong.”
Nói xong nàng sai cung nhân bên cạnh. “Thu xếp cho nàng ta một gian phòng, truyền thái y đến xem.”
Tiếp đó, nàng liếc nhìn Hàm Ngọc. “Ngươi đi nghỉ ngơi đi, đừng sợ. Bản cung biết gần đây ngươi gặp rất nhiều phiền phức nên mới mang ngươi về đây. Vài ngày nữa bản cung sẽ cho người một địa vị đường hoàng, không để người khác ức hiếp ngươi nữa.”
Hàm Ngọc nghe mà hoảng hốt. Nàng biết Quý Phi dâng mình cho hoàng thượng là vì điều gì, cũng biết ở chỗ Quý Phi chắc chắn sẽ không bao giờ có được một địa vị chính thức nên chỉ nghĩ thôi đời này cứ sống qua loa như thế là được, ai ngờ hoàng hậu lại ra tay giúp đỡ nàng.
Vì thế dù đang bị thương thì Hàm Ngọc vẫn cung kinh thi hành đại lễ. Hạ Vân Tự mỉm cười, bước lên nắm lấy tay nàng ta. “Ngọc tỷ tỷ cũng rất hợp mắt ta, đại tỷ đợi một chút nhé, muội đưa Ngọc tỷ tỷ về chỗ của mình đã.”
Hạ Vân Chước xua tay mặc nàng làm gì thì làm. Hạ Vân Tự và cung nhân đỡ Hàm Ngọc ra ngoài, về chỗ của nàng ta.
Việc này thật khiến người ta vui vẻ trong lòng. Kiếp trước Hàm Ngọc chịu nhiều đau khổ, bị người ta giày vò ở nơi không thấy mặt trời kia suốt mấy năm đài, bây giờ không có những ký ức ấy, kiếp này nàng có thể sống bình an vui vẻ rồi.
Hạ Vân Tự bèn nói với Hàm Ngọc. “Hạ gia vừa có được một ít trân châu phương nam, đợi khi Ngọc tỷ tỷ được sắc phong, ta sẽ chọn cho tỷ vài viên làm lễ vật.”
Hàm Ngọc lo sợ bất an. “Tứ tiểu thư đừng đùa, sao nô tỳ lại được phép dùng thứ trân quý ấy chứ…”
“Sẽ có lúc dùng đến.” Hạ Vân Tự cười bảo.
Kiếp trước lúc nàng tặng trân châu cho Hàm Ngọc, nàng ta cũng không dám nhận. Nhưng sau này khổ tận cam lai, đến lúc phong thái phi chẳng phải dùng suốt đấy sao, hơn nữa còn không đủ dùng, còn bảo Thượng Công Cục chọn thêm vài viên tương tự.
Về đến tẩm điện, Hạ Vân Tự thấy trong phòng không có người ngoại, tỷ tỷ thì đang nhàn nhã gạch đi một dòng trên cuốn sổ.
Nàng đoán được đại khái là trên đó viết gì nhưng vẫn muốn nhìn kỹ, có điều tỷ tỷ lại không cho nàng xem.
Tò mò vài lần không được nên nàng cũng thôi. Bây giờ nàng ngồi tựa vào bàn, ung dung nói chuyện với Hạ Vân Chước. “Đến cuối năm là Quý Phi sinh rồi.”
Hạ Vân Chước không ngước mắt lên, chỉ cười một tiếng. “Ta biết.”
“Nghe nói tỷ tỷ đã lấy được tội chứng của Quý Phi?” Nàng hỏi.
Nàng nghe cung nhân thân tín bên cạnh tỷ tỷ nói tỷ tỷ đã lấy được tội chứng Quý Phi thu mua Kim thái y, thông đồng Chiêu Phi định độc hại hoàng hậu.
Hạ Vân Chước gật đầu. “Lấy được rồi. Nhưng cái đó xuất hiện bất ngờ, vốn dùng đề tự vệ chứ không phải để lật đổ nàng ta.”
Hạ Vân Tự cau mày với vẻ khó hiểu. “Vậy tỷ tỷ định làm sao? Lúc ả sinh Ninh Tỷ chính là lúc dễ ra tay nhất, nếu để lỡ thì phải tìm một cơ hội khác.”
Hạ Vân Chước ngẩng đầu lên, lườm nàng với vẻ bất mãn. “Đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, những chuyện này muội không cần quan tâm.”
“Muội biết, muội biết.” Hạ Vân Tự vừa đảo mắt vừa lặp lại những lời mà tỷ tỷ đã nói hàng trăm lần. “Muội mới mười ba tuổi, muội nên vui vẻ trải qua những ngày tháng của tuổi mười ba!”
Hạ Vân Chước hài lòng gật đầu, nhưng nàng vặn ngược lại. “Tuy nhiên muội đâu phải một nha đầu chỉ hiểu những chuyện mười ba tuổi, muội có thể không quan tâm sao?”
“Tóm lại là muội đùng nhúng tay vào.” Hạ Vân Chước cười khẽ rồi không chịu nói chuyện với nàng nữa.
Đây không chỉ vì muốn A Tự trải qua những ngày tháng đúng lứa tuổi của mình mà còn vì nàng cũng muốn tự tay báo thù rửa hận cho mình một lần, đòi lại tất cả những uất ức, đau khổ mà mình đã gánh chịu.
Vì thế, cuối năm, lúc sinh nhị hoàng tử Ninh Tỷ, Quý Phi đã tổn thương thân thể.
Hơn hai tháng sau, lúc nhị hoàng tử chưa đầy ba tháng mười ngày, Quý Phi đã hương tiêu ngọc vẫn.
Đế hậu đều đau thương, im lặng xem bệnh án của Quý Phi gần đây, cuối cùng đành tiếp nhận sự thật là do “bồi bổ quá mức”.
“Hoàng thượng bớt đau buồn.” Hạ Vân Chước thở dài, an ủi hoàng đế, rồi lại thất thần bế Ninh Tỷ lên, nhẹ nhàng hứa hẹn. “Thần thiếp sẽ chăm sóc tốt cho Ninh Tỷ.”
Kiếp trước, ân oán giữa họ khiến đứa bé này hậm hực cả đời. Kiếp này những ân oán đó cũng không thể tránh nhưng nàng sẽ không để đứa trẻ vô tội bị liên lụy.
Ninh Tỷ sẽ cùng Ninh Nguyên lớn lên. Kiếp trước A Tự chăm sóc Ninh Cửu do Thải Linh sinh ra thế nào thì nàng cũng sẽ đối xử với Ninh Tỷ do Quý Phi sinh ra như vậy.
Sau đó, có lẽ vì Quý Phi và Chiêu Phi đều rơi đài nên Đàm Tây Vương nhảy ra sớm hơn trước nhiều.
Hắn nhảy ra sớm thế này khiến Hạ Vân Chước khá đau đầu, bởi vì nàng không muốn hoàng đế xử lý Đàm Tây Vương quá sớm. Dù gì mấy năm sau Đại Túc và Lạc Tư còn có một trận chiến, lúc đó phải dựa vào Đàm Tây Vương dẹp loạn. Nàng không muốn vì mưu kế của mình mà làm hại bách tính vô tội.
Nhưng Đàm Tây Vương lại trực tiếp hạ độc vào chén của nàng khiến nàng không cách nào mở miệng nói đỡ cho hắn được.
“Sao lại có người ngu muội như thế chứ…” Lúc nói với Hạ Vân Tự những chuyện này, Hạ Vân Chước đau khổ dựa vào trường kỷ, xoa hai bên thái dương. “Haiz!”
“Tỷ tỷ đừng giận.” Hạ Vân Tự mỉm cười chạy tới, giúp nàng xoa trán. “Đến lúc đó ắt sẽ có cách. Trận chiến ấy hắn dẫn binh đánh thắng thật, nhưng Đại Túc đâu phải chỉ có mình hắn là tướng lĩnh, hắn cũng không phải người lợi hại nhất, lúc ấy tự nhiên sẽ có người đánh thắng trận.”
“Chỉ mong là thế.” Hạ Vân Chước nói xong lại thở dài một hơi.
Cũng đành chịu thôi. Nàng đâu thể nào đi nói với hoàng đế là mấy năm sau sẽ có một trận chiến.
Cùng lúc ấy, Hạ Vân Chước cũng vô cùng vui mừng khi đợi đến ngày Từ Minh Nghĩa nảy sinh tình cảm với A Tự.
Trước đó nàng còn lo là A Tự thay đổi không biết có làm hắn thay đổi theo không. Bây giờ động lòng như trước là tốt, nàng nhận hắn làm muội phu rồi!
Lại qua năm mới, cuối cùng Hạ Vân Tự cũng đến lúc cập kê.
Ngày cập kê, Hạ Vân Chước đích thân đến Hạ phủ. Phượng giá của hoàng hậu khiến lễ cập kê trở nên long trọng hơn bao giờ hết.
Hạ Vân Tự ngồi trước bàn trang điểm, kiên nhẫn để tỷ tỷ chải tóc cho mình nửa ngày trời. Nửa chừng, nàng đột nhiên nhìn vào trong gương, cười hỏi: “Lễ cập kê kiếp trước làm thế nào muội quên mất rồi.”
Người tỷ tỷ lúc nhỏ hay nói sẽ tìm cây trâm đẹp nhất trong thiên hạ làm quà cập kê cho nàng đã không còn nữa khiến cho lễ cập kê ấy trở nên vô vị, làm xong là quên ngay.
Hạ Vân Chước cười bảo. “Ta còn nhớ. Mẫu thân tổ chức cho muội, còn mời không ít thân nhân, bằng hữu nữa. Chỉ có muội là cư nhiên dám ngủ quên.”
Lễ cập kê của muội muội thương yêu nhất, sao nàng có thể không nhìn chứ.
Thấy mặt trời lên ba con sào mà muội muội còn chưa dậy, nàng ước gì mình có thể vào mộng dọa muội muội dậy.
Nói xong nàng gọi cung nữ vào, liếc mắt ra hiệu. Cung nữ kia hiểu ý cáo lui, không lâu sau bưng một cái hộp vào.
Hạ Vân Tự đặt cái hộp lên bàn trang diểm. “Mở ra xem xem có thích không.”
“Trâm ạ?” Hạ Vân Tự vui mừng mở ra. Thoắt cái, mắt nàng sáng rực lên.
Đúng là một cây trâm vô cùng đẹp, dùng những miếng ngọc trong trẻo nhất để là thành hoa sen. Hơn nữa còn là hai đóa sen, một trái một phải, cuống là thân trâm.
Hai hoa mọc từ một cuống.