Đọc truyện Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn – Chương 155: Dạy dỗ
Mồng một tháng Giêng, còn chưa đến giờ mão hoàng đế đã vội vàng thức dậy, lên buổi triều đầu tiên của năm mới.
Lúc này trời vẫn còn tối, đêm qua Hạ Vân Tự ngủ muộn nên không dậy nổi, chỉ trở mình một cái rồi ngủ tiếp.
Nhưng không lâu sau, Oanh Thời đi vào, gọi khẽ: “Nương nương.”
Hạ Vân Tự cau mày, Oanh Thời bẩm báo: “Thái tử điện hạ nói có việc cầu kiến người.”
Hạ Vân Tự không thèm mở mắt, bảo: “Lát nữa rồi nói.”
“Lát nữa điện hạ cũng phải lên triều, sau đó còn phải gặp các quan trong Đông Cung, mấy ngày nay đều rất bận rộn.” Oanh Thời dè dặt, dừng một chút rồi nói tiếp. “Điện hạ nói có chuyện, hôm nay phải gặp được người.”
Hạ Vân Tự hết cách, không thể không ngồi dậy, mang theo chút gắt ngủ.
Biết nàng đang bực dọc nên lúc hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, cung nhân càng thêm cẩn thận, tay chân cũng lanh lợi hơn. Vì thế chưa đầy hai khắc sau, Hạ Vân Tự đã sửa soạn xong, sai người gọi Ninh Nguyên vào.
“Di mẫu.” Ninh Nguyên chắp tay hành lễ, sau đó xua tay ra hiệu cho cung nhân lui ra. Hạ Vân Tự ngáp một cái, hờ hững nhìn cậu. “Mới sáng sớm mà có chuyện gì vậy?”
Ninh Nguyên cũng biết tính nàng thích ngủ nên cười làm lành rồi lại chắp tay. “Quấy rầy di mẫu nghỉ ngơi, con có lỗi.”
Hạ Vân Tự nhướng mày. “Mau nói đi.”
Sau đó đưa tay chỉ vào bên cạnh, ý bảo cậu ngồi xuống.
Ninh Nguyên ngồi xuống, không dài dòng nữa mà kể hết chuyện Tĩnh Song tìm mình tối qua rồi bảo: “Khi con về đến Dông Cung thì canh giải rượu đã được nấu xong, nhưng nàng ta không phải là người của Đông Cung, chuyện này đâu đến lượt nàng ta đụng vào.”
Nói xong, cậu quan sát thần sắc của Hạ Vân Tự. “Con sợ nàng ta có tính toán khác, gây bất lợi cho di mẫu nên vội đến nói với di mẫu một tiếng.”
Nghe xong chuyện này, Hạ Vân Tự phải nhìn cậu với con mắt khác.
Quay sang nhìn Ninh Nguyên, nàng cười hỏi: “Con không bị sắc đẹp mê hoặc nhỉ?”
“…” Ninh Nguyên lập tức đỏ mặt. “Di mẫu nói gì vậy chứ!”
Hạ Vân Tự bật cười, thấy cậu thật sự lúng túng nên vội cố nín lại.
“Thôi thôi.” Nàng lắc đầu. “Di mẫu đã biết, con cứ yên tâm.”
Ninh Nguyên thoáng thở phào nhẹ nhõm, sau đó hỏi: “Di mẫu đang định dâng nàng ta cho phụ hoàng à?”
Hạ Vân Tự gật đầu không hề giấu giếm rồi hỏi cậu: “Con có thấy di mẫu làm vậy là không nên không?”
“Có gì đâu.” Ninh Nguyên cười, im lặng một lát rồi đáp khẽ: “Phụ hoàng sủng ai mà chẳng là sủng.”
Phụ hoàng sủng ai thì có gì khác nhau. Mấy năm nay, bên cạnh phụ hoàng không ngừng có thêm người mới, cậu cũng không thể nói gì, sao lại cảm thấy di mẫu tiến cử Tĩnh Song là không nên.
Hay nói cách khác, nếu bên cạnh phụ hoàng nhất định phải có người mới, vậy sủng người khác không bằng đi sủng người của di mẫu.
Bao năm nay, cậu đã nhìn thấy di mẫu không ngừng được vinh sủng, cũng đã nhìn thấy di mẫu thận trọng như đi trên băng mỏng.
Hạ Vân Tự khẽ thở dài, gật đầu bảo: “Con hiểu là được.”
Im lặng giây lát, nàng lại nói: “Sắp đến giờ lên triều rồi, con mau đi đi.”
“Vâng.” Ninh Nguyên dứng lên hành lễ, không nói khách sao gì nữa mà cáo lui luôn.
Hạ Vân Tự ngồi thêm một lát nữa rồi gọi Tố Thần vào.
Tố Thần vốn là người bên cạnh nàng nhưng từ khi vào cung liền chịu trách nhiệm dạy dỗ Tĩnh Song, không thường xuyên xuất hiện cạnh nàng nữa.
Tuy nhiên nàng cũng không bạc đãi Tố Thần, sớm đã tìm cho nàng một ta hôn sự tốt, đợi chuyện của Tĩnh Song thành công là có thể đường hoàng xuất giá, làm chủ mẫu một nhà.
Cho nên bây giờ Tĩnh Song không theo khuôn phép, đương nhiên phải nói với nàng ta một tiếng.
Hạ Vân Tự từ tốn kể cho nàng ta nghe mọi chuyện. Tố Thần nghe được một nửa là mặt đã tái mét, khi Hạ Vân Tự nói xong bèn hoảng hốt quỳ xuống. “Là nô tỳ dạy dỗ không nghiêm…”
“Mau đứng dậy đi.” Hạ Vân Tự đưa tay đỡ nàng ta dậy. “Lòng người khó đoán, chuyện này không phải lỗi của em, cũng không ảnh hưởng tới việc em xuất giá. Bản cung chỉ cảm thấy nên nói với em một tiếng mà thôi.”
Lúc ấy sắc mặt Tố Thần mới khôi phục lại như thường. Áy náy một lát, nàng ta hỏi: “Vậy phải làm thế nào ạ?”
“Không vội.” Nàng bật cười. “Có lẽ trong lòng cô ta còn có chút không cam tâm, chuyện này bản cung đã lường trước.”
Dù gì Tĩnh Song cũng là một cô nương được nuông chiều lớn lên, am hiểu cầm kỳ thi họa, thi từ ca phú. Hơn nữa tuổi mười bốn mười lăm này là là tuổi rất dễ mơ mộng hão huyền, nhìn thấy các hoàng tử trẻ trung anh tuấn thì không khỏi có những ý nghĩ không nên có.
Vì đề phòng chuyện này, Hạ Vân Tự mới cố ý để nàng ta lộ diện trước mặt hoàng đế và các hoàng tử, như thế nếu nàng ta có ý nghĩ gì thì cũng sớm lộ ra, họ có thể sớm đề phòng.
“Chơi cờ” trong cung bao năm nay, it nhiều nàng cũng phải có bản lĩnh đi một bước đoán trước ba bước.
Bây giờ Tĩnh Song đổi ý, vậy nàng cũn phải thay đổi kế hoạch mới được.
Điều khiến nàng bất ngờ chính là Ninh Nguyên. Nàng không ngờ Ninh Nguyên lại thẳng thắn với nàng như vậy, sắc đẹp trước mắt mà vẫn không hề dao động.
Đứa bé này còn trí tuệ hơn nàng nghĩ.
“Em nuôi dạy nó bao năm nay, chuyện này em đi xử lý đi.” Hạ Vân Tự thản nhiên nói.
Tố Thần cúi gằm mặt, cung kính lắng nghe.
Hạ Vân Tự nói: “Đưa nó đến chỗ làm tạp dịch. Âm thầm căn dặn có thể phạt nó nhưng không được để lại thương tích, không được để lại bệnh, bản cung còn phải dùng nó.”
“Vâng.” Tố Thần vội nhún người hành lễ rồi nhanh nhẹn cáo lui, đi thẳng đến phòng ngủ của Tĩnh Song.
Nhiều năm như vậy, nàng ta không phải không có tình cảm với Tĩnh Song, nhưng tình cảm ấy sao có thể bì được với Thư Quý Phi.
Mọi thứ của Tĩnh Song đều là do Thư Quý Phi ban cho, người cũng có thể đòi lại tất cả, thậm chí gấp đôi.
Trong cung, nghĩ thông suốt điều này là quan trọng nhất.
Tĩnh Song quá non nớt, đã quên mất điều này.
——
Hôm ấy, Tĩnh Song bị lôi ra khỏi chăn ấm, Tố Thần không cho nàng trong cơ hội khóc lóc bèn sai người bịt miệng, đưa thẳng đến nơi nẻo lánh nhất ở phía bắc Vĩnh Tín Cung, giao cho cô cô quản lý tạp dịch.
Đương nhiên Tĩnh Song rất muốn cầu xin Tố Thần nhưng Tố Thần không hề dừng chân một giây, giống như là không hề quên biết nhau vậy.
Sau khi Tố Thần ra về, cô cô quản sự mới giật chiếc khăn nhét trong miệng Tĩnh Song ra, ra hiệu cho hoạn quan buông nàng ta ra. Nhưng nàng ta chưa kịp lên tiếng hỏi câu nào thì một cái tát như trời giáng đã hạ xuống, kèm theo là một cái nhổ. “Con ranh, làm ra vẻ yếu đuối đáng thương cho ai coi!”
Thế là chỉ trong thoáng chốc, Tĩnh Song đã mất tất cả mọi thứ.
Chỗ ở của nàng ta, bất luận là ở Vĩnh Tín Cung hay trong cung điện hẻo lánh thì đều sang trọng, đẹp đẽ. Tất cả những thứ bày biện trong đó đều có giá trị không nhỏ, trên bàn trang điểm là rất nhiều trang sức nàng ta thích, trong tủ quần áo là không bao giờ có đồ cũ. Trên giá đầy sách, trên bàn là giấy mực, mùa hạ có băng, mùa đông có than, nàng ta chưa từng gặp chút khổ cực nào.
Nhưng chỉ trong một buổi sáng, nơi ở đã trở thành gian phòng hai mươi mấy người nằm chung. Đừng nói xiêm y hay trang sức, ngay cả quần áo tắm rửa hằng ngày đối với nàng ta đã là xa xỉ.
Mặt khác, tính khí của cô cô quản sự nơi này càng khiến người ta hãi hùng.
Tố Thần là người kiên nhẫn, mười mấy năm nay lúc học đàn, học múa Tố Thần rất hiếm khi nói nặng nàng ta. nhưng cô cô quản sự này thì khác, Tĩnh Song chịu trách nhiệm quét sân vườn, tay chân chậm một chút, quét bẩn một chút thôi là đòn roi sẽ trút xuống người, đau đến nỗi không kìm được nước mắt.
Những người ở chung phòng còn mỉa mai nàng ta. “Quả nhiên người đẹp có khác, gặp chuyện là khóc, không biết đợi ai đến cứu đây.”
Có người trả lời: “Xùy, đã đến chỗ này rồi thì còn ai đến cứu nữa.”
Đối với Tĩnh Song, mọi thứ như từ thiên đường rơi vào địa ngục vậy. Và nó khiến nàng ta tỉnh ra: mình vốn ở trong địa ngục mà.
Nàng ta từng trải qua những ngày tháng như thế, nữ quan trong Thượng Phục Cục đánh còn đau hơn quản sự cô cô nơi này, nếu không có Thư Quý Phi cứu thì e là nàng ta đã trở thành một cái xác bị quăng khỏi cung rồi.
Bây giờ… bây giờ chính tay nàng ta đã phá hủy mọi thứ.
Là nàng ta mê muội. Cuộc sống sung sướng đã khiến nàng ta quên mất rằng thật ra nàng ta không hề có sự lựa chọn.
Thư Quý Phi ban cho ân điển, đó là phúc phận của nàng ta, sao nàng ta dám mơ mộng hão huyền nữa.
Cứ thế bốn ngày trôi qua, đến mồng năm tháng Giêng, Tĩnh Song xoa xoa cánh tay định quay về phòng thì quản sự cô cô gọi nàng ta lại.
Nàng ta không dám thở mạnh, mặc cho quản sự cô cô hung tợn nhìn mình. “Sáng sớm mai, ngươi thế cỗ của Minh Nguyệt.”
Tĩnh Song ngẩn ra, hoang mang: “Minh Nguyệt?”
“Nhìn cái bộ dạng ngu xuẩn chưa kìa!” Quản sự cô cô đưa tay véo cánh tay của Tĩnh Song, nàng ta đau nhưng không dám kêu ra tiếng.
“Quét dọn hành lang!” Quản sự cô cô bực mình nhắc nhở: “Hành lang của Diên Phương Điện.” Bà ta vừa nói vừa cười lạnh. “Là một công việc béo bở… Cái vẻ mềm mại đáng thương kia của ngươi mà để Quý Phi nhìn thấy thì nói không chừng người sẽ gọi ngươi trở về đấy.”
Tĩnh Song không dám nói gì, chỉ vội vàng quỳ xuống dập dầu. “Nô tỳ không dám, nô tỳ nhất định sẽ cố gắng làm việc!”
Quản sự cô cô cũng không để ý đến nàng ta, chỉ lườm một cái rồi bỏ đi, để lại mình nàng ta im lặng như thóc.
——
Công việc quét dọn phải làm trước khi trời sáng, trước khi chủ nhân thức dậy nhưng không được phát ra tiếng động mạnh, quấy rầy chủ nhân nghỉ ngơi.
Trong hai canh giờ đó, Tĩnh Song luôn nơm nớp lo sợ. Bởi vì nàng ta gần như quen biết hết những người hầu hạ trong điện, rất sợ họ đến chế giễu châm chọc mình, càng sợ mình làm việc có sơ suất gì, tính mạng không thể kéo dài quá hôm nay.
Nhưng dù có nơm nớm như thế thì cũng vẫn xảy ra chuyện. Lúc trời gần sáng, cách cửa điện không xa truyền đến một tiếng “ối” khe khẽ, không lâu sau có một hoạn quan hung dữ bước tới đè nàng ta xuống. “Cô làm việc thế hả? Để băng ngoài cửa làm Oanh Thời cô cô bị trượt.”
Oanh Thời chính là đại cung nữ uy tín nhất trong Diên Phương Điện, Tĩnh Song nghe thế thì giật nảy mình. “Nô tỳ đã quét dọn cửa điện rồi mà…”
“Còn mạnh miệng hả?” Một cái tát giáng xuống, không nặng lắm nhưng đủ làm nàng ta choáng váng.
“Nếu làm nương nương té ngã thì làm thế nào!” Hoạn quan kia quát mắng, sau đó gọi người đến. “Giải nó xuống, thưởng cho vài hèo rồi tính sau.”
“Công công…” Tĩnh Song ra sức giãy giụa. “Lộc công công, nô tỳ…”
Một bàn tay bịt kín miệng nàng ta, không cho nàng ta kêu la rồi lôi thẳng ra sau điện.
Hèo và ghế nhanh chóng được mang đến. Tĩnh Song chưa từng bị phạt như vậy, vừa bị đè xuống là vô cùng sợ hãi.
Sợ quấy rầy Thư Quý Phi, sợ bị đánh càng nặng. Chút tỉnh táo còn lại trong cơn hoảng sợ khiến nàng ta không dám kêu lên, răng cắt chặt lấy cổ tay, nước mắt tuôn giàn giụa.
Chưởng sự cô cô chỗ tạp dịch cũng bất ngờ chạy vội đến, thấy nàng ta là mắng tới tấp: “Quả nhiên là con quỷ nhỏ! Chút chuyện này mà làm không nên, chỉ biết nghĩ cách khiến người ta thương tiếc hả!”
Còn chưa nói hết lời thì hèo đã giáng xuống, chỉ một lát đã đủ đề nàng ta choáng váng mặt mày. Sau dăm ba hèo, trên váy đã hơi nhuốm máu, cổ tay thì bị cắn nát, vị máu tươi dần lan ra trong miệng.
Nàng ta không nhịn được, khóc thút thít. Ăn thêm hai hèo nữa, đang nhắm mắt chờ đợi hèo tiếng theo thì xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Tất cả âm thanh đều im bặt, khoảnh khắc ấy nàng ta thậm chí còn hoảng hốt hoài nghi không biết có phải mình bị đánh chết rồi không.
Bất an mở mắt ra, mọi thứ trước mắt đều mơ hồ, phải một lúc nàng ta mới nhìn rõ người đứng cách đó vài thước là Oanh Thời.
“Oanh Thời cô cô…” Tĩnh Song gọi nhỏ một tiếng, muốn cầu xin nàng ta tha mạng nhưng đột nhiên không dám nói tiếng nào.
Oanh Thời không quan tâm đến nàng ta, chỉ nhìn Tiểu Lộc Tử. “Dẫn nó vào đi.”
Vừa nói xong liền có hai hoạn quan tiến tới xách nàng ta lên khỏi ghế một cách thô bạo.
Không có ai đỡ Tĩnh Song, nàng ta gian nan đứng dậy, hai chân cứ run lẩy bẩy.
Oanh Thời hờ hững nhìn. “Nương nương truyền ngươi. Lễ nghi ngươi đều đã học, sau khi vào đứng phải ra đứng, ngồi phải ra ngồi, đừng làm nương nương chướng mắt.”
“Vâng… vâng…” Tĩnh Song cố nén tiếng thút thít, Oanh Thời không dừng lại một giây, quay người vào diện ngay.
Trong tẩm điện, thông qua lớp giấy dán cửa sổ mỏng manh, Hạ Vân Tự đã nhìn được một lúc, sau đó sắc mặt dịu lại. “Còn may là bản cung không nhìn lầm.”
Tĩnh Song coi như là khá cứng cỏi. Mấy hèo này không dễ chịu được, lúc đi trong sân bước chân nàng ta còn lảo đảo nhưng vừa đến cửa điện, nàng ta dừng lại một chút, sau đó bước chân rất vững vàng.
Đợi khi nàng ta vào trong điện, Hạ Vân Tự không đợi bái kiến đã lên tiếng. “Ngồi đi.”
Tĩnh Song hơi ngớ người nhưng không dám nói nhiều, cắn răng ngồi sang bên cạnh. Khi ngồi xuống, Hạ Vân Tự thấy rõ nàng ta ứa nước mắt nhưng nhanh chóng được kìm lại ngay.
Hạ Vân Tự lên tiếng. “Ngươi không phải là kẻ ngu, chắc phải biết tại sao bản cung lại phạt ngươi.”
Tĩnh Song giật mình, lập tức quỳ rạp xuống. “Nô tỳ có tội, là nô tỳ đã phụ lòng nương nương…”
Hạ Vân Tự cúi đầu nhìn, mặc cho nàng ta quỳ. Lúc này đây nàng ta ngồi còn khó chịu hơn là quỳ.
Nàng lạnh giọng. “Dưới mắt bản cung mà dám giở trò, ngươi nghĩ ngươi là ai?”
“Nương nương…” Cuối cùng Tĩnh Song không kìm được nước mắt. “Nô tỳ chỉ cảm thấy… nô tỳ chỉ cảm thấy…”
“Ngươi chỉ cảm thấy thái tử càng trẻ trung, cảm thấy các ngươi là trai tài gái sắc, như thế xứng hơn?” Hạ Vân Tự cười lạnh. “Ngươi xem trọng mình quá dấy.”
Tĩnh Song nghẹn họng không biết nói gì.
Hạ Vân Tự chống cằm, ngắm nghía gương mặt xinh đẹp của Tĩnh Song. “Nếu không có bản cung, bất luận là hoàng thượng hay thái tử đều không thể nhìn trúng ngươi, vậy mà bây giờ còn dám kén cá chọn canh. Bản cung nuôi lá gan của ngươi to quá rồi nhỉ!”
“Nô tỳ biết tội! Nô tỳ nhất thời mờ mắt…” Tĩnh Song dập đầu thật mạnh, dồn dập, không dám chừa chút sức nào.
Bây giờ không phải là lúc thương tiếc bản thân mình. Nàng ta mà thương tiếc mình thì không thể làm Quý Phi thương tiếc được.
“Được rồi.” Hạ Vân Tự quát một tiếng, thấy nàng ta run rẩy dừng lại thì hờ hững dời mắt đi. “Dù gì cũng có tình nghĩa tám năm, bản cung cho ngươi hai sự lựa chọn.”
Tĩnh Song nín thở.
“Một, bản cung thả ngươi ra cung, cho ngươi hai trăm lượng. Hai trăm lượng cũng đủ để ngươi xuất giá, nuôi cả nhà sung túc. Chúng ta chấm dứt từ đây.”
“Hai, chúng ta tiếp tục làm theo tính toán ban đầu.”
Nói xong nàng dừng lại đôi chút, lúc lên tiếng thì giọng đã mang theo chút châm chọc. “Bản cung có thể hiểu được sự không cam tâm không ngươi. Hay là thế này, nếu ngươi có mạng sống đến ngày làm thái phi, bản cung có thể mở một mắt nhắm một mắt thả ngươi ra cung, tùy ngươi muốn tự do là gì cũng được.”
Dù gì Tĩnh Song cũng vẫn là một cô nương, nghe thấy những lời này mặt không khỏi ửng hồng. “Nô tỳ không phải…”
“Ngươi không phải người lẳng lơ, bản cung biết.”
Hạ Vân Tự nói thay nàng ta, thật ra trong lòng đang thầm cười xuy.
Không phải người lẳng lơ, nhưng chuyện thủ tiết này, cũng phải xem là giữ cho ai, có cam tâm hay không.
Vài năm nữa chắc chắn nàng ta sẽ không nghĩ như vậy, bây giờ không cần nhiều lời.
Tĩnh Song không nghĩ ngợi quá lâu, lập tức trả lời. “Nô tỳ chọn con đường thứ hai!”
“Thật không?” Hạ Vân Tự quan sát nàng ta. “Ngươi phải nghĩ kỹ, nếu chọn con đường thứ nhất, chúng ta bất quá chỉ đoạn tuyệt, nếu chọn con đường thứ hai…”
Nàng nhấp một ngụm trà rồi ung dung đặt chén trà xuống. “Dám giở trò gì với bản cung nữa thì dù ngươi có lên đến vị trí phi tần, trận đòn còn thiếu hôm nay bản cung sẽ bù đủ.”
“Bù đủ.”
Tĩnh Song coi như là thông minh, lập tức hiểu được những lời này.
Tiểu Lộc Tử nói “thưởng cho vài hèo” chứ không nói là đánh bao nhiêu, Thư Quý Phi nói bù đủ tức là sẽ đánh chết.
Chỉ vài ngày ngắn ngủi, nàng ta đã ngộ ra rằng nếu Thư Quý Phi muốn mình chết thì sẽ không có ai cứu.
Hoàng thượng? Thái tử? trong lòng họ, bất luận thế nào thì Thư Quý Phi càng quan trọng hơn.
“Nô tỳ tuyệt đối không dám!” Tĩnh Song lại cúi rạp đầu, bên tai nghe tiếng ừ khẽ của Thư Quý Phi nhưng vẫn không dám nhúc nhích.
Hạ Vân Tự mặc cho nàng ta quỳ một lát, ung dung đọc vài trang sách rồi à một tiếng. “Thật ra nếu ngươi không cam tâm phụng sự hoàng thượng, muốn tìm việc khác để giải sầu thì cũng được… Chỉ cần đừng lôi đến trước mặt bản cung thì bản cung mặc kệ.”
Nàng nhấp thêm một ngụm trà, nói với giọng ẩn ý. “Nhưng ngươi không được động đến những hoàng tử của bản cung.”
Tĩnh Song hoang mang ngẩng đầu lên.
Nàng ta nhìn Thư Quý Phi với vẻ hơi kinh ngạc nhưng Thư Quý Phi không để lộ cho nàng ta một chút manh mối nào, chỉ để nàng ta tự “ngộ” ra.
Đúng vậy, nàng ta tự “ngộ” ra, “ngộ” ra điều gì thì đó là chuyện của nàng ta, không liên quan đến Quý Phi.
Nếu nàng ta đã muốn làm chuyện Thư Quý Phi giao thì phải làm thật cẩn thận.
Tuyệt đối không thể nóng vội như trước.
——
Sau đó, Hạ Vân Tự để Tĩnh Song tĩnh dưỡng vài ngày. Vừa lúc dạo này hoàng đế cũng bận rộn, không rảnh đến hậu cung, Tĩnh Song cũng không có tác dụng gì.
Mồng chín tháng Giêng, lúc hoàng đế đến, hai người thoải mái đọc sách nói chuyện, mạnh ai nấy ngồi hai đầu của trường kỷ, ngày tháng trôi qua nhàn tản.
Mãi đến chiều tối, Hạ Vân Tự mới để Tĩnh Song vào châm trà. Hôm ấy Tĩnh Song ăn mặc rất tỉ mỉ. Bộ váy màu hồng phấn vốn đã đẹp, còn phối hợp với trâm cài, chuỗi ngọc, trông cả người thật duyên dáng xinh tươi.
Hạ Vân Tự lẳng lặng đọc sác, không hề để ý đến Tĩnh Song nhưng ánh mắt của hoàng đế thì vẫn cứ dòm ngó nàng ta.
Y nhìn vết đen nhỏ trên tay Tĩnh Song, khẽ cau mày. “Tay còn chưa rửa sạch mà dám đến dâng trà, hầu hạ Quý Phi như thế hả.”
Hạ Vân Tự và Tĩnh Song đều ngây người, Tĩnh Song vội vàng nhìn tay mình rồi quỳ xuống. “Hoàng thượng thứ tội.”
Giọng nói hơi run rẩy của thiếu nữ khiến y không nỡ trách móc.
Hoàng đế xua tay. “Lui ra đi.”
Hạ Vân Tự thì ôn tồn hỏi han. “Chuyện gì vậy? Ngươi vốn rất cẩn thận mà.”
Tĩnh Song cúi đầu bẩm báo: “Chữ Phúc bên ngoài cửa gian nhà phía tây bị gió cuốn đi, nô tỳ nghĩ còn chưa đến mười lăm nên đã cắt dán chữ khác. Vừa hay chỗ nương nương cần châm trà nên mới không để ý.”
“Ồ lúc này đã chịu nhấc bút rồi à?” Hạ Vân Tự liếc nàng ta. “Năm ngoái ép còn không viết cơ mà, cứ bảo chữ của mình không đẹp.”
Tĩnh Song đỏ mặt. “Chữ của nô tỳ không đẹp, không khí phách. nhưng vì nghĩ gian nhà phía tây không có ai nhìn nên mới dám viết ạ.”
Hạ Vân Tự bật cười. Chuyện này kết thúc ở đây. Nàng xua tay cho Tĩnh Song thối lui.
Gian nhà phía tây ấy bình thường không có ai, tuy nhiên nó lại là nơi Hạ Vân Tự luyện đàn.
Mấy ngày sau hoàng đế đến, nghe văng vẳng tiếng đàn tỳ bà nên đi theo tiếng đàn đi tìm nàng. Gần đến cửa, một chữ Phúc to tướng dán trước cửa đã thu hút ánh mắt của y.
Chữ Phúc này không khí phách nhưng có vẻ uyển chuyển mềm mại. Y không khỏi nhìn thêm một lát mới cất bước vào phòng.
Vừa ngước mắt nhìn thì nhìn thấy một thiếu nữ mỉm cười như hoa hàm tiếu đang châm trà cho Quý Phi. Nụ cười ấy chỉ những thiếu nữ ngây thơ mới có được, chạm đến trái tim người ta.
Y đang chăm chú nhìn thì nàng ta phát hiện sự tồn tại của y, vội vàng nghiêm nghị hành lễ: “Hoàng thượng vạn an.”
Tuy là đã tắt nụ cười nhưng chút ý cười còn sót lại đủ khiên người ta động lòng.
Hạ Vân Tự cũng đứng dậy, y bước tới đỡ nàng, chỉ ra chữ Phúc ngoài cửa, làm như hỏi bâng quơ: “Chữ Phúc ngoài kia là do nha đầu này viết à?”
Hạ Vân Tự nhìn ra ngoài cửa, mỉm cười đáp: “Vâng. thần thiếp cảm thấy cũng không đến nỗi. hoàng thượng nói xem có được không?”
“Này không thể gọi là xấu.” Hoàng thượng bật cười, đưa tay ra hiệu cho Tĩnh Song đứng dậy rồi nói tiếp: “Hiếm có cung nữ nào viết được chữ như thế.”
Thiếu nữ trước mắt liền đỏ mặt, trong vẻ thanh tú trong trẻo có thêm chút yêu kiều.
Mấy năm nay, vì Thư Quý Phi – người luôn thịnh sủng không suy – thích trang điểm quyến rũ nên nên kiểu trang điểm thanh thoát này là rất hiếm thấy ở các phi tần, nàng ta lại vô cùng xinh đẹp nên khiến người ta phải sáng mắt.
Đôi môi hé mở, ngay cả tiếng tạ ơn của nàng ta nghe cũng êm tai. “Tạ hoàng thượng… Hoàng thượng quá khen, nô tỳ không dám nhận.”
“Lát nữa bảo Phàn Ưng Đức mang cho ngươi thỏi mực tốt.” hoàng đế thuận miệng ban thưởng, có thể thấy tâm trạng rất tốt.
Cả buổi chiều hôm đó cứ thế trôi qua nhẹ nhàng vui vẻ. Giữa y và nàng vẫn tồn tại không khí ấm áp, nhưng vì có Tĩnh Song mà thêm chút hoạt bát vui vẻ.
Nghe nàng đàn một lát, y sai người mang tấu chương đến xem. Nàng thuận thế bảo Tĩnh Song đến mài mực, y không có ý kiến gì.
Sau đó, chuyện này dần trở thành “bình thường”, mỗi lần y đến Vĩnh Tín Cung, gặp chuyện cần dùng bút thì Tĩnh Song sẽ ở bên hầu hạ.
Lúc trời ấm dần lên, trời đất đón xuân về, y nhàn nhã cầm bút lên, tiện tay viết hai câu thơ. “Kim anh thúy ngạc đái xuân hàn, hoàng sắc hoa trung hữu kỷ bàn.”
Thiếu nữ đang mài mực bên cạnh hơi nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy nên buột miệng đọc tiếp: “Nhẫm quân dữ hướng du nhân đạo, mạc tác mạn tinh hoa nhãn khán.”
“Cũng đọc không ít sách nhỉ?” Y quay qua nhìn.
Khoảnh khắc ấy, Hạ Vân Tự thấy rất rõ trong mắt y lóe lên vẻ khen ngợi và vui mừng.
Không khác gì lần đầu tiên nhìn thấy nàng chơi đàn tỳ bà năm ấy.