Đọc truyện Tranh Bá Thiên Hạ – Chương 1509: Tai vách mạch rừng
Thành Diễm Dương
Cái tên này đã có từ bảy trăm năm trước, chẳng qua lúc đó gọi là trấn Diễm Dương. Trong năm Thành Đức thời Đại Chu, dân chúng khắp nơi khởi nghĩa phản Chu. Đại tặc Hứa Phi Nga phất cờ khởi nghĩa ở phương bắc, chỉ một ngày đã tụ được 1300 người, chiếm đóng thành Khắc huyện.
Lúc đó Hứa Phi Nga nói rằng, ta phất cờ khởi nghĩa ở đây, chém đầu vẩy huyết, liền vì muốn mặt trời chiếu khắp nhân gian.
Vì thế đổi tên nơi này thành trấn Diễm Dương.
Về sau Chu quân tiêu diệt nghĩa quân, cố ý dẫn Hứa Phi Nga và hơn ba trăm thủ lĩnh nghĩa quân tới chỗ này chém đầu thị chúng. Do Hứa Phi Nga trọng nghĩa khí, đối xử với dân chúng rất tốt, cho nên thỉnh thoảng có dân chúng tới đây tế điện. Mấy chục năm sau, Đại Chu dần dần sụp đổ, thuộc hạ còn sống của Hứa Phi Nga liền ở lại đâu bảo vệ mộ cho ông ta.
Dần dần, số người tới sinh sống càng ngày càng nhiều.
Tới năm Trinh Hóa thời Đại Trịnh, nơi này liền đẩy lên làm huyện thành. Do nơi này có vị trí quan trọng, nên nhân khẩu tăng nhanh. Tường thành được xây dựng thêm, tới năm đầu Đại Tùy, đã thiết lập nơi này làm đạo trị.
Cao Tiên Trạch tuổi không lớn, chừng bốn mươi. Y có chiều cao trung bình, dáng người hơi gầy, có phong độ của người trí thức, nhìn như thế nào cũng không giống một hào kiệt nắm giữ mấy vạn binh lính. Cao Tiên Trạch có một biệt hiệu nổi tiếng, là Cao mù.
Đó là vì thuở nhỏ người này đã thích đọc sách, tới mức quên ăn quên ngủ. Hai mắt bị cận, càng về sau càng nặng, chỉ nhìn thấy trong phạm vi gần. Có lẽ chính vì thế mà tai của y cực kỳ thính. Nghe nói cách 10 mét có thể biết được là ai từ tiếng bước chân.
Đương nhiên, chỉ giới hạn trong những người y quen biết.
Phương Giải tới cách thành Diễm Dương 10 dặm thì dừng lại. Để tỏ lòng tôn trọng với Cao Tiên Trạch, Phương Giải phái người tới thành Diễm Dương thông báo một tiếng, sau đó hạ lệnh cho đại quận nghỉ ngơi tại chỗ, còn hắn thì dẫn theo mười mấy thủ hạ đắc lực cộng thêm trăm tinh nhuệ Kiêu Kỵ Giáo cưỡi ngựa đi về hướng thành Diễm Dương.
Biết Phương Giải tới, Cao Tiên Trạch không dám chậm trễ, tự mình đi ra nghênh đón.
– Tỵ chức Cao Tiên Trạch, bái kiến Vương gia.
Thái độ của Cao Tiên Trạch khá là kính cẩn, phẩy bào quỳ xuống, tiến hành đại lễ. Tuy Đại Tùy đã sụp đổ, nhưng quốc hiệu vẫn còn. Phương Giải là Vương gia của Đại Tùy, Cao Tiên Trạch thi lễ như vậy là đúng với quy củ. Tuy nhiên từ đó cũng có thể thấy, người này không mâu thuẫn với Phương Giải cho lắm.
– Mời Quốc công đứng lên.
Phương Giải dìu Cao Tiên Trạch đứng dậy. Cao Tiên Trạch kế thừa tước vị Quốc công, tổ tiên của y là một trong những công thần khai quốc của Đại Tùy.
Phương Giải thấy Cao Tiên Trạch có một đôi mắt híp, liền biết lời đồn không giả. Hắn rút một cái hộp nhỏ từ ống tay áo, mở ra đưa một chiếc kính cho Cao Tiên Trạch:
– Lúc ta ở núi Chu Tước, trong lúc rảnh rỗi có nhờ thợ thủ công làm mấy thứ này. Vừa lúc trong tay ta còn có một cái, tặng Quốc công coi như là quà gặp mặt.
– Đây là cái gì?
Cao Tiên Trạch nhận lấy nói lời cảm ơn, nhưng lại không biết nó là cái gì.
Phương Giải tự tay đeo kính cho Cao Tiên Trạch:
– Cảm giác thế nào?
Kỳ thực Phương Giải cũng không biết thứ này có tác dụng hay không, cũng không biết thị lực của Cao Tiên Trạch là bao nhiêu. Tuy nhiên có vẻ như phản ứng của Cao Tiên Trạch khá là mãnh liệt, hai mắt trợn trừng tỏ vẻ tán thưởng. Nhìn vào ánh mắt của y, Phương Giải biết cái kính này vẫn có ích cho Cao Tiên Trạch.
– Thật thần kỳ!
Cao Tiên Trạch có chút kích động:
– Không ngờ nó lại có diệu dụng như vậy!
Phương Giải cười ha hả, hai người sánh vai đi vào thành.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thoạt nhìn có vẻ hợp ý nhau. Cao Tiên Trạch rất hứng thú với chiến sự Đông Cương, thỉnh thoảng hỏi Phương Giải về chuyên Đông Cương. Phương Giải tùy nói nói một chút, khiến Cao Tiên Trạch khá là rung động.
Sau khi vào thành, do thời gian còn sớm nên Phương Giải tiến vào phủ của Cao Tiên Trạch nói chuyện.
Phương Giải không trò chuyện trong phòng khách của Cao Tiên Trạch, mà là tới thẳng thư phòng của y.
Trong phòng chỉ có bốn người.
Phương Giải, Cao Tiên Trạch, Ngô Nhất Đạo và mưu sĩ của Cao Tiên Trạch là Từ Hổ.
Cái tên Từ Hổ nghe có vẻ là một người cao lớn cường tráng, nhưng trên thực tế là một lão già gầy gò. Ông ta tuổi chừng sáu mươi, nhìn giống như một tiên sinh dạy tư thục. Do không có công danh, nên vẫn mặc áo vải. Tuy nhiên do quá gầy, nên bộ quần áo có vẻ rộng thùng thình.
– Có biết vì sao cô đi đường vòng tới đây không?
Phương Giải trực tiếp hỏi.
Cao Tiên Trạch không giật mình, cười ha hả nói:
– Vương gia để ý tới thành Diễm Dương như vậy, kỳ thực là để ý tới mấy vạn binh lính trong tay tỵ chức. Đương nhiên, có lẽ Vương gia để ý tới thái độ của tỵ chức còn nhiều hơn.
Câu trả lời của y còn trực tiếp hơn Phương Giải.
Cao Tiên Trạch liếc Từ Hổ, Từ Hổ tiến lên rót trà cho Phương Giải:
– Vương gia, kỳ thực Quốc công cũng đang ngóng trông Vương gia tới. Lúc trước Quốc công vẫn luôn phái người hỏi thăm hành trình của Vương gia, đi chỗ nào, bao lâu có thể trở về kinh thành. Quốc công nói, nếu Vương gia trở về có đi ngang qua thành Diễm Dương, vậy thì đúng là niềm vui lớn. Còn nếu Vương gia không tới thành Diễm Dương, về thẳng Trường An, vậy thì chỉ sợ không phải tin tức tốt lành gì.
Đúng là một người thú vị.
Xem ra bốn chữ tâm đầu ý hợp quả thực không phải lời đồn.
Cao Tiên Trạch thoạt nhìn văn nhược, nhưng tính tình lại ngay thẳng. Mà Từ Hổ nhìn như một người chỉ biết nghiên cứu, đầu óc lại nhanh nhạy.
– Quốc công còn nói, nếu Vương gia không tới, chỉ sợ ngày sau tới lại là một vị Đại tướng quân dẫn theo chục vạn hùng binh.
Từ Hổ dừng một lát rồi nói tiếp:
– Mà trên thực tế, có không ít người ngóng trông Vương gia phái chục vạn hùng binh tới.
…
…
Ngay từ lúc đầu, thái độ của Cao Tiên Trạch đã nằm ngoài dự đoán của Phương Giải. Lúc trước đám người Phương Giải và Ngô Nhất Đạo thảo luận, cộng với những lời đồn nghe được, thì Cao Tiên Trạch giống như một người gió chiều nào theo chiều ấy.
Tuy nhiên, tai nghe không bằng mắt thấy.
Gặp gỡ Cao Tiên Trạch Phương Giải mới biết lời đồn là không chính xác. Mà đồn đãi, thường là những điều mà người khác muốn hắn nghe thấy. Ngay không lâu trước, có người không ngừng nói với hắn rằng Cao Tiên Trạch không tốt, không đáng tin. Nếu là lúc trước, Phương Giải sẽ không thấy mục đích ẩn dấu bên trong, nhưng từ khi thảo luận với Ngô Nhất Đạo rồi đoán ra được nhiều chuyện, Phương Giải bắt đầu suy xét những việc nhỏ nhặt mà bình thường mình không chú ý tới.
– Sở dĩ cô không gặp ngươi ở phòng khách, là vì phòng khách quá lớn.
Sắc mặt của Cao Tiên Trạch liền thay đổi, dường như hiểu ý của Phương Giải.
– Kỳ thực lúc tỵ chức nghe Vương gia trở về, trong lòng một mực lo lắng…Trong khoảng thời gian một năm gần đây, thỉnh thoảng có người từ Trường An tới, lúc đầu không tỏ rõ thái độ gì, chỉ nói là triều đình coi trọng thành Diễm Dương, bảo tỵ chức yên tâm. Tuy nhiên từ ba tháng trước, có một người tự xưng là thân tín của Độc Cô đại nhân tới, tỵ chức mới hiểu bên trong việc này có nhiều âm mưu. Người kia nói rằng mang theo ý tứ của Độc Cô đại nhân, bảo tỵ chức rằng, nếu Vương gia trở về kinh thành rồi triệu hồi tỵ chức, thì tỵ chức không nên tới, bằng không sẽ chết không có chỗ chôn.
Cao Tiên Trạch liếc Phương Giải một cái, nói:
– Vương gia, kẻ này không đáng tin.
Sắc mặt của Ngô Nhất Đạo hơi thay đổi, vô thức nhìn Phương Giải.
Phương Giải thì khá bình tĩnh.
– Độc Cô còn nói gì với ngươi không?
Phương Giải hỏi.
Cao Tiên Trạch đáp:
– Không, Độc Cô đại nhân chỉ phái người nói cho tỵ chức biết, chớ có tùy tiện tới Trường An. Chắc hắn muốn tỵ chức nghĩ rằng, Vương gia định diệt trừ tỵ chức.
Từ Hổ nói:
– Trong khoảng thời gian Vương gia rời khỏi Trường An, không ít người trong Trường An đã tới đây. Ngay không lâu trước, Thôi Trung Chấn tướng quân phái người tới, nói với Quốc công rằng, nếu Vương gia hồi kinh triệu kiến Quốc công, Quốc công phải lập tức hồi kinh, không được mang theo binh mã, bằng không sẽ khiến cho Vương gia nghi kỵ, tạo bất lợi cho Quốc công. Ý của Thôi tướng quân là, nếu Vương gia bảo Quốc công vào kinh thì lập tức đi, không mang theo nhiều người, cũng không được trì hoãn.
Từ Hổ nói:
– Hai vị này đều là trọng thần của Vương gia, một người nắm giữ triều chính, một người nắm giữ trọng binh, nhưng sao thái độ lại khác nhau vậy?
Từ Hổ và Cao Tiên Trạch mỗi người nói một câu, phối hợp vô cùng ăn ý. Hiển nhiên hai người đã chuẩn bị kỹ càng, trước đó đã thử mọi tình huống. Tuy nhiên cũng khó trách, chỉ những người thông minh như Cao Tiên Trạch và Từ Hổ mới biết chuẩn bị trước quan trọng cỡ nào.
Giờ Phương Giải có thực lực mãnh mẽ, nhìn khắp thiên hạ khó có ai bằng. Cao Tiên Trạch biết rằng, nếu mình loanh quanh hỏi dò, chỉ sợ sẽ gây phản ứng trái ngược. Không bằng nói thẳng ra suy nghĩ của mình. Cho dù trong tay y có chút binh mã, nhưng vẫn khó có thể so sánh với một ngọn núi lớn như Hắc Kỳ Quân.
Thẳng thắn như vậy, tuy sẽ khiến Phương Giải khó chịu, nhưng khiến buổi nói chuyện càng thêm thành khẩn.
Phương Giải hỏi tiếp:
– Theo như Quốc công, giữa Độc Cô Văn Tú và Thôi Trung Chấn, người nào thực sự muốn tốt cho ngươi?
– Chỉ sợ…cả hai đều không muốn tốt cho tỵ chức.
Cao Tiên Trạch trầm mặc một lúc, ngẩng đầu nhìn Phương Giải:
– Chỉ sợ…cũng đều không muốn tốt cho Vương gia?
…
…
Sau khi ăn cơm trưa xong, Phương Giải trở về căn phòng mà Cao Tiên Trạch bố trí sẵn cho hắn để nghỉ ngơi. Ngô Nhất Đạo cũng đi theo, vẻ mặt nghiêm nghị.
– Chủ Công, chẳng lẽ Độc Cô đã vượt qua giới hạn?
Ngô Nhất Đạo vận chuyển nội kình kiểm tra xung quanh có ai nghe lén không rồi mới lên tiếng hỏi.
Phương Giải đi vào, đóng cửa sổ lại.
Hắn lắc đầu, thấp giọng nói:
– Xem ra Độc Cô đã khiến ta thất vọng rồi.
Ngoài miệng hắn nói Độc Cô có vấn đề, nhưng đầu hắn lại lắc. Ngô Nhất Đạo hơi ngơ ngác, rồi nhanh chóng hiểu ý của Phương Giải. Phương Giải cầm bút trên bàn viết xuống giấy:
– Tai vách mạch rừng, kẻ này không phải là cao thủ, nhưng có năng lực đặc biệt.
Ngô Nhất Đạo nhíu mày muốn hỏi làm sao mà Phương Giải biết được, cuối cùng nhịn xuống.
Phương Giải vung tay dùng nội kình lau đi vết mực, tờ giấy lại trắng tinh như chưa từng động qua. Phương Giải sửa sang lại bút giấy.
– Trở về rồi hẵng nói.
Phương Giải cố ý tăng thanh âm:
– Tuy nhiên, lời của Cao Tiên Trạch cũng không phải là hoàn toàn đáng tin. Độc Cô đã nói gì, Thôi Trung Chấn đã nói gì, đều là lời một phía của Cao Tiên Trạch. Ta không thể xác định được Độc Cô có dị tâm, bởi vì…có lẽ Cao Tiên Trạch chính là người của bọn họ, hắn nói vậy chỉ là muốn ta nghe thấy.
Ngô Nhất Đạo ừ một tiếng.
Tuy Ngô Nhất Đạo không biết vì sao Phương Giải phát hiện ra, nhưng ông ta biết rằng nếu Phương Giải đã nói vậy, thì chắc chắn sẽ không sai. Hai người nói vài câu vô nghĩa, sau đó Ngô Nhất Đạo lập tức cáo từ. Phương Giải nằm trên giường nghỉ ngơi một lát, sau đó gọi một tiếng:
– Người đâu, đi tìm Cao Tiên Trạch, bảo hắn tới gặp ta.