Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 5 - Chương 15


Nghĩ đến chuyện sẽ bị trục xuất khỏi Hắc Vân kị, không thể báo thù cho tía, sau này cũng không gặp được Lâu
Dự nữa, Loan Loan hết sức đau lòng, không nhịn được khóc thành tiếng.

Lâu Dự vừa bực mình vừa buồn cười, em lừa anh đến khổ, anh còn chưa khóc mà em lại khóc thế này.

Lấy một chiếc khăn tay lau nước mắt cho Loan Loan, Lâu Dự dỗ dành: “Anh
sao nỡ đuổi em đi chứ! Thôi đừng khóc nữa, không người khác nhìn thấy
lại tưởng anh bắt nạt em”.

Loan Loan hơi đỏ mắt vì khóc, nghẹn ngào nức nở: “Anh không được lừa em”.

Thấy Loan Loan ngây thơ đáng thương, xinh xắn nõn nà như thể chỉ hà hơi
là sẽ tan mất, Lâu Dự cực kì mềm lòng, nói nghiêm túc: “Đương nhiên là
không lừa em. Em có nhớ không, khi em mới vào Hắc Vân kị, anh đã thề tất cả các món ngon trên đời này, chỉ cần Loan Loan muốn ăn là anh nhất
định sẽ cho Loan Loan ăn. Hai năm nay Lâu Dự ca ca có lừa em hay không?
Có bao giờ nuốt lời hay không?”

Loan Loan nghĩ lại một lượt. Hai năm nay mình đã ăn đủ mọi thứ, bất kể
là nên ăn hay không nên ăn, ăn được hay không ăn được. Chỉ cần mình muốn ăn, quả thật Lâu Dự đều đáp ứng đầy đủ.

Ngơ ngác gật đầu: “Anh không nuốt lời bao giờ. Thế lần này anh biết em là con gái mà không đuổi em ra khỏi Hắc Vân kị thật à?”

Đương nhiên là không. Nếu để em công khai là nữ thì anh sẽ không thể giữ em lại trong quân đội. Để một mình em ở trong vương phủ thì lúc anh
chinh chiến nơi biên giới núi cao nước xa làm sao có thể yên tâm? Để em ở phủ tướng quân tại Lương Châu, mấy ngày không gặp được nhau, anh nhớ
quá ngủ không yên giấc thì làm thế nào? Anh đương nhiên không muốn nếm
trải cảm giác nhớ nhung đau khổ bứt rứt tim gan đó.

Em là người trong lòng anh, đương nhiên chỉ có giữ em bên cạnh thì anh
mới có thể yên tâm. Anh sẽ bảo vệ em thật tốt, kiên nhẫn đợi em lớn lên.

Kì thực trong lòng Lâu Dự đã có tính toán từ trước, thấy Loan Loan bồn
chồn lo lắng, bất giác lộ ra sự quyến luyến đối với mình mà không tự
biết, Lâu Dự cảm thấy hết sức vui mừng phấn khởi.

Lâu Dự cười nhạt cầm tay Loan Loan, chăm chú nhìn vào mắt cô bé, nói rất nghiêm túc: “Loan Loan! Sau khi biết em là con gái, không biết anh đã
vui đến mức nào, hai ba ngày vui không ngủ được. Cho nên em không cần lo chuyện này, anh nhất định sẽ không rời xa em”.


Tiếng chàng thoang thoảng như gió thổi qua tơ liễu, trầm ấm dịu dàng.
Ánh nắng chiều nghiêng nghiêng hắt vào qua cửa sổ, chiếu lên người ấm
áp. Hai mắt Lâu Dự yên lặng nhìn Loan Loan, hoàn toàn trong trẻo. Khoảng cách rất gần, ngay cả ánh sáng phản xạ trong mắt cũng có thể nhìn rất
rõ ràng, tình ý tỏa lan, lạnh lùng thu lại.

Loan Loan ngơ ngác, cái hiểu cái không, loáng thoáng cảm thấy giữa hai
người có gì đó đã thay đổi. Như cánh cửa sổ dán giấy mỏng manh bị mở ra, ánh nắng mai ấm áp tràn vào.

Hồi tưởng lại một lượt những gì Lâu Dự vừa nói, nhịp tim không khỏi
nhanh hơn, dường như có một tình cảm nào đó mới sinh ra, rung động đều
đều trong lồng ngực, hai tai dần dần đỏ ửng.

Lâu Dự cũng không sốt ruột, đưa cho Loan Loan một chiếc thìa nhỏ bằng
bạc, mở nắp một chiếc hộp gốm Hà Bạch lót gỗ lê vàng trên bàn, chiếc hộp còn được đặt trên bếp lửa liu riu. Nắp hộp vừa mở ra, hương thơm ngọt
ngào lượn lờ lan rộng.

“Đây là cái gì?” Loan Loan ngửi thấy mùi thơm, tò mò hỏi Lâu Dự.

“Cháo lạp bát”. Lâu Dự múc cho cô bé một bát: “Mấy ngày nữa là đến mùng
tám tháng chạp. Theo tập tục ở đây, ngày mùng tám tháng chạp phải nấu
cháo lạp bát, ăn cháo lạp bát cả năm sẽ được bình yên vui vẻ. Em ăn thử
xem có ngon không?”

Cháo lạp bát trong phủ Lăng Nam vương quả thực cầu kì, riêng ngũ cốc đã
có kê vàng, kê trắng, gạo nếp, gạo tẻ, lại thêm ngân hạnh, hạch đào,
hạnh nhân, lạc, hạt dẻ, củ ấu, hạt phỉ, hạt thông, nấu cùng với đường
trắng và bơ. Bên trên rải một chút long nhãn, nho khô, mứt sợi điểm
xuyết, vừa đẹp mắt lại vừa cát tường.

Loan Loan cho một thìa vào miệng, cảm thấy ngọt mà không ngấy, thơm mềm
thoang thoảng, vào miệng là tan. Không nhịn được ăn liền một mạch, ăn
xong chép miệng thòm thèm: “Ngon quá. Thì ra cháo lạp bát lại ngon như
vậy”.

Lâu Dự cười khẽ, lại múc cho Loan Loan một bát nữa: “Em không biết ngày
sinh của mình, vậy từ nay trở đi, ngày này hàng năm chính là sinh nhật

em. Đến ngày này là Lâu Dự ca ca lại nấu cháo lạp bát cho em ăn, được
không?”

Bóng tối lan dần, gió bắc bên ngoài lại thổi. Trong phòng vẫn ấm áp như
xuân, than ngân sương cháy hồng ấm áp trong lồng hun bằng đồng chạm trổ.

Loan Loan cảm thấy hai mắt vừa ướt vừa cay, dường như bông tuyết trên mi mắt tan ra thấm vào đáy mắt mang theo hơi nước mông lung. Cầm chiếc
thìa vô thức gõ gõ vào miệng bát, Loan Loan thầm thì: “Ngoài tía ra,
trên đời này anh tốt với em nhất. Vì sao anh lại tốt với em như vậy?”

Lâu Dự cười mà không đáp, thản nhiên chuyển đề tài: “Ngày xửa ngày xưa,
anh thích một cô nương. Cô nương này cực kì xinh đẹp, bản tính lương
thiện lại đơn thuần, tính tình hoàn toàn hợp ý anh. Loan Loan, theo em
thì anh có nên cố gắng lấy một cô nương tốt như vậy về làm thế tử phi
hay không?”

Cô nương xinh đẹp? Anh đã thích người khác rồi? Điệu nhảy tuyệt diễm của Tố Tố hiện lên trong đầu, sắc mặt Loan Loan tái đi, trong lòng trào
dâng trăm vị, chua cay đắng chát, ngay cả cuống lưỡi dường như cũng cảm
thấy đắng nghét.

Mình đúng là mơ tưởng hão huyền. Một thoáng ước ao vừa rồi chỉ là hoa trong gương, trăng dưới nước, quá mức nực cười.

Người phụ nữ anh ấy thích đương nhiên phải giống như chị tiên nữ đó,
xinh đẹp tài hoa, hát hay múa giỏi. Mình đâu có là gì, chỉ biết đánh
đánh giết giết, thậm chí còn chỉ biết có vài chữ, miễn bàn đến ngâm thơ
làm phú, vẽ tranh ca múa.

Lần đầu tiên trong đời Loan Loan khinh thường chính mình, tay mân mê góc áo bông xù xì, cúi đầu không nói.

Lâu Dự bên cạnh quan sát kĩ sắc mặt Loan Loan. Thấy sắc mặt Loan Loan
đang sáng ngời lại chuyển sang âm u buồn bã, tay vê góc áo, cắn chặt
cánh môi không hề lên tiếng, trái tim Lâu Dự không khỏi nóng rực lên như dội nước sôi. Xem ra trong lòng cô ấy cũng có mình.

Niềm vui ngập tràn như muốn trào ra ngoài, Lâu Dự không nhịn được khẽ
cười một tiếng, lại thấp giọng nói: “Cô nương anh thích đó mặc dù bình

thường ngốc nghếch nhưng lại hết sức đáng yêu, mặc dù không biết nhảy
múa nhưng lại có thể cùng anh rong ruổi đại mạc, giương cung bắn chim
điêu, mặc dù không biết chữ nhưng lại có thể tĩnh tâm khổ luyện, viết ra chữ Dự ngay ngắn mẫu mực, mặc dù suốt ngày bôi mặt đen như than nhưng
lại có dung nhan rực rỡ chói mắt như minh châu ra biển”.

Giọng chàng rất nhẹ, tinh khiết như rượu, trầm bổng du dương: “Cô ấy
luôn cho rằng mình thua kém người khác mà không biết ở trong mắt anh, cô ấy là độc nhất vô nhị, là báu vật hiếm có trên thế gian”.

Loan Loan nghe xong đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt vẫn còn lệ quang lấp lánh, đáy mắt lại chỉ toàn kinh ngạc khó tin.

Ngón tay Lâu Dự khẽ vuốt cánh môi Loan Loan. Môi như anh đào, mềm mại
trơn bóng. Đầu ngón tay vuốt khẽ trên môi, một cảm xúc lạ thường từ đầu
ngón tay chậm rãi lan ra, dập dờn tràn đến nơi sâu thẳm dưới đáy lòng.

Trong lòng mềm mại dịu dàng, giọng nói ấm áp tinh khiết, Lâu Dự lẳng
lặng nhìn Loan Loan: “Cô bé ngốc ạ, cô nương anh thích chính là em.
Em… có thích anh không?”

Lâu Dự vốn tính thẳng thắn kiên cường, một khi đã thích ai đó cũng không khác gì hành quân đánh trận, nói thẳng tấm lòng, ngắn gọn rõ ràng,
không hề do dự.

Chàng luôn cho rằng, một khi động lòng, dù không thể phóng túng bản thân nhưng lại càng không nên dối gạt mình.

Đối mặt với lời tỏ tình trực tiếp, mãnh liệt, bất ngờ không kịp phòng bị của Lâu Dự, Loan Loan như lạc vào cõi mơ, lẩm bẩm như mê sảng: “Thích.
Anh tốt với em như vậy, như tía…”

Ngón tay Lâu Dự nhẹ nhàng chặn trên môi Loan Loan, nói dịu dàng: “Không
phải thích kiểu như thích tía, là thích giữa con trai và con gái, có
nghĩa coi anh là người đàn ông có thể phó thác suốt đời”.

Loan Loan cảm thấy Lâu Dự hôm nay giống như thép luyện trăm lần mềm như
bún. Mặc dù vẫn giữ đúng phong cách thẳng thắn dứt khoát, hùng hổ ép
người, không để lại đường lui, đẩy thẳng đối phương vào góc chết, không
thể không tỏ rõ những tình cảm mà ngay cả chính mình cũng còn chưa rõ
ràng trong lòng ra, nhưng ngữ điệu và động tác lại cực kì mềm mại ôn
tồn, ngay cả những góc cạnh sắc nhọn như dao chém rìu khắc cũng thu lại
vài phần, như một thanh bảo đao tuyệt thế được tra vào vỏ, lặng yên bình thản, dịu dàng hòa nhã làm người khác không chuyển mắt đi được.

Lâu Dự hôm nay lạ lùng phóng khoáng như một bức thư pháp viết thảo ngôn
từ hoa lệ, khí phách ngập tràn, lại chấn động lòng người, mang đầy mê
hoặc.


Thích như nam nữ thích nhau?

Coi anh ấy là phu quân của mình?

Trong lòng Loan Loan như có hươu chạy, khuôn mặt trắng mịn chuyển sang
đỏ hồng, bối rối thừa thãi, nghẹn lời cứng họng không biết nên ứng đối
thế nào.

Lâu Dự không đành lòng ép Loan Loan quá mức. Chàng luôn luôn rất kiên
nhẫn, dù sao chàng cũng có rất nhiều thời gian để chờ đợi Loan Loan lớn
lên. Hôm nay đã hiểu sơ sơ tấm lòng cô bé, cho dù chỉ như thấy dấu chân
trên tuyết mà chưa thấy bóng người, nhưng trong lòng cô ấy có mình, thế
là đủ.

Chàng đứng dậy lấy một chiếc hộp trang trí hoa mỹ để trong tủ tường ra
đặt xuống trước mặt Loan Loan, mỉm cười nói: “Hôm nay là sinh nhật em,
Lâu Dự ca ca đương nhiên phải tặng quà. Ờ, quà sinh nhật. Em xem xem có
thích không?”

Tim đập thình thịch, Loan Loan chậm rãi mở nắp hộp ra, trước mắt lập tức sáng bừng. Cô bé nhìn chằm chằm thứ trong hộp một lúc lâu, hai mắt chớp chớp, trong suốt lấp lánh như một viên pha lê vỡ vụn. Sau đó lại nhẹ
nhàng chớp mắt, nước mắt như chuỗi vòng đứt dây chảy xuống không ngừng,
từ má xuống cằm, từng giọt từng giọt rơi vào vạt áo.

Trong hộp là một bộ váy áo màu hồng nhạt, tay dài, eo bó, trong lót gấm
hoa, ngoài là sa mỏng. Góc váy điểm xuyết hoa đào, dày thưa vừa phải,
thanh nhã sang trọng, đẹp không sao tả xiết.

Âm thanh của Lâu Dự vang lên bên tai, trong trẻo dịu êm, nhẹ nhàng kiên
định: “Khi dự tiệc ở Ngô phủ, em nói váy áo của Tố Tố đẹp như ráng chiều trên Dị Thiên Nhai, nhưng em lại không biết khi em mặc váy áo vào sẽ
đẹp hơn Tố Tố cả ngàn lần”.

Loan Loan không nói nên lời, không cầm được nước mắt.

Lâu Dự nhẹ nhàng nâng mặt cô bé lên, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có:
“Loan Loan, anh đã động lòng. Em nghĩ anh động lòng một lần là dễ lắm
sao?

Cuộc đời này của Lâu Dự phải bảo vệ hai thứ. Một là đất đai dưới chân,
hai là người con gái anh yêu. Trời cao đã hậu đãi anh, đưa em đến bên
anh. Anh sẽ toàn tâm toàn ý trân trọng, dù thế nào cũng phải bảo vệ em.
Anh sẽ đợi em lớn lên, đợi em hiểu rõ tình yêu là gì, đợi em nhận lời
mặc bộ váy áo này đứng trước mặt anh. Đến khi đó, anh sẽ lấy em làm vợ”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.