Lúc này Hồng Tam Hỉ mới thấy rõ
người vừa mới chém rơi hai mũi tên của hắn chính là tiểu binh trên vách
núi cùng thế tử Lăng Nam vương bị bắn rơi xuống thác nước.
“Các ngươi quả nhiên không chết”. Hắn nghiến răng, chậm rãi giơ cung
lên, mũi tên ngắm vào trái tim Loan Loan, nói uy nghiêm: “Thế tử Lăng
Nam vương ở đâu?”
Nhìn thấy mũi tên vừa rồi, Loan Loan cũng đã rõ ràng, lão già da trắng
nõn như phụ nữ trước mặt này chính là người đã bắn Lâu Dự một tên lúc ở
trên vách núi. Nghĩ đến mũi tên đó suýt nữa làm Lâu Dự mất mạng, Loan
Loan lập tức nổi giận, nhìn Hồng Tam Hỉ như nhìn kẻ thù đã tích oán mười đời, lửa giận cháy bùng trong mắt, cả giận nói: “Thác Bạt Hồng Đạt, lão quái vật bất nam bất nữ này là của ta. Ngươi giải quyết hai người đó
rồi đứng sang bên cạnh xem ta đánh lão già này thế nào”.
Thác Bạt Hồng Đạt trời sinh thần lực, là em ruột của Thác Bạt Hồng Liệt, đệ nhất dũng sĩ Sơn Dương. Mặc dù ít tuổi nhưng sức mạnh của Thác Bạt
Hồng Đạt đã nằm trong số mười dũng sĩ giỏi nhất của mười hai bộ lạc ở
núi Tuyết Phong, có địa vị rất cao trong bộ lạc. Nhưng Thác Bạt Hồng Đạt là người cứng đầu cứng cổ, tính tình dữ dằn như lửa, như một con ngựa
hoang ai nói cũng không nghe, một lời không hợp đã động thủ với người
ta. Từ nhỏ đến lớn, Thác Bạt Hồng Đạt đánh nhau còn nhiều hơn ăn cơm,
làm cho Thác Bạt Tư và Thác Bạt Hồng Liệt cực kì đau đầu. Nhưng không
biết vì nguyên nhân gì, từ sau khi Loan Loan đi tới bộ lạc, Thác Bạt
Hồng Đạt lại như trúng tà, suốt ngày chạy theo Loan Loan. Loan Loan mài
đao, cậu bé sẽ đưa đá mài đao. Loan Loan nhóm lửa, cậu bé sẽ ngồi bên
cạnh đưa củi. Loan Loan đi hái thuốc cho Lâu Dự, cậu bé đeo giỏ thuốc
vội vàng đi theo phía sau. Loan Loan cần nấu cháo gà rừng, cậu sẽ ngày
ngày chạy đi săn gà rừng. Nhìn thấy quần áo Loan Loan bị rách, thậm chí
cậu còn vác hắc thiết đại đao lên định đi săn hổ về cho Loan Loan may áo da hổ, may mà bị Loan Loan kịp thời giữ lại.
Sự thay đổi này không khác gì sau một đêm đã biến từ chó ngao Tây Tạng
thành chó phốc ngoan ngoãn, thật sự quá mức đột ngột và vô lí. Không cần nói Thác Bạt Hồng Liệt và Thác Bạt Tư kinh ngạc rơi cằm, nhìn theo mỏi
mắt, ngay cả Loan Loan cũng không chịu nổi, vô số lần đuổi Thác Bạt Hồng Đạt đi: “Ngươi vướng víu quá, không được theo ta, tránh xa ta một
chút”.
Nhưng lạ ở chỗ Thác Bạt Hồng Đạt vẫn không hề phật ý, Loan Loan càng
hung ác với cậu thì cậu lại càng thích, bám theo càng sát. Loan Loan
không biết làm thế nào, đành phải mặc kệ Thác Bạt Hồng Đạt đi theo.
Trong kế hoạch chiến đấu hôm nay, Thác Bạt Hồng Đạt vốn phải theo anh
trai đến đánh quân Sóc chủ lực, nhưng cậu nhất quyết không chịu nghe
theo, nhất định đòi cùng đi với Loan Loan. Thác Bạt Hồng Đạt quen thuộc
rừng núi, hiểu rõ các loại cạm bẫy như lòng bàn tay, Lâu Dự quả thật
cũng rất cần một người như vậy, vì vậy chàng không phản đối, để Thác Bạt Hồng Đạt đi cùng với mình.
Vừa rồi Loan Loan bảo Thác Bạt Hồng Đạt tránh sang một bên mà không hề
khách khí, với tính tình Thác Bạt Hồng Đạt xưa nay thì đừng nói là tránh sang, chỉ cần có người dám nói chuyện với cậu bằng giọng như vậy thì
chắc chắn đã bị cậu ta một đao đánh bay rồi. Nhưng lần này người nói là
Loan Loan, Thác Bạt Hồng Đạt quả thực nghe lời như một con cừu hiền
lành, ngoan ngoãn lùi sang một bên, cầm lấy hắc thiết đại đao lao tới
chỗ hai trọng tiễn xạ thủ khác. Hắc thiết đại đao vung lên mạnh mẽ sinh
gió, chém xuống không hề nhân nhượng chút nào.
Bốn chữ “Bất nam bất nữ” rơi vào tai Hồng Tam Hỉ, ánh mắt hắn chợt sắc
lạnh, gân xanh trên trán nổi lên từng sợi, bàn tay cầm cung siết chặt,
nói từng chữ một: “Nhóc con, ngươi tự tìm chết”.
Chữ chết còn chưa nói xong, hắn khẽ nhẹ buông tay, một mũi tên dồn sức
đã lâu gào thét bay ra, bắn về phía Loan Loan với một góc độ cực kì xảo
trá tai quái.
Hồng Tam Hỉ hành động cực nhanh, một mũi tên mới bắn ra đã nhanh chóng
rút ra ba mũi tên nữa, đồng thời đặt lên cung, ba mũi tên cùng bắn ra
theo ba vị trí thượng trung hạ, làm lượt nhắm vào đầu, ngực và bụng Loan Loan. Bốn mũi tên này gần như bao phủ tất cả mọi điểm yếu hại trên
người Loan Loan, nhanh như sao băng, sát ý thấu xương. Trong nháy mắt
đó, trong đầu Loan Loan loé lên vô số phương pháp ứng đối. Nhưng Loan
Loan phát hiện, bất kể cô bé trốn tránh gạt đánh thế nào, nhiều nhất chỉ có thể tránh được ba mũi tên trong đó, mũi tên cuối cùng dù thế nào
cũng không tránh được.
Đúng lúc Loan Loan sắp bị bắn chết tại chỗ, khóe miệng Hồng Tam Hỉ đã lộ ra nụ cười tàn khốc, lại nghe thấy một âm thanh réo rắt vang lên trong
rừng, truyền tới như rẽ mây gạt sương, lọt vào tai rõ ràng: “Góc trên
bên trái, phiên nhược kinh hồng”.
Loan Loan không hề nghĩ ngợi, làm theo răm rắp, tung người lao về phía
trên bên trái, đồng thời ra sát chiêu phiên nhược kinh hồng trong Liên Y đao pháp.
Kể ra cũng lạ, bốn mũi tên lấy mạng đó rõ ràng khí thế hừng hực, muốn
tránh cũng không được, Loan Loan vừa sử dụng thân pháp này lại có thể
tránh thoát một cách kì diệu. Bóng người lay động, ánh đao loé lên, đồng loạt chém rơi toàn bộ tên.
Lại có thể biết được điểm rơi của tên? Hồng Tam Hỉ vô cùng khiếp sợ, mắt nheo lại nhìn quanh khắp nơi nhưng không hề thấy bóng người. Không tin
có người phá được liên châu tiễn của mình, hắn lại rút ra ba mũi tên,
tiến gấp về phía trước mấy mét, bắn nhanh từ cự li gần.
Lần này khoảng cách gần hơn, tốc độ nhanh hơn. Giọng nói mơ hồ trong
rừng lại vang lên: “Lộn về sau tại chỗ, mạch mạch phân hương”.
Loan Loan tung người lộn về sau, vòng eo mềm mại vẽ ra một đường cong
đẹp đẽ trên không trung, lập tức sử chiêu mạch mạch phân hương.
Lá sen tắm nước hồ trong, sóng bạc lăn tăn thơm ngát. Chiêu này vừa sử
ra, Li Quang dường như rung lên giữa không trung, ánh đao như sóng gợn
trên hồ nước mênh mông, sát ý của ba mũi tên dường như đều tan rã. Li
Quang lập tức chuyển hướng, vẽ ra một vòng xoáy nho nhỏ hút ba mũi tên
đó vào.
Sau cơn mưa trời hửng sáng, gió nhẹ nắng vàng.
Ba mũi tên bị Li Quang xoáy nát, Loan Loan nhẹ nhàng hạ xuống đất, nhàn
nhã như tản bộ giữa sân vắng, không nhiễm mùi khói lửa nhân gian.
Không… không… không thể thế được!
Tận mắt thấy mấy mũi tên không thể tránh né của mình toàn bộ không trúng đích, Hồng Tam Hỉ như bị sét đánh, khiếp sợ không nói nên lời.
Đây là chuyện chưa bao giờ xảy ra. Mấy mũi tên đó có sức sát thương mạnh thế nào, hắn là người hiểu rõ nhất. Cho dù là Lưu đại tổng quản ở đây
cũng không thể hoá giải nhẹ nhàng thoải mái như thế được. Người bí mật
chỉ điểm đó tất nhiên là một cao thủ dùng cung, bởi vì chỉ có người tinh thông tiễn thuật mới có thể tính toán chính xác đường bay của mỗi một
mũi tên như thế.
Ánh mắt Hồng Tam Hỉ tìm kiếm trong rừng, phát hiện trên cành cây to của
một cây đại thụ chọc trời cách đó không xa, không biết từ khi nào có một chàng trai áo trắng đang ngồi. Chàng trai này mặc áo vải bông của tộc
Sơn Dương, sắc mặt tái nhợt, môi như tờ giấy, mang bệnh trạng rõ ràng,
vì gầy gò nên hai má càng tỏ ra khắc khổ.
Người này chỉ ung dung ngồi ở đó, nét mặt bình thản, sát khí không lộ,
lại cực giống một con báo tuyết vừa đi săn về, trên miệng còn dính máu.
“Hắn là… thế tử Lăng Nam vương!” Đồng tử Hồng Tam Hỉ co lại, lông mày nhíu chặt, khóe mắt lộ ra mấy nếp nhăn nhìn rất đáng sợ.
Lập tức trong lòng rõ ràng, mấy mũi tên vừa rồi thoạt nhìn là hắn đấu
với Loan Loan, đao đấu với cung tên, nhưng thật ra không phải vậy. Kì
thực đó căn bản chính là cuộc đọ sức và quyết đấu giữa hai cao thủ tiễn
thuật tuyệt đỉnh.
Mà trong chớp mắt đó, thắng bại dường như đã định.
Hồng Tam Hỉ không cam lòng. Nhìn sắc mặt đầy vẻ bệnh hoạn của chàng trai áo trắng, biết chàng bị thương không nhẹ, trong lòng thầm yên tâm, cười ác độc: “Sớm nghe nói về tài bắn cung thông thần của thế tử Lăng Nam
vương, hôm nay Hồng Tam Hỉ phải lĩnh giáo một hai”.
Dứt lời hắn đưa tay rút tên trong ống tên đeo sau lưng, không ngờ lại
không tóm được gì. Hắn cả kinh, vội tháo ống tên xuống xem. Bên trong
trống trơn, đâu có lấy nửa mũi tên nào?
“Hết tên rồi à?” Loan Loan tinh nghịch nháy mắt, chỉ mấy mũi tên bị mình chém rơi dưới đất, nói: “Có cần ta nhặt mấy mũi cho ngươi không?”
Hồng Tam Hỉ cầm ống tên, sắc mặt xanh trắng đan xen, uất ức suýt nữa hộc máu.
Tính toán số tên là kĩ năng cơ bản của cao thủ tiễn thuật. Vốn một bậc
thầy về tiễn thuật như hắn sẽ không bao giờ phạm phải sai lầm cấp thấp
như vậy. Nhưng hôm nay đầu tiên hắn bị cạm bẫy làm tinh thần hỗn loạn,
sau đó lại bị kĩ xảo tránh tên tuyệt diệu của Loan Loan chọc giận, ngoài sát tâm lại có thêm ý so đấu, những mũi tên bắn ra quá nhanh, chỉ toàn
tâm toàn ý nhìn chằm chằm tiểu quỷ này, lại quên tính toán số lượng tên
của mình.
Không có tên, cung và que cời lò không có gì khác nhau.
Hồng Tam Hỉ ném cây cung trên tay xuống, hít sâu một hơi, thầm vận nội
lực, gân xanh nổi lên trên bàn tay, khớp xương lách cách như pháo nổ,
ngón tay dường như đột nhiên dài ra mấy phần, bày thức mở đầu của đại
lực ưng trảo, cười ác độc với Loan Loan: “Ranh con! Không có cung tên,
bản tổng quản vẫn có thể bắt ngươi chết dưới trảo bình thường”.
Loan Loan nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Khóe miệng Lâu Dự cong lên, chậm rãi cầm lấy một cây cung gỗ thông
thường bên cạnh, giọng nói lạnh lẽo như hàn băng: “Thật sao? Vậy ngươi
phải thử tên của ta trước đã”.