Đám lính mới bị khí
trường của cô bé làm chấn động, nghĩ lại lúc trước bị tiểu quỷ này làm
tức giận mất khôn, bao nhiêu người đuổi đánh một người, không khỏi mang
tiếng ỷ mạnh hiếp yếu, cậy đông đánh ít, vì vậy ít nhiều đều cảm thấy
ngượng ngùng.
Vượn Tay Dài đứng dậy, nói không phục: “Đánh đơn thì đánh đơn, ta lên trước”.
Loan Loan cười lạnh: “Tốt, ngươi dùng binh khí gì?”
Vượn Tay Dài lộ vẻ kiêu ngạo: “Ta dùng đao”.
Tân binh doanh lập tức xôn xao. Gã lính mới có biệt hiệu Vượn Tay Dài này
tên là Hoàng Hỏa Bằng, cao to khỏe mạnh, trước khi nhập ngũ vẫn sống
trong rừng núi, dựa vào đốn củi kiếm sống, lực cánh tay rất mạnh, kéo
được cung ba thạch, nhấc được cả cửa sắt, một thanh quân đao đầu hổ múa
vù vù sinh gió, độc chiếm ngôi đầu trong tân binh doanh.
Mấy lính mới giao hảo với Hoàng Hỏa Bằng huých vai nháy mắt với nhau lộ vẻ đắc
ý. Về đao pháp, trong tân binh doanh không có ai thắng được Vượn Tay
Dài. Tiểu quỷ, xem lần này ngươi chết thế nào.
Lưu Chinh lo âu
vạn phần, quay sang nhìn thế tử bên cạnh, lại thấy sắc mặt Lâu Dự bình
tĩnh như nước, sóng gió không sờn, đành phải cưỡng chế dằn xuống ý nghĩ
nhắc nhở Loan Loan, nói ngập ngừng: “Vượn Tay Dài giỏi nhất là đao pháp. Tiểu quỷ đấu với hắn thì chỉ có nước thua”.
Trần Thiên Kỳ cũng
lo lắng khuyên nhủ: “Thế tử, luận bàn trong quân cũng không phải không
được, nhưng sợ bọn chúng mới nhập ngũ, động thủ không biết nặng nhẹ, vạn nhất bị đánh chết hay tàn phế…”
Lâu Dự lẳng lặng lấy mấy viên thiết liên tử ra cầm trong tay, nói thản nhiên: “Không vội, cứ xem xem”.
Hoàng Hỏa Bằng cầm quân đao đầu hổ nhảy lên đài cao giữa thao trường, chân
phải điểm xuống đất, tay trái ôm đao, bày thức mở đầu của đao pháp lục
hợp. Đây vốn là một hành động mang tính chào hỏi, nhưng hắn lại chĩa mũi đao ra ngoài, khuỷu tay giật về sau, không giống thức mở đầu mà lại hơi giống sát chiêu trong đao pháp lục hợp: Phản phách Hoa Sơn.
Trong suy nghĩ của Hoàng Hỏa Bằng, dùng đao pháp hắn am hiểu nhất để đánh bại Loan Loan chỉ là vấn đề thời gian, vì vậy vừa đi lên hắn đã dùng sát
chiêu, dự định giải quyết vấn đề trong vòng ba chiêu.
Loan Loan
không nói câu nào, điểm mũi chân xuống đất bay lên, tư thế nhẹ nhàng như cánh én, tốc độ lại cực nhanh. Mọi người vừa cảm thấy cô bé như một con ưng non giương cánh hoa mỹ vô hạn, tiếng than thở mới lên đến cổ họng
đã nhìn thấy con ưng non này hóa thành một tia chớp màu đen bay vút về
phía đài cao.
Người chưa đến, ánh đao đã lóe lên.
Li Quang ra khỏi vỏ, cả người Loan Loan như tên rời cung, dùng Li Quang làm đầu
mũi tên, mang xu thế bão táp bắn thẳng vào Hoàng Hỏa Bằng.
Đồng
tử Hoàng Hỏa Bằng co lại, không ngờ Loan Loan tới nhanh như vậy, uy mãnh như vậy. May mà vừa rồi mũi đao hướng ra ngoài tạo thành thế tấn công.
Hắn vội giơ ngang hổ đầu đao cản lại, keng một tiếng, miễn cưỡng dùng
mặt đao làm lá chắn ngăn cản Li Quang đâm tới như đầu mũi tên, lùi lại
mấy bước mới dừng lại được. Hắn cúi xuống nhìn lại, không ngờ hổ đầu đao lại bị thanh đao của tiểu quỷ này đâm thủng một lỗ.
Loan Loan
một chiêu đắc thủ, không hề dừng lại, trở tay dùng thức hồi đầu thị ngạn ép thẳng tới mặt đối phương. Dưới ánh mặt trời, ánh đao như ngọc vỡ ào
ào tràn tới.
Lúc này Hoàng Hỏa Bằng đã biết thanh đao trong tay
Loan Loan sắc bén vô cùng, không dám dùng cứng chọi cứng. Rốt cuộc hắn
vẫn là cao thủ dùng đao, bước chân di động, xoay người vung đao chém
thẳng tới, chính là một chiêu khai môn kiến sơn tàn nhẫn.
Trần
Thiên Kỳ cũng dùng đao, nghiên cứu rất kĩ càng về đao pháp. Thấy Hoàng
Hỏa Bằng ứng đối như thế, hắn khẽ gật đầu: “Biến chiêu mau lẹ, chuyển
thủ thành công, không tồi!”
Bên này Loan Loan cũng không dùng
cứng chọi cứng, thân pháp nhẹ nhàng, một chiêu cô yên nhiễu nhiễu rất
thanh nhã nhẹ nhàng đánh thẳng vào trung lộ đối phương.
Hai bên
quấn vào nhau, Loan Loan ỷ vào khinh công hơn người, không hề cậy mạnh
chống lại đối phương mà tùy cơ ứng biến, lấy nhanh đánh chậm, lấy nhẹ
khắc nặng.
Đao pháp của Loan Loan được truyền xuống bởi Thiên Cơ
lão nhân, do Dung Diễn vừa ép vừa nịnh mà khổ luyện thành, lại chưa từng sử dụng trong thực chiến bao giờ, bình thường chỉ dùng để đối phó sói
hoang hổ báo. Li Quang cũng đa số dùng để chẻ củi mổ cá, gần như không
hề có kinh nghiệm đối địch, chưa bao giờ biết đao pháp của mình rốt cuộc đã luyện đến trình độ gì.
Lần này bị người khác kích thích, đối
chiến công bằng trước mắt bao người, nói không chột dạ thì là nói dối,
vì vậy Loan Loan tập trung tinh thần, dùng hết công phu Dung Diễn đã
dạy.
Mới đầu còn có chút gian nan lúng túng, sau đó cô bé dần dần có lĩnh ngộ, cảm thấy như nước chảy thành sông, ý đến đao tới, động
tĩnh phù hợp, mọi việc như ý, trong lòng khoan khoái khó nói nên lời.
Dần dần đao pháp của cô bé trở nên liền mạch như như nước chảy mây trôi,
phiêu diêu thoát tục không hề mang nửa phần khói lửa nhân gian, mỗi đao
lại không rời yếu hại của đối phương.
Trần Thiên Kỳ nhìn một lát, sáng mắt lên, ơ một tiếng, nói: “Có vẻ rất lợi hại”.
Sau khi giao thủ mấy chiêu, hô hấp của Hoàng Hỏa Bằng ngày càng nặng nề, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, tập trung toàn bộ tinh thần đối phó, không còn có một chút xem nhẹ coi thường nào.
Còn Loan Loan thì
dần vào cảnh giới, thân pháp và đao pháp phối hợp ngày càng thuần thục
nhuần nhuyễn, muốn gì được nấy, chiêu trước đơn giản hùng hậu, chiêu sau lại có thể ảo diệu phiêu hốt, cực kì đặc sắc thần kì.
Đám lính mới dưới đài nhìn mà hoa mắt si mê, vừa ngưỡng mộ lại vừa sợ hãi.
Trần Thiên Kỳ tặc lưỡi khen ngợi: “Không nhìn ra tiểu quỷ này gầy trơ cả xương mà lại là một hạt giống tốt để luyện đao pháp”.
Lưu Chinh bên cạnh xem thường, thầm nghĩ: “Kiến văn hạn hẹp thì thấy gì
cũng lạ. Bản lãnh cưỡi ngựa của hắn tốt hơn đao pháp nhiều”.
Càng đánh càng say mê, mắt Loan Loan càng ngày càng sáng, cảm thấy bộ đao
pháp này đúng như tía đã nói, ảo diệu kì dị, biến hóa khôn lường. Khi
lâm trận đối địch thường khi rơi vào cảnh cực hiểm lại tìm được lối
thoát, như xuyên qua khe núi lại thấy trước mặt rộng rãi sáng ngời, thì
ra còn có một chốn đào nguyên rộng lớn.
Vì vậy cô bé cũng không sốt ruột mà rất kiên nhẫn so chiêu với Hoàng Hỏa Bằng để cảm nhận những tinh túy của bộ đao pháp này.
Xa xa, Lâu Dự nhìn thấy vẻ mặt Loan Loan, biết cô bé đã ngộ ra, công lực
lại tinh tiến hơn, khóe miệng không nhịn được khẽ cong lên, mặc dù sắc
mặt không đổi nhưng thực ra trong lòng đang rất đắc ý.
Đứa nhỏ
này quả nhiên có ngộ tính cực cao như chàng dự đoán, là nhân tài có thể
đào tạo, ánh mắt của mình đúng là không tồi, rất không tồi!
Loan Loan không sốt ruột, nhưng Hoàng Hỏa Bằng lại sốt ruột.
Sau mấy chục chiêu hắn đã biết đao pháp của Loan Loan cao hơn mình vô số
bậc, chỉ có điều không thuần thục lắm, hơn nữa cô bé quá ít kinh nghiệm
đối địch nên bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, vì thế hắn mới có thể đau khổ chống đỡ đến bây giờ. Nhưng bại thế của mình đã rõ ràng, đối phương lại càng
ngày càng thành thạo, cơ hội của mình cũng càng ngày càng nhỏ, cho nên
phải tốc chiến tốc thắng.
Vừa nghĩ như vậy, hắn liền quyết định
ra tay tàn nhẫn. Lúc này Loan Loan đang lăng không chém thẳng xuống đầu
hắn, Hoàng Hỏa Bằng cắn răng nhắm mắt, không ngờ lại hoàn toàn không thu chiêu hộ thân, ngược lại vung đại đao chém về phía Loan Loan.
Loan Loan đang ở trên không, thanh đại đao của Hoàng Hỏa Bằng chém tới, nếu
không né tránh thì sẽ bị chém thành hai nửa, mà bản thân Hoàng Hỏa Bằng
thì cũng sẽ bị trọng thương.
Cục diện trở thành một chết một
trọng thương, các tân binh dưới đài kêu lên hoảng sợ. Mặc dù bọn chúng
không thích Loan Loan nhưng dù sao cũng không có thâm thù đại hận như
giết cha cướp vợ, chỉ là muốn giáo huấn tiểu quỷ một chút để phát tiết
sự đố kị trong lòng mà thôi.
Lúc trước thấy cô bé có thân pháp
uyển chuyển, đao pháp như thần, trong lòng đám tân binh đã bắt đầu tôn
trọng và kính nể, lúc này thấy cô bé có thể bị chém thành hai nửa liền
không nhịn được than thở tiếc nuối.
Sắc mặt Lưu Chinh đại biến, không hẹn mà cùng Trần Thiên Kỳ bay vút tới, người đang ở trên không trung đã hô to: “Dừng tay!”
Lâu Dự nheo mắt, thiết liên tử đã chuyển đến đầu ngón tay, chuẩn bị bắn ra.
Trong chớp mắt, đột nhiên chân trái Loan Loan đạp vào chân phải mượn lực,
tung người lên cao vài thước. Hổ đầu đao xẹt qua dưới lòng bàn chân cô
bé. Sau đó ánh đen lóe lên, Loan Loan mượn thế rơi xuống, Li Quang chém
xuống dưới đao của đối phương. Keng một tiếng, hổ đầu đao gãy gọn, Loan
Loan và một nửa lưỡi đao đồng thời rơi xuống đất, vững vàng hạ xuống
trên đài.
Động tác mượn lực trên không này quả thật cực kì xảo
diệu, kì ảo khó lường. Mọi người dưới đài còn chưa than thở vì kinh hãi
và tiếc nuối xong đã tới tấp hít sâu một hơi, không ai không trợn mắt há mồm, không tin được mắt mình.
“Thượng vân thê!” Đồng tử Lâu Dự co lại, không ngờ Loan Loan lại biết thượng vân thê! Rốt cuộc đứa bé này là ai?
Bộ pháp này đã thất truyền từ lâu, ngay cả Lưu Chinh và Trần Thiên Kỳ có
lẽ cũng chưa bao giờ thấy, càng không phải nói đến những tân binh non
nớt đứng dưới đài đó.
Nhưng Lâu Dự lại cực kì quen thuộc.
Bởi vì, chàng cũng biết bộ pháp này.