Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Chương 207: Chương cuối: Ba chén trà


Đọc truyện Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây – Chương 207: Chương cuối: Ba chén trà

Chén đầu tiên.

Lâu Dự ngồi thẳng tắp như một ngọn giáo dưới giàn nho, ánh nắng xuyên
qua cành lá chiếu xuống loang lổ trên người chàng như có gợn nước rung
động.

Thời gian nửa nén hương, chàng và Loan Loan đều không nói gì. Loan Loan
không biết phải làm gì, cúi đầu vặn vẹo ngón tay. Trong mắt Lâu Dự toàn
là ý cười, khí độ ung dung nhìn nàng.

Tôn Tiểu Hoa chống cằm nhìn trái nhìn phải, cảm thấy bầu không khí hết sức kì dị.

Bà Tôn dù sao cũng là người từng trải, vừa thấy tình hình này đã đuổi
Tôn Tiểu Hoa lên núi đào măng, chính mình thì lấy cớ đi vào bếp không
quay lại.

Để lại hai người này ngồi như tượng gỗ.

Lâu Dự nhìn Loan Loan, cuối cùng phá vỡ cục diện yên lặng: “Anh đã đến
mấy ngày rồi, thấy em sống rất tốt, anh rất vui, không hề muốn quấy rầy
em. Có điều, Loan Loan…”

Chàng ngừng lại một chút, thấp giọng than thở: “Anh rất nhớ em”.

Loan Loan run lên, vẫn cúi đầu như cũ, mặt lại dần dần ửng đỏ.

“Em ngượng ngùng rồi kìa. Nếu em không thích anh thì vì sao lại ngượng
ngùng?” Lâu Dự theo sát không tha, từng bước lấn tới, quả thực đã coi
đây như một trận công kiên chiến.

Loan Loan quay mặt đi không muốn để chàng nhìn thấy hai má đỏ bừng, tóc
xanh bên tai khẽ bay theo gió, vành tai vốn trắng như bạch ngọc đã biến
thành mã não đỏ rực trong suốt.

Lâu Dự cảm thấy như đang mơ, không nhịn được dịu dàng gọi: “Loan Loan…”

Gió thổi lá cây xào xạc.

Lâu Dự nói khẽ: “Loan Loan, anh đã sai một lần nhưng nhất định sẽ không sai lần nữa. Em tha thứ cho anh được không?”

Trái tim Loan Loan rung lên, đột nhiên đứng dậy đi thẳng vào bếp. Một
lát sau nàng quay lại, trên tay bưng một chiếc khay, trên khay có một ấm trà và một chiếc chén.

Mặt không biểu cảm, nàng đưa tay rót một chén trà nóng đưa cho Lâu Dự.

Lâu Dự quả thực không tin vào mắt mình, vui mừng vô hạn, cũng không ngại nóng, bưng chén lên uống một ngụm lớn.

Nước trà vào miệng, nét cười trên mặt dần dần đọng lại, ánh mắt sâu sắc khó dò, khóe miệng lại lộ vẻ đắng chát.

Nước trà rất ngọt, ngọt đến phát ngấy, ngọt đến mức cuối cùng trong miệng chỉ còn lại vị đắng.

Loan Loan chăm chú nhìn chàng. Trải qua sương gió và sống chết, gương
mặt chàng đã không còn vẻ ngây ngô như khi còn trẻ mà chỉ có sự tao nhã
và khí độ chín chắn.

Lúc đầu hai người gặp nhau, lưu vân tiễn của chàng chĩa vào ngực mình,
đầu mũi tên lại hạ thấp vài phần khó có thể nhận ra. Khi đó chàng là
tướng quân trẻ tuổi lạnh lùng trầm lắng, nàng là tiểu bá vương thảo
nguyên coi trời bằng vung, từ đó gắn bó với nhau.

Sau đó chàng cản tên cho nàng, nàng tìm thuốc giúp chàng, không cần ngôn ngữ đã bắt đầu đồng sinh cộng tử, sự ngọt ngào khó có bút mực nào tả
xiết.

Ai ngờ ngọt đến tột cùng lại trở thành đắng.

Qua đối mắt đen trắng rõ ràng của nàng, Lâu Dự dường như có thể nhìn
thấy những suy nghĩ trong lòng nàng. Chàng yên lặng một lúc lâu, uống

một hơi hết sạch chén trà, cười nói: “Trà ngon, trong ngọt có đắng,
trong đắng có ngọt. Trong em có anh, trong anh có em. Người có tình nếu
cuối cùng có thể trở

thành thân thuộc, ngọt có thành đắng, đắng cũng vẫn ngọt”.

Đặt chén trà xuống, chàng mỉm cười nói: “Ngày mai anh lại đến”.

Hôm đó đương nhiên không được ăn canh gà.

Chén thứ hai.

Hôm sau Lâu Dự không mời tự đến, ngồi dưới giàn nho tự nhiên như đang
ngồi trong nhà mình, gật đầu nói với ba người nhà họ Tôn: “Ta đến uống
trà”.

Bà Tôn, Đại Ngưu, Tiểu Hoa đưa mắt nhìn nhau.

Hai mắt lành lạnh, Loan Loan đứng dậy đi vào bếp, một lát sau lại bưng khay ra, vẫn là một ấm trà, một chiếc chén.

Nàng rót một chén trà nóng đưa tới.

Mắt Lâu Dự như biển sâu trầm tĩnh không có sóng, bưng chén lên không cần suy nghĩ, uống một hơi cạn sạch.

Đắng, hết sức đắng, dường như sắc đủ mười cân hoàng liên, đắng đến mức máu trong người gần như chảy ngược.

Hôm đó Sa Loan máu chảy thành sông, Tống thúc thúc bị thương nặng vẫn
liều mạng yểm hộ mọi người phá vòng vây, Lưu Chinh người bị trúng mấy
mũi tên vẫn quên mình chặn lại truy binh, Triệu Vô Cực dùng thân thể
mình chặn mũi tên đoạt mạng cho nàng.

Còn cả năm ngàn tướng sĩ Hắc Vân kị lần lượt ngã xuống trước mắt chính mình.

Trong ba ngày tràn ngập sắc máu đó, nàng từng tin chắc Lâu Dự nhất định
sẽ chạy tới, chàng nhất định sẽ không bỏ rơi một binh một lính ở đây.

Nhưng không, quá trình từ hi vọng đến tuyệt vọng như từng bước đơn độc
đi đến địa ngục lạnh như băng, sự tín nhiệm phát ra từ đáy lòng từ đó
sụp đổ, tình yêu đến từ phế phủ dần dần bị đông lạnh.

Sự đắng chát khi bị phản bội, bị lừa gạt, bị từ bỏ như hơi nước ướt dính khó mà lau đi được.

Trong mắt Lâu Dự có sự buồn bã và tự trách vô tận, lại rót cho mình một
chén trà đắng nữa ngửa cổ uống hết, mày cũng không nhíu một chút, nói
chậm rãi.

“Đã nếm cái đắng cùng cực, bất cứ đắng chát gian nan nào cũng sẽ không
còn đắng nữa. Loan Loan, anh nợ em, nợ Tống thúc và mọi người. Anh còn
áy náy với rất nhiều, rất nhiều người.

Mấy năm nay hai nước Lương Sóc giao chiến, thương vong vô số, chưa nói
Hắc Vân kị mà binh lính quân Sóc cũng là những tính mạng cha sinh mẹ
dưỡng.

Ngọn lửa chiến tranh vô tình, mạng người như cỏ rác, dưới tay anh cũng
có vô số oan hồn quân Sóc. Trong mắt thân nhân của bọn họ, anh cũng là
một ác ma đầy rẫy nợ máu.

Sa trường hiểm ác, chính trường quỷ quyệt, để dẹp loạn chiến tranh, cân
bằng lẫn nhau, mỗi một bước đi đều là xương máu, tất cả mọi yên bình tốt đẹp đều được xây bằng vô số hồn phách. Sau đại loạn mới có yên bình,
không có mưa máu gió tanh thì sao có sự thái bình hôm nay?

Dã tâm và mưu đồ của cá nhân, trăm họ thiên hạ phải lầm than. Anh đã
đánh trận rất nhiều năm, mục đích không ngoài tìm kiếm thái bình yên ổn, trăm họ an cư lạc nghiệp không phải chịu nỗi khổ loạn lạc lang bạt”.

Tóc mai như tuyết, gương mặt góc cạnh mang sự dịu dàng phát ra từ nội
tâm: “Giờ đây cuối cùng thiên hạ cũng thái bình, nhân dân hai nước Lương Sóc ít nhất có năm mươi năm hòa bình yên ổn. Anh đã xin hoàng thượng

được tháo giáp treo ấn, em thích nuôi gà bắt cá hái sen, anh sẽ ở bên
em, hai tay sẽ không còn nhuốm máu nữa. Đã là bụi trần đều có nghiệp
chướng, Loan Loan, thân anh không thuộc về mình, trong lòng tổn thương,
lương tâm cũng hổ thẹn, hôm nay thiên hạ yên bình, em có thể cho anh cơ
hội được đền bù hay không?”

Trong giọng nói của chàng có ý cứu chuộc, như chén trà đắng này, đắng
tới cực điểm sẽ không còn sợ nữa, trong lòng ngược lại sinh ra khao khát và dũng khí.

Loan Loan nhìn chàng thật sâu, nghiền ngẫm những lời chàng vừa nói, như
nước chảy qua mặt đất, những khe rãnh khắc sâu trong lòng dường như
không còn khó vượt qua nữa.

Hơn nửa năm nay nàng sống bình yên ở Giang Nam, hạnh phúc mà thoải mái.
Người chưa từng thấy chiến trường sẽ không hiểu tất cả hạnh phúc và
thoải mái này đều được đánh đổi bằng máu và nước mắt của tướng sĩ ngoài
biên cương.

Bao nhiêu chết chóc và mưu ma chước quỷ có lẽ cũng chỉ mong đánh đổi được một mái nhà đơn giản cùng cực thế này.

Chén trà đắng do Tống thúc thúc và mọi người liều mạng giành được, nàng
đã uống hết, kế tiếp phải chăng có thể khổ tận cam lai, giành lấy hạnh
phúc gần trong gang tấc?

Tống thúc thúc và mọi người chắc hẳn cũng hi vọng như vậy.

Lâu Dự lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu rồi đặt chén xuống: “Ngày mai anh lại đến”.

Chén thứ ba.

Sáng sớm hôm sau quả nhiên chàng lại không mời mà đến, vẫn ngồi dưới giàn nho, ánh mắt bình tĩnh mà điềm đạm.

Ba người nhà họ Tôn đã quen với sự tồn tại của chàng, chỉ tò mò hôm nay chàng sẽ phải uống một chén trà thế nào.

Loan Loan không nói một lời, bưng khay đi tới, vẫn là một ấm trà nhưng lại có hai chiếc chén.

Ánh mắt Lâu Dự lập tức sáng ngời.

Loan Loan rót hai chén trà, một chén đưa cho chàng, một chén cầm trên tay, buông mắt không biết nghĩ gì.

Lâu Dự không cần nghĩ ngợi, vẫn một hơi uống cạn.

Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng gió thổi qua lá nho.

Tôn Tiểu Hoa đứng gần đó lại hít sâu một hơi, quai hàm nghiến chặt, vẻ
mặt đau khổ, chép miệng như chính mình vừa uống chén trà này.

Vừa rồi cô bé nhìn thấy Loan Loan ở trong bếp đổ hết một lọ muối vào trong ấm trà.

Không sai, trà mặn, có vị của nước mắt.

Trong bốn năm, nàng biết rõ là không nên nhưng lại ngày nhớ đêm mong,
trong đầu chỉ có bóng dáng chàng. Không biết bao nhiêu lần trong mơ đã
muốn bất chấp tất cả chạy đi tìm chàng, đến lúc bừng tỉnh mới phát hiện
nước mắt đã ướt gối.

Trận Sa Loan đã đánh nát tất cả niềm tin và sự ỷ lại của nàng, thay thế
bằng núi xương biển máu và vô số ác mộng, nước mắt tích thành biển rộng.

Nàng sợ, nàng lùi bước, nàng hèn nhát như rùa đen rụt đầu, đóng kín nội tâm, cố gắng chôn giấu chính mình.

Lâu Dự nhắm mắt lại, trái khế chạy lên chạy xuống mới nuốt được hết chén trà cực mặn này. Khi chàng mở mắt ra, hai mắt đã hoàn toàn trong suốt
và trấn tĩnh.


Chàng hiểu rõ, dưới vỏ ngoài xem như cứng rắn, sâu trong nội tâm Loan
Loan tràn ngập yếu ớt và cảm giác không an toàn, mềm mại và dễ tổn
thương.

Sau khi Dung Diễn chết, toàn bộ tín nhiệm và quyến luyến của nàng đều kí thác vào mình, giao cả trái tim và tính mạng vào trong tay mình. Hoặc
là không yêu, hoặc là đã yêu toàn tâm toàn ý. Nàng yêu nồng cháy mà kiên quyết, không làm người khác tổn thương mà lại làm tổn thương chính
mình.

Lâu Dự chăm chú nhìn nàng, giọng nói dịu dàng như nước ấm.

“Loan Loan, anh và em sánh vai bên nhau, đồng sinh cộng tử, chia sẻ buồn vui, cùng chung ấm lạnh. Em vui vẻ, anh cũng vui vẻ, em rơi lệ, trái
tim anh cũng đau muốn chết.

Trên đời này không có một ai có thể đi vào trái tim anh như em nữa. Trên đời này cũng sẽ không có một ai hiểu được em như anh.

Làm em tổn thương một lần, anh ân hận suốt đời. Mặc dù đã sai một lần
nhưng tấm lòng của anh dành cho em chưa hề có một chút thay đổi. Em vẫn
có thể dựa vào anh, tin tưởng anh giống như trước. Anh biết một khi đã
mất lòng tin, muốn tìm lại sẽ cực kì khó khăn. Em có thể từ từ tìm kiếm
nhưng ngàn vạn lần không được rời xa anh, bởi vì bất kể em đi đâu, anh
đều sẽ ở đó”.

Loan Loan cúi đầu, một giọt nước mắt rơi vào trong chén làm chén trà gợn sóng lăn tăn.

Thù hận và hiểu lầm có lớn thế nào cũng có thể bị thời gian mài mòn, hóa thành vết thương đóng vảy trong lòng.

Những tổn thương của nàng có thể phai nhạt trước tình cảm sâu sắc của
chàng, nàng vẫn cố chấp không bỏ xuống được, kì thực là vì người nhà của năm ngàn tướng sĩ đó.

Mẹ mất con, vợ mất chồng, con mất cha, những gương mặt đau khổ rơi lệ vô số lần hiện lên trong mơ khó có thể tiêu tan.

Mạng em là họ cứu, mà mạng của họ lại do anh hại chết. Vậy em làm sao có thể yên tâm ở bên anh?

Lâu Dự và nàng yêu nhau tha thiết, những rung động trong lòng nàng đều hiện rõ trước mắt chàng như soi gương.

Lâu Dự chăm chú nhìn nàng, nói nhỏ: “Phu nhân của Tống thúc thúc được
phong nhất phẩm hiền đức phu nhân, hai con đều không chịu thua kém, con
trai năm ngoái tên đề bảng vàng trúng thám hoa, bây giờ là phủ doãn Lâm
Châu, con gái lấy con trai của Đại Lý tự khanh, vợ chồng hòa thuận quý
nhau như khách. Cha mẹ của Lưu Chinh và Triệu Vô Cực anh đều đã đón đến
Thượng Kinh, mua nhà cửa ruộng vườn cho họ an dưỡng tuổi già. Hai em
trai của Triệu

Vô Cực cũng đã nhập ngũ, hiện nay một người là đô úy cấm quân, một người làm chỉ huy giám sự trong Long Hổ vệ ở biên giới phía bắc. Người nhà
của năm ngàn anh em Hắc Vân kị đó cũng đều có trợ cấp và được sắp xếp
chu đáo. Anh có lỗi với họ, nhưng họ đều đã tha thứ cho anh”.

Chàng ngừng lại một chút, nói: “Loan Loan, Tống thúc thúc và mọi người
tuẫn quốc, anh đau đớn, áy náy, tự trách hơn bất kì ai. Tất cả lời nói
đều vô ích, chỉ có cố gắng bù đắp, sau này chúng ta cùng chăm sóc người
nhà của họ thật tốt, được không?”

Giọng nói khẩn thiết chân thành, từng câu đánh động trái tim nàng.

Loan Loan nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, trong mắt mặc dù lấp lánh lệ quang
nhưng đã có ánh sáng linh động chứ không còn tâm tàn ý lạnh.

Trầm tư một hồi lâu, nàng đưa chén trà lên miệng uống cạn.

Trà rất mặn, ngay cả chàng uống cũng phải nhíu mày, nàng lại không hề đổi sắc mặt, không có vẻ gì là khó uống.

Lâu Dự đau xót trong lòng, lúc lên tiếng thì giọng nói đã khắc cốt ghi
tâm, quyết không từ bỏ, hùng hồn khí phách: “Em không thể nói nhưng anh
hiểu là được. Em không thể sinh con anh sẽ không cần có con. Em không
còn vị giác, từ nay trăm vị cuộc đời anh sẽ nếm thay em. Trong lòng anh, bất kể em biến thành thế nào cũng vĩnh viễn là Loan Loan của anh, điều
này em không cần nghi ngờ, cũng không cần tự ti, bởi vì anh sẽ không
thích một người nào khác trừ em”.

Không gian tĩnh lặng, ngoài tiếng gió chỉ có tiếng ve kêu.

Ba chén trà nếm đủ ngọt bùi, đắng chát, mặn nồng của nhân gian.

Loan Loan bưng ra ba chén trà, im lặng nói rõ những khúc mắc không thể giải thoát trong lòng mình.

Lâu Dự uống ba chén trà, tự tin lỗi lạc lần lượt lấp đầy rồi vượt qua tất cả những núi cao vực sâu ngăn cách hai người.


Loan Loan ngẫm nghĩ những lời chàng nói, vẫn ngồi im lặng. Lâu Dự nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt toàn là căng thẳng.

Gió mát thổi qua, mái tóc dài của nàng bay lên, tay áo chàng cũng đung
đưa. Nắng ấm, hoa thơm, gió nhẹ mơn man, nhẹ nhàng trong sáng dường như
trở lại khi còn trẻ. Vạn ngựa cùng phi sầm sập trên thảo nguyên Dã Tây,
sánh vai ngăn địch bảo vệ lẫn nhau trên núi Tuyết Phong, đối ẩm hát ca,
ánh đao như cầu vồng trong đại doanh Lương Châu, phong cảnh như vẽ trên
đường phố Thượng Kinh thấm vào ruột gan, đỉnh núi Vân Đỉnh mỉm cười nhìn gió giục mây vần, cùng nhau ngắm non xanh nước biếc, cùng nhau nghe
chim hót líu lo, cùng nhau uống rượu mạnh trong quân, hát khúc ca tòng
quân, từng cảnh tượng lần lượt hiện lên trước mắt như vừa mới hôm qua.

Lòng dạ người này rộng rãi như trời cao biển rộng, những đau xót, day dứt, áy náy, chán nản trong lòng nàng dần dần nhạt đi.

Gương mặt nàng từ từ giãn ra, khóe miệng dần dần cong lên, như trút xuống được gánh nặng ngàn cân.

Lâu Dự quan sát sắc mặt nàng, thấy lúm đồng tiền ẩn hiện bên khóe miệng
nàng, trong lòng nửa mừng nửa lo, nhẹ nhàng nắm tay nàng không muốn
buông ra nữa.

Gió đã dừng lại, dường như cũng không muốn quấy nhiễu sự ấm áp lúc này.
Ánh nắng len lỏi chiếu xuống qua tán lá. Hai người ngồi đối diện với
nhau, một như phù dung tươi đẹp, một như cây ngọc đón gió, một lát cắt
dưới ánh mặt trời đã đủ để động lòng người.

***

Ngoài cửa tiểu viện, Dung Hàm lẳng lặng nhìn hai người không thể quấy
rầy đó, trong lòng mặc dù ghen tị nhưng lại có một chút cảm giác thoải
mái vô cớ như trút được gánh nặng.

Thác Bạt Hồng Đạt đứng bên cạnh y, nhìn giàn nho rồi lại quay sang nhìn
y, chợt có cảm giác đồng bệnh tương liên, cảm thấy quan hệ giữa hai
người dường như gần hơn không ít.

Hắn nhếch miệng vỗ vai Dung Hàm: “Cùng là kẻ lưu lạc chân trời, gặp nhau cần gì từng quen biết, nào nào, Dung huynh đệ, hôm nay ta đi uống rượu
cùng ngươi, không say không về”.

Ngươi rốt cuộc có biết dùng thành ngữ không? Dung Hàm không biết nên
khóc hay cười, nhấn mạnh: “Sai rồi, là ta đi uống rượu cùng ngươi”.

Thác Bạt Hồng Đạt rất khinh thường y: “Ta uống mười vò thiêu đao tử cũng không vấn đề gì, ngươi uống được không?”

Nghĩ đến chai thuốc giải rượu vừa mới chế xong, trong mắt Dung Hàm lộ ra sự kiêu ngạo ép người hiếm thấy, giọng nói lại rất lạnh nhạt: “Phụng
bồi đến cùng”.

***

Đêm đó trong quán rượu nhỏ ở trấn Nam Bạc có một kẻ say rượu quậy tung.

Thác Bạt Hồng Đạt vừa khóc vừa cười, ồn ào đến mệt, cuối cùng nằm sấp xuống bàn ngủ say.

Dung Hàm cầm bầu rượu chếnh choáng ngồi trên bậu cửa nghe tiếng hát từ
trên hồ truyền tới, khóe miệng mang nụ cười vừa đắng vừa ngọt.

Bầu trời đầy sao lấp lánh, một vành trăng khuyết lơ lửng chính giữa.
Trên mặt hồ dưới ánh trăng có chiếc thuyền nhẹ đung đưa, tiếng sáo du
dương, một người phụ nữ cất tiếng hát nhẹ nhàng.

Trời nước một màu đêm tàn hết

Trắng cả tương tư bạc mái đầu

Nhật nguyệt tương giao thêm bừng sáng

Nhung nhớ nhìn quanh biết nó gì

Chỉ mong khi đối ẩm sênh ca

Trăng sáng chiếu lầu tây đôi bóng

Hoa quế mùa thu, hoa đào mười dặm

Nước biếc non xanh, phương hoa chớp mắt

Chỉ mong được bên nhau mãi mãi, vĩnh viễn yêu người không có thương đau.

~~~ HẾT ~~~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.