Khắp nơi trong trấn Nam Bạc đều có
những cây cầu nước chảy lơ thơ và những con đường trải đá xanh. Một ngôi nhà đã cũ ở phía đông trấn chính là nhà của Tôn Tiểu Hoa.
Mở cổng đi vào, ở giữa là một ngôi nhà ba gian tường trắng ngói xanh,
bên tường trồng một luống rau xanh, hậu viện quay rào tre nuôi một đàn
gà, mấy con gà mái già đủng đỉnh đi bộ bới giun dưới ánh mặt trời.
Một phụ nữ trung niên khuôn mặt đoan trang đang ngồi khâu quần áo dưới gốc cây sơn trà.
Tôn Tiểu Hoa nhanh nhẹn chạy vào gọi một tiếng: “Mẹ!”
Người phụ nữ ngẩng đầu lên, thấy mái tóc cô bé ướt đẫm dính vào trán,
quấn một tấm vải thô như ga trải giường, mới đứng một lúc đã đọng một
vũng nước dưới chân, cả kinh hỏi: “Tiểu Hoa, con làm thế nào mà lại ngã
xuống nước thế?”
Chắc hẳn chuyện cô bé Tôn Tiểu Hoa ngã xuống nước đã là cơm bữa, mọi
người đều biết, ngay cả mẹ cô bé cũng không khách sáo thêm một chữ
“lại”.
Tôn Tiểu Hoa không hề đỏ mặt, con ngươi quay tròn, kéo Loan Loan tới
nói: “Mẹ, hôm nay nhờ có chị này nếu không mẹ sẽ không gặp được Tiểu Hoa nữa”.
Người phụ nữ thấy Loan Loan cũng ướt sũng như Tôn Tiểu Hoa, trong lòng
đã rõ ràng, vội vàng nói: “Còn không mau dẫn chị gái đi thay váy áo khô
đi? Mẹ đi nấu cơm cho hai đứa, phải nấu bát canh nóng xua khí lạnh mới
được”.
Đúng lúc này một người chạy từ ngoài vào, tiếng nói ồm ồm: “Mẹ, mẹ… Hàng xóm nói… em… em gái con lại ngã xuống nước…”
Nhìn thấy người đứng trong sân, Tôn Đại Ngưu suýt nữa sặc nước miếng,
đưa tay chỉ Loan Loan, hai mắt trợn như ốc nhồi: “Cô… cô… Tiên…
tiên nữ…”
“Tiên nữ cái gì? Chị ấy là người đã cứu mạng em”. Tôn Tiểu Hoa ôm bụng
cười, chỉ Tôn Đại Ngưu giới thiệu: “Chị gái, đây là anh trai em”.
Không phải người một nhà, không vào cùng một cổng.
Tôn Đại Ngưu, Tôn Tiểu Hoa.
Loan Loan thầm khen tên hay, hai cái tên này có thể sánh được với đại
Hồng tiểu Hắc, còn ai dám nói nàng không biết đặt tên thì bắt người đó
đến Giang Nam mà xem.
Tôn Đại Ngưu vẫn còn ngơ ngác nhìn Loan Loan lại bị mẹ giậm chân bắt ra hậu viện bắt gà.
Mẹ Tôn Đại Ngưu rất nhanh tay nhanh chân, Loan Loan và Tiểu Hoa thay váy áo, lau khô tóc xong đi ra, một bàn thức ăn thơm phức cũng đã làm xong.
Một đĩa rau của nhà trồng được, ba quả trứng gà rán cũng là gà của nhà
đẻ, mê người nhất là bát canh gà to đặt giữa mâm, một lớp mỡ dày nổi
trên mặt, chỉ ngửi thấy mùi thơm mà không nhìn thấy hơi nóng.
“Mẹ, anh, hai người xem chị gái có đẹp không?” Tôn Tiểu Hoa đẩy Loan
Loan lên phía trước, khoe khoang: “Tóc con tết đấy, đẹp không?”
Loan Loan mặc một bộ váy áo vải thô có hoa màu xanh, để kiểu tóc thông
thường của các cô gái Giang Nam, bím tóc dài buông xuống bên cổ càng tôn thêm nước da trắng nõn nà.
Bà mẹ vui vẻ ra mặt: “Đẹp, đẹp lắm, tìm khắp cả trấn Nam Bạc cũng không có cô gái nào đẹp như vậy”.
Tôn Đại Ngưu đang múc canh gà vào bát ngẩng đầu lên nhìn, tim đập thình thịch, hai tay run lên, muôi canh nóng bắn ra khắp bàn.
Tôn Tiểu Hoa kéo Loan Loan ngồi xuống ghế, bưng bát canh lên đưa cho nàng: “Chị uống canh đi”.
Lại nhìn thịt gà trong bát, kinh ngạc kêu lên: “Anh thịt con gà mái béo nhất à? Con gà này đẻ sai nhất đấy”.
Mặt Tôn Đại Ngưu đỏ như mông khỉ, quay mặt đi không để ý đến Tôn Tiểu
Hoa, cười ha ha nói với Loan Loan: “Cô uống nhiều… nhiều một chút…
Còn… còn nhiều”.
Bưng bát canh trên tay, hơi ấm thấm vào tận đáy lòng. Loan Loan thấy ba
người nhà họ Tôn đều là người nhiệt tình tốt bụng, trong lòng cảm động,
chậm rãi uống một ngụm canh, gật đầu mỉm cười.
Bà mẹ kéo ghế tre ngồi xuống, thấy nàng uống canh từ tốn không hề vội
vàng, dường như có khí độ của người nhà giàu có, đột nhiên lên tiếng
hỏi: “Cháu gái tên là gì? Cháu xinh quá, nhà cháu ở đâu, trong nhà còn
có ai không?”
Ánh mắt Loan Loan tối đi, cúi đầu không nói.
Thấy nàng từ lúc vào nhà đến giờ vẫn không nói nửa câu, bộ váy áo nàng
mặc trước đó mặc dù màu sắc đơn giản nhưng chất liệu lại rất tốt, trên
người lại không có món đồ trang sức nào, ngay cả lỗ tai cũng không có,
trong lòng bà mẹ đã có kết luận.
Cô gái này có lẽ là hầu gái ở danh gia vọng tộc nào đó bỏ trốn. Xuất
thân nghèo khó, dung mạo lại xinh đẹp, sợ là đã phải chịu rất nhiều khổ
cực, ngay cả cổ họng cũng hỏng rồi, bây giờ trên người không có tiền,
cũng không có nhà để về, tuổi còn trẻ mà số rõ khổ, đúng là đáng thương.
Ánh mắt nhìn Loan Loan mang đầy ấm áp như mẹ hiền nhìn con gái, mặc dù
bao che đầy tớ bỏ trốn là tội lớn nhưng tấm lòng lương thiện không cho
làm khác, bà mẹ nhẹ nhàng an ủi: “Mẹ biết rồi. Ôi, con thật đáng thương. Con cứ ở lại nhà mẹ đi, dù chỉ có cơm rau nhưng không phải lo chết
đói”.
Loan Loan kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tôn Tiểu Hoa vui mừng hớn
hở ôm cánh tay mình: “Chị, chị, mẹ đồng ý cho chị ở lại nhà em rồi. Chị
ngủ cùng phòng em luôn, sau này em sẽ có một chị gái”.
Tôn Đại Ngưu không nói một lời, gắp một cái đùi gà cho vào bát Loan Loan.
Loan Loan không biết nên làm thế nào, muốn nói mấy câu nhưng lại không
nói được, đành phải mỉm cười gật đầu đồng ý ở lại nhà họ Tôn.
Bà mẹ đã có hai đời chồng, cả hai đều họ Tôn. Tôn Đại Ngưu là con với
chồng trước, sau khi chồng trước ốm chết lại lấy một ông chủ quán bán
cháo và sinh được Tôn Tiểu Hoa. Chỉ vài năm sau ông chồng thứ hai cũng
ốm chết, bà có tiếng sát chồng nên không còn lòng dạ nào tái giá, đành ở vậy nuôi hai đứa con.
Tôn Đại Ngưu làm bánh nướng rất ngon, vừa giòn vừa thơm, cũng có chút
tiếng tăm xa gần, quầy bánh nướng là nguồn thu chủ yếu của gia đình. Tôn Tiểu Hoa bắt cá, đào củ sen, hái hoa sen cho các nhà giàu trong trấn,
bà Tôn thì ở nhà may vá nội trợ, gia cảnh tuy thanh bần nhưng cuộc sống
lại bình yên an nhàn.
Người phụ nữ chống thuyền hôm đó cứu hai cô gái họ Tiền, nhiều đời làm
nghề đánh cá, là người lanh lợi hoạt bát, nói chuyện nhanh như rang đậu, lấy một ông chồng ba ngày không nói một câu, từ trước đến nay đều là vợ nói chồng nghe, lại thành ra rất hợp nhau.
Trong trấn nhỏ đa số là những người dân thường chân chất, cuộc sống đơn giản yên bình hạnh phúc.
Thời gian như nước chảy qua cầu, thoáng cái hai tháng đã trôi qua. Thủy
thổ Giang Nam rất hợp người, sắc mặt Loan Loan ngày càng hồng hào, rảnh
rỗi cũng không ăn không ngồi rồi mà cùng với Tiểu Hoa chèo thuyền ra hồ
bắt cá đào củ sen, bận rộn không có thời gian nghĩ lại chuyện xưa.
Tất cả máu me giết chóc, thù hận đau khổ như là chuyện từ kiếp trước,
dần dần nhạt phai trong đầu, nếu không nghĩ đến có lẽ sẽ quên đi được.
Một hôm bà Tôn chặt móng giò lợn trong bếp, gặp đoạn xương tròn chặt mấy nhát mà lưỡi dao đều trượt ra, còn suýt nữa chặt cả vào tay, không khỏi cằn nhằn vài câu. Loan Loan cười đi tới, cầm dao lên, không thấy nàng
chặt mạnh thế nào mà cổ tay chỉ khẽ động, cục xương đã bị chặt thành hai nửa.
Bà Tôn vui mừng nói: “Tay nghề của con tốt thật, trong nhà có người làm đầu bếp à?”
Bàn tay Loan Loan khựng lại, kí ức phủ đầy bụi dường như bị gió xuân thổi qua lộ ra một góc nhỏ, trong lòng chợt thấy xót xa.
Không nhìn lại là có thể rời xa mọi chuyện xưa cũ hay sao?
Mình sai rồi. Tía, Dung Hàm, Thác Bạt Hồng Đạt, những người đã đi qua
đời mình, yêu quý mình, mang đến sự ấm áp cho mình đó đã gắn liền với
tính
mạng mình như máu thịt không thể chia cắt.
Và cả… anh ấy nữa.
Loan Loan ngẩng đầu nhìn phương xa, đột nhiên cảm thấy hơi nhớ Lương Châu.