“Nghiêm!”
“Chuẩn bị!”
“Thẳng lưng!”
“Kéo cung!”
Đầu gối lại bị đá một cái, Loan Loan đau, hung dữ nhe hàm răng trắng như
tuyết ra dọa người giáo đầu của tên nỏ doanh, dùng hết sức bình sinh giơ cây cung cứng cao đến cổ cô bé lên, vất vả giữ thăng bằng, tay phải
dùng sức kéo dây cung.
“Dùng sức bả vai!” Nhìn Loan Loan đã gắng
sức đến đỏ bừng mặt mà dây cung mới chỉ bị kéo ra chưa được ba phần,
giáo đầu cảm thấy thật sự rất thương cảm, rất nhụt chí, rất muốn khóc.
Cả một buổi sáng, tiểu quỷ này vẫn còn chưa kéo được cung. Dạy một học trò vô dụng như vậy, sao có thể không than thở khóc lóc, không đau khổ vật
vã cho được?
“Lần đầu tiên tôi cầm đao, ngay cả tía cũng khen tôi là người khác thường, vậy mà ông dám mắng tôi là vô dụng?” Loan Loan
nghiến răng nghiến lợi kéo dây cung, thầm chê giáo đầu có mắt không nhận ra ngọc trai, mình là thiên tài không gặp được Bá Lạc.
Thấy dây cung run rẩy bị kéo ra được năm phần, giáo đầu không thể chịu nổi nữa, hét lớn một tiếng: “Bắn cho ta!”
Loan Loan đang hết sức chăm chú oán thầm giáo đầu thì chợt nghe tiếng hét
lớn. Cô bé giật mình buông tay. Phật! Mũi tên đó yếu ớt lắc lư bay ra
ngoài, chỉ bay chưa đến mười mét, đáng thương hết sức, cuối cùng chưa
bay hết đã ủ rũ rơi xuống, còn không có lực cắm xuống đất, chỉ nằm yên
trên mặt đất.
“Bắn ra được rồi! Bắn ra được rồi!” Loan Loan vui
mừng khôn xiết, ném cây cung xuống, vừa bật vừa nhảy, lệ nóng lưng
tròng, cuối cùng có thể ăn cơm rồi.
Nhìn mũi tên còn cách bia
mười vạn tám ngàn dặm, lại nhìn tiểu quỷ hết sức phấn khởi như vừa đánh
thắng trận, mặt vị giáo đầu lập tức biến thành màu xanh mét, gân xanh
bên huyệt thái dương giật thình thịch. Kiếp trước mình đã tạo nghiệt gì
mà bị tướng quân chỉ đích danh đến dạy tiểu quỷ này bắn tên?
Giáo đầu nổi giận đùng đùng nhặt cung lên ném về: “Bắn tiếp! Bắn không trúng bia không cho ăn cơm!”
Hắc Vân kị lại có loại binh lính kém cỏi như vậy từ bao giờ?
Loan Loan nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cây cung bị ném đến, không để cung cứng
đập nát mũi. Lại nghe thấy không được ăn cơm, chẳng khác nào chọc vào tổ ong vò vẽ, còn để người ta sống không? Ở lại đây chẳng phải là vì ăn
sao? Không cho ăn thì mình còn lãng phí tính mạng ở đây để kéo cung làm
quái gì?
Không biết là lấy sức mạnh ở đâu ra, Loan Loan ra sức giơ cung lên ném lại, gào lên: “Tôi không làm, tôi phải ăn cơm!”
Cây cung bay ra bị một bàn tay tóm chặt. Một giây sau, Loan Loan bị ôm vào
một vòng tay rộng rãi, chạm vào một tảng… cơ ngực rất to, rất rắn.
Cây cung cứng lại bị nhét vào tay Loan Loan, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên trên đỉnh đầu cô bé: “Bắn tên chẳng phải như vậy”.
Toàn thân bị bao phủ trong mùi thơm của gỗ đàn hương như có như không, Loan
Loan hơi ngớ ra. Người sau lưng cúi đầu ghé sát vào tai cô bé, giọng nói tuy đã hạ thấp nhưng vẫn trong trẻo dễ nghe như tiếng suối trong: “Đã
thua thì phải chịu, tía ngươi không dạy ngươi như vậy à?”
Vừa nhắc tới Dung Diễn, Loan Loan đã ỉu xìu. Trên đời này, cô bé làm mất mặt ai cũng được, nhưng không thể làm tía mất mặt.
Cảm thấy tiểu quỷ trong lòng không còn vùng vẫy nữa, Lâu Dự rút một mũi lưu vân tiễn từ trong ống tên ra, đặt tên lên, cầm tay đứa bé. Một tay cầm
cung, một tay móc dây cung, chậm rãi kéo ra.
Cùng là một hành
động, Loan Loan làm thì khó coi như bùn nhão không trát tường được, Lâu
Dự làm lại thoải mái nhẹ nhàng mà không mất mỹ cảm. Cây cung cứng đó như mọc lên từ trong tay chàng, chắc chắn ổn định, không hề rung động. Đặt
tên, giương cung, kéo huyền, hành động như nước chảy mây trôi, rõ ràng
là binh khí giết người lại bị chàng dùng rất dịu dàng tao nhã.
“Cung tên, kết cấu đơn giản, dễ mang theo, có sự sắc bén của đao kiếm, có tầm xa cánh tay không với được, có thể bắn địch ngoài trăm bước, công có
thể xung kích, thủ nhưng ngăn địch, là vũ khí cần có của kị binh. Nếu
như ngươi muốn giữ được tính mạng trên chiến trường thì phải học được
bắn tên”.
Cả người Loan Loan bị chàng nửa ôm vào trong lòng, tay
bị cầm, vai mở ra theo lực kéo của chàng, trong nháy mắt đã kéo cung
cong như trăng tròn.
“Ngẩng đầu, cân vai, mắt nhìn phía trước”. Lâu Dự nói.
Loan Loan nghe lời làm theo. Khóe miệng Lâu Dự khẽ cong lên, cầm tay Loan
Loan, dùng sức kéo lại, nhẹ nhàng buông ra. Mũi tên dài gào thét bay ra
xé rách không khí.
Phập một tiếng, chính giữa hồng tâm, đầu mũi tên xuyên qua bia, chỉ còn đuôi tên vẫn khẽ rung ong ong.
“Tốt!” Các quân sĩ tên nỏ doanh đứng xem đồng loạt khen hay.
Loan Loan trố mắt đứng nhìn chiếc bia cách đó ngoài trăm bước, khóe miệng
hơi cong lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền lờ mờ. Cảm giác hưng phấn dần
dâng lên trong lòng cô bé như một dòng suối nhỏ càng ngày càng dâng
tràn.
Lâu Dự đặt cung xuống, đột nhiên ngửi thấy mùi chua, cau mày nói: “Tiểu quỷ, đã bao lâu ngươi không tắm rồi?”
Loan Loan vẫn đang hồi tưởng lại lúc bắn mũi tên đó, nói thờ ơ: “Một tháng. Ơ không phải, hai tháng?”
Sắc mặt Lưu Chinh đứng gần đó rất đặc sắc, thầm nghĩ mình đi theo thế tử
đánh Đông dẹp Bắc, lúc đánh trận người không rời yên ngựa, hơn mười ngày không tắm cũng là có. Nhưng hai tháng không tắm thì đúng là nghe mà rợn cả người, kỉ lục này có lẽ không có ai trong Hắc Vân kị có thể phá
được.
Thảo nào hôi như vậy. Lâu Dự đẩy đứa bé trong lòng ra, nhìn mái tóc như tổ quạ của Loan Loan, chiếc áo da đầy dầu mỡ không nhìn ra
màu sắc, nói với vẻ chán ghét: “Lưu Chinh, dẫn nó đi tắm sạch sẽ. Đúng
rồi, thay một bộ quần áo sạch nữa”.
Lưu Chinh vâng một tiếng, xắn tay áo đi tới, thầm nghĩ đứa bé hoang dã này mặc dù vừa đen vừa hôi
nhưng mặt mũi ngũ quan lại rất đẹp. Sau khi lão Lưu này tắm rửa sạch sẽ, chải tóc đàng hoàng, thay bộ quần áo cho nó thì nó sẽ giống một con
người hơn nhiều.
Vừa nghe thấy phải đi tắm, sắc mặt Loan Loan lập tức đại biến như mèo bị giẫm phải đuôi. Cô bé nhảy lên ba thước, liên
tục lui lại: “Ông đừng tới đây!”
Lần này đừng nói là Lưu Chinh,
ngay cả Lâu Dự cũng giật nảy. Chưa từng thấy ai sợ tắm như vậy, chỉ là
tắm rửa thôi chứ có phải lột da đâu mà phản ứng mạnh như vậy?
Lưu Chinh đuổi Loan Loan như mèo đuổi chuột, thầm mắng, thằng nhóc hoang dã này, thối chết chính ngươi là chuyện nhỏ, thối chết thế tử điện hạ là
chuyện lớn, hôm nay ngươi nhất định phải tắm.
Loan Loan tái mặt,
trong tình thế cấp bách dùng đến cả khinh công, mũi chân khẽ điểm, cả
người bay lên như khói, như chim bay qua mặt hồ, vài lần lên xuống đã
chạy ra ngoài mấy chục mét. Cô bé vội vã chạy trối chết, chạy như có lừa đốt sau mông.
Cô bé thi triển thân pháp quả thật là thần tiên
khó đuổi, ma quỷ khó theo. Lưu Chinh đuổi không kịp, đành phải giậm chân than thở.
Lâu Dự cảm thấy tức nghẹn trong ngực, một hồi lâu sau
chàng cả giận nói, không cần biết Loan Loan có nghe thấy hay không:
“Trên người sắp có rận rồi. Ngày mai nếu vẫn vừa thối vừa bẩn, ta sẽ ném ngươi xuống sông Thú ngâm một ngày!”
***
Đêm, ánh trăng
như bạc trắng trải trên mặt đất. Trong khe núi sâu sau Dị Thiên Nhai,
một con suối nước nóng nho nhỏ bốc hơi nóng màu trắng lượn lờ dưới ánh
trăng.
Dưới suối có bóng người thấp thoáng đang ngâm nước cọ bùn
đất trên người. Nhìn kĩ lại, lớp thuốc mỡ màu đen trên mặt đã được rửa
sạch, mặt mày rạng rỡ, người này chính là Loan Loan.
Ngâm dưới
suối nước nóng, mặc cho hơi nước mờ mịt bay lên, Loan Loan đưa tay cảm
nhận gió đêm thoáng lạnh, dường như trong gió có hơi thở của tía, thầm
nghĩ: “Tía, con đã vào quân đội mạnh mẽ nhất của Đại Lương, đến lúc học
được bản lĩnh sẽ có thể đi tìm tên ma quỷ kia báo thù cho tía”.
Ngâm mình một lúc lâu, Loan Loan mới lên bờ thay một bộ quân phục của binh
sĩ Đại Lương. Dáng người cô bé nhỏ nhắn, quần áo vừa rộng vừa dài, cô bé đành phải xắn tay áo và ống quần lên mấy gấu mới miễn cưỡng mặc được.
Sau đó cô bé lại lau khô mái tóc dài, dùng lược gỗ chải kĩ, vấn búi tóc
kiểu đàn ông.
Soi mình xuống nước, da trắng môi đỏ, gương mặt
sáng ngời dưới ánh trăng. Loan Loan lắc đầu, lấy một lọ thuốc mỡ màu đen ra bôi đầy lên mặt, lại kéo mấy sợi tóc bung ra khỏi búi tóc chỉnh tề.
Trong nháy mắt, một cô bé như được tạc bằng ngọc lại biến thành đứa bé hoang
dã da đen đó, chỉ có điều không còn mùi vừa hôi vừa chua lòm nữa.
Soi mình xuống nước một hồi nữa, Loan Loan mới hài lòng cất lọ thuốc mỡ màu đen vào trong lòng. Nhớ đến vẻ soi mói của Lâu Dự, cô bé bĩu môi. Đồ
yêu sạch sẽ đến bệnh hoạn, thế này đã được chưa?