Thấy viện binh đã đến, Hầu Hành Tiễn sáng mắt lên, vung roi vun vút đang định nghênh đón, lại cảm thấy bánh xe khựng lại.
Hai con chiến mã chạy điên cuồng như chán sống, về đến đây đã sức cùng
lực tận, gần như kiệt lực, đột nhiên hí lên một tiếng, bọt mép phun ra
đầy miệng, chân trước mềm nhũn khuỵu xuống.
Xe ngựa đang lao nhanh đột nhiên mất trọng tâm như lao vào một hố to,
đột nhiên nghiêng về phía trước, hai bánh sau rời khỏi mặt đất, mắt thấy đã sắp lật sấp về phía trước.
Phương Tranh bị quán tính cực lớn quăng về phía trước hét lên thê lương. Hầu Hành Tiễn cũng bị hất bay ra ngoài, trong lúc hỗn loạn vẫn kịp ôm
lấy
Phương Tranh, xoay tít giữa không trung bảo vệ Phương Tranh trong lòng,
chạm đất bằng vai và lưng, lăn mấy vòng dưới đất mới dừng lại được.
Lúc này Thác Bạt Hồng Đạt đã lao tới bên cạnh xe ngựa, thấy thế lập tức
ghìm ngựa dừng gấp, trực tiếp nhảy lên khỏi lưng ngựa, dang hai tay tóm
chặt hai bánh sau xe. Dồn khí đan điền sử một thế thiên cân trụy, hắn
hét lớn một tiếng, dựa vào thần lực bẩm sinh mạnh mẽ, chỉ dựa vào lực
cánh tay, chiếc xe ngựa đang lật sấp lại bị kéo xuống mặt đất.
Hầu Hành Tiễn đầy bụi đất bò dậy, thấy xe ngựa không có vấn đề gì mới thở phào yên tâm.
Vương gia không quản dùng tính mạng bảo vệ, nếu Loan Loan có gì bất trắc, hắn cũng tìm sợi dây treo cổ quách cho xong.
May mà tên quái vật lực lớn vô cùng này đã kịp thời ra tay. Hầu Hành
Tiễn nhìn về phía Thác Bạt Hồng Đạt, ánh mắt lộ rõ vẻ cảm kích, vừa định mở miệng cảm ơn lại bị Thác Bạt Hồng Đạt sốt ruột ngắt lời: “Hầu Thất,
tìm được Loan Loan chưa? Cô ấy ở đâu?”
“Ở trong xe”. Hầu Hành Tiễn buông Phương Tranh ra, đứng lên nói: “Thác
Bạt Hồng Đạt, ngươi đưa xe ngựa về thành, ta đi tiếp ứng vương gia.
Ngay trong xe?
Thác Bạt Hồng Đạt hai mắt phát sáng nhìn xe ngựa, tim đập như trống, thậm chí còn có một chút nghi hoặc.
Đã rất nhiều năm không gặp, không biết Loan Loan có nhận ra mình hay không?
Thác Bạt Hồng Đạt cao to vạm vỡ, thậm chí còn cao hơn Hầu Hành Tiễn nửa
cái đầu, thoạt nhìn như một trụ sắt đen sì chắc nịch. Hắn đứng yên tại
chỗ, một gã đàn ông cao to khỏe mạnh lúc này không ngờ lại rụt rè nhút
nhát như con gái.
Căn bản không để ý Hầu Hành Tiễn nói gì, Thác Bạt Hồng Đạt rụt rè vươn
người kéo rèm xe ra, thò đầu nhìn vào xe, gọi khẽ: “Loan Loan?”
Đột nhiên hắn ơ một tiếng, giọng nói bất thiện: “Tên mặt trắng, ngươi là ai? Vì sao lại ôm Loan Loan? Cô ấy làm sao rồi?”
Dung Hàm một tay nắm chặt thanh gỗ chằng buộc hàng hóa, một tay ôm chặt
Loan Loan. Pha quay cuồng kịch liệt vừa rồi khiến sắc mặt y tái nhợt,
lại càng tỏ ra trắng trẻo thanh tú.
Dung Hàm chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thác Bạt Hồng Đạt một cái, ánh mắt lia
thành một đường vòng cung sắc bén, hỏi ngược lại: “Ngươi là ai?”
Thác Bạt Hồng Đạt thấy rõ Loan Loan nằm trong lòng Dung Hàm nhưng khuôn
mặt nàng lại bị mái tóc dài che khuất một nửa. Loan Loan nằm yên không
hề nhúc nhích, dường như hơi thở cũng không còn nữa.
Trong lòng cuống lên, Thác Bạt Hồng Đạt định nhảy vào trong xe xem tình
hình ra sao, cả giận nói: “Ngươi cần gì biết ta là ai. Ta hỏi ngươi Loan Loan làm sao rồi?”
Hầu Hành Tiễn biết tính nết gã này, cục cằn lỗ mãng, dây thần kinh to
một người ôm, muốn hắn hiểu rõ những chuyện xảy ra, nhất định phải mời
một tiên sinh kể chuyện tiếng đổ Côn Sơn lời nghiêng biển rộng nói đủ
dăm bữa nửa tháng mới được. Nhưng bây giờ đâu phải lúc giải thích cho gã này? Hầu Hành
Tiễn vội vàng kéo Thác Bạt Hồng Đạt lại, nói sơ qua mấy vấn đề trọng
điểm: “Thác Bạt Hồng Đạt, Loan Loan bị trọng thương, Dung công tử đang
chữa trị cho Loan Loan, ngươi không được quấy rầy”.
Ai ngờ Thác Bạt Hồng Đạt vừa nghe xong lập tức bùng nổ như pháo cối được châm ngòi, mái tóc nổi giận dựng ngược như bờm sư tử, vung nắm đấm to
bằng cái bát lên quát: “Ai? Ai dám đánh bị thương Loan Loan? Bố phải
giết nó!”
Hầu Hành Tiễn thầm than một tiếng, từ bỏ ý định giải thích cho hắn, lại
nghe thấy tiếng vó như sấm liền ngẩng đầu lên xem. Hơn một ngàn kị binh
Hắc Vân kị đông nghịt khí thế cuồn cuộn chạy ra cổng thành, người đi đầu chính là Lữ Nam Cung, trung lang tướng của tên nỏ doanh.
Trong thời chiến, hành động sớm phút nào quý phút ấy. Để tăng tốc độ
phản ứng, Lâu Dự đã định ra quy củ, cách thức đưa tin của Hắc Vân kị
không giống các quân chủng khác, nếu có tình hình khẩn cấp không cần
thông báo từng cấp mà thám báo phụ trách quan sát tiếp ứng trên vọng lâu có thể trực tiếp vượt cấp trình báo tướng lĩnh cao nhất đang trực trong ngày, mà tướng lĩnh trực chiến này lại có quyền điểm binh điều quân,
ứng đối nhanh nhất có thể.
Đây là sự tín nhiệm cực cao của Lâu Dự được khả năng phán đoán và khống chế của tướng lĩnh trực thuộc.
Hôm nay là ngày Lữ Nam Cung trực, sau khi nhận tin không hề dây dưa,
dùng tốc độ nhanh nhất chọn hơn một ngàn tinh nhuệ của tiên phong doanh
và tên nỏ doanh mặc giáp cầm đao lao ra khỏi thành.
Cuối cùng cũng có một người hiểu chuyện. Hầu Hành Tiễn vui mừng khôn
xiết, vội vàng nghênh đón, nói vài câu đơn giản khái quát tình hình rồi
giao xe ngựa và người trên xe cho Lữ Nam Cung.
Lữ Nam Cung tính tình già dặn trầm ổn, biết rõ tầm quan trọng của Loan
Loan đối với Lâu Dự, cũng biết thân phận của Dung Hàm, rất trịnh trọng
hành lễ với Dung Hàm: “Dung công tử, mạt tướng hộ tống công tử và Loan
Loan về thành”.
Dung Hàm gật đầu: “Làm phiền tướng quân”.
Lão Lữ làm việc luôn làm mọi người yên tâm. Hầu Hành Tiễn cho Lữ Nam
Cung một ánh mắt tín nhiệm rồi không đợi được nữa, rút đao ra nhảy lên
ngựa, quay đầu ngựa lại chạy đi: “Lão Lữ, đưa luôn cả vị Phương cô nương kia về, ta đi tiếp ứng vương gia”.
Lữ Nam Cung lệnh cho thuộc hạ thay hai con ngựa khỏe vào xe, chính mình
ngồi lên vị trí đánh xe, quay lại hạ lệnh: “Hai trăm tinh kị hộ tống xe
ngựa về thành, những người còn lại theo Hầu tướng quân đi tiếp ứng vương gia”.
“Rõ!” Các tinh binh Hắc Vân kị đồng loạt hô vang, nhất tề quay đầu ngựa đuổi theo Hầu Hành Tiễn.
“Hầu Thất, kẻ đánh bị thương Loan Loan là thằng nào?” Thác Bạt Hồng Đạt vẫn đuổi theo phía sau không buông tha.
Sự vui mừng khi nhìn thấy Loan Loan đã bị sự hoảng sợ và lo lắng thay
thế. Thấy Loan Loan hơi thở mong manh, hôn mê bất tỉnh, chính mình lại
bó tay hết cách, nỗi đau quặn thắt trong lòng hóa thành sự giận dữ và
luống cuống không biết làm sao, chỉ hận không thể lập tức tìm được kẽ
dám làm Loan Loan bị thương rồi một đao chém chết.
“Lưu Hoài Ân, tổng quản Ưng Đình Đại Sóc”. Hầu Hành Tiễn lo lắng cho an nguy của Lâu Dự, phi ngựa rất nhanh.
Vương gia và Loan Loan bị đẩy đến tình cảnh hôm nay đều là do Lưu Hoài
Ân hại, lão yêu quái này quỷ kế đa đoan, âm hiểm hèn hạ, lại có võ công
cực cao, không làm gì được hắn. Hầu Hành Tiễn nghiến răng kèn kẹt, hôm
nay mình dù có chết cũng phải cùng chết với lão yêu quái này.
Lưu Hoài Ân! Thác Bạt Hồng Đạt lẩm bẩm cái tên này hai lần sau đó nuốt vào trong bụng, khắc vào trong lòng.
Hắn dù thô lỗ nhưng không ngu dốt, trong lòng thông thoáng rộng rãi như
bình nguyên bát ngát, không có khe rãnh quanh co, yêu và hận đều đơn
giản rõ
ràng, đối với tộc nhân ấm áp như mùa xuân, đối với Loan Loan nhiệt tình
như mùa hè, đối với Lâu Dự lạnh nhạt như mùa thu, đối với kẻ thù lạnh
lùng cay nghiệt như mùa đông.
Hắn thích Loan Loan, bất kể Loan Loan là nam hay nữ, thích vẫn cứ là thích.
Thích một người còn cần gì phải toan tính và suy nghĩ?
Cũng như vậy, hắn hận một người, bất kể người này là thần tiên hay là ma quỷ, chỉ cần là hận, hắn sẽ lột da rút gân cho vào chảo dầu chiên ba
ngàn lần, sau đó lôi ra nghiền xương rắc tro.
Kẻ nào làm hại Loan Loan chính là kẻ thù của ta.
Vừa nhớ tới hình ảnh Loan Loan bị thương nặng yếu ớt không biết sống
chết thế nào, máu trong người Thác Bạt Hồng Đạt lại sôi trào, hai mắt
gần như có thể bốc ra lửa. Ba chữ Lưu Hoài Ân bật ra qua kẽ răng, trường đao rút ra khỏi vỏ, Thác Bạt Hồng Đạt dùng sống đao đập mông ngựa, đạp
trăng đuổi sao phóng ngựa chạy như điên, vượt qua Hầu Hành Tiễn lao
thẳng đến Tu La trường đậm đặc sát khí trước mặt.