Bông tuyết mịn bay lãng đãng khắp trời che khuất ánh mắt của mọi người, xung quanh tĩnh mịch chỉ còn có tiếng gió vi vu.
Một chiếc xe ngựa màu đen đội gió mang tuyết chạy nhanh trên con đường
ruột dê men theo sườn núi. Hầu Hành Tiễn ngồi trước xe, tuyết bám đầy
đầu đầy mặt, những nếp nhăn trên bộ quân phục màu đen cũng bám một lớp
tuyết trắng dày. Dây cương trong tay nắm chặt, roi ngựa giơ lên không
thỉnh thoảng lại đánh lên người hai con chiến mã khỏe mạnh kéo xe phát
ra âm thanh vang dội.
Chiến mã là tính mạng thứ hai của kị binh, nếu là lúc khác hắn tuyệt đối không nỡ đánh, nhưng bây giờ tất cả đều phải xếp lại sau.
Đường nhỏ gập ghềnh đột nhiên ngoặt gấp, Hầu Hành Tiễn kéo chặt dây
cương, dây cương đông cứng siết vào tay hắn thành một vệt tím thật sâu.
Hai con chiến mã phun khí trắng, vó ngựa chuyển gấp, tuyết đọng đá vụn
bắn tung tóe.
Xe ngựa bị quán tính rất mạnh hất văng ra ngoài bánh sau bên phải ra
khỏi mép vực, bên dưới chính là vách núi dốc đứng sâu không thấy đáy.
Hầu Hành Tiễn hét lớn một tiếng, dùng hết toàn bộ sức mạnh nghiêng người kéo dây cương. Hai con chiến mã ngẩng mặt hí dài, vội vàng nghiêng
người kéo xe, vừa vặn vượt qua được khúc ngoặt gấp này.
Vô số đá sỏi rơi xuống dưới vách núi rào rào, một hồi lâu không thấy tiếng vọng.
Trong xe ngựa, Dung Hàm một tay ôm chặt lấy Loan Loan, một tay nắm chặt tay cầm trong xe, cố gắng giữ thân thể thăng bằng.
Phương Tranh không phản ứng kịp, từ bên trái lăn sang bên phải, suýt nữa lăn ra ngoài xe. Tiếng hét kinh hãi còn chưa ra khỏi cổ họng lại bị
quán tính ném vào trong xe, Dung Hàm nhanh tay nhanh mắt giữ lại được.
Phương Tranh vất vả ngồi về chỗ, sờ chỗ bị va đập bầm tím trên trán, cảm thấy chóng mặt đau đầu tức ngực buồn nôn, sắc mặt tái mét nôn khan mấy
tiếng.
Dung Hàm khẽ than một tiếng, lấy một lọ sứ nhỏ ra đưa tới.
Phương Tranh nhận lấy lọ sứ, mở nút gỗ ra. Một mùi thơm mát lạnh bay ra
thoang thoảng, tinh thần lập tức phấn chấn, cảm giác tức ngực buồn nôn
lập tức giảm bớt rất nhiều.
Chung quy vẫn cứ mang thêm phiền phức đến cho các vị, Phương Tranh tỏ vẻ xấu hổ, mấp máy miệng định cảm ơn.
“Phương đại phu, tôi phải cảm ơn cô mới đúng”. Dung Hàm cúi đầu nhìn
Loan Loan trong lòng, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc tản mát trên mặt nàng, ngẩng đầu lên nói: “Nếu không có cô, sợ rằng Loan Loan đã bị hàn độc
công tâm mà chết từ lâu rồi. Trong y cốc của sư tôn có hàng vạn quyển
sách, sau này khi đã ổn định mọi việc, nếu cô thích có thể đến trong cốc một thời gian. Nếu có chỗ nào không rõ, tôi có thể cùng cô nghiên cứu
trao đổi, có lẽ y thuật sẽ có tăng tiến nhất định”.
Ý là Dung Hàm sẽ dốc lòng truyền thụ hết y thuật cho Phương Tranh. Chịu
ơn người khác phải báo đáp gấp bội, đây vốn là việc làm của người quân
tử.
Nhưng y thanh toán ân nghĩa sòng phẳng rõ ràng như thế lại có vẻ như cố ý kéo giãn quan hệ giữa hai người.
Phương Tranh không biết là mừng hay lo, lời cảm ơn nghẹn lại trong lòng, sự đắng chát trong lòng dần dần lan rộng như giọt mực rơi xuống nước.
Trên sơn đạo phía sau xe ngựa loáng thoáng vang lên âm thanh binh khí va chạm, thỉnh thoảng có tiếng kêu đau và rên rỉ vang lên trên tuyết trắng thê lương làm mọi người thấy sống lưng lạnh toát.
Hầu Hành Tiễn biết truy binh đã đuổi theo rất gần, đang giao thủ với các huynh đệ ở lại đoạn hậu. Hắn nóng lòng như lửa đốt, roi ngựa quất xuống như mưa để lại từng vệt máu trên thân chiến mã.
Chiến mã bị đánh đau tung vó chạy như điên.
Chiếc xe ngựa màu đen chạy trên sơn đạo với tốc độ kinh người, bánh xe
đè lên tuyết đọng phát ra âm thanh kẽo kẹt, thân xe lắc lư mãnh liệt,
kêu cót két không ngừng, dường như không chịu nổi tốc độ như vậy, bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ thành từng mảnh.
***
Bọn họ đã liều mạng chạy như vậy năm ngày, người không rời yên, ngựa không dừng vó.
Hai ngày đầu tiên còn coi như thoải mái, Vương Truyền Minh chặn sát thủ
Ưng Đình do Lưu Hoài Ân dẫn theo ở ngoài dịch quán. Hai nước tương giao
không chém sứ giả, Lưu Hoài Ân mặc dù tàn nhẫn nhưng chưa đến nước vạn
bất đắc dĩ cũng không muốn giết sứ thần để lại tiếng xấu cho Ân Minh.
Vương Truyền Minh tay không tấc sắt, chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết và
lòng dũng cảm không sợ chết, trợn mắt nhìn hàng trăm lưỡi đao, cực kì
mạnh mẽ cầm chân truy binh đủ nửa canh giờ.
Nhưng Lưu Hoài Ân là người thế nào? Hạng người như Trần Lương Trung há
có thể so đo với hắn về độ cay độc tàn khốc? Sau khi phát hiện tình hình không đúng, Lưu Hoài Ân không thèm tốn nước bọt với Vương Truyền Minh
nữa, trực tiếp vung đao chém người rồi cưỡng chế xông vào dịch quán.
Máu tươi nhuộm ba thước tường trắng, một tấm lòng son cuối cùng chỉ còn lại một vết máu vô danh trên tường.
Sau khi phát hiện dịch quán hoàn toàn trống không, Lưu Hoài Ân mau chóng điều quân truy đuổi, không lâu sau đã nhận được tin tức Tây Lương vương để lộ hành tung.
Rất nhiều truy binh quay đầu ngựa đuổi theo Tây Lương vương theo vết vó ngựa Lâu Dự cố ý để lại.
Có Vương Truyền Minh liều mình cầm chân địch, lại có Lâu Dự thu hút cao
thủ Ưng Đình và rất nhiều truy binh, Hầu Hành Tiễn mới có thể mang theo
đám người Loan Loan và Dung Hàm chạy thẳng một mạch.
Giống như một mũi tên bắn ra vẽ thành một đường gần như thẳng tắp từ đế
đô đến Lương Châu, ỷ vào kị thuật cực kì cao siêu, Hầu Hành Tiễn chọn
tuyến đường ngắn nhất, ngày đêm không nghỉ chạy đến Long Sơn ở thượng
nguồn sông Thú.
Dãy núi này như một con rồng khổng lồ vắt ngang sông Thú, sóng dữ đục
ngầu từ triền núi cuồn cuộn đổ xuống, vừa hiểm vừa cao, dễ thủ khó công.
Đây là con đường duy nhất để vượt qua sông Thú mà không cần thuyền.
Năm đó Lâu Dự dẫn hàng vạn quân đánh úp đại doanh quân biên phòng nước
Sóc chính là nhân lúc đêm tối lén vượt Long Sơn, trả giá bằng việc ngã
chết mấy chục con ngựa, như thần binh từ trên trời hạ xuống đánh cho Vũ
Hòa Liệt trở tay không kịp.
Có bài học này, sau đó nước Sóc đã bố trí quân đội phòng vệ cảnh giới
dưới Long Sơn, nhưng đội quân biên phòng này chỉ đề phòng Hắc Vân kị từ
bên kia triền núi đánh tới, không nghĩ rằng kẻ địch lại xuất hiện từ
trong nước nên lập tức loạn thế trận, bị đám Hầu Hành Tiễn mạnh mẽ lao
qua.
Chỉ rạng sáng ngày mai sẽ có thể vượt qua Long Sơn, băng qua sông Thú,
nhìn thấy tường thành Lương Châu, lúc này lại xuất hiện rất nhiều truy
binh.
Đáng sợ nhất là trong số truy binh còn có xạ thủ huyền tiễn do hộ pháp Ưng Đình dẫn đầu.
Lưu Hoài Ân dù sao cũng là nhân vật lợi hại, tâm tư phức tạp tính toán
sâu xa không phải người thường có thể so sánh. Lúc đích thân dẫn quân
đuổi theo Lâu Dự, hắn cũng không quên chia quân tìm kiếm tung tích của
những người khác trong sứ đoàn. Sau khi nhận được tin tức về chiếc xe
ngựa màu đen này, Lưu Hoài Ân lập tức đoán được trong xe ngựa tất nhiên
phải có người quan trọng, nếu không làm sao Lâu Dự lại không tiếc mạo
hiểm tính mạng đánh lạc hướng dẫn truy binh theo?
Lâu Dự phải giết, nữ thích khách đó cũng phải bắt cho được. Nếu có thể
bắt được ả, tội danh chứa chấp thích khách sẽ có thể gắn chặt trên đầu
sứ đoàn Đại Lương. Không sợ thiếu lí do, chỉ sợ không có bằng chứng, đến lúc nắm được bằng chứng xác thực, cho dù có giết chết Lâu Dự gây ra
chiến họa, hoàng đế Đại Lương cũng không thể nói gì hơn. Chẳng những uy
danh của Ân Minh sẽ không tổn hại mảy may, ngược lại còn giành được được lòng dân lòng quân, được trăm họ ủng hộ, quần thần tương trợ, thiên hạ
quy về một mối là chuyện trong tầm tay.
***
Vương gia thế nào rồi? Bên chỗ Triệu Long thế nào rồi? Lao xuống một con dốc nhanh như chớp, Hầu Hành Tiễn mạnh mẽ kiềm chế sự lo lắng trong
lòng, điều chỉnh lại tâm tình, roi ngựa quất xuống điên cuồng hơn nữa.
Vùng chân núi sau lưng hắn, thám báo Hắc Vân kị cố ý tụt lại đã hút truy binh đến sơn đạo, bốn trăm kị binh Hắc Vân kị dàn tiễn trận trong rừng
cây cạnh con dốc, đầu mũi tên sáng loáng lấp lánh ánh sáng lạnh ngắm
thẳng vào ngực đám truy binh.
Quyết chiến đến cùng!