Két! Cánh cửa sương phòng trạm dịch dường như nhiều năm không sửa chữa, lúc mở phát ra âm thanh ghê răng sởn gai ốc.
Phương Tranh run run từ trong sương phòng đi ra, vừa bước chân ra khỏi
cửa lập tức cảm nhận được bầu không khí lạ lùng mà lạnh lẽo từ phía hai
người, đôi môi tím tái vì nước lạnh càng thêm tím ngắt, răng hàm trên và hàm dưới thậm chí bắt đầu va chạm hữu nghị, chào hỏi lẫn nhau không
chịu khống chế.
Chẳng lẽ đây chính là bầu không khí giữa tình địch với nhau? Không có
một mất một còn, cũng không có đánh nhau sống chết, lại làm mọi người
cảm thấy quá xót xa, quá bi thảm, quá đau khổ, quá buồn bã, quá rối rắm
một cách vô cớ?
Ánh mắt Phương Tranh qua lại giữa Lâu Dự và Dung Hàm, bước chân bất giác di động ra bên ngoài, vô thức tránh xa hai người đàn ông này một chút
để tránh bị hơi lạnh thô bạo phát ra từ trên người họ lan đến, khiến máu trong người vốn đã chảy chậm lại vì giá lạnh lập tức bị đông cứng, sau
đó bi thảm chết oan chết uổng.
Mặc dù nàng di động vừa chậm vừa nhẹ nhưng làm sao tránh được hai người
đó? Vừa liếc thấy nàng đi ra, Lâu Dự và Dung Hàm lập tức chạy vội tới,
một trái một phải giữ cánh tay nàng lại, đồng thanh hỏi: “Cô ấy thế
nào?”
Lâu Dự vốn đã cực kì sốt ruột vì đợi quá lâu, cộng thêm tâm tình cực kì
không tốt, bàn tay dùng sức hơi mạnh một chút. Phương Tranh cảm thấy
cánh tay mình sắp bị vặn gãy, nhe răng nhếch miệng hít một hơi khí lạnh, hàm trên hàm dưới vẫn va vào nhau lập cập: “Loan Loan cô… cô… nương còn chưa tỉnh, tiếp theo… tôi… tôi cũng không biết nên làm thế
nào”.
Cái gì mà ngươi cũng không biết làm thế nào? Biện pháp này vốn chính là
ngươi nghĩ ra mà! Lâu Dự quan tâm quá mức, lông mày nhướng lên, chuẩn bị nổi bão.
“Đa tạ Phương đại phu, chuyện tiếp theo giao cho tôi”. May mà Dung Hàm
kịp thời mở miệng, hơi áy náy gật đầu với Phương Tranh, trợn mắt nhìn
Lâu Dự một cái rồi xoay người đi vào sương phòng.
Dung Hàm đã nói như vậy, chắc hẳn quá trình chữa trị vẫn nằm trong tầm
khống chế. Sắc mặt Lâu Dự hơi dịu bớt, buông tay ra ôm quyền hành lễ với Phương Tranh rồi cũng bước dài vào trong phòng theo.
Khí lạnh như băng trên người chàng cuối cùng cũng biến mất, Phương Tranh xoa bóp cánh tay bị bóp đau, thở phào một hơi, lẩm bẩm chưa hết sợ:
“Thật là hung ác, thảo nào Loan Loan cô nương không… không thích ông”.
Ông ở đây đương nhiên là chỉ Lâu Dự.
“Ai nói Loan Loan không thích vương gia? Tiểu nha đầu biết cái gì?” Hầu
Hành Tiễn khoanh tay trước ngực đứng dựa vào góc tường, bởi vì nóng lòng bảo vệ chủ nên ngữ khí cũng trở nên khinh thường mà không tự biết.
Lại là ông!
Gã này đã đánh ngất mình, vác về như vác bao tải, ném ngoài cửa phòng
như ném rác, bây giờ lại còn châm chọc mình, quả thực chính là diện mạo
đáng ghét, ngôn ngữ đáng ghét, toàn thân trên dưới không có chỗ nào
không đáng ghét!
Phương Tranh nổi giận trợn mắt nhìn hắn, nói nghiến răng nghiến lợi: “Đồ quê mùa chỉ biết động thủ không biết động não, ông… ông… ông thì
biết cái gì?”
Tiếng quát cũng khá to, chỉ tiếc răng va vào nhau lách cách làm yếu bớt không ít khí thế.
“Cô em cũng mạnh miệng đấy chứ!” Hầu Hành Tiễn đứng thẳng người lên nhìn Phương Tranh, từng bước một đi tới chỗ nàng.
Hắn thân hình cao lớn, khoảng cách một trượng chỉ đi vài bước đã đến
trước mặt. Phương Tranh cảm thấy một bóng đen khổng lồ trùm xuống đầu,
kinh hãi nhảy về phía sau, hai tay ôm ngực, nói căng thẳng: “Ông muốn
làm gì?”
Hầu Hành Tiễn buồn cười: “Khi đó cô em không hỏi xem bọn ta là ai, là
người tốt hay người xấu mà đã cố sống cố chết đòi đi theo, bây giờ mới
biết sợ hãi thì quá muộn rồi”.
Thấy hắn từ trên cao nhìn xuống như chim ưng nhìn thỏ, giọng nói bất
thiện, Phương Tranh hơi chột dạ lùi lại liền mấy bước, sau lưng đã chạm
vào lan can nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Ai đòi đi theo ông? Đó là tôi nể
mặt Dung đại phu, vốn cho rằng Dung đại phu là người ôn nhuận nho nhã
như vậy, bạn bè kết giao đương nhiên cũng là người tốt, không nghĩ tới
lại gặp phải một kẻ…”
Còn chưa nói xong đã thấy một bóng đem trùm xuống đầu, trong mũi lập tức toàn mùi gươm đao máu lửa, Phương Tranh vùng vẫy thò đầu ra, đưa mắt
nhìn lại thì ra là một chiếc áo khoác quân phục Hắc Vân kị, hiển nhiên
vừa mới cởi từ trên người xuống, vẫn còn mang nhiệt độ ấm áp.
Nàng mạnh mẽ nuốt hai chữ “xấu xa” vào bụng, kinh ngạc nhìn Hầu Hành
Tiễn, định ném chiếc áo khoác về cho Hầu Hành Tiễn, nhưng vì quá lạnh
nên
trong lòng lại hơi không nỡ.
Hầu Hành Tiễn cười to, nói: “Cho cô thì cứ mặc đi, đường còn dài lắm,
tôi không muốn xách một cái xác đông cứng đi tới đi lui đâu”.
“Ông!” Phương Tranh tức giận đến tím mặt, hơi thở tắc nghẹn, suýt nữa ngất xỉu.
Hai người đang mắt to nhìn mắt nhỏ như một đôi oan gia, một kị binh Hắc Vân kị vội vã chạy vào.
Hầu Hành Tiễn nghiêm mặt: “Chuyện gì?”
“Bẩm tướng quân, người nước Sóc đến, một người tự xưng là Hồng Lư tự
thừa dẫn cẩm y vệ định xông vào dịch quán, bị các anh em chặn lại ngoài
cổng”.
Hầu Hành Tiễn rùng mình, không còn lòng dạ nào trêu chọc Phương Tranh nữa, lập tức đi thẳng ra ngoài cổng.
Ngoài cổng dịch quán, Hắc Vân kị và cẩm y vệ giằng co quyết liệt, đao kiếm đã ra khỏi vỏ, hai bên giương cung bạt kiếm.
Hầu Hành Tiễn đi mấy bước tới chỗ hai bên giằng co, đánh giá trận thế
của đối phương, trong lòng hơi yên tâm hơn. Năm mươi người, mang bội
đao, không có cung cứng nỏ mạnh. Với một đám vô dụng này mà đã nghĩ đến
chuyện xông vào dịch quán do Hắc Vân kị của ta canh gác, hoàng đế nhà
ngươi nằm mơ giữa ban ngày sao?
Hắn hừ lạnh một tiếng, quát: “Các ngươi làm gì hả? Đây là nơi ở của sứ
đoàn Đại Lương, cầm đao cầm thương xông vào là có ý gì? Muốn khai chiến
sao?”
Cùng với tiếng quát mắng của hắn, các quân sĩ Hắc Vân kị đồng thanh quát lên một tiếng, đồng loạt bước ra bên ngoài một bước, đao kiếm gần như
đâm đến mặt đối phương.
Đối phương bị khí thế ép người này đẩy lùi lại mấy bước, một lão già gầy gò ở chính giữa có vẻ là một nhân vật cứng, gạt đám đông bước ra, lạnh
lùng nói: “Đế quân nước ta bị ám sát giữa triều đình, mặc dù thánh thể
không tổn thương nhưng vẫn không tìm được thích khách. Đế quân lo lắng
cho an toàn của sứ thần Đại Lương nên lệnh cho hạ quan đến đây thăm
hỏi”.
“Ngươi là ai?” Hầu Hành Tiễn liếc mắt dò xét.
Lão già ưỡn bộ ngực khô quắt lên, nói kiêu ngạo: “Hạ quan là Hồng Lư tự
thừa Trần Lương Trung của đế quốc Đại Sóc. Đế quân thánh tâm nhân hậu,
mong tướng quân thu hồi binh khí tránh đường, chớ để tổn hại sự hòa
thuận tương giao của hai nước”.
Cái gì mà tới thăm hỏi, chó má, chẳng qua chính là nhân cơ hội đến theo
dõi lục soát. Loan Loan đang ở trong dịch quán, lúc này là giây phút
chữa trị quan trọng, mình có chết cũng không thể để bọn chúng đi vào.
Hầu Hành Tiễn hạ quyết tâm, rút đao ra khỏi vỏ chĩa vào mũi lão già Trần Lương Trung: “Vương gia nhà ta rất khỏe, không cần phải thăm. Vương gia bây giờ đang ngủ, ngủ là chuyện cực lớn, ai dám quấy rầy vương gia nhà
ta nghỉ ngơi, ta sẽ chém đầu kẻ đó”.
“Thô bạo, ngang ngược, lỗ mãng!” Trần Lương Trung tức giận đến run lên,
ngón tay khô gầy run rẩy, một hơi tắc nghẹn trong ngực, đành phải bóp vỡ rồi chậm rãi phun ra mới tiếp tục thở được, lại cả giận nói: “Nơi ở của sứ đoàn Đại Lương nói cho cùng chính là quốc thổ của Đại Sóc, ở trên
lãnh thổ của ta thì phải nghe lệnh đế quân Đại Sóc ta. Khuyên tướng quân mau mau nhường đường, đi thông bẩm Tây Lương vương đến gặp. Nếu tướng
quân vẫn cố ý chặn đường, mong chớ trách hạ quan vô lễ. Nếu quan hệ hai
nước rạn nứt vì chuyện này, đó cũng là quý sứ đoàn vô lễ khiêu khích
trước nên tự gánh hậu quả, chớ trách hạ quan không nói trước”.
Trần Lương Trung không hổ là Hồng Lư tự thừa, lão luyện xảo quyệt, chỉ
mấy lời đã đẩy ngòi nổ hai nước khai chiến sang phía Đại Lương. Nếu Ân
Minh mượn cớ này xé bỏ hợp ước, hưng binh chinh phạt, thiên hạ đông
người cũng không thể chỉ trích gì được.
Đây là một cạm bẫy cao sâu, cũng là lưỡi đao sáng loáng giơ lên đe dọa.
Hầu Hành Tiễn biết sự lợi hại trong đó. Nói đến kiến thức uyên thâm, lời lẽ sắc bén, mình có thúc ngựa cũng không đuổi kịp người ta. May mà hắn
tự biết mình, đã không nói lại được thì cứ ngậm miệng không nói. Vương
gia đã dạy bảo, tác chiến phải lấy sở trường của ta công sở đoản của
địch, sở trường của mình là gì? Chính là đánh, dứt khoát thô bạo đến
cùng, cũng là một biện pháp lấy bất biến ứng vạn biến rất tốt.
Hầu Hành Tiễn lập tức quyết đoán ngẩng đầu ưỡn ngực đứng chặn trước
trận, cười lạnh nói: “Ta cứ không nhường đấy, ngươi làm gì? Giết ta à?
Ngươi giết đi, giết đi!”
Sắc mặt và lời nói có vài phần rất giống Phương Tranh khi chơi xấu lúc trước.
Thấy Hầu Hành Tiễn dầu muối không thấm, bách độc bất xâm, Trần Lương
Trung cũng nổi cáu: “Như vậy chớ trách hạ quan vô lễ, xông vào cho ta!”
Đám cẩm y vệ được lệnh, hò hét vung đao vung kiếm định xông vào.
Hầu Hành Tiễn nửa bước không lùi, bàn tay phất xuống. Các tướng sĩ Hắc
Vân kị sắc mặt lạnh lùng đồng loạt đứng thành một bức tường người, đao
kiếm chĩa ra ngoài, kim cắm không lọt, nước chảy không qua.
Trên tưởng dịch quán đột nhiên xuất hiện hàng chục kị binh Hắc Vân kị
tay cầm cung cứng, đầu mũi tên sắc bén lấp lánh ánh sáng sắc lạnh chĩa
thẳng vào đám cẩm y vệ.
“Ta không động thủ trước, nhưng nếu các ngươi dám làm bị thương một
người của ta chính là các ngươi gây nên tranh chấp trước”. Hầu Hành Tiễn nói lạnh lùng.
Đúng lúc hai bên đao kiếm giương cao, ác chiến sắp sửa nổ ra, trong dịch quán lại vang lên một âm thanh nhẹ nhàng: “Trần đại nhân chậm đã, Hầu
tướng quân chậm đã”.
Bầu không khí căng thẳng lập tức chùng lại, mọi người giương cung bạt
kiếm tới tấp quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy phó sứ Vương
Truyền Minh mỉm cười đứng trong sân dịch quán, trời rét mà tay vẫn cầm
quạt gấp, xẹt một tiếng xòe quạt ra phe phẩy vài cái rất có phong độ.
Hồng Lư tự và bộ Lễ Đại Lương nhiều năm giao thiệp, Trần Lương Trung
thoáng nhìn đã nhận ra Vương Truyền Minh, tức giận nói: “Vương đại nhân, ngài tới rất đúng lúc. Nói chuyện với loại mãng phu này chẳng khác gì
đàn gảy tai trâu. Bản quan thân mang lệnh vua đến đây thăm hỏi Tây Lương vương, ngài nhanh chóng lệnh cho bọn chúng lui ra nhường đường”.
Lão già khô quắt này, ngươi dám gọi ta là trâu? Hầu Hành Tiễn giận tím
mặt, mũi đao chĩa về phía Trần Lương Trung, hận không thể một đao chém
bay mũi ông ta.
Phách! Vương Truyền Minh thu quạt gấp, đứng xa xa hành lễ, nói hết sức
tao nhã lịch sự: “Lời này của Trần đại nhân sai rồi. Hầu tướng quân có
lễ phép, có tiết tháo, không thể chỉ ra bất cứ sai lầm nào. Chỉ có Trần
đại nhân ngài lại so sánh với trâu, thật sự thất lễ với người ta. Chắc
ngài không biết mỗi người có một nghề, nghe đạo có trước sau, Hầu tướng
quân dù không giỏi thi thư nhưng lại chinh chiến sa trường, uy phong
hiển hách, ngài lấy sở trường của mình đi so với sở đoản của người ta,
đó không phải việc làm của quân tử.
Âm thanh của Vương Truyền Minh lạnh vù vù như gió bắc, trên mặt thậm chí vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, lời nói ra hết sức đường hoàng, những lời chỉ trích lại khiến Trần Lương Trung không tìm được cách nào phản bác.
“Vương Truyền Minh, ngài…” Trần Lương Trung không nén được giận, chỉ
Vương Truyền Minh nói: “Sứ đoàn Đại Lương các ngài tới đế đô nước ta,
chân giẫm đất đai Đại Sóc, đầu đội bầu trời Đại Sóc, nên phục tùng luật
lệ nước ta, chịu hoàng mệnh của đế quân Đại Sóc quản hạt. Đến nhà người
khác làm khách mà lại kiêu ngạo ngang ngược như thế, chẳng lẽ đó chính
là đạo của bậc quân tử?”
Vương Truyền Minh chậm rãi đi tới. Hầu Hành Tiễn phất tay, ông ta đi đến đâu các tướng sĩ Hắc Vân kị lũ lượt lui lại nhường đường đến đó.
Vương Truyền Minh thoải mái đi tới trước mặt Trần Lương Trung như rẽ hoa gạt liễu, giơ hai ngón tay gạt một thanh đao của đối phương chắn trước
mặt, xòe quạt chậm rãi quạt hai cái, nói đắc ý: “Lời này của Trần đại
nhân sai rồi…”
Hầu Hành Tiễn chưa bao giờ cảm thấy những chữ này thân thiết đáng yêu,
êm tai dễ nghe đến thế, lửa giận đầy bụng lập tức tắt ngấm như gặp nước, trên mặt thậm chí còn lộ vẻ háo hức như xem kịch vui.
Vương Truyền Minh đang cười tủm tỉm, nói xong mấy chữ đó đột nhiên
chuyển sang nghiêm nghị, một lần nữa thu quạt gấp về như đập bàn lúc xét xử giữa công đường, chắp tay nói: “Sóc Lương thông lễ có ghi lại, coi
trọng ngoại giao, báo đáp đức hạnh. Nơi ở của sứ tiết một nước, một cây
một cỏ, một tường một cổng, một gạch một ngói đều coi là quốc thổ của
nước đó, không thể xâm phạm. Giờ đây dịch quán sứ thần đang ở mặc dù nằm ở đế đô nhưng cần coi là quốc thổ Đại Lương ta. Hầu tướng quân là quân
nhân Đại Lương, bảo vệ quốc thổ, giương cao quân uy, hạ quan cho rằng
cần vỗ tay khen ngợi, đâu có lỗi gì?”
Nói tới đây, ông ta lại chuyển giọng: “Trần đại nhân thân là Hồng Lư tự
thừa, chẳng lẽ lại không hiểu điều này? Còn nói cái gì mà trời của Đại
Sóc, đất của Đại Sóc, đúng là nực cười. Ngược lại, lúc này Trần đại nhân đang giẫm lên đất của Đại Lương ta, đầu đội trời của Đại Lương ta, cần
phải nghe lệnh hoàng đế Đại Lương ta. Nếu dám cưỡng chế xông vào sẽ bị
coi là xâm phạm quốc thổ của ta, đe dọa trăm họ của ta, người người đều
có thể đánh giết!”
Sóc Lương thông lễ là bộ quy tắc lễ giáo được đặt ra trăm năm trước khi
quan hệ hai nước còn tốt đẹp, mấy năm nay hai nước chiến tranh không
ngừng, quyển quy tắc lễ nghi bang giao này đã bị ném vào xó nhà không có ai hỏi han, không ngờ lúc này Vương Truyền Minh lại mang ra nói.
Sắc mặt Trần Lương Trung hết xanh lại đỏ cực kì đặc sắc, vẫn cố mạnh
miệng: “Trăm năm đã qua, thế sự đổi dời, điển tịch xưa kia sớm đã mất đi hiệu lực, làm sao có thể áp dụng đến nay?”
Chiếc quạt của Vương Truyền Minh gần như chạm vào mũi Trần Lương Trung,
lời nói như đã tính trước: “Lời này của Trần đại nhân sai rồi. Hai nước
Lương Sóc bang giao từ xưa, trong thời gian này tuy có chiến có hòa
nhưng chưa hề đi ngược lại quy định của tổ tiên. Thông lễ là do thái tổ
hoàng đế hai nước đặt ra, mỗi chữ nặng ngàn cân, không thể vi phạm.
Chẳng lẽ Trần đại nhân lại cho rằng hôm nay ngài có thể ngỗ ngược với
thái tổ hoàng đế?”
Không đợi Trần Lương Trung mở miệng, Vương Truyền Minh nói tiếp: “Pháp
luật của triều đình, di huấn của thái tổ, ngài nói xằng bất kính như thế quả thật là đại nghịch bất đạo. Mạnh Tử nói quy củ là phải vuông tròn,
muốn làm quân phải tận đạo làm quân, muốn làm thần phải tận đạo làm
thần, Trần đại nhân thân là triều thần lại không theo đạo làm thần, khó
tránh khỏi miệng lưỡi thiên hạ, để mọi người nghi ngờ có lòng dạ
khác…”
Ông ta nói không nhanh không chậm, ngôn từ không quá sắc sảo, tốc độ
không quá gấp gáp, lại trích dẫn kinh sử leng keng sắt đá, luật pháp
sách sử trôi chảy như nước, thao thao bất tuyệt như một áng văn chương.
Sau khi vòng vèo chín chín tám mốt lần, cuối cùng đổ chậu nước bẩn có ý
đồ mưu phản lên đầu Trần Lương Trung. Hầu Hành Tiễn nghe mà như mê như
say, thần hồn điên đảo, lòng kính trọng cuồn cuộn như nước sông liên
miên không dứt. Trần Lương Trung vừa xấu hổ vừa tức giận nghiến vỡ răng, định tìm chỗ sai nào đó để phản bác lại nhưng Vương Truyền Minh đã bịt
kín mít không thể bắt lỗi.
Cùng với mỗi một câu một từ đầy âm độc hiểm ác của Vương Truyền Minh,
Trần Lương Trung lông mày ngày càng cau chặt, nếp nhăn cũng ngày càng
nhiều hơn.
“Giỏi lắm Vương Truyền Minh, ngươi quả là một tên âm hiểm xảo trá. Chúng ta còn có lúc gặp nhau, khi đó bản quan sẽ tiếp tục lí luận với ngươi”.
Trần Lương Trung biết hôm nay đương nhiên không làm được gì nữa, cố gắng bỏ lại mấy câu kiêu ngạo rồi xanh mặt phất tay áo bỏ đi.
Sắc mặt thống lĩnh cẩm y vệ còn xanh hơn mặt Trần Lương Trung. Cẩm y vệ
tung hoành đế đô, ngoài mấy tên Ưng Đình là không dám trêu chọc, đã bao
giờ bị người khác sập cửa vào mặt như thế này? Vốn cho rằng hôm nay cuồn cuộn đến đây lùng sục nghi phạm, ai ngờ lại bị một lão già hủ nho cản
lại, một người giữ ải vạn người không qua được, thật sự là quá mất mặt,
quá nhục nhã.
Khinh thường nhìn bóng lưng Trần Lương Trung, thầm mắng một câu, con bà
nó, ăn không bổng lộc cao như vậy, ngay cả cãi nhau cũng không cãi lại
được người ta, còn làm Hồng Lư tự thừa, Hồng Lư cái đầu ngươi ấy, hắn
quay lại nhìn các tướng sĩ Hắc Vân kị đao kiếm sáng như tuyết, cực kì
căm giận không cam lòng phất tay: “Rút!”
Vương Truyền Minh chậm rãi chắp tay thi lễ, cười tủm tỉm nói: “Trần đại
nhân đi thong thả, thứ cho ta không thể tiễn xa, mong hai nước Lương Sóc hữu nghị lâu dài”.
Câu cuối cùng của ông ta khiến Trần tự thừa đang đi như gió chân trái vướng vào chân phải, suýt nữa ngã lộn nhào.
Không tốn một binh một lính, chỉ động miệng lưỡi đã đuổi được năm chục
cẩm y vệ. Đúng là quá hoành con bà nó tráng! Hầu Hành Tiễn nhìn đám cẩm y vệ chật vật đi xa, lại quay sang nhìn Vương Truyền Minh ngoại hình tầm
thường bên cạnh, trong mắt toàn là khâm phục.
Hắn trịnh trọng ôm quyền hành lễ, vừa định nói gì đó lại nhìn thấy Vương Truyền Minh bủn rủn hai chân, hơi thảm hại đổ người ngã xuống.
“Vương đại nhân!”
Hầu Hành Tiễn nhanh tay đưa ra đỡ, lại chỉ kịp tóm được cổ áo bông của
Vương Truyền Minh. Trời lạnh như vậy, áo bông dày như vậy, không ngờ lại đã ướt đẫm mồ hôi.
Vương Truyền Minh bị hắn xách cổ áo như xách gà con, hết sức lúng túng
đưa nắm tay lên che miệng hắng giọng mấy tiếng: “Hầu tướng quân, xin thả hạ quan xuống trước đã”.
Hầu Hành Tiễn buông tay ra như bừng tỉnh mộng, Vương Truyền Minh bất ngờ không phòng bị kịp ngã bệt mông xuống đất, không nhịn được kêu đau một
tiếng.
“Xin lỗi xin lỗi”. Hầu Hành Tiễn vội vàng nâng ông ta dậy, lại ân cần phủi tuyết bám trên áo bào cho ông ta.
“Làm ta sợ gần chết. Vừa rồi lưỡi đao chỉ cách đầu ta có chừng này”.
Vương Truyền Minh giơ hai ngón tay tả lại khoảng cách giữa trán mình và
lưỡi đao, nhớ lại hơi lạnh căm căm phát ra từ mũi đao của cẩm y vệ mà
vẫn còn chưa hết sợ, lau mồ hôi lạnh trên trán nói tiếp: “Hầu tướng
quân, vừa rồi hạ quan thể hiện thế nào?”
Hầu Hành Tiễn giơ ngón cái to tổ chảng lên, chỉ sợ hiệu quả không tốt, lại giật giật hai cái trước mắt ông ta: “Tốt! Ngon lắm!”
Hắn ôm quyền hành lễ, nói với vẻ mặt thành khẩn: “Vương đại nhân, trước
kia ta xem thường người đọc sách, hôm nay mới biết đã hoàn toàn sai.
Ngài nói đúng, người đọc sách tự có phong cốt và khí tiết, những kẻ quê
mùa bọn ta có ra roi thúc ngựa cũng không đuổi kịp. Hầu Thất trước đây
có chỗ vô lễ với ngài, nay xin nhận lỗi với ngài, sau này có việc gì cần dùng đến huynh đệ, ngài cứ việc mở miệng”.
Mấy câu nói này mang theo sự bội phục phát ra từ nội tâm, sự tôn kính đến từ phế phủ.
Vương Truyền Minh hết sức tán thưởng tính tình ngay thẳng như sào trúc
của hắn, cười ha ha mấy tiếng, đột nhiên dường như nhớ tới chuyện gì đó, sắc mặt căng thẳng, nhảy dựng lên nói: “Hồng Lư tự luôn luôn không làm
chuyện thừa thãi, lần này đến đây với ý đồ bất thiện, mặc dù tan tác mà
về nhưng chắc hẳn sẽ nhanh chóng quay lại, chỉ sợ lúc quay lại sẽ không
chỉ…”
Ông ta còn chưa nói xong, Hầu Hành Tiễn đã xen ngang: “Chỉ sợ sẽ không
chỉ đến cãi nhau mà là không nói một lời trực tiếp động đao động kiếm”.
Vương Truyền Minh gật đầu. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự lo âu và bất an trong mắt đối phương, không hẹn mà cùng quay đầu đi vào trong dịch quán.
“Tình hình khẩn cấp, phải bẩm báo vương gia chuẩn bị cho sớm”.