Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 9 - Chương 14


Tiếng gió vù vù, bên ngoài dịch quán dành cho sứ thần ở đế đô, lá cây đã rụng hết từ lâu chỉ còn lại cành
cây khẳng khiu đung đưa trong gió phát ra tiếng sàn sạt thê lương buồn
thảm.

Trước cửa và xung quanh dịch quán đứng đầy kị binh Hắc Vân kị lưng đeo vũ khí, nghiêm túc lạnh lùng cảnh giới.

Bên ngoài gió tuyết đan xen, lạnh buốt thấu xương. Trong sương phòng ở
hậu viện tình hình lại khác hẳn. Trong phòng đốt đủ mười lò than ngân
sương, không thể nói là ấm áp như mùa xuân, phải nói là nóng bức như mùa hè.

Nhưng dù thế vẫn không thể làm cho thân thể nàng ấm áp chút nào.

Loan Loan nằm trên giường, trên người đắp ba lớp chăn bông dày cộm, chỉ
còn khuôn mặt lộ ra bên ngoài chăn. Sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, hốc hác và yếu ớt không hề có sức sống, mi tâm chuyển sang màu xanh đen nhàn nhạt, hơi thở yếu ớt dùng tay không thể phát hiện, Loan Loan như
mặt trăng đang chìm xuống chân trời phía tây, sắp sửa biến mất, có cảm
giác trống vắng điêu linh.

Lâu Dự ngồi bên giường nắm chặt tay nàng, nội lực từ tuyết sơn khí hải
tuôn ra ào ạt, cuồn cuộn không ngừng trút vào trong cơ thể nàng. Nội lực của chàng chí cương chí dương, như trăng sáng chiếu sông lớn, lại như
nắng gắt rọi trời cao, cuồn cuộn mênh mông, bao la bát ngát, thẳng tiến
không lùi.

Nhưng sau khi trút vào trong cơ thể nàng lại như lửa mạnh gặp mưa to,
sắt nung ngâm suối lạnh, hoặc bị dập tắt hoặc bị đóng băng, sau đó bị sự giá lạnh không gì sánh được nuốt chửng. Khí hải của nàng giống như một
hang băng sâu không thấy đáy, bất kể nội lực mạnh thế nào cũng không thể lấp đầy.

Không ngừng trút nội lực ra như vậy cực kì tiêu hao tinh khí thần, mồ
hôi trên trán Lâu Dự không ngừng rơi xuống mu bàn tay, chiếc áo đơn màu
đen đã ướt đẫm. Sắc mặt chàng càng ngày càng trắng, mắt lại càng ngày
càng nhíu chặt, liều mạng rút hết mỗi một tia nội lực trong khí hải của
mình, không hề

tiếc rẻ chuyển sang người nàng, hóa thành từng tia hơi ấm bảo vệ vững chắc tâm mạch của nàng.

Chỉ cần có thể làm cho nàng sống sót, cho dù mình chỉ còn một hơi cũng
có gì phải tiếc nuối? Nhưng đã qua một thời gian rất dài, khí hải của
Loan Loan vẫn như băng lạnh. Nếu chính nàng không thể khống chế được hàn độc, cho dù chàng hao hết nội lực cũng có thể chống đỡ được bao lâu?

Nhìn màu xanh đen trên mi tâm Loan Loan càng ngày càng đậm, Lâu Dự cảm thấy trái tim mình cũng càng ngày càng lạnh lẽo theo.

“Ngươi còn tiếp tục làm như vậy là chính ngươi sẽ chết trước”. Một âm thanh lãnh đạm vang lên ngoài cửa.

Lâu Dự chấn động tinh thần, lập tức quay lại. Dung Hàm bước chân vội vã
mở cửa đi vào, chỉ vài bước đã đến bên giường, không nói một lời mở hộp
kim ra lấy mười mũi ngân châm, tay nhanh như gió đâm vào các huyệt thiếu thương, ngư tế, thái uyên, xích trạch trên cánh tay nàng.

Đầu ngón tay chạm vào da nàng như chạm vào băng đóng vạn năm, lạnh đến
mức ngay cả ngón tay mình cũng gần như đông cứng. Dung Hàm vô cùng khiếp sợ, vội vàng dùng ngân châm thám huyệt, thăm dò kinh mạch và khí hải
của nàng, sắc mặt càng ngày càng nặng nề, lẩm bẩm nói: “Sao lại thế
được?

Rõ ràng ta đã ép chặt hàn độc vào khí hải, tại sao bây giờ lại tán loạn
khắp nơi không chịu khống chế, ăn mòn kinh mạch đến mức độ này?”

Không thể như vậy được!

Dùng ngân châm thăm dò các đại huyệt trên người nàng, trái tim Dung Hàm
càng ngày càng lạnh, không cam lòng thăm dò lại một lần nữa, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống ròng ròng. Bàn tay chẩn trị vô số ca bệnh luôn
vững như bàn thạch lúc này lại run lên không sao dừng lại được.

“Thế nào?” Lâu Dự không thông y thuật, không hề chớp mắt nhìn Dung Hàm chằm chằm vô cùng căng thẳng.


Khí hải đã vỡ, kinh mạch rạn nứt, hàn độc công tâm.

Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?

Từ khi theo nghề y tới nay, cho dù đối mặt với chứng bệnh hiểm nghèo
nhất cũng có thể tự tin trầm ổn, tay đến bệnh trừ, chưa bao giờ luống
cuống do dự như hôm nay, rõ ràng nhìn thấy cô ấy bên cạnh mà lại sinh ra cảm giác bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn tính mạng nàng chậm rãi biến
mất như cát mịn trong đồng hồ cát mà không thể ngăn cản.

Dung Hàm không trả lời, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vô lực ngồi bệt
xuống mép giường, lộ ra vẻ mặt ngỡ ngàng tuyệt vọng hiếm thấy.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Dung Hàm, trái tim chợt thắt lại, Lâu Dự sốt
ruột vặn hỏi: “Rốt cuộc là thế nào? Ngươi ở bên cô ấy lâu như vậy, bệnh
tình của cô ấy ngươi biết rõ nhất, với y thuật của ngươi nhất định có
thể chữa khỏi được đúng không?”

Ngữ khí vô cùng thấp thỏm và khẩn thiết, mang theo sự hoang mang và bất
an cực độ. Đường đường Tây Lương vương chinh chiến sa trường không gì
cản nổi, chỉ một người một ngựa đã có thể lấy thủ cấp tướng địch, trước
mặt trăm vạn quân địch cũng không nhíu mày lấy một cái, vậy mà lại có
lúc tuyệt vọng bất lực như vậy.

Dung Hàm đờ đẫn, ngơ ngác lắc đầu. Công việc của người làm nghề y nói
đơn giản cũng giống như thợ nề sửa mái nhà, thợ làm vườn tỉa cành cây,
chẳng qua chỉ là sửa chữa chắp vá một chút trên một nền tảng vốn có. Sửa mái nhà trước tiên phải có một ngôi nhà, tỉa cành cây trước hết phải có một cái cây, chữa bệnh cũng trước tiên phải có một nền tảng có thể chữa được. Cái gọi là diệu thủ hồi xuân, cải tử hoàn sinh phải có một tiền
đề là vẫn còn sinh cơ, hơi thở chưa dứt, sau đó mới có các phương pháp
trị liệu tiếp khí giữ mạng.

Như ngôi nhà đã đổ, cây đã chết khô, cho dù tay nghề giỏi đến mức nào cũng đã mất nền tảng để thi triển.

Tình hình của Loan Loan lúc này cũng giống như ngồi nhà sắp đổ, thân cây tàn lụi, sinh cơ suy vong khô kiệt. Y thuật cao minh đến mấy cũng không thể từ không sinh ra có. Đã ai thấy người nào bị chặt rơi đầu, sau khi
chữa trị lại mọc lên một cái đầu mới chưa?

Đó không phải y thuật, đó là phép thuật.

“Ta đã vây hàn độc của cô ấy tại khí hải, không ngờ cô ấy lại dẫn hàn
độc xung đột với nội lực để khôi phục công lực. Cô ấy sớm đã ôm lòng
phải chết, ta và cô ấy sống cùng nhau thời gian dài như vậy mà lại không phát hiện ra. Ta… ta… ta đúng là đáng chết”.

Sắc mặt Dung Hàm u tối, hận không thể cho chính mình mấy bạt tai. Nghĩ
đến chính mình đã mang danh thần y, vậy mà ngay cả người phụ nữ mình yêu mến cũng không cứu được, trong lòng đau khổ hối hận, hai mắt nóng lên,
nước mắt chảy xuống như mưa.

Lâu Dự cảm thấy trái tim dường như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt, cơn đau kịch liệt làm cho chàng không thể nào hô hấp. Nhìn về phía Loan
Loan

không hề có sức sống trên giường, chàng lắc đầu không thể tin được. Mình vừa mới gặp lại cô ấy sau bốn năm sinh li, chẳng lẽ ngay lập tức lại
phải tử biệt?

Không! Sao có thể thế được! Sao có thể thế được!

Lâu Dự lập tức bị một nỗi xót xa không gì sánh được đánh gục, như một
con sư tử nổi điên, đột nhiên tóm lấy ngực áo Dung Hàm, giận dữ hét lên: “Không phải ngươi là đồ đệ của thần y Đỗ Viêm sao? Không phải ngươi có
bàn tay thần diệu cứu người vô số sao? Tại sao ngươi lại bó tay hết
cách? Tại sao ngươi lại không cứu được cô ấy? Ta bắt ngươi phải cứu được cô ấy, ngươi phải cứu được cô ấy!”

Dung Hàm vốn tính điềm đạm, luôn luôn hiền lành khiếm tốn, lúc này lại
bùng nổ ra sự quyết liệt và giận dữ trước đó chưa từng có, gạt phắt tay
Lâu Dự ra, quát: “Ngươi cho rằng ta không muốn chữa khỏi cho cô ấy sao?
Nếu có thể trao đổi, ta sẵn sàng chết để cho cô ấy sống”.


Hai mắt căm hận nhìn Lâu Dự, lửa giận dâng trào mãnh liệt: “Nếu không vì ngươi, tại sao cô ấy lại nhập ngũ tòng quân? Nếu không vì ngươi, cô ấy
làm sao phải viễn chinh nước Sóc? Nếu không vì ngươi, làm sao cô ấy lại
bị vây ở Sa Loan? Nếu không vì ngươi, cô ấy làm sao lại bị trọng thương
hàn độc xâm nhập? Nếu không vì ngươi, làm sao cổ họng cô ấy lại rách
tan, từ đó không nói được nữa? Cô ấy biến thành như hôm nay đều là nhờ
ngươi ban tặng, đều là do ngươi hại, chính ngươi đã hại chết cô ấy,
chính ngươi!”

Dung Hàm vô cùng phẫn nộ lên án Lâu Dự, âm thanh như sấm sét không ngừng đánh vào trong lòng Lâu Dự, làm sắc mặt chàng trắng bệch như tuyết.

Vô số chuyện trong quá khứ như những vết sẹo trên người bị xé rách ra.
Hối hận, căm thù, khổ sở, tuyệt vọng, đau đớn, các tâm tình trào lên
trong lòng, chàng lùi lại liền mấy bước, chán nản ngã bệt xuống đất.

“Ngươi biết rõ cô ấy bị vây tại Sa Loan, tính mạng như chỉ mành treo
chuông, vậy mà lại không phái quân cứu viện, ngươi có biết trong lòng cô ấy tuyệt vọng và đau khổ thế nào không? Bốn năm qua mặc dù cô ấy không
thể nói, cũng chưa từng tỏ ra buồn bã trước mặt ta, nhưng ta biết trong
lòng cô ấy đau khổ hơn bất cứ một ai. Nếu không phải đã đau khổ đến mức
tuyệt vọng, tại sao cô ấy lại đi ám sát Ân Minh tự cắt đứt đường sống
của mình? Lâu Dự, chính ngươi đã hại chết cô ấy, chính ngươi!”

Tận mắt nhìn Loan Loan đang hấp hối, sự đau buồn phẫn nộ dồn nén nhiều
năm trong lòng trào ra như vỡ đê, từng lời chì chiết, từng tiếng đầy
huyết lệ.

Lâu Dự ngã bệt dưới đất, đáy mắt toàn là kinh hoàng đau đớn và tự trách
không gì sánh được, một hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Vừa rồi ngươi nói
cổ họng Loan Loan đã rách, từ đó không nói được nữa?”

Dung Hàm không kìm lòng được, bất chấp mình không phải là đối thủ của
Lâu Dự, tiến lên tóm ngực áo Lâu Dự, một quyền hùng hổ đấm thẳng vào mặt chàng: “Không sai, đều là do ngươi hại!”

Lâu Dự lảo đảo lui lại vài bước, máu mũi chảy dài, lại không lau đi cũng không đánh trả, sắc mặt hoảng hốt, lẩm bẩm nói: “Vừa rồi ngươi nói Loan Loan một lòng muốn chết, tự tuyệt sinh cơ?”

Dung Hàm gật đầu, lại vung tay đấm tới, đấm chính xác giữa mặt Lâu Dự.
Mặc dù y không có võ công nhưng dù sao cũng là một người đàn ông, chuyện vung tay đấm người không hề có kĩ xảo này từ khi sinh ra đã hiểu, không cần ai dạy cũng biết, nắm đấm xé gió, lực đạo rất lớn.

Lâu Dự lại bị đánh lùi lại mấy bước, đập thẳng người vào tường. Một lọ
hoa bằng sứ men xanh trên chiếc bàn đặt sát góc tường rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ vụn lanh lảnh.

Sau khi đưa Dung Hàm đến sương phòng, Hầu Hành Tiễn nghĩ bụng hai người
họ và Loan Loan có thể sẽ có một màn dốc bầu tâm sự xé rách tim gan cảm
động lòng người, tự giác chờ ở ngoài cửa không đi vào trong.

Lại không ngờ xé rách tim gan thì có nhưng cảm động lòng người lại quăng tám sào cũng không tới, hai người đàn ông trong phòng như sư tử nổi
điên động thủ với nhau. Kì thực cũng không phải hắn muốn nghe trộm, mà
là hai người này điên cuồng gào thét gầm rú, thanh âm cực lớn, bịt tai
mà màng nhĩ vẫn chấn động phát đau. Hầu Hành Tiễn nghe một hồi lâu, lắc
đầu cười khổ. Mình đoán nhầm rồi, đâu phải nhiều năm không gặp dốc bầu
tâm sự, rõ ràng chính là tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt. Sau đó nghe
thấy vương gia nhà mình chỉ chịu đòn không đánh trả, Hầu Hành Tiễn cũng
không nhịn được nữa, đột nhiên đẩy cửa xông vào đứng chắn phía trước Lâu Dự đỡ cho chàng một quyền của Dung Hàm.

Hai mắt rưng rưng, Hầu Hành Tiễn khẩn cầu: “Dung công tử, năm đó chính
ta đã giả bút tích của vương gia cự tuyệt Sa Loan cầu viện, chính ta
biết rõ tình hình chiến đấu khẩn cấp ở Sa Loan lại che giấu quân tình
không báo. Công tử có đánh có mắng có giết một mình ta chịu hết, ta
tuyệt đối không tránh không né”.


Hắn giơ cổ lên nói tiếp: “Tóm lại đều là lỗi của ta, không quan hệ gì
với vương gia. Công tử và Loan Loan đều hiểu lầm vương gia, trốn tránh
vương gia, vương gia lại tìm hai người khắp thiên hạ, dù chỉ có một chút manh mối cũng không chịu buông tha. Mấy năm nay vương gia quá khổ,
vương gia thật sự là quá khổ, công tử không được trách vương gia nữa”.

Lâu Dự lau máu mũi, đẩy Hầu Hành Tiễn ra: “Lão Thất, ngươi tránh ra, để
cho hắn đánh. Hắn đánh là thay cho Loan Loan, ta nên chịu đòn”.

Nhìn Lâu Dự máu me đầy mặt, nắm đấm Dung Hàm nắm chặt giữa không trung, lại không làm sao đấm tới được nữa.

Lâu Dự nhìn Dung Hàm, âm thanh khàn khàn: “Dung Hàm, năm đó không thể
kịp thời cứu viện Sa Loan là nỗi ân hận suốt đời của ta. Hôm nay dù
ngươi giết ta, ta cũng sẽ không nhíu mày một cái. Nhưng ngươi phải cứu
Loan Loan, xin ngươi hãy cứu cô ấy”.

Hầu Hành Tiễn đau đớn nhìn Lâu Dự. Vương gia nhà mình luôn luôn như sắt
như thép, giống như lá quân kì chữ Lâu vĩnh viễn đứng sừng sững không
ngã trên sa trường, như thần linh trong lòng muôn vàn quân sĩ, đã bao
giờ phải năn nỉ cầu khẩn một ai như lúc này?

Nắm đấm chậm rãi hạ xuống, như lập tức bị rút cạn toàn bộ sức lực, Dung
Hàm lảo đảo ngã bệt xuống đất, đưa tay che mặt, âm thanh cực kì đau khổ
len qua kẽ tay: “Chẳng lẽ ta không muốn cứu cô ấy? Ta chỉ hận người đang nằm kia là chính ta, nhưng…”

“Chẳng lẽ với y thuật của ngươi mà cũng không có biện pháp nào?” Lâu Dự siết chặt nắm đấm, vẫn không chịu bỏ cuộc.

Chàng biết rõ y thuật của Dung Hàm thế nào, nếu ngay cả Dung Hàm cũng
không có cách nào, thiên hạ tuy lớn nhưng cũng không còn ai có thể cứu
được Loan Loan.

Dung Hàm ôm đầu, ngón tay đâm thẳng vào mái tóc, không nói một lời.

Yên tĩnh, yên tĩnh như chết.

Ba người đàn ông đứng ngây như gỗ, vẻ mặt trống rỗng mà tuyệt vọng.

Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng nức nở kìm nén trong cổ họng.

Đúng lúc này đột nhiên trên giường có một tiếng động, dường như người
trong chăn khẽ động tay chân. Âm thanh cực nhỏ, nhỏ đến mức Hầu Hành
Tiễn hoàn toàn không nghe thấy, nhưng Lâu Dự và Dung Hàm lại như nghe
thấy tiếng sét đánh bên tai, hai người đàn ông không hẹn mà cùng nhảy
dựng lên, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới bên giường.

Mắt Loan Loan vẫn không mở ra, một tay lại thò ra ngoài chăn, lông mày
khẽ nhíu lại một chút, dường như trong hôn mê vẫn cảm thấy đau đớn.

“Cô ấy động rồi!” Lâu Dự cực kì vui mừng nắm bàn tay Loan Loan thò ra
ngoài chăn, cảm thấy bàn tay nàng gầy trơ xương, khớp xương nhô lên,
trong lòng đau xót không chịu buông ra.

Dung Hàm phản ứng cực nhanh, lấy một mũi ngân châm, cực nhanh, cực
chuẩn, cực vững đâm vào huyệt thần đình trên trán Loan Loan, sau đó bắt
mạch cho Loan Loan, nhắm mắt thăm dò thật kĩ.

“Mạch tượng mặc dù đứt đoạn nhưng lại mạnh hơn vừa rồi một chút”. Bỗng
nhiên y mở to mắt, lại dùng ngân châm thám huyệt, trên mặt dần có vẻ vui mừng: “Lạ thật, trong khí hải loáng thoáng có một tia nội tức phối hợp
với luồng khí ấm áp đang bảo vệ tâm mạch. Chẳng lẽ là nội lực vừa rồi
ngươi trút vào đã kích thích nội tức còn sót lại trong khí hải của Loan
Loan, tự nhiên bắt đầu chống cự hàn độc?”

Như nhìn thấy một tia sáng giữa đêm đen như mực, Lâu Dự vui mừng khôn
xiết, nói không chút do dự: “Vậy ta truyền thêm cho cô ấy”.

“Khí hải của ngươi rồi cũng đến lúc khô kiệt, nếu Loan Loan không thể tự điều động nội tức, ngươi có truyền bao nhiêu cũng vô dụng”. Giọng nói
của Dung Hàm vẫn nặng nề như cũ, trong đầu nhanh chóng lục lại những
sách thuốc và bệnh án chính mình từng đọc.

Thứ không thiếu nhất trong y xá của Đỗ Viêm chính là sách thuốc, Dung
Hàm từ nhỏ học rộng hiểu nhiều, có khả năng chỉ đọc qua một lần là không quên được, số sách thuốc và bệnh án đã đọc như sao trên trời, nhiều
không đếm xuể. Nhưng suy nghĩ thời gian uống hết chén trà, y cũng không
nghĩ ra có sách vở nào ghi lại ca bệnh tương tự và phương pháp chữa trị. Không tìm được phương pháp, hai mày Dung Hàm nhíu chặt, một lớp mồ hôi

mỏng thấm ra ướt trán.

Một giọng phụ nữ rụt rè đột nhiên vang lên ngoài cửa: “Dung đại phu, có lẽ tôi có biện pháp”.

Dung Hàm vừa ngẩng đầu lên, Hầu Hành Tiễn đã sải bước đi tới, xách cổ người nói từ ngoài cửa đi vào.

“Anh thả tôi ra”. Phương Tranh đấm đá lung tung, tức giận trợn mắt nhìn
Hầu Hành Tiễn, chỉ hận không thể cắn hắn một miếng. Lần nào cũng xách cổ ta, ta có phải chó con đâu?

Hầu Hành Tiễn thả Phương Tranh xuống, Dung Hàm sốt ruột hỏi: “Phương đại phu, khí hải của cô ấy cực lạnh, kinh mạch yếu ớt, mạch nhỏ mà chậm,
nội tức ngưng trệ không thể tự sinh, thật sự là cực kì nguy hiểm. Tôi đã nghĩ rất lâu mà không biết phải làm sao, Phương đại phu có biện pháp
gì?”

Kì thực Phương Tranh cũng không biết biện pháp này có hiệu quả hay
không, hơi chột dạ nói: “Dung đại phu, nếu nói đến y thuật, tôi tuyệt
đối không so được với anh. Nhưng từ nhỏ tôi đã chuyên tâm nghiên cứu nữ
khoa, rất có tâm đắc đối với việc khám chữa bệnh cho phụ nữ. Thần y
Phương Trung Cảnh trăm năm có ghi lại trong “Nữ khoa kinh luận”, phụ nữ
tính hàn, thường thiếu khí huyết. Nếu không có triệu chứng nghiêm trọng, có thể dùng đơn thuốc bổ khí ích huyết chậm rãi điều dưỡng. Nếu cực
lạnh như băng, đành phải lấy lạnh xua lạnh”.

Phương Tranh căng thẳng cắn môi, tiếp tục nói: “Trước đây tôi nghĩ nếu
lạnh như băng thì chẳng phải đã chết từ lâu rồi sao, còn nói gì đến
chuyện chữa trị nữa? Cộng thêm từ khi theo nghề đến nay chưa từng gặp
bệnh nhân nào lạnh như băng cho nên chưa bao giờ suy nghĩ nhiều về câu
này trong sách. Nhưng hôm nay nhìn thấy tình hình của cô nương này mới
biết thì ra trên đời thật sự có ca bệnh như vậy. Nếu thế theo lời Phương thần y, có phải lấy lạnh xua lạnh chính là biện pháp chữa trị?”

Dung Hàm sáng mắt lên, lập tức lại nghi hoặc: “Nữ khoa kinh luận của
Phương Trung Cảnh đã thất truyền từ lâu, cho dù trong y cốc của sư phụ
tôi cũng chỉ giữ được có một hai trang, tại sao Phương đại phu lại đọc
được bản đầy đủ của quyển sách này?”

Phương Tranh đỏ mặt lên, âm thanh tuy nhỏ lại lộ rõ vẻ tự hào: “Phương
Trung Cảnh chính là gia tổ, quyển sách này là gia bảo tổ truyền, được
các tiền bối trong nhà sao chép vô số lần, vì vậy giữ được rất hoàn
chỉnh”.

“Thì ra Phương đại phu là hậu duệ của thần y, thất kính thất kính”. Dung Hàm như nhìn thấy hi vọng, lại hỏi: “Xin hỏi Phương đại phu, lấy lạnh
xua lạnh là ý gì?”

“Trong sách của gia tổ chỉ có một câu như vậy, không hề có giải thích
khác”. Phương Tranh hiển nhiên hơi phân vân do dự: “Cho nên đành…”

“Đành cái gì? Cô có thể nói chuyện gãy gọn một chút được không? Cứ ấp a
ấp úng làm người ta sốt ruột muốn chết”. Hầu Hành Tiễn không chờ đợi
được, lớn tiếng hỏi.

“Cho nên đành còn nước còn tát”. Không biết lấy dũng khí từ đâu ra,
Phương Tranh ngẩng đầu nói: “Tôi định thử dùng vị thuốc cực lạnh phối
với băng lạnh, trong uống ngoài ngâm, đạt tới hiệu quả lấy lạnh xua
lạnh”.

Lâu Dự không biết Phương Tranh là ai, nghe thấy Phương Tranh nói trước
đây chưa hề có tiền lệ liền nắm chặt tay Loan Loan, lạnh lùng nhìn về
phía Phương Tranh: “Ta không cần biết cô là ai. Nếu không nắm chắc mười
phần, ta tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải mạo hiểm”.

Một câu nói bình thản nhẹ nhàng, lại mang theo sự đe dọa áp bức nặng nề.

Phương Tranh cảm thấy ánh mắt người này như một thanh trường đao lạnh
lẽo chậm rãi đưa tới gần cổ mình, không nhịn được rùng mình mấy cái, sợ
đến mức không nói nên lời.

Trong lòng kinh hãi, đây chính là Tây Lương vương vẫn thường nghe nói,
khí thế quả nhiên giống như núi băng hết sức dọa người, đâu được tao nhã lịch sự, bình dị thân thiện làm mọi người vui vẻ thoải mái như Dung đại phu của chúng ta? Bước chân Phương Tranh không tự chủ được dịch ra sau
lưng Dung Hàm.

Hầu Hành Tiễn nhìn về phía Dung Hàm với vẻ mặt nghi ngờ: “Nha đầu này
nói có đáng tin không? Loan Loan vốn đã cực lạnh, nếu như lại dùng thuốc lạnh sợ là ngay cả một chút hơi ấm cuối cùng cũng không giữ được, có
phải quá mức nguy hiểm không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.