“Loan Loan, rốt cuộc thì em ở đâu?”
Dung Hàm bước đi vội vã trên phố dài, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, tờ giấy tử vân nắm trong lòng bàn tay đã bị mồ hôi thấm ướt, nét mực hơi nhòe
đi.
Đa tạ, đừng tìm!
Bốn chữ ngắn ngủi lộ ra ý đoạn tuyệt rõ ràng khiến Dung Hàm kinh hoàng
sợ hãi, bàn tay bình thường mổ bụng phẫu thuật hay châm cứu cũng vững
như Thái sơn lúc này buông dọc theo người, khẽ run lên không khống chế
được.
Y đã tìm kiếm rất lâu, trắng đêm không ngủ. Gần tiểu viện, khu vực quanh Quốc Y đường, mười phố bốn mươi chín ngõ xung quanh đều đã tìm khắp
lượt, chỉ riêng con phố dài của hoàng thành đã đi qua đi lại hàng chục
lần.
Đã hỏi bà thím gần nhà, ông chú bán mũ rơm đầu phố, bà lão bán thức ăn
gần tiểu viện, cô nương bán hoa ven đường… Thấy người nào cũng giữ lại mô tả hình dáng, chiều cao của Loan Loan, hỏi xem có gặp cô gái nào như vậy hay không.
Nếu không phải thấy y ngoại hình khôi ngô tuấn tú, sợ là mọi người sẽ cho rằng gặp phải người điên.
Nhưng đã tìm rất nhiều nơi, hỏi rất nhiều người mà vẫn không tìm được
tung tích của Loan Loan. Nàng biến mất cực kì triệt để, ngay cả một chút dấu vết cũng không để lại.
Loan Loan mới đến đế đô không lâu, dù không thể nói là chưa bao giờ ra
khỏi cổng nhưng quả thực rất ít khi ra ngoài, không hề quen thuộc tình
hình đường ngang ngõ dọc ở đây, càng không thể có người quen nào để đến
nhờ cậy.
Gương lược váy áo vẫn còn, tiền trong nhà không ít đi dù chỉ một xu.
Trên người không có tiền, lạ nước lạ cái, nàng có thể đi đâu?
Chẳng lẽ một mình ra khỏi thành?
Dung Hàm quả thực đã nóng lòng phát điên, bước chân vội vã về phía cổng
Chính Dương, định tìm binh sĩ gác cổng thành hỏi một câu.
Cổng Chính Dương là cổng duy nhất trong chín cổng của đế đô được mở ra
cho nhân dân ra vào, các cổng thành còn lại đều được dùng cho việc chiến đấu khi cần thiết, bình thường luôn đóng chặt, có vũ lâm quân canh gác, người không phận sự không được đến gần.
Nếu Loan Loan muốn ra khỏi thành thì chỉ có thể đi cổng Chính Dương.
Nàng nhan sắc hơn người, ai nhìn thấy chắc hẳn cũng có chút ấn tượng,
không biết chừng sẽ tìm ra manh mối.
Dung Hàm sốt ruột bước nhanh, quãng đường bình thường một nén hương mới
đến lúc này chỉ mất thời gian một chén trà. Vừa đi tới cổng thành, y lại nghe thấy phía sau có giọng nữ lanh lảnh không giấu được sự vui mừng.
“Dung đại phu, khéo quá nhỉ!”
Dung Hàm quay đầu nhìn lại, người phụ nữ đó mặc váy vải thô, cài trâm gỗ, tay xách một chiếc làn không, chính là Phương Tranh.
Không nghĩ tới có thể gặp được anh ấy ở đây. Phương Tranh vui mừng trong lòng, chạy tới cười nói: “Dung đại phu, anh cũng cần ra ngoài thành hái thảo dược à? Vừa lúc tôi cũng phải đi, nghe nói kim ngân ở núi Cảnh giờ đang độ tốt nhất, trong rừng thưa ở sườn nam có một khoảnh to, tôi định đi hái một ít về chế thành dược hoàn hạ sốt giảm nhiệt, nhất định sẽ
rất tốt”.
Dung Hàm không có lòng dạ hàn huyên với Phương Tranh, gật đầu đáp: “Chào Phương đại phu. Không phải tôi ra thành hái thuốc, tôi đang tìm người”.
Lúc này Phương Tranh mới chú ý thấy dường như Dung Hàm cả đêm không ngủ, mắt đầy tia máu, vẻ mặt hốc hác, sắc mặt đầy vẻ lo âu, hoàn toàn khác
hẳn vẻ nho nhã ung dung hàng ngày.
Dung Hàm lúc nào cũng bình tĩnh tự nhiên, chưa bao giờ thấy y sốt ruột
cuống cuồng như lúc này, vô số lời trong bụng Phương Tranh lập tức nghẹn lại cổ họng, vội vã hỏi han: “Dung đại phu, anh tìm ai? Tôi giúp anh
cùng tìm”.
“Chính là cô gái mấy ngày hôm trước chờ tôi ở ngoài cổng Quốc Y đường,
cô ấy biến mất rồi. Nếu Phương đại phu nhìn thấy cô ấy thì làm ơn nói
với tôi”.
Dung Hàm gật đầu với Phương Tranh tỏ ý cảm ơn trước rồi đi thẳng về phía cổng thành. Mới đi được hai bước, hình như liếc thấy thứ gì đó, y đột
nhiên chết sững như thiên lôi đánh trúng.
Trên tường thành bằng đá xanh gần cổng thành dán một bức tranh truy nã treo thưởng.
Trước đây tranh truy nã của quan phủ đều chỉ to bằng đầu người, nhưng
bức tranh này lại dài đến hai thước. Trước đây dù là cường đạo đầu sỏ
giết người không chớp mắt, tội ác chồng chất, treo giải cao nhất cũng
chỉ có ba ngàn lượng bạc. Lần này tiền thưởng treo giải cũng là ba ngàn
lượng, nhưng là vàng.
Đủ thấy quan phủ coi trọng và quyết tâm bắt được người bị truy nã này đến mức nào.
Quan binh của Ti thủ thành như gặp đại địch, vẻ mặt kẻ nào cũng nghiêm
túc, lần lượt kiểm tra tướng mạo tất cả mọi người ra khỏi thành.
Hai người có vẻ như là thống lĩnh cẩm y vệ đứng bên cạnh, nhìn thấy phụ
nữ trẻ tuổi liền gọi tới dùng một mảnh vải trắng che khuất nửa dưới
khuôn mặt, nhìn kĩ vào mắt đối phương, kiểm tra một hồi lâu rồi mới cho
phép qua.
Phương thức kiểm tra kì dị quái lạ này đương nhiên cực kì mất thời gian, trăm họ chờ ra ngoài thành xếp thành hàng dài trước cổng thành, tiếng
oán than dậy đất.
Có một số người không đợi được, kín đáo lấy ra ít bạc nhét vào tay các
quan binh đó, hi vọng có thể được châm chước một chút. Không ngờ biện
pháp luôn luôn hiệu quả này hôm nay lại mất thiêng, những quan binh Ti
thủ thành bình thường tham lam như châu chấu giờ chỉ liếc nhìn cẩm y vệ, nuốt nước bọt, quát mắng người đút lót một câu rồi cực kì tiếc nuối ném bạc trong tay lại cho người đó.
Phương Tranh kéo áo một phụ nữ trung niên xếp hàng: “Cô ơi hôm nay có chuyện gì vậy?”
“Cháu không biết sao? Nghe người ta nói hôm qua bệ hạ bị ám sát hụt
trong cung, bây giờ cẩm y vệ đang lùng bắt thích khách khắp thành”.
Người phụ nữ trung niên đắc ý khoe khoang những tin vỉa hè mình vừa hóng được, chu môi về phía bức tranh truy nã to lớn đó, hạ giọng nói: “Cô
còn nghe nói thích khách đó chính là người tình cũ của bệ hạ, vì yêu
sinh hận, hành thích không thành công mà chính mình lại bị trọng thương. Tặc tặc tặc, đúng là nghiệt duyên, tuồng cung đình không diễn thì thôi, một khi khai diễn là kinh thiên động địa”.
Không đợi bà ta nói xong, Phương Tranh đã vội cảm ơn để cắt đứt những
lời thao thao bất tuyệt đó, quay lại nhìn về phía Dung Hàm: “Dung đại
phu, hôm nay có lẽ là không…”
Nói được nửa câu lại thấy sắc mặt Dung Hàm tái mét, ánh mắt nhìn chằm
chằm bức tranh thích khách dán trên tường gần cổng thành, toàn thân run
lên không sao kiềm chế được.
Phương Tranh vô cùng kinh ngạc nhìn theo ánh mắt Dung Hàm. Trên bức
tranh là hình vẽ toàn thân một người phụ nữ, váy dài trắng tinh, mái tóc như thác nước, thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt, trên mặt đeo mạng che mặt
không nhìn thấy dung mạo mà chỉ lộ ra một đôi mắt lạnh lùng. Mặc dù họa
sĩ không thể miêu tả được một phần vạn sự lạnh lẽo, sát khí và sự linh
động của đôi mắt này, nhưng Dung Hàm chỉ thoáng nhìn đã nhận ra ngay.
Khả năng xấu nhất vẫn quẩn quanh dưới đáy lòng mà mình không muốn đối
mặt cuối cùng vẫn trở thành hiện thực.
Như ngâm ướt đẫm dưới sông băng rồi lại bị nướng trên đống lửa, trong
lòng hết rét buốt thấu xương lại đau đớn như lửa đốt, có một chớp mắt
trong đầu Dung Hàm chỉ còn lại một màu xám xịt chết chóc. Nhưng dù sao
Dung Hàm cũng không phải một người dân quê bình thường, sau một thời
gian cực ngắn hoang mang quay cuồng, y nhanh chóng khôi phục tỉnh táo.
Cẩm y vệ lùng bắt toàn thành như gặp đại địch cho thấy còn chưa tìm được cô ấy. Chắc chắn là cô ấy còn ẩn nấp ở nơi nào đó trong thành. Nghe nói cô ấy bị thương, lúc này chắc hẳn tất cả mọi y xá ở đế đô đều nằm dưới
sự giám sát của cẩm y vệ, đi mua thuốc trị thương khó tránh khỏi để lộ
tung tích. Mà trong tiểu viện nở rộ hoa mai đó có rất nhiều dược liệu,
còn mình lại là đại phu giỏi nhất, cô ấy cần chữa thương, không biết
chừng đã về nhà rồi.
Nghĩ tới đây, Dung Hàm thoáng yên tâm hơn, nắm chặt nắm đấm dứt khoát xoay người sải bước trở lại trong thành.
Phương Tranh nhìn bóng lưng Dung Hàm, lại nhìn bức tranh truy nã trên
tường thành, nhớ tới thiếu nữ cười nhạt dịu dàng dưới ánh mặt trời mấy
ngày hôm trước, dường như đã hiểu được điều gì đó. Trong lòng khiếp sợ
không nói nên lời, tuyệt đối không ngờ được người trong lòng Dung đại
phu thoạt nhìn yếu đuối gầy gò, trên thực tế lại là một cô gái mạnh mẽ
như vậy. Một mình vào cung hành thích đế quân của đế quốc Đại Sóc, điều
này thật sự làm mọi người quá mức kinh ngạc, quá mức khó tin, hoàn toàn
vượt ra khỏi phạm vi Phương Tranh có thể tưởng tượng được.
Ánh mắt Phương Tranh nhìn Dung Hàm liền hết sức phức tạp. Theo luật của
Đại Sóc, chứa chấp thích khách là phải bị ngũ mã phanh thây, lúc này
Dung đại phu nên mau chóng ra khỏi thành mới có thể thoát chết, nhưng
anh ấy lại không chút do dự quay vào trong thành. Cũng là phụ nữ, nếu
mình được anh ấy che chở bảo vệ sống chết không rời như thế, cuộc đời
này coi như không còn gì tiếc nuối.
Nói không rõ là hâm mộ hay là quạnh hiu, trong lòng Phương Tranh vừa
chua vừa đắng, nhìn bóng lưng Dung Hàm đi xa, đột nhiên cắn răng như đã
hạ quyết tâm, kéo vạt váy lên chạy vội đuổi theo Dung Hàm.