Đúng lúc Loan Loan sắp bị chém chết, Ân Minh vẫn đứng phía sau hai cao thủ Ưng Đình đột nhiên quát một tiếng lạnh lùng: “Dừng tay!”
Lưỡi đao đã chém đến đỉnh đầu Loan Loan, người đó không hổ là cao thủ
dùng đao hạng nhất của Ưng Đình, vừa nghe lệnh đã lập tức thu lực, cổ
tay vặn sang bên, lưỡi đao lệch đi xẹt qua bên đầu Loan Loan. Mặc dù vậy sát khí lạnh buốt trên lưỡi đao vẫn để lại một vết đứt mỏng như tờ giấy trên trán Loan Loan, máu tươi như một con giun ngoằn ngoèo chảy xuống
từ vết chém đó, thấm ướt một mảng trên chiếc mạng che mặt bằng lụa
trắng.
Ân Minh yên lặng nhìn đôi mắt như núi băng suối lạnh bên trên chiếc mạng che mặt thấm máu, nói lạnh lùng: “Trẫm cần bắt sống”.
Hai người đó đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh đáp lời: “Vâng!”
Đế quân cần người sống, bọn chúng đương nhiên không thể mang người chết
về phục mệnh, trừ khi chính bọn chúng cũng muốn biến thành người chết.
Vì vậy khi tiếp tục ra tay, đao pháp đã có thay đổi, không còn là từng
đao đoạt mạng mà lấy công làm thủ dệt thành một tấm lưới đao, định vây
khốn Loan Loan ở trong đó.
Nhưng bọn chúng đã xem thường Loan Loan. Loan Loan mặc dù eo như cành
liễu, thân như mây bay, nhanh như bóng nhạn, múa một khúc trời chiều
trăng thu kinh động chúng nhân, nhưng nàng không phải vũ cơ, cũng không
phải một cô gái bình thường. Nàng là cỏ dại sức sống mãnh liệt trên đại
mạc, nàng là hoa sen giữa sương trắng tuyết lạnh trên vách núi hiểm trở, nàng là truyền kì lớn lên cùng ngựa hoang báo đen, nàng là cao thủ đao
pháp tinh diệu, khinh công độc nhất vô nhị. Đối với nguy hiểm và đường
sống, nàng đều có cảm giác nhạy bén bẩm sinh như dã thú, lúc này thấy
sát khí trên đao của hai người đó đã thu lại hết liền biết cơ hội đã
đến, vuột mất sẽ không bao giờ quay lại.
Vẽ ra một đóa hoa kiếm, Loan Loan đột nhiên biến chiêu, chỉ thấy kiếm
quang mãnh liệt, không môn mở rộng, sát chiêu dùng hết, như sấm mùa xuân động tứ phương, lại như mưa rào che nắng sớm, chiêu nào cũng hung hiểm
tàn nhẫn sẵn sàng cả hai cùng chết, đấu pháp liều mạng đúng kiểu “Ta có
chết cũng phải lấy mạng ngươi”.
Rõ ràng một đao đã bổ về phía ngực nàng, nhưng nàng chẳng những không né không tránh mà ngược lại còn lao tới chém xuống đầu đối phương.
Rõ ràng một đao có thể đâm vào bụng nàng, nàng lại không thèm liếc lấy
một cái, dùng đúng chiêu đó, cũng trở tay đâm một kiếm thẳng đến bụng
đối phương.
Hai người đó nhớ đến mệnh lệnh của đế quân, không dám hạ sát thủ. Những
chiêu đao sắp chém xuống ngực, sắp đâm vào bụng nàng lúc chạm tới tay áo nàng lại không thể không thu hồi, mà kiếm của nàng lại chỉ tiến không
lùi không hề cố kị.
Chưa từng thấy một người phụ nữ nào chán sống như vậy. Hai cao thủ Ưng
Đình nhất thời bị nàng ép cho luống cuống tay chân, ứng phó cực kì chật
vật.
Loan Loan đánh cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã công liền hai mươi lăm
chiêu, ép hai người đó liên tục lui lại. Thừa dịp hai người đang uất ức
mất tập trung, đột nhiên nàng dùng một chiêu gió xuân thổi bông sợi, mũi chân điểm xuống đất, người kiếm hợp nhất, cả người như một thanh kiếm
sắc bén xuyên qua khe hở giữa hai thanh đao bay thẳng tới chỗ Ân Minh.
Thân kiếm khẽ rung lên mang theo tiếng kêu ong ong, chiêu kiếm này tập
hợp tất cả công lực và tâm huyết của nàng, mang theo hận ý và sát khí vô hạn, không thể thất bại.
Thích khách bị cao thủ Ưng Đình ngăn lại, Ân Minh không hề vội vàng rời
đi mà đứng xem ở phía sau. Sự kinh ngạc khi mới gặp nàng đã trôi qua,
khi tâm tình ổn định, hắn lại là vị đế vương âm hiểm thâm trầm, coi
khinh thiên hạ đó.
Nhưng không biết vì sao lúc này nhìn thấy đôi mắt như đầm nước lạnh mùa
thu của nàng, trái tim lạnh lùng như sắt của hắn lại có chút vui mừng và nhảy nhót.
Không sai, chính là đôi mắt này đã xuất hiện vô số lần trong mơ, hành hạ mình một thời gian dài. Hắn từng bí mật phái người đến phố dài tìm
kiếm, nhưng hắn không thể nói đó là nam hay nữ, cũng không thể mô tả đặc trưng rõ ràng của đôi mắt này, chỉ nói “lạnh, đẹp, có sát khí”, cho dù
thủ đoạn của các thám tử Ưng Đình đó có cao siêu đến mấy cũng làm sao có thể tìm được? Vốn cho rằng chỉ là bóng nhạn thoáng qua, không có khả
năng nhìn thấy lần nữa, không ngờ hắn lại gặp nàng ở đây, càng không ngờ chủ nhân của đôi mắt đó lại đến để ám sát chính mình.
Ân Minh cảm thấy chuyện hôm nay rất thú vị.
Đang nhìn mê mẩn, không ngờ Loan Loan lại có thể xuyên qua lưới đao của
hai đại hộ pháp Ưng Đình lao tới trước mặt hắn. Khoảng cách giữa hắn và
nàng rất gần, gần đến mức có thể thấy rõ bóng dáng mình trong đôi mắt
pha lê mờ khói của nàng. Ân Minh không đổi sắc mặt, vội lùi lại mấy
bước. Loan Loan
như bóng với hình, kiếm khí như gió. Chỉ còn một chút xíu nữa, kiếm của nàng sẽ có thể đâm vào ngực hắn.
Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, khóe miệng Ân Minh lộ ra một nét
cười tàn khốc đầy hứng thú. Hắn đưa tay kéo một thái giám bên cạnh tới
chặn ở trước người mình.
“Phập!”
Nhát kiếm của Loan Loan xuyên qua tim, xuyên qua cả người tên thái giám xui xẻo đáng thương đó.
Sau khi dồn hết sức lực đâm ra nhát kiếm này, Loan Loan cảm thấy trong
người đột nhiên lạnh buốt, dường như nước sông cuồn cuộn lập tức đóng
băng ngàn dặm, nội tức đang lưu chuyển trong kinh mạch bị đông cứng,
thân hình lập tức sững lại.
Tiếng hò hét vang lên ầm ĩ ngoài cung, vô số Cẩm y vệ tay cầm binh khí tràn vào, hai cao thủ Ưng Đình đó cũng đã xông tới.
Cuối cùng vẫn không giết được kẻ này! Loan Loan cực kì không cam lòng nhìn Ân Minh, nàng rất hận chính mình.
“Bắt lấy!” Ân Minh đứng trong đám người nhìn Loan Loan, lạnh lùng hạ lệnh.
Loan Loan dùng hết chút sức mạnh cuối cùng, trường kiếm quét quanh một
vòng gạt đao thương kiếm kích xung quanh ra, lấy một chiếc bình ngọc từ
trong lòng ra vung lên.
Bột màu lục trong bình bay khắp nơi, trong không khí toàn mùi gay mũi.
“Có độc… Bảo vệ đế quân…” Đám cẩm y vệ hắt hơi, nước mắt giàn giụa,
mặc dù vẫn bao quanh người Ân Minh nhưng đao thương kiếm kích đều mất đi độ chính xác.
Loan Loan nhân cơ hội vung kiếm gạt mấy thanh đao cản đường, tung người
nhảy ra ngoài, bật nhảy vài lần rồi biến mất trong rừng núi phía sau.
Ân Minh cố nhịn hắt hơi, nhặt chiếc bình ngọc bị nàng ném xuống đất lên, lấy một chút bột màu lục ra nhìn kĩ.
Phấn sơn quỳ, uống vào có thể trị đau bụng nôn mửa, thoa ngoài da có thể trị đau mỏi khớp xương tay chân.
Thuốc bột chữa bệnh mà nàng cũng không biết xấu hổ lấy ra rải như độc
phấn? Ân Minh dở khóc dở cười, nhìn về phía rừng núi ngoài đình, nói
bình thản: “Bắt nàng lại cho Trẫm, Trẫm cần bắt sống”.
Hai đại hộ pháp của Ưng Đình đã đuổi theo từ lâu. Hôm nay trong cung
xuất hiện thích khách, đế quân suýt nữa bị ám sát, trong lúc lộn xộn lại có hơn mười vị đại thần hoặc bị đụng ngã hoặc bị giẫm đạp mà bị thương, vốn là ngự yến nghênh đón sứ đoàn nước Lương lại trở thành một màn hỗn
loạn.
Vũ cơ phường mười hai được lựa chọn vào cung hiến vũ tên là Anh Lạc, tài sắc song toàn, tài nghệ ca múa đứng đầu các vũ nhạc phường ở đế đô, sau khi trong cung đại loạn lại có người phát hiện bị trói trong phòng ở
một thiên điện, trong miệng nhét khăn thơm, ú ớ không thể nào lên tiếng
được.
Để thích khách giả mạo vũ cơ vào điện hành thích, cẩm y vệ phụ trách
phòng vệ trong cung khó tránh được trọng tội. Chỉ huy sứ cẩm y vệ lo sợ
bất an, đã chuẩn bị tâm lí đón nhận cơn giận kinh khủng của đế quân, lúc này lại thấy Ân Minh nói lạnh nhạt, không rõ vui giận, không khỏi có
cảm giác như bước hụt một bước, không hiểu ra sao.
Cần người sống? Là muốn bắt về ép hỏi kẻ giật dây phía sau hay sao?
Chỉ huy sứ cẩm y vệ thầm hạ quyết tâm nhất định phải lập công chuộc tội, bắt được thích khách đó sẽ đánh gãy hai chân, cho lên ghế hùm, đổ nước
ớt. Với thủ đoạn của cẩm y vệ, người sắt người đá cũng phải gãy làm ba
khúc, không sợ ả không khai ra người đứng sau là ai.
Ân Minh nhìn thấy vẻ mặt hắn, điên tiết thầm mắng ba câu liền: Ngớ ngẩn! Ngớ ngẩn! Ngớ ngẩn!
Nếu có Lưu Hoài Ân ở đây, Lưu Hoài Ân chỉ cần quan sát sắc mặt đã biết
suy nghĩ trong lòng hắn, hắn đâu cần phải tốn công giải thích thêm làm
gì?
“Không cho đánh gãy tay chân, không cho cực hình bức cung, không cho đeo gông mang xiềng, tóm lại không cho phép làm mất một sợi lông tơ, mang
nàng nguyên vẹn về cho ta”.
Mình đã bao giờ phải lải nhải như vậy chứ? Ân Minh khó chịu trong lòng,
trợn mắt nhìn chỉ huy sứ cẩm y vệ một cái, hùng hổ phất tay áo bỏ đi.
Chỉ huy sứ cẩm y vệ bị hắn nhìn mà da đầu ngứa ran, vội vàng nghiêm mặt khom mình hành lễ: “Vâng!”