Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 8 - Chương 14


Lâu Dự mang theo tiểu Hắc trở lại Lương Châu, lại đợi thêm ba ngày nữa sứ đoàn mới đến.

Sứ đoàn đi sứ lần này có thể nói là xa hoa nhất trong lịch sử nước Lương từ khi lập quốc đến nay. Dưới phó sứ, chỉ riêng nhân viên văn thư và
tùy tùng hộ vệ đã có hàng ngàn người, đồ nghi trượng và lễ vật chất đầy
hơn mười chiếc xe ngựa.

Sứ đoàn cuồn cuộn vào trạm dịch tại Lương Châu, có người phụ trách bố
trí nghỉ ngơi, đảm bảo cơm nước lương thảo, dù nhân số rất nhiều nhưng
vẫn không hề lộn xộn.

Vương Truyền Minh không hổ là người kì cựu ở bộ Lễ, kinh nghiệm dày dạn, nghênh đón tiễn đưa, bàn bạc điều đình đâu ra đấy, công văn thông quan
trình cho Hồng Lư tự nước Sóc cũng đã được thảo sẵn từ lâu, chỉ còn đợi
Lâu Dự phê duyệt.

Mặc dù là quan chủ sự của sứ đoàn nhưng Lâu Dự vẫn ở trong đại doanh Hắc Vân kị theo thói quen, chỉ khổ Vương Truyền Minh ngày nào cũng phải qua lại giữa thành Lương Châu và quân doanh để thông báo tiến độ và các
công việc của sứ đoàn với Lâu Dự.

Một hôm Vương Truyền Minh lại chạy tới quân doanh để báo cáo danh sách quà cáp và lộ trình cuối cùng với Lâu Dự.

“Nhân sâm và linh chi ngàn năm mỗi thứ ba cây, sen tuyết Thiên Sơn hai
đóa, sừng hươu mười bộ, da bạch hổ một tấm, trang sức châu báu các kiểu
hai mươi hòm. Bảo mã tám con, tê giác trắng hai con, cò lửa mười đôi,
tinh tinh lông đỏ bốn con. Đồ sứ thượng đẳng Hình Dao mười rương, gấm
lụa ba ngàn cuộn, trà núi đá ba trăm gánh…”

Vương Truyền Minh đọc khô cả miệng lưỡi, trong quân doanh lại không chú ý đến chuyện trà nước, đành phải liếm môi, ho khan một tiếng, định tiếp

tục đọc.

“Phía sau không cần đọc nữa. Giữ lại tám con bảo mã, hai đóa sen tuyết,
quà cáp còn lại giảm một nửa. Tặng quà cho Ân Minh không cần phải hào
phóng như vậy”. Lâu Dự nói lạnh tanh.

Vương Truyền Minh há hốc miệng hồi lâu không ngậm lại được: “Vương gia,
mang chừng đó quà phải chăng quá khó coi, tổn hại đến quốc thể?”

Lâu Dự nghiêm mặt nói: “Tôn nghiêm của một nước không phải dựa vào quà
cáp mà có. Nếu như quốc khố tràn đầy, quân đội mạnh mẽ, cho dù ta tay

không đi đến, đối phương cũng không thể không tôn trọng. Ngược lại, nếu
như quốc lực của chúng ta yếu ớt, quân đội một đòn là sụp đổ, cho dù hôm nay có mang núi vàng núi bạc cho Ân Minh thì hắn cũng sẽ không cho
chúng ta một chút tôn trọng nào. Trước kia lấy lễ trọng mở đường cầu
cạnh nước khác vốn là một sỉ nhục, giờ đây triều đình Đại Lương ta không cần làm như vậy nữa”.

Những lời này như vén mây mờ, Vương Truyền Minh chợt cảm thấy trời đất
sáng ngời, vui vẻ khen ngợi: “Tây Lương vương nói cực đúng, bộ Lễ chúng
ta một lòng muốn thể hiện tôn nghiêm của triều ta trước mặt nước Sóc,
chỉ mong dùng các loại chim quý thú lạ ngọc ngà châu báu đổi lấy sự hòa
nhã của đối phương, bây giờ nghĩ lại hóa ra đều sai hết. Hạ quan sẽ đi
làm ngay bây giờ, tất cả quà giảm một nửa, nhân sâm ngàn năm không phải
dễ kiếm, cũng dứt khoát không cho bọn chúng nữa mà để lại trong quân,
không biết chừng còn có thể cứu sống các tướng sĩ bị thương”.


Lâu Dự bật cười. Ông già Vương Truyền Minh này mấy năm nay chắc hẳn đã
không ít lần uất ức trước sự vênh váo tự đắc của sứ thần nước Sóc, sau
khi suy nghĩ thông suốt liền lập tức keo kiệt hết cỡ, ngay cả một chút
lợi ích cũng không muốn cho đối phương.

Những chuyện vụn vặt này chàng cũng chẳng muốn quản, cho phép Vương Truyền Minh đi xử lí.

Đi sứ nước Sóc đã rất nhiều lần, nhưng lần này là hăng hái nhất. Vương
Truyền Minh cảm thấy hưng phấn, hết sức phấn khởi bẩm tiếp: “Vương gia,
công văn thông quan đã thực hiện thỏa đáng, nhanh nhất là sáng sớm ngày
kia sẽ có thể xuất phát. Ra khỏi Lương Châu, qua sông Thú là đã tiến vào lãnh thổ nước Sóc. Theo thông lệ, quan chức Hồng Lư tự phụ trách nghênh đón của đối phương sẽ chờ chúng ta ở thành Kính Bắc, thành trì đầu tiên ở biên giới. Sau đó chúng ta sẽ đi thẳng đến đế đô, trên đường phải đi
qua…”

Lâu Dự ngắt lời ông ta: “Phải đi qua Long Giang, Ô Lưỡng, Di Trị, Thanh
Hóa, Phong Tây, Thạch Đài, Hắc Sơn, Thiên Đẳng, Sơ Y, Tĩnh Hòa, Bạc Hồ, Ô Lý, những nơi này ta đều biết. Ta chỉ hỏi ngài với tốc độ của sứ đoàn
hiện giờ thì nhanh nhất mấy ngày có thể đến đế đô?”

Nghe thấy Lâu Dự không hề chớp mắt đọc ra những địa danh trên đường như
đọc thư nhà mà không hề sai lệch so với lộ trình mình sắp xếp, Vương
Truyền Minh sửng sốt, tại sao vương gia lại hiểu rõ nước Sóc như vậy,
quen thuộc không khác gì hậu viện nhà mình, sau đó mới vội vã trả lời:
“Sứ đoàn rất lớn, nhân số đông đảo, chậm thì nửa tháng, nhanh nhất cũng
phải mười ngày”.


“Quá chậm”. Lâu Dự lắc đầu: “Đẩy nhanh tốc độ, bảy ngày tới nơi”.

Bảy ngày? Sao mà kịp được?

Vương Truyền Minh há miệng ra không ngậm lại được. Sông Thú cách đế đô
nước Sóc hơn ngàn dặm, mình đã chọn tuyến đường gần nhất, nhưng sứ đoàn
không phải quân đội, trong đó có nhiều văn thần, lại mang theo vô số đồ
nghi trượng và lễ vật, tốc độ không thể nào nhanh được.

Bẩm Vương gia, bọn ta đều là người đọc sách, vương gia không thể đối xử với bọn ta như Hắc Vân kị được!

Thấy Vương Truyền Minh lộ vẻ do dự, mở miệng định nói, Lâu Dự lại ngắt
lời: “Trong biên giới nước Sóc, năm trăm dặm phía hạ nguồn sông Thú có
một tòa thành nhỏ tên là Tát Cáp cách Hắc Sơn tám mươi dặm, không có
trên bản đồ nên chắc hẳn ngài không biết. Tát Cáp tuy nhỏ nhưng lại có
cảng cá nước sâu, có thể đón chiến thuyền chở trăm người. Chúng ta đưa
tất cả đồ nghi trượng và quà cáp lên thuyền xuôi dòng đến Tát Cáp rồi
chuyển lên đường bộ chở đến Hắc Sơn, các văn thần không biết cưỡi ngựa
đi theo thuyền, ta sẽ phái thêm ba trăm Hắc Vân kị đi theo bảo vệ. Những người còn lại cùng ta cưỡi ngựa lên đường, như vậy có thể tiết kiệm
thời gian ba ngày”.

Vương Truyền Minh nghe chàng nói thao thao bất tuyệt, tính toán không bỏ sót chi tiết nào, ngẩn người há mồm đến mức cằm đau nhức không khép lại được. Thầm nghĩ may mà từ nhỏ ta vẫn đọc sách thánh hiền, vào làm việc
tại bộ Lễ, nếu khi còn bé học vài chiêu quyền cước, hâm lên xin vào quân ngũ, không cẩn thận phải đối đầu với loại yêu nghiệt như Tây Lương
vương thì không biết phải chết bao nhiêu lần.

Tây Lương vương quyền nghiêng trong ngoài triều, khi làm binh biến thủ
đoạn càng tàn nhẫn, giết chết vây cánh của thái tử không lưu tình chút
nào. Bộ Lễ và bộ Binh không giao thiệp nhiều, trước đây mặc dù Vương
Truyền Minh từng nghe nói không ít truyền thuyết có liên quan đến Tây

Lương vương nhưng lại chưa thật sự tiếp cận nhân vật quyền thế nóng bỏng tay này bao giờ. Vốn cho rằng Tây Lương vương chẳng qua chỉ là một gã
vũ phu đánh đánh giết giết trên chiến trường, trong lòng ngoài sợ hãi
còn có một chút khinh thường, ai ngờ mấy ngày nay tiếp xúc, qua đủ loại
tình tiết vụn vặt lại nhìn ra người này tâm tư rất tinh tế, suy đoán
chuẩn xác, sắc bén mà rõ nét như than đen giữa tuyết trắng, thật sự làm
mọi người nổi da gà. Lúc vào thành lại tận mắt thấy chàng được bách tính ủng hộ như vậy, Vương Truyền Minh càng kinh ngạc vô cùng. Phải biết
lòng dân hướng tới không phải là chuyện một sớm một chiều, không thể nào làm giả được. Đưa mắt nhìn khắp trong ngoài triều đình Đại Lương, có vị đại thần nào có thể xuất hành rầm rộ như vậy, chỉ sợ dù là hoàng thượng cũng chưa chắc có thể được lòng dân như Lâu Dự.

Trước mặt một người như vậy, Vương Truyền Minh không hề dám khoe khoang
chút kinh nghiệm của mình, nói hết sức thận trọng: “Hạ quan sẽ làm theo
đúng những gì vương gia dặn dò”.

Dừng lại một lát, ông ta lại hỏi tiếp: “Vương gia, Hồng Lư tự của đối
phương đến đòi danh sách sứ đoàn, đây là thông lệ khi đi sứ để xem phẩm
bậc của quan chủ sự cao hay thấp, tiện bề chuẩn bị nghi thức nghênh đón
theo đúng quy cách, có cần đưa danh sách cho bọn chúng không?”

Nghênh đón? Nếu Ân Minh biết chàng sẽ đến, chỉ sợ mỗi ngày sẽ phái chín
mười sát thủ đến “nghênh đón” thì có. Lâu Dự cười thầm, lại cũng không
vạch rõ mà nói với Vương Truyền Minh: “Chờ thêm bốn ngày nữa. Bốn ngày
sau chắc hẳn ta đã qua Hắc Sơn, đến lúc đó người ta cần tìm dù có biết
cũng không chạy xa được”.

Vương Truyền Minh vừa kính vừa sợ trước khí thế ép người của Lâu Dự, ông ta luôn luôn cẩn thận nghiêm túc, nhưng lúc này trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ đại bất kính mà không tự chủ được.

Một nhân vật như Tây Lương vương, lòng dạ khí độ đều không chê vào đâu
được, có tài trị quốc an bang, khi đó có cơ hội lên ngôi nhưng lại không chịu làm hoàng đế. Hiện giờ Tây Lương vương cam chịu mạo hiểm xâm nhập
đầm rồng hang hổ đi tìm người, người làm cho Tây Lương vương vượt trăm
núi ngàn sông liều chết đi tìm rốt cuộc là ai?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.