Dưới chân núi Tuyết Phong có một
thung lũng rộng hơn mười dặm. Mùa xuân, cỏ non xanh biếc, mặt đất xanh
tươi, cỏ nước mơn mởn. Mùa hè, băng tuyết trên núi Tuyết Phong tan ra,
băng tan tụ lại thành suối chảy xuống róc rách, lạnh buốt dễ chịu. Mùa
thu trái cây lúc lỉu, hoa thơm cỏ lạ khắp nơi. Đến mùa đông, dãy núi
Tuyết Phong rộng lớn liền trở thành một màn chắn thiên nhiên ngăn cản
gió bắc thấu xương và rợp trời tuyết bay theo gió.
Đây là một đồng cỏ cực tốt, bốn mùa tươi đẹp, được thiên nhiên ưu đãi.
Giờ đây vùng bảo địa phong thủy này là nơi ở của bộ lạc Sơn Dương, mấy
ngàn chiếc lều san sát như một rừng hoa nở trong thung lũng.
Màn đêm buông xuống, những đống lửa rải rác khắp nơi, đầy tiếng cười,
tiếng hát hò vui vẻ lẫn với mùi thơm nồng của canh thịt dê, cho dù gió
lớn tuyết dày cũng vẫn có thể len qua khe hở của gió tuyết bay đi rất
xa.
Lâu Dự và Hầu Hành Tiễn người đầy tuyết trắng xông thẳng vào nơi hạ trại hết sức ấm áp của bộ lạc này.
Nhìn thấy hai người lạ mặc áo đen thúc ngựa xông vào trại, phụ nữ trẻ em hoảng sợ chạy tứ tán khắp nơi, rất nhiều đàn ông cường tráng mình khoác da thú, trên trán có dấu ấn hình ngọn lửa rút binh khí ra, hò hét vây
lại.
Người Sơn Dương giỏi đi săn, không thiếu các dũng sĩ sức mạnh kinh
người. Mấy trăm người đàn ông sức dài vai rộng cầm đại đao vây lại,
thanh thế hết sức đáng sợ.
Lâu Dự và Hầu Hành Tiễn không rút đao cũng không xuống ngựa mà chỉ ghìm chặt cương ngựa đứng yên chờ đợi.
Khuôn mặt hai người lẫn trong bóng tối không nhìn thấy rõ. Thấy quần áo
cùng khí độ của hai người này đều bất phàm mà lại không hề có địch ý,
các dũng sĩ Sơn Dương bao vây cũng không động thủ, chỉ vây chặt rồi phái người chạy đi thông báo cho thủ lĩnh trong tộc.
Chốc lát sau, một bóng người cao lớn vội vã chạy tới, gạt đám đông ra, nhìn hai người lạ bị vây kín trước mặt.
Chỉ thoáng nhìn một cái, Thác Bạt Hồng Liệt đã nhận ra người đến là ai,
vẻ kích động lập tức tràn ngập trong mắt. Hắn không nói một lời, quỳ
xuống đặt tay phải lên vị trí trái tim, nói kích động: “Thế tử, ngài như hùng ưng bay lượn trên trời cao, cuối cùng cũng đáp xuống bộ lạc của
bọn ta”.
Lâu Dự xoay người xuống ngựa đỡ hắn lên.
Thác Bạt Hồng Liệt quay lại hô lớn với các tộc nhân: “Đây chính là thế
tử Lăng Nam vương, hiện đã là Tây Lương vương, ba lặc cách của người Sơn Dương chúng ta!”
Thác Bạt Hồng Liệt nói xong, xung quanh yên lặng một lát rồi cả bộ lạc
chợt sôi trào. Trong số những người đàn ông mặc da thú vậy quanh có
không ít người năm đó từng đi theo Lâu Dự về giải vây cho thành Lương
Châu, hôm nay gặp lại vui mừng khôn xiết, tới tấp ném binh khí xuống,
quỳ một gối dưới đất, tay phải đặt lên trái tim thi lễ, lớn tiếng hô
lên: “Ba lặc cách, ba lặc cách, cuối cùng chúng ta cũng đợi được ba lặc
cách trở về!”
Đám phụ nữ vừa rồi hoảng sợ bỏ chạy giờ lại quay về, vây chặt xung quanh Lâu Dự, tranh nhau ngắm nhìn người anh hùng trong truyền thuyết. Lũ trẻ hô to “Ba lặc cách tới rồi, ba lặc cách tới rồi”, vui sướng chạy qua
chạy lại khắp nơi.
Năm xưa Sơn Dương đối mặt với nguy cơ diệt tộc, Lâu Dự thân là thế tử
cao quý vẫn đích thân dẫn Hắc Vân kị tới cứu, sự dũng cảm và mưu lược
của chàng khiến các tộc nhân Sơn Dương thật lòng bội phục. Sau đó Sơn
Dương quy thuận Đại Lương, trưởng lão trong tộc nhận được sắc phong của
triều đình, lại có quân đội Đại Lương bảo hộ, hơn nữa các bộ lạc khác
trên thảo nguyên hoang mạc cũng lần lượt bị Lâu Dự thu phục, thời gian
qua việc đánh nhau tranh giành địa bàn giữa các bộ lạc đã ít hơn rất
nhiều.
Thác Bạt Tư liền chuyển cả bộ lạc từ trong núi đến một thung lũng cỏ xanh tươi tốt, nước nôi đầy đủ như nơi này.
Giờ đây người Sơn Dương được sống những ngày thái bình yên ổn, phát triển thịnh vượng, cơm áo không lo.
Ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây, uống nước không quên người đào giếng. Biết tất cả những điều này đều là thế tử Lăng Nam vương mang đến, mỗi một
người Sơn Dương đều coi Lâu Dự là anh hùng tuyệt đối.
Hiện nay Lâu Dự đã là Tây Lương vương, quyền cao chức trọng, như trăng
sao trên trời cao không với được. Họ vốn cho rằng Lâu Dự sẽ không đi tới Sơn Dương nữa, không ngờ chàng lại bất ngờ xuất hiện trong đêm tuyết,
người Sơn Dương sao có thể không vui mừng khôn xiết?
“Thế tử, thế tử”. Đám người tách ra, một ông lão râu dài vẻ mặt kích động bước nhanh tới, chính là Thác Bạt Tư.
Thác Bạt Tư đi tới trước mặt Lâu Dự, đang định quỳ xuống hành đại lễ lại bị Lâu Dự đỡ lại: “Trưởng lão miễn lễ, mau mau đứng lên”.
“Nhanh lên nhanh lên, giết trâu mổ dê nghênh đón thế tử, không, nghênh
đón Tây Lương vương”. Thác Bạt Tư quay lại lớn tiếng phân phó.
Lâu Dự ngăn lại: “Không cần, bản vương lần này đến đây là muốn vào núi Tuyết Phong tìm một bạn cũ”.
“Bạn cũ?” Thác Bạt Tư ngẩn ra. Núi Tuyết Phong này chính là bãi săn của
người Sơn Dương, bọn họ cực kì hiểu rõ dãy núi này, nhưng chưa bao giờ
nghe nói nơi này có bạn cũ của Tây Lương vương.
Lâu Dự đưa mắt nhìn về phía dãy núi Tuyết Phong xanh mướt, đôi mắt sâu lắng như biển.
***
Cách đế đô nước Sóc năm mươi dặm có một ngọn núi tên là núi Cảnh. Núi
Cảnh tên sao thực vậy, phong cảnh cực đẹp. Dưới chân núi là một rừng mai đỏ rực như ráng chiều, một đầm nước xanh ôm lấy ngọn núi, mùa đông đóng băng, thác nước chảy xuống đầm cũng bị đông lại, nhìn xa xa như một con rồng trắng uốn lượn từ trên núi xuống, cực kì tráng lệ.
Đi đến sườn núi lại có vài nguồn nước nóng rải rác trong rừng núi, giữa
trắng trời băng tuyết vẫn bốc hơi nóng nghi ngút, hết sức mê người.
Dung Hàm từ trên xe ngựa nhảy xuống, hít sâu một hơi khí lạnh trong lành, quay lại đưa tay định đỡ Loan Loan bước xuống xe ngựa.
Loan Loan không biết nên khóc hay cười. Từ sau khi cứu nàng trên chiến
trường về, Dung Hàm đối xử với nàng như một viên ngọc lưu li mỏng manh
dễ vỡ, cẩn thận nhẹ nhàng, che chở ấm lạnh, dường như sợ nàng chỉ khẽ
chạm vào đâu là sẽ vỡ vụn thành vô số mảnh.
Kì thực Dung Hàm cũng không nghĩ nhiều. Dùng dao mổ thì y là một cao
thủ, nhưng cầm đao giết người thì lại hoàn toàn là một tay mơ. Trong hai người, Loan Loan mới là người có giá trị vũ lực cao hơn.
Nghĩ là nghĩ thế, Loan Loan vẫn ngoan ngoãn đưa tay cho Dung Hàm để y đỡ mình xuống xe ngựa.
Dung Hàm thắt chặt chiếc áo khoác trên người Loan Loan. Thấy gương mặt
nàng bọc trong chiếc áo da mềm mại trắng muốt như một cánh hoa sen, lông mày đen như mực, làn da trắng mịn long lanh như tuyết hòa lẫn sữa, chỉ
tiếc đôi môi tái nhợt, khóe mắt lộ ra màu xanh, dấu hiệu đau ốm bệnh tật rõ ràng, y không khỏi thương xót: “Em vẫn gầy quá, tại sao ăn bao nhiêu mà vẫn không béo được?”
Câu này trước kia cũng có người thường xuyên nói. Lúc nói câu này, vẻ
mặt người đó luôn bực bội, chỉ hận không thể mang hết các món ngon trong thiên hạ về chất đống trước mặt mình.
“Ta thề, tất cả các món ngon trên đời này, chỉ cần Loan Loan muốn ăn, ta nhất định sẽ làm cho Loan Loan được ăn!”
Lời thề khi mới gặp nhau năm đó vẫn văng vẳng bên tai, mọi chuyện đã qua lại dường như xảy ra từ muôn kiếp trước.
Trong lòng Loan Loan đắng chát không chịu nổi, nàng cố gắng xóa đi nụ
cười, giọng nói của người đó trong đầu, gượng gạo nở một nụ cười.
Dung Hàm cũng phát hiện sự rung động trong lòng nàng. Y thầm thở dài,
ngoài mặt lại làm như không biết, cười như nắng ấm ngày đông, thản nhiên chuyển đề tài, chỉ phương xa nói: “Mau nhìn xem, bên kia đẹp quá!”
Loan Loan nhìn theo hướng tay Dung Hàm, dưới gốc mai cách đó không xa có mấy con hạc trắng vung cánh múa, tư thế thanh nhã cao quý, cùng với mai đỏ tuyết trắng xung quanh như một bức tranh thủy mặc tinh tế đẹp không
sao tả xiết.
“Loan Loan, em thích nơi này không?” Giọng nói của Dung Hàm vừa nhẹ vừa
ấm làm tâm tình người nghe được buông lỏng: “Chiến trường, giết chóc,
thù hận đều đã qua rồi. Em không cần phải sống những ngày lo lắng hãi
hùng, sống chết khó liệu nữa. Chờ anh trừ hết hàn độc cho em, chúng ta
sẽ mua một biệt viện trên núi Cảnh này. Mùa hè nghỉ mát ngắm thác nước,
mùa đông đến suối nước nóng xem hạc múa. Nếu ở lâu bí bức, chúng ta sẽ
chu du thiên hạ, em muốn đi đâu anh sẽ cùng em đi đó”.
Y nói thản nhiên, mô tả hình ảnh hạnh phúc an lành, năm tháng nhàn nhã
sau này, âm thanh trong trẻo như nước suối, thấm vào ruột gan.
Loan Loan nghe y nói, trước mắt lại hiện lên hình ảnh đỉnh núi Vân Đỉnh
ngoài thành Thượng Kinh năm đó, người đó cùng mình sánh vai đứng cùng
xem mặt trời mọc.
Loan Loan, đại chiến sắp đến, sống chết khó lường. Nếu lần này anh có
thể sống sót trở về, anh sẽ đến Dị Thiên Nhai cầu hôn với tía em.
Nếu trận này có thể đánh thắng, ít nhất sẽ có hai mươi năm thái bình, anh cần binh quyền để làm gì?
Đến lúc đó xong việc lui thân, chúng ta sẽ cưỡi ngựa chèo thuyền, tự do tự tại du lịch non sông tươi đẹp.
Âm thanh của người đó như chuông vàng trống ngọc, từng tiếng vang vang.
Cảnh nay và cảnh xưa quá giống nhau, chỉ có điều giờ đây người đã nơi
xa, đời này kiếp này e rằng chàng và nàng không còn có ngày gặp lại.
Mây trôi nước chảy, trời đất cô liêu.
Loan Loan nhìn lên đỉnh núi tuyết xa xa, trong lòng trống rỗng chỉ còn
lại có thê lương. Rời xa chiến trường và giết chóc dĩ nhiên là tốt,
nhưng cũng phải rời xa nơi mình lớn lên, rời xa… những tháng ngày ở
bên anh ấy.
“Loan Loan, Loan Loan?” Thấy Loan Loan ngây ngốc, Dung Hàm thấp giọng hỏi: “Có phải lạnh quá nên em khó chịu không?”
Loan Loan bừng tỉnh lại, quay sang cười cảm kích với Dung Hàm, nhẹ nhàng lắc đầu. Đột nhiên hai lúm đồng tiền ẩn hiện bên má, Loan Loan đi mấy
bước về phía trước, cúi xuống vốc một vốc tuyết vo tròn rồi xoay người
ném về phía Dung Hàm.
Dung Hàm bất ngờ không phòng bị kịp, bị Loan Loan ném trúng người.
Loan Loan cười vui vẻ nhìn Dung Hàm, sắc mặt nàng vốn hơi yếu ớt trắng
xanh, lúc này cười lên lại hoạt bát dễ thương, tươi vui lóa mắt.
Dung Hàm dường như nhìn thấy cô bé hoạt bát vui vẻ như một viên minh
châu quay tít năm đó, trái tim treo cao mới hạ xuống trong lồng ngực.
Nhìn nàng tươi cười hiếm thấy, tâm tình Dung Hàm rất tốt, trên mặt toàn
là nét cười chiều chuộng dịu dàng. Y đứng yên tại chỗ, mặc cho những quả bóng tuyết của Loan Loan ném đầy y phục.