Loan Loan cảm thấy
mình đã bị một luồng sát ý lạnh thấu xương khóa chết, bất kể nàng xê
dịch di động thế nào đều không thể nào thoát khỏi mũi tên như đã dính
vào người đó.
Tránh không được, vùng vẫy không xong.
Toàn
thân nàng bao phủ trong sát ý. Nàng quỳ một gối xuống đất, người nghiêng về trước, cầm Li Quang trong tay, nhe răng nhếch miệng giữ tư thế tấn
công bất cứ lúc nào.
Tiểu Hắc bên cạnh cũng cảm nhận được luồng
sát ý lạnh thấu xương này, lưng nó cong lên, hàm răng nhe ra, phát ra
tiếng gầm gừ đe dọa, nước dãi rơi tí tách xuống đầu Triệu Vô Cực.
Bị tiểu Hắc đè dưới chân, Triệu Vô Cực khổ không nói nổi, kêu to: “Này
thằng nhóc, ngươi có thể lệnh cho nó ngậm mồm vào, đừng có rớt dãi ra
nữa được không?”
Tiểu Hắc lắc đầu, mắt lộ hung quang. Cảm thấy Triệu Vô Cực quá ầm ĩ, nó gầm nhẹ một tiếng, cúi xuống cắn vào cổ hắn.
Loan Loan đưa tay gõ lên đầu tiểu Hắc, tóm gáy nó ra hiệu không được làm bừa.
Lúc này ngàn vạn lần không thể chọc tức vị tướng quân trẻ tuổi có vẻ mặt
lạnh lùng trước mặt. Cung tên trên tay hắn không phải đồ bỏ.
Lâu Dự tay vững như bàn thạch, đầu mũi tên không rời trái tim Loan Loan, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai?”
Loan Loan không đáp, cúi người sát đất, trong mắt lộ ra sự cảnh giác mãnh liệt, yên lặng một cách bướng bỉnh.
“Không nói à?” Vẻ cười cợt thoáng lóe lên trong mắt Lâu Dự, đầu mũi tên khẽ
dời sang nhằm vào con báo đen: “Vừa rồi chém rụng một mũi tên, công phu
không tồi. Ta bắn một mũi tên nữa, ngươi chém một lần nữa cho ta xem”.
Loan Loan khóe miệng căng cứng, cực kì căng thẳng, đôi mắt lấp lánh ánh sáng không ngừng quay tròn.
Trong lòng Loan Loan biết rõ khi chặn mũi tên vừa rồi thì mình đã có lợi thế
nhờ có thân pháp linh hoạt và xuất hiện bất ngờ nên mới may mắn chém rơi được. Lúc này hai bên giằng co, sát ý và sự tàn nhẫn toát ra từ đầu mũi tên của vị tướng quân trẻ tuổi cho thấy rất rõ tài bắn cung của người
này cao như thế nào.
Muốn chém rơi một mũi tên nữa là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Nhìn ánh mắt linh động hoạt bát của đứa bé đó, Lâu Dự đột nhiên cảm thấy gió thu mát mẻ, ánh nắng ấm áp, phong cảnh thuần mã trường hôm nay cực kì
khác lạ.
Đầu mũi tên hạ thấp xuống với một góc độ rất nhỏ hầu như không thể nhận ra được, giọng tướng quân lại vẫn lạnh nhạt như cũ: “Nói đi!”
Hàng răng trắng nhỏ của Loan Loan cắn môi, một lúc lâu sau mới chỉ đại Hồng, mở miệng nói: “Nó, của ta, trả ta”.
Suy nghĩ một lát, Loan Loan lại chỉ Triệu Vô Cực dưới móng vuốt tiểu Hắc: “Hắn, của ngươi, trả ngươi”.
Loan Loan sống một mình trên thảo nguyên, làm bạn với ngựa với báo, đã lâu
không nói chuyện với người khác, vì vậy nói rất ấp úng. May mà ý tứ diễn đạt cũng tạm coi như rõ ràng, chắc hẳn tướng quân trẻ tuổi này sẽ nghe
hiểu được.
Lâu Dự đã nhìn ra đứa bé này rất hoang dã, không hiểu
thế sự. Suy nghĩ một chút, chàng đặt cung tên xuống, chỉ Triệu Vô Cực,
nói: “Buông hắn ra trước”.
Thấy chàng hạ mũi tên xuống, Loan Loan cảm thấy luồng sát ý đang bao trùm cả người mình biến mất, dường như
một ngọn núi lớn đè trên người bị dời đi, toàn thân khoan khoái. Cô bé
thở dài một hơi, quay sang liếc tiểu Hắc ra lệnh thả người.
Tiểu Hắc gầm nhẹ một tiếng, không cam tâm dời chân ra.
Không ngờ Triệu Vô Cực lại không động, vẫn nằm ngẩn người, hai mắt đăm đăm.
Tất cả mọi người lặng im…
Lại nói lúc đó Triệu Vô Cực mặc dù nằm dưới móng vuốt báo đen, nhưng hắn
lại không hề lo lắng cho sống chết của mình. Hắn hết sức có lòng tin đối với tài bắn cung của Lâu Dự, có mũi tên của thế tử che chở thì còn sợ
cái gì?
Vì vậy trong lúc song phương giằng co, hắn lại cực kì
nhàn tản. Lúc này hắn đang nhìn hàm răng trắng tinh của đứa bé, thầm
nghĩ da thằng nhóc hoang dã này còn đen hơn da mình, tại sao lại có hàm
răng trắng tinh sạch sẽ như vậy, đúng là không có thiên lí…
Lâu Dự hừ lạnh một tiếng, sắc mặt bất thiện.
Lưu Chinh thấy tình hình không ổn, vội vàng thúc giục: “Lão Triệu… Lão Triệu, ngươi trúng tà rồi à? Còn không mau đứng lên?”
Triệu Vô Cực lúc này mới tỉnh lại, vừa thấy sắc mặt tướng quân nhà mình khó
coi, trong lòng kêu khổ, nghĩ lần này không tránh được xuống bếp chẻ củi rồi. Hắn vội nhăn nhó lăn một vòng, lăn sang bên cạnh, giật lấy một cây trường thương chĩa thẳng vào con báo đen đó.
Loan Loan trợn mắt nhìn hắn rồi đứng lên, cài Li Quang vào thắt lưng, chuẩn bị đi.
Triệu Vô Cực thấy vậy liền sốt ruột, thoáng liếc nhìn Lâu Dự, lại nhìn đứa bé hoang dã, giận dữ đỏ bừng mặt, hô to: “Vất vả lắm mới bắt được con ngựa đỏ tía, chẳng lẽ bây giờ lại phải thả ra? Thế còn Hoàng Long của ta?
Hoàng Long làm thế nào? Thằng quỷ nhỏ kia không được đi, trả lại Hoàng
Long cho ta…”
Loan Loan hoàn toàn không để ý đến hắn, sờ sờ đầu tiểu Hắc vỗ về, lại vẫy vẫy tay với đại Hồng, ra hiệu cho nó mau chạy tới.
Tiểu Hắc hờn dỗi cọ đầu vào chân Loan Loan, cái đuôi cứng như roi sắt vẫy
rối rít như chó con, đập chan chát xuống mặt đất để lại một loạt vệt
trắng. Đại Hồng vội vàng chạy tới gần Loan Loan, thái độ nịnh bợ, hoàn
toàn không còn vẻ thô bạo hung ác như đối phó Triệu Vô Cực vừa rồi.
Loan Loan phủi bụi trên người, chuẩn bị mang tiểu Hắc và đại Hồng về nhà.
Theo cô bé, chính mình đã thả cái người gọi là lão Triệu này đi rồi, vậy thì mang tiểu Hắc và đại Hồng đi là chuyện đương nhiên.
Tí tuổi
đầu sống cùng ngựa hoang và báo đen đã là chuyện lạ, không ngờ thằng bé
này lại còn có thể đối thoại với chúng. Kỳ lạ hơn nữa là dũng mãnh như
vua ngựa hoang, hung mãnh như báo đen lại đều trở nên ngoan ngoãn đáng
yêu trước mặt đứa bé, nghĩ hết mọi cách để lấy lòng đứa bé, có thể so
với những con thú cưng ngoan ngoãn nhất.
Lâu Dự nhìn một lát với vẻ hứng thú, đột nhiên nghiêm mặt, lạnh nhạt hạ lệnh: “Bắt cho ta!”
Các quân sĩ đã chuẩn bị từ trước quát lên một tiếng, đao thương kiếm kích
cùng đâm ra. Loan Loan bất ngờ trở tay không kịp, Li Quang còn chưa rút
ra đã bị các loại binh khí gác vào cổ.
Đồng thời một tấm lưới
đánh cá đặc chế cực lớn từ trên trời giáng xuống trùm lên người đại Hồng và tiểu Hắc đang điên cuồng vùng vẫy định thoát ra. Mười mấy quân sĩ
rất khỏe cầm chặt viền lưới kéo vào, mặc cho hai con vật này phát cuồng
nổi giận thế nào cũng không thể giãy ra được.
Loan Loan hoàn toàn không ngờ vị tướng quân trẻ tuổi anh tuấn này lại nói lời mà không giữ
lời gì hết, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Cả đời này cô bé chưa bao
giờ gặp người nào vô sỉ như vậy. Cô bé giận dữ hét lớn, giống như một
con thú nhỏ rơi vào bẫy, mắt trợn tròn, không ngừng cắn xé đấm đá bất
chấp đao thương trên cổ.
Nhìn thấy cổ đứa bé bị đao thương cứa
chảy máu, từng vệt máu chảy xuống ngoằn ngoèo, ánh mắt Lâu Dự hơi ngưng
tụ, tâm tình hơi khó chịu, phất tay: “Trói lại”.
Đám quân sĩ xông lên, dùng dây da trâu trói Loan Loan chặt cứng từ đầu đến chân. Nghĩ
vừa rồi đứa bé này còn có thể chém rơi cả mũi tên của tướng quân, đám
quân sĩ lại cố ý quấn thêm mấy vòng da trâu nữa.
Sau khi buộc
chắc nhìn lại, dây trói quấn quá dày, ngay cả mặt đứa bé cũng không nhìn thấy nữa, không khác gì một con tằm mũm mĩm mùa xuân đang nằm trong
kén.
Lưu Chinh cẩn thận nhìn sắc mặt thế tử nhà mình, chỉ hai con vật bên kia, hỏi: “Hai… hai con vật đó làm thế nào?”
Lâu Dự nói một câu rất thiếu kiên nhẫn: “Cũng trói lại”.
Lưu Chinh nhìn hai con vật to lớn đó, cảm thấy rất đau đầu, thầm nghĩ không biết phải trói thế nào.
Lâu Dự nhìn đứa bé bị trói thành kén tằm nằm dưới đất, lông mày cau lại.
Thực ra chàng cũng không nghĩ ra vì sao mình đột nhiên lại muốn giữ đứa
bé này lại, chỉ là có cảm giác đứa bé này có rất nhiều quan hệ với mình
khiến chàng không muốn buông tay.
Một khi thả ra, đứa bé hoang dã này phóng ngựa chạy vào thảo nguyên Dã Tây rộng lớn vô biên, chàng có
muốn tìm cũng biết đi đâu mà tìm?
Thế tử Lăng Nam vương anh minh thần võ tìm được một cái cớ thích hợp cho sự lật lọng của mình, trong lòng lập tức thoải mái.
Lại nhớ hôm nay phải thương nghị chuyện lương thảo và quân y trong mùa đông với thủ bị Lương Châu, sợ là lúc này thủ bị Lương Châu đã đợi đến buồn
ngủ rồi, Lâu Dự liền ném lại cục diện rối rắm này cho Lưu Chinh mà không hề áy náy: “Dẫn đi, cho ăn cho uống, không được để đói khát”.
Mới đi được hai bước, chàng lại mím đôi môi mỏng, suy nghĩ một lát rồi quay đầu lại: “Nếu nó không ồn ào thì không cần trói như vậy. Thời gian trói quá dài, máu không lưu thông được có thể sẽ phế mất tay chân”.
Lưu Chinh suy đoán tâm ý của thế tử, cẩn thận gật đầu nhận lệnh.
Lâu Dự lại thoáng nhìn còn tằm không ngừng nhúc nhích vùng vẫy trên mặt
đất, cảm thấy chuyện ngày hôm nay rất thú vị, khóe miệng khẽ cong lên,
tâm tình tốt đẹp quay người bước đi.
Đợi thế tử điện hạ đi xa,
Lưu Chinh nhăn nhó ngồi xuống, nhìn đứa bé không ngừng vùng vẫy, thở
dài: “Tiểu quỷ, sau này phải nhớ, binh bất yếm trá”.