Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 7 - Chương 13


Tiết trời cuối hạ đầu thu, hoa quế
nở sớm trong vườn thơm ngát. Một cơn gió thu thổi qua, hương quế vương
vấn trên người, ngay cả mùi rượu trên người Lâu Dự cũng nhạt đi nhiều.

Ngô Thượng Trạch dìu Lâu Dự vào phủ Lăng Nam vương, cũng không cần đám
quản sự gia nô hỗ trợ mà dìu thẳng chàng vào sương phòng, đặt nằm lên
giường, thở dài nói: “Ngươi thật sự giỏi nhẫn nhịn, ta cực kì bội phục”.

Lâu Dự nằm trên giường không hề nhúc nhích, không có phản ứng, dường như đã ngủ.

Ngô Thượng Trạch chăm chú nhìn Lâu Dự một hồi lâu rồi tự nhủ: “Chỉ mong ánh mắt ta chính xác không nhìn lầm người”.

Nói xong hắn thở dài một tiếng nữa rồi xoay người ra cửa.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra một lần nữa, người đi vào tà váy chạm đất, khuôn mặt tròn trịa, thoạt nhìn nở nang, chính là Cẩm Tú.

Sau khi vợ chồng Lăng Nam vương phụng chỉ đến quận Xạ Lỗ, Trần Kiếm Ý đã đưa Cẩm Tú về. Dù sao Cẩm Tú cũng đã chăm sóc cuộc sống hàng ngày cho
con trai bà nhiều năm, có Cẩm Tú ở bên cạnh Lâu Dự, Trần Kiếm Ý cũng có
thể yên tâm hơn một chút.

Cẩm Tú nhìn thế tử trên giường, hai mắt dần trở nên đỏ ửng. Mấy năm nay
tính tình thế tử thay đổi chóng mặt, lạnh lùng ít nói, hà khắc khó tính, không biết đã bao nhiêu lần nửa đêm say khướt trở về như thế này, lại
không cho người nào động vào người mình, nếu không sau khi tỉnh lại sẽ
nổi giận lôi đình.

Nhưng hôm nay lại khác, cả người thế tử ướt đẫm, nếu không kịp thời thay quần áo ướt mà cứ mặc Lâu Dự ngủ như vậy cả đêm thì sợ rằng ngày mai sẽ mắc phong hàn.

Cẩm Tú nhẹ chân nhẹ tay đi tới bên giường định cởi áo ngoài ướt đẫm cho
thế tử, không ngờ Lâu Dự đang mơ mơ màng màng lại xoay người hất tay Cẩm Tú ra.

Người tập võ có bản năng đề phòng vô thức, chàng không muốn có người tới gần, cho dù đang ngủ cũng sẽ đẩy người khác ra.

Cẩm Tú cười gượng xoa mu bàn tay bị đánh đau, đang định bước tới một lần nữa lại nghe thấy Lâu Dự nói mơ: “Loan Loan, Loan Loan…”

Chàng không ngừng nhắc đi nhắc lại cái tên này, giọng nói nức nở như khóc thảm.

Cẩm Tú ngẩn ra. Cô ta không biết Loan Loan là ai, nhưng bốn năm nay lại

vô số lần nghe thấy cái tên này. Thế tử nhắc đến trong mơ, nhắc đến sau
khi uống say, nhắc đến khi mê mệt vì bị ốm, nhưng chưa bao giờ nhắc tới
hai tiếng này khi tỉnh táo.

Người tên là Loan Loan này rốt cuộc là ai mà lại khiến thế tử ngày đêm
nhung nhớ, đêm nào cũng trằn trọc không có nổi một giấc ngủ ngon?

Cẩm Tú nhìn khuôn mặt gầy gò của thế tử, thương xót rơi nước mắt, xoay
người mở ngăn kéo bàn sách lấy ra một con dao bọc trong vải trắng, nhẹ
nhàng đặt vào trong tay Lâu Dự.

Lâu Dự gần như lập tức nắm chặt, ôm vào lòng như một báu vật rồi xoay người thiếp đi.

Đây là một thói quen kì lạ mới xuất hiện 4 năm nay của Lâu Dự, chỉ có ôm con dao găm này, chàng mới có thể ngủ yên giấc.

Cẩm Tú ngơ ngác nhìn Lâu Dự một lúc lâu rồi thở dài bất đắc dĩ, lấy chăn đắp cho Lâu Dự, thổi tắt đèn rồi lùi ra ngoài.

***

“Hôm qua say khướt ở Biên Tiên phường, hôm kia đánh bạc gây rối với
người của doanh bốn cấm quân, hôm trước nữa tranh giành phụ nữ với con
trai thị lang bộ Hộ tại Yến Xuân lâu…”

Thái tử đứng hầu bên cạnh, bẩm báo Vũ Định đế.

Mấy năm gần đây Vũ Định đế lo nghĩ việc nước đến mức mắc bệnh phổi, sức
khỏe càng ngày càng kém. Thời gian này là mùa thu khô hanh, ho ngày càng nghiêm trọng, lúc này nghe thấy thái tử nói như vậy, trong lòng tức
giận, Vũ Định đế lại ho một trận kịch liệt.

Thái tử vội vàng bưng bát canh lê đường phèn trên bàn đưa đến bên miệng
Vũ Định đế, khuyên nhủ: “Phụ hoàng, Tứ đệ dù sao vẫn còn trẻ tuổi, không chịu được những biến cố lớn, chỉ mới chết mất mấy thuộc hạ đã làm cho
chính mình người không ra người ma không ra ma, còn làm phiền phụ hoàng
phải bận tâm nữa”.

Vũ Định đế gắng gượng dừng cơn ho. Đối với Lâu Dự, Vũ Định đế luôn có
một cảm giác tiếc nuối như thấy một thanh bảo kiếm bị gãy. Vốn chỉ định
cảnh cáo qua loa để thể hiện uy quyền đế vương, tránh để Lâu Dự cậy công kiêu ngạo, không coi ai ra gì, không ngờ tên nhóc này lại không chịu

được đả kích, mới chỉ có vậy mà đã biến thành một kẻ vô dụng. Mặc dù từ
đó không còn phải e dè lo ngại vì Lâu Dự nữa nhưng trong lòng Vũ Định đế cũng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Vũ Định đế uống một ngụm canh, thở dài một tiếng, nói: “Dự nhi vốn có
tài làm tướng, chỉ tiếc là cứng quá dễ gãy, không thể trọng dụng. Ôi…
Như vậy cũng tốt, như vậy cũng tốt…”

Thái tử đương nhiên rõ ràng Vũ Định đế nói “như vậy cũng tốt” là có ý
gì. Một phủ Lăng Nam vương xuất hiện hai tướng lĩnh thiên tài, đều có võ nghệ siêu quần, mưu lược hơn người, lại nắm chắc trăm ngàn Hắc Vân
thiết kị trong tay. Đối với quyền lực của đế vương, điều này thật sự quá mức nguy hiểm. Chỉ sợ một ngày nào đó hai cha con này thông đồng bày
mưu tính kế soán ngôi, mười vạn Hắc Vân thiết kị, sẽ lập tức trở thành
mũi kiếm đâm thẳng vào cung Bắc Thần tại Thượng Kinh, không thể không đề phòng.

Giờ đây Lăng Nam vương ở quận Xạ Lỗ cách xa ngoài ngàn dặm, thế tử ở lại Thượng Kinh tương đương với con tin, Lâu Dự lại tự hủy hoại mình như
thế, Vũ Định đế cũng yên tâm hơn nhiều.

Thái tử đắc ý trong lòng lại không dám để lộ quá rõ, giọng nói hết sức
thành khẩn: “Phụ hoàng anh minh, sức khỏe là quan trọng, phụ hoàng chớ
lo nghĩ nhiều vì Tứ đệ nữa”.

Vũ Định đế nhắm mắt lại, mệt mỏi dựa lưng vào ngai vàng, nói: “Ta mệt
lắm, ngươi ra ngoài trước đi, gọi Lục đệ của ngươi vào đây, ta phải kiểm tra xem nó học hành thế nào”.

Thái tử nghe vậy, trong mắt lóe lên một nét oán hận. Nhưng hắn che giấu
rất tốt, ngoan ngoãn vâng dạ, lại khuyên thêm mấy câu “Phụ hoàng chớ vất vả quá, sức khỏe là quan trọng”, thấy Vũ Định đế lộ vẻ mệt mỏi liền
biết điều cáo lui.

***

“Trà nóng bỏng thế này, muốn làm bản thái tử bỏng chết sao?” Trong đông
cung, thái tử co chân đạp ngã cung nữ hầu hạ, gầm lên: “Đồ hậu đậu, cút
hết ra ngoài cho ta”.

Đám cung nữ thái giám hoảng sợ lui ra.


Đúng lúc này Lộc thân vương đi vào trong cung, kinh ngạc nói: “Đang êm đẹp, vì sao hoàng huynh tự nhiên lại nổi giận?”

“Êm đẹp cái gì mà êm đẹp? Chưa nói đến việc ta mang danh thái tử thân
chinh, liều mạng giành được quân công, chỉ nói mấy năm nay ta cần cù cẩn trọng, việc nước việc quân luôn luôn cố gắng hết sức, làm được bao
nhiêu việc lớn, có công lao có cả khổ lao. Nhưng trong mắt phụ hoàng lại chỉ có lục đệ, chưa từng biểu dương khích lệ ta một câu nào, bất công
như thế hỏi sao không tâm tàn ý lạnh cho được?” Thái tử nói oán hận.

Lộc thân vương thờ ơ như không, đặt mông ngồi xuống ghế: “Hoàng huynh lo nghĩ nhiều quá rồi. Lục đệ năm nay mới chỉ mười bảy tuổi, Dung phủ một
không có binh quyền, hai không có tài lực, sao có thể làm nên chuyện lớn gì?”

Thái tử nhíu chặt lông mày: “Dù sao cũng không thể khinh thường. Dung
phi giờ đây đang được sủng ái, nhà họ Dung rất có thanh danh trong
triều, trở thành trụ cột vững vàng của các văn thần đại nho. Lục đệ lại
rất được phụ hoàng yêu thích, ai dám chắc phụ hoàng sẽ không lẩn thẩn
giao cái ghế đó cho Lục đệ?”

Nói tới đây hắn tức giận ném một chồng sớ trên bàn xuống trước mặt Lộc
thân vương, cả giận nói: “Còn ngươi lại chỉ mang phiền hà đến cho ta,
lúc nào cũng chỉ ăn chơi trác táng, nghe nói mấy ngày hôm trước ngươi
cướp một dân nữ, đánh chết cả chồng chưa cưới của người ta. Tấu chương
vạch tội ngươi của đám ngự sử đã đưa đến chỗ ta rồi, nếu để phụ hoàng
biết được thì ta cũng không bảo vệ được ngươi”.

Lộc thân vương nhếch miệng, hết sức không đồng ý: “Hoàng huynh là đông
cung thái tử, tương lai sẽ là chủ thiên hạ, tại sao lại vẫn suy nghĩ
manh mún như vậy? Hơn nữa ta cướp một dân nữ thì đã sao? Hoàng huynh còn thông đồng với đế quân nước Sóc, tại sao không sợ phụ hoàng biết?”

“Câm miệng!” Sắc mặt thái tử xanh trắng đan xen, không nén được giận,
quan sát xung quanh một lát, sau khi xác nhận các cung nữ thái giám đều
đã lùi ra xa không nghe thấy mới nói hung tợn: “Đồ không có đầu óc,
những lời như thế mà cũng dám nói ra khỏi miệng? Nếu để ta biết ngươi
làm lộ chuyện này thì đừng trách ta trở mặt vô tình!”

Lộc thân vương cũng biết mình đã lỡ lời, nói ngượng ngùng: “Ta cũng chỉ
dám nói khi ở chỗ hoàng huynh. Có điều hoàng huynh nói cũng có lí, bệnh
của phụ hoàng mấy năm nay ngày càng nghiêm trọng, chuyện lâm chung đổi
di chiếu cũng không phải không có ghi lại trong sách sử. Vạn nhất phụ
hoàng già lẩn thẩn thật thì tâm huyết mấy năm nay của chúng ta há chẳng
phải uổng phí?”

Cau mày trầm tư, nói: “Ý ngươi là?”


“Không làm thì thôi, đã làm thì làm triệt để, tiên hạ thủ vi cường”. Lộc thân vương hạ giọng, giơ tay làm đao, ra hiệu chém xuống.

Ánh sáng lóe lên trong mắt thái tử, lại do dự không nói gì.

Lộc thân vương lộ vẻ hung ác, dàn dần trở nên hưng phấn: “Sĩ quan từ đô
úy trở lên của tám doanh cấm quân và Ngự lâm quân cơ bản đều là người
của chúng ta, trong hoàng thành ai có thể cùng chúng ta tranh phong? Đến lúc đó chúng ta điều binh bao vây cung Bắc Thần, ép phụ hoàng viết
chiếu thư thoái vị, hoàng huynh lấy thân phận thái tử chính thống kế vị, thiên hạ này ai dám nói một tiếng không?”

Ánh mắt thái tử dao động lấp lánh: “Có điều thiếu một danh nghĩa, sợ rằng đám ngôn quan ngự sử không phục”.

Lộc thân vương nói ác độc: “Ai không phục cứ giết. Đám ngự sử ngôn quan
chó má đó ăn bổng lộc triều đình, chính là bề tôi của hoàng thượng, ai
là hoàng thượng phải nghe người đó. Thái tử ca ca đã lên ngôi báu, nếu
bọn chúng còn dám nhảm nhí lắm lời cứ giết từng tên một để răn đe”.

Thái tử dường như đang đưa ra một lựa chọn rất khó khăn: “Việc này có phải quá mức nguy hiểm hay không?”

Lộc thân vương cười ác độc: “Hoàng huynh không cần lo lắng. Giờ đây Lăng Nam vương đóng tận quận Xạ Lỗ, Lâu Dự đã phế, đế quân Đại Sóc cũng đang âm thầm ủng hộ hoàng huynh, cộng thêm sức mạnh của chúng ta bây giờ,
hiện đang là thời cơ ép thoái vị tốt nhất. Con tiện nhân Dung phi phải
giết, Lục đệ cũng không thể để lại. Đến lúc đó chúng ta sẽ có thể gối
cao đầu không cần lo nghĩ”.

Thái tử cân nhắc một lúc lâu, cắn răng nói: “Không sai! Ta đã gần ba
mươi mà vẫn chỉ là một đông cung thái tử, đợi phụ hoàng băng hà không
biết còn bao nhiêu năm nữa, trong thời gian đó có bao nhiêu biến số, ai
cũng không thể tính trước được. Vạn nhất có chuyện bất trắc gì, tất cả
mọi cố gắng cả đời của ta sẽ thành công cốc, không bằng bây giờ cứ mạnh
tay làm liều một lần”.

Lộc thân vương nói âm trầm: “Ta sẽ đi sắp xếp ngay. Một tháng sau chính
là ngày sinh của phụ hoàng, trong cung sẽ mở tiệc lớn để quần thần chúc
mừng, ta thấy cứ chọn thời điểm đó mà điều binh vây cung Bắc Thần”.

Thái tử gật đầu: “Việc này phải làm chu đáo tỉ mỉ, ngươi đích thân đi
gọi đề đốc cửu môn Tăng Khải tới đây, ta phải trao đổi trực tiếp với
hắn”.

Lộc thân vương nghe lời bước nhanh đi ra ngoài, lúc sắp bước ra ngưỡng
cửa lại bị thái tử gọi về: “Nhớ kĩ phải giấu mẫu hậu. Mẫu hậu còn có
tình phu thê với phụ hoàng, chớ để lòng dạ đàn bà làm hỏng việc lớn của
chúng ta”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.