Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 7 - Chương 11


“Lâu Dự bị phế rồi?” Ân Minh đi trên tuyết, đôi giày thêu hình rồng đen bay trên mây bạc giẫm lên tuyết đọng phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Hoa mai trong Thính Tuyết viên sắp tàn, đông đã qua mà xuân chưa đến, thời kì tiêu điều nhất trong năm.

Ân Minh tiện tay bẻ một cành mai tàn đưa cho cung nhân phía sau: “Đưa đến cho Lệ phi”.

Ân Minh không ham nữ sắc, từ khi lên ngôi tới nay ngay cả hoàng hậu cũng không lập, hậu cung gần như trống rỗng, chỉ có vẻn vẹn hai ba phi tần.
Lệ phi tương đối được sủng ái này cũng mới vào cung gần đây.

Lệ phi dung mạo xinh tươi, có thể xứng với chữ “Lệ” đó. Quan trọng nhất, Lệ phi là con gái của Trấn Quốc đại tướng quân Trần Tư Viễn.

Cung nhân nhận cành mai tàn, nói rụt rè sợ hãi: “Bệ hạ, mai tàn không cát, e nương nương không vui”.

Ân Minh khẽ nhếch miệng lên như cười như không: “Trẫm nói tốt, ai dám
nói là không cát? Tiện thể nhắn thêm, nói Trẫm thích khí độ của cành mai tàn này, lạnh lùng cao quý, ngạo tuyết lưu hương, rất xứng với ái phi”.

Cung nhân cung kính vâng dạ, tay nâng cành mai lui ra.

Lưu Hoài Ân bên cạnh nói cung kính: “Việc làm này của bệ hạ hơi trẻ con, cần gì phải trêu đùa nương nương như vậy”.

Đưa mắt khắp Đại Sóc cũng chỉ có một mình ngươi dám nói Trẫm trẻ con. Ân Minh không biết nên khóc hay cười, nhìn về phía Lưu Hoài Ân: “Lấy người phụ nữ mình không yêu, ta mới là người bị thương sâu nhất. Huống chi Lệ phi sẽ không để ý, một khi đã dám vào cung thì dù sao cũng phải chuẩn
bị tâm lí đầy đủ”.

Lưu Hoài Ân hiểu, Ân Minh chỉ phát tiết sự buồn bực trong lòng. Thân là
đế vương, muốn chỉnh đốn triều cương lôi kéo lòng người, không ngờ lại
cần dùng đến phương pháp như vậy. Đối với một người tâm khí cao ngạo,
đây rõ ràng là một sự sỉ nhục.

“Lập hoàng hậu, lấy phi tần là phương pháp nhanh chóng nhất, các đời đế
vương đều như thế, hơn nữa…” Lưu Hoài Ân nói, mặt không biểu cảm: “Lệ
phi nương nương không giống cha mình, Lệ phi có vài phần tình cảm thật
lòng với bệ hạ”.

“Hoài Ân, ngươi nói lời này làm ta khó hiểu. Ngươi hi vọng Trẫm thương
hại Lệ phi hay muốn Trẫm lợi dụng Lệ phi?” Ân Minh hỏi đầy hứng thú.

“Tất nhiên là lợi dụng”. Lưu Hoài Ân không ngẩng đầu lên, giọng nói vẫn bình thản tự nhiên trước sau như một.

Ân Minh chỉ Lưu Hoài Ân, cười to: “Hoài Ân, Trẫm thích ngươi nói chuyện như vậy”.

Khuôn mặt như xác chết vạn năm không thay đổi của Lưu Hoài Ân cũng lộ ra một chút xao động.


Ân Minh chuyển giọng hỏi: “Ngươi tin rằng Lâu Dự bị phế thật sao?”

Nói đến công việc, vẻ mặt Lưu Hoài Ân nghiêm túc: “Không biết bệ hạ có tin hay không, còn thần không tin”.

“Kế hoãn binh?” Ân Minh lắc đầu nói: “Trẫm nghĩ không rõ Lâu Dự định làm gì. Bị tước đoạt binh quyền, thu mất ấn soái, một mình hắn cho dù võ
nghệ thông thần cũng có thể thế nào?”

Lưu Hoài Ân trầm tư chốc lát, cũng lắc đầu nói: “Lâu Dự muốn làm gì thần cũng nghĩ không rõ, hiện nay chỉ có thể tạm chờ xem diễn biến. Nhưng có một điểm có thể xác nhận, Lâu Dự chắc chắn đang âm mưu gì đó, không làm thì thôi, đã làm là kinh thiên động địa”. Lưu Hoài Ân nhìn về phía Ân
Minh.

Ân Minh hiểu ý, cười nói: “Xem ai tốc độ nhanh hơn? Xem ra Trẫm phải cố gắng rồi”.

Lưu Hoài Ân gật đầu vâng dạ.

Không sai, đây là một trận so đấu tốc độ.

Lâu Dự có âm mưu chưa biết, Ân Minh cũng cần thời gian chỉnh đốn những
triều thần không nghe lời, củng cố hoàng quyền, thu gom quân chính.

Như vậy phải xem ai nhanh hơn.

Vận mệnh của hai nước, cục diện của thiên hạ đều gắn với hai người này.

Lưu Hoài Ân nheo mắt nhìn vị quân vương trước mặt, lại ngước mắt nhìn phương xa vô tận, đáy mắt thoáng hiện một nét hưng phấn.

***

Triều đình Đại Lương như chìm trong gió giật trước lúc bão về.

“Ta hỏi một lần nữa, ai có thể lãnh binh?” Vũ Định đế sắc mặt xanh mét,
mắt lần lượt nhìn quần thần văn võ dưới bậc thềm. Ánh mắt đến đâu, quần
thần đều khom người cúi đầu không dám nhìn thẳng.

Cơn giận của thiên tử như sấm sét.

Chỉ có tướng quốc Ngụy Minh mặt không đổi sắc, hờ hững đứng ở hàng đầu.

Ánh mắt Vũ Định đế dừng lại trên người Ngụy Minh, nói: “Ngụy tương quốc có tiến cử nào không?”

Ngụy Minh hành lễ, nói bình tĩnh: “Thần tiến cử Lăng Nam vương”.


Từ một tháng trước thánh chỉ hạ xuống, cách chức thống soái Hắc Vân kị
của thế tử Lăng Nam vương, mười vạn Hắc Vân kị đã rơi vào tình trạng như rắn mất đầu.

Sau đó triều đình liên tục phái bốn vị tướng lĩnh đến đại doanh Hắc Vân
kị tại Lương Châu, lại không có ai trấn áp được các kị binh đó, cả bốn
người mất hết thể diện, tan tác mà về.

Hắc Vân kị là một trường hợp đặc thù trong các quân chủng Đại Lương.

Lâu Dự tuyển quân bất luận xuất thân, chỉ luận bản lãnh, chỉ cần là có
bản lãnh thật sự, mặc kệ là đồ tể giết heo, tiểu thương bán quán hay là
kiếm khách hành tẩu giang hồ đều mời chào nhập ngũ.

Vì vậy trong Hắc Vân kị có nhiều kì nhân dị sĩ, người nào cũng thân thủ
cao siêu, tâm khí cao ngạo, để ở đâu cũng có thể làm tướng uy chấn một
phương.

Sở dĩ họ cam nguyện làm một kị binh thông thường trong Hắc Vân kị đều là bởi vì Hắc Vân kị có một tướng lĩnh khiến họ tâm phục khẩu phục thề
chết đi theo.

Thế tử Lăng Nam vương Lâu Dự lấy sức chiến đấu siêu cường và tác phong
gương mẫu đi đầu tự tay tạo ra một đội quân thép có sức ngưng tụ rất
mạnh, khiến trên dưới Hắc Vân kị thật lòng kính phục.

Lần này trận Yên Cát đại thắng, thế tử lại không được thưởng mà bị cách
chức, bị tước đoạt hết binh quyền, trong Hắc Vân kị bất kể là tướng lĩnh hay là quân sĩ thông thường đều tức giận bất bình, trong lòng oán hận.
Vì vậy họ đương nhiên không hề hòa nhã với tướng lĩnh lãnh binh từ
Thượng Kinh phái tới.

Những tưỡng sĩ này lập võ đài trong quân, quy củ như trước, muốn nhận
được tôn trọng phải dựa vào nắm đấm, đánh từng trận mà giành lấy.

Vị trí thống soái Hắc Vân kị mặc dù quyền cao chức trọng nhưng không phải người nào cũng có thể ngồi được.

Thu cưỡi ngựa bắn cung xong lại so đao pháp, so đao pháp xong lại đấu
vật, đấu vật xong lại đua ngựa, đua ngựa xong lại đánh tay không. Ngày
ngày đều có người tới nhà khiêu chiến, mấy tướng lĩnh đó đã bao giờ thấy tình cảnh này, chỉ mới vài ngày đã bị những kị binh không có tôn ti này đánh bị thương đầy mặt, ảo não về kinh thành.

Luật không phạt đám đông, mấy tướng lĩnh đó chính mình công phu không

tốt nên mới mất mặt, hoàng thượng có nổi giận đến mấy cũng không thể
chém hết toàn quân Hắc Vân kị được.

Mười lăm châu Tây Lương trực thuộc quận Xạ Lỗ nằm ở biên giới Lương Sóc, vị trí địa lí đặc thù, toàn bộ phải dựa vào sức chiến đấu kinh người
của Hắc Vân kị mới có thể trấn thủ bình an. Giờ đây đội quân thép này
thành rắn mất đầu, quân tâm tan rã, Vũ Định đế làm sao có thể không đau
đầu khó chịu?

Lúc này nghe thấy Ngụy Minh tiến cử Lăng Nam vương, Vũ Định đế sắc mặt mưa nắng thất thường, trầm ngâm không nói.

Quần thần đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ danh xưng tướng quốc thiết diện
quả thật không phải hư danh, biết rõ hiện nay hoàng thượng có ý chèn ép
phủ Lăng Nam vương lại còn dám tiến cử giữa triều đình, đúng là gan to
hơn trời.

Ngụy Minh lại bình thản không hề sợ hãi, bước ra khỏi hàng cao giọng
nói: “Giờ đây đưa mắt trong triều, người có thể một lần nữa gom đống cát rời Hắc Vân kị thành nắm đấm thép trừ Lăng Nam vương ra không còn ai
khác. Nếu Hắc Vân kị vẫn rời rạc như vậy, biên giới sẽ gặp nguy, Đại
Lương phải lo ngại, xin hoàng thượng suy xét cẩn thận”.

Lăng Nam vương cáo ốm không vào triều, trên dưới triều đình lúc này lặng yên không tiếng động, không có người nào lên tiếng phụ họa hay phản
đối.

Lộc thân vương lộ vẻ do dự, định lên tiếng phản đối lại liếc thấy ánh
mắt ngăn cản của thái tử, mặc dù không hiểu nhưng vẫn lập tức dừng bước.

Sắc mặt thái tử hơi khó coi. Hắn đương nhiên không muốn đưa Hắc Vân kị
về trong tay phủ Lăng Nam vương, nhưng lúc này lên tiếng phản đối, nếu
phụ hoàng bắt mình lập tức tiến cử một tướng lĩnh cầm quân thì biết làm
thế nào?

Hắn đã lọc kĩ các tướng lĩnh quy thuận mình như lọc cát qua kẽ tay, ngay cả bốn viên đại tướng đã phái đến Lương Châu trước đây cũng có ba người là hắn tiến cử. Nhưng không ngờ Hắc Vân kị lại là một cục xương quá khó gặm, làm cho hắn là người tiến cử cũng mất mặt theo. Lúc này nếu còn
tùy tiện mở miệng tiến cử thì chẳng khác nào thêm dầu vào lửa, tự làm
khổ mình.

Trong triều đình rộng lớn chỉ có âm thanh của một mình Ngụy tướng quốc:
“Tướng là hồn của quân, Hắc Vân kị do Lăng Nam vương gia tự tay thành
lập, giờ đây thế tử phạm sai lầm bị phạt, Lăng Nam vương gia lĩnh chức
thống soái thay chính là hợp tình hợp lí, nước chảy thành sông”.

“Chỉ sợ Hắc Vân kị từ đây sẽ trở thành tư binh của phủ Lăng Nam vương,
không coi ai ra gì, không nghe điều động, không tuân quân lệnh, trong
mắt chỉ có phủ Lăng Nam vương không có hoàng thượng”. Lộc thân vương hừ
lạnh một tiếng, cuối cùng không nhịn được mở miệng nói.

Hai mắt Ngụy Minh lóe sáng, nói rất chính trực: “Lộc thân vương sai rồi. Hoàng quyền đưa ra, thiên hạ thần phục. Hắc Vân kị ăn bổng lộc của
hoàng đế, nhận quân lương của triều đình, bọn họ là quân của hoàng
thượng, điều này là không thể nghi ngờ. Thế tử Lăng Nam vương cứng đầu

cứng cổ như thế, giờ đây chẳng phải cũng biết lỗi ở nhà chịu phạt, chẳng lẽ Lộc thân vương cho rằng Lăng Nam vương gia có lòng dạ khác?”

Mấy câu nói đó vừa rõ ràng vừa sắc bén, thâm ý trong đó người thông minh vừa nghe đã hiểu.

Phủ Lăng Nam vương mặc dù thiện chiến nhưng lại không bao giờ dính dáng
đến bộ Hộ. Không có quân lương và lương thảo tiếp tế, quân đội mạnh mẽ
đến mấy cũng chỉ là một con hổ giấy. Còn Lộc thân vương nhà ngươi vào
lúc này lại nói như vậy, không khỏi có hiềm nghi gắp lửa bỏ tay người,
chia rẽ li gián tình nghĩa huynh đệ giữa hoàng thượng và Lăng Nam vương.

Người trên triều đình đều biết, tranh cãi với Ngụy tướng quốc cũng không khác nào đọ tài bắn cung với thế tử Lăng Nam vương, chỉ có thua không
có thắng.

Trên mặt Lộc thân vương lúc đỏ lúc trắng, nghẹn lời không biết nói sao,
một hồi lâu sau mới không cam lòng nói: “Dứt khoát giải thể Hắc Vân kị
chia đến các quân khác như lần này đại quân xuất chinh, há chẳng phải
gọn gàng hay sao?”

Chinh phạt và đóng giữ phòng thủ khác nhau. Lúc đại quân chinh phạt, để
cho chỉ huy thuận tiện, có thể xem tình hình chiến đấu mà phân hợp tự
nhiên.

Đóng quân dài hạn lại khác, Hắc Vân kị một khi giải thể, sức chiến đấu
của quân đội trấn thủ biên giới giảm mạnh, lấy cái gì để ứng đối quân
biên phòng nước Sóc như sói như hổ trong thời gian dài? Chẳng lẽ còn
phải điều quân từ Trung Nguyên hoặc biên giới phía bắc tới? Đến lúc điều tới nơi thì biên giới đã loạn từ lâu rồi.

Lời nói ấu trĩ này vừa dứt, không cần nói các tướng giỏi hành quân tác chiến thuộc bộ Binh, ngay cả thái tử cũng thầm thở dài.

Vũ Định đế hùng hổ trợn mắt nhìn Lộc thân vương, không nói một lời.

Ngụy Minh cúi người, nói khẩn khoản: “Hoàng thượng, Lăng Nam vương gia
hết mực trung thành, một lòng vì nước, quả thật là rường cột nước nhà.
Thế tử phạm sai lầm đã bị cảnh cáo, nếu lúc này vẫn còn chèn ép sẽ khó
tránh khỏi làm vương gia lạnh lòng, làm mười vạn tướng sĩ Hắc Vân kị
lạnh lòng. Đến lúc đó quân tâm không yên, biên giới đại loạn, chiến quả
vô số nam nhi Đại Lương ta không tiếc tính mạng mới giành được sợ là lại phải chắp tay đưa cho nước Sóc”.

Vũ Định đế nhíu chặt lông mày, suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng hạ quyết
tâm, ban ý chỉ giữa triều đình: “Lăng Nam vương Lâu Dận chiến công hiển
hách, trung thành vì nước, hiện phong thống soái Hắc Vân kị, ngay trong
ngày đến Lương Châu tiếp quản Hắc Vân kị, thống lĩnh mười lăm châu trực
thuộc quận Xạ Lỗ. Mong Lăng Nam vương lấy nước làm trọng, mang dân trong lòng, lấy bảo vệ lãnh thổ giữ yên biên cương làm trách nhiệm, bảo vệ
non sông Đại Lương”.

Vũ Định đế trong lòng hiểu rõ, chỉ cần thế tử Lăng Nam vương ở Thượng
Kinh thì sẽ chính là con tin, không sợ Lăng Nam vương nhà ngươi dấy binh mưu phản.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.