Trăng Sáng Chiếu Lầu Tây

Quyển 6 - Chương 11


Quân kì phần phật, khói lửa mịt mù, lại là một đêm lạnh tối tăm nặng nề.

Trận chiến giáp lá cà giữa hai quân Lương Sóc dưới thành Yên Cát đã kéo
dài một ngày, nắm đấm siết chặt của quân Lương cuối cùng cũng đấm về
phía trước.

Những kị binh có lá chắn đã dùng lá chắn ngăn cản thế công bằng trọng
tiễn, làm cho vũ khí tấn công cự li xa mạnh mẽ nhất của quân địch mất
sức sát thương, từng bước một tiến tới, chậm rãi nhưng vững vàng, thương vong tương đối nhỏ.

Trong lúc những đồng bào làm tiên phong không tiếc tính mạng thu hút sức chú ý của kẻ thù, trong lúc quân địch không thể không từ bỏ tập kích
bằng trọng tiễn, đưa kị binh ra đối kháng, những quân sĩ tên nỏ doanh
dồn sức đã lâu phía sau lá chắn tới tấp đạp bàn đạp đứng lên, vững vàng
giơ cung sắt lên hướng thẳng trời cao, bắn những mũi tên báo thù về phía hổ bôn kị binh vừa lao ra khỏi cổng thành.

Phía bên kia chiến trường, cánh tay khổng lồ như rồng đen vươn tới mặc
dù đã bị chém đứt một đoạn nhưng các quân sĩ tiên phong còn lại vẫn lao
tới tường thành Yên Cát nhờ có Hầu Hành Tiễn và tinh nhuệ của Hắc Vân kị mở đường.

Kị binh tác chiến không phải dựa vào sức mạnh áp đảo ba quân của một người mà được.

Lâu Dự biết rõ điều này, vì vậy trong lúc hỗn chiến, bất kể chiến đấu
quyết liệt thế nào, ánh mắt chàng vẫn kiên định mà tỉnh táo, từ đầu đến
cuối vẫn ở bên các quân sĩ của mình, đứng ở tuyến đầu chém giết thảm
thiết nhất.

Tấm đại kì chữ Lâu đó tung bay phần phật như thiên thần ánh sáng chiếu

ra hào quang rực rỡ tiếp thêm sức mạnh và dũng khí cho tất cả các tướng
sĩ.

Chiến trường khốc liệt, mùi máu tanh nồng nặc, kị binh lá chắn tiêu diệt toàn bộ loạt hổ bôn kị binh đầu tiên lao ra khỏi cổng thành, nhưng bản
thân cũng phải trả giá nặng nề.

Phác Hổ thấy quân Lương khí thế hừng hực, không còn tùy tiện phái kị
binh xuất chiến mà đóng chặt cổng thành, dùng đá lăn gỗ lăn giữ chắc
thành trì, cố gắng dựa vào sự tiếp viện hùng hậu không ngừng để làm suy
sụp cánh quân Lương này.

Lâu Dự nhất thời cũng không làm gì được Phác Hổ. Cuộc chiến đấu ngoài thành Yên Cát rơi vào thế giằng co vững như thép tấm.

Đêm xuân lạnh lẽo, tướng sĩ hai bên chém giết cả ngày, đều đã mệt mỏi cực độ, bất kể thế công hay thế thủ đều đã yếu bớt.

Lâu Dự chăm chú nhìn tòa thành lớn đen sì cách đó không xa, ánh mắt thu lại, đáy mắt lại có lửa hoang cháy rực trong gió mạnh.

Đúng lúc này nghe thấy có người bẩm báo, thái tử có công văn khẩn cấp đưa đến.

Thì ra là tin hàm cầu viện Công Tôn Minh gửi đến, nói hắn có một đội ngũ hậu cần phụ trách vận chuyển lương thảo bị khoảng năm ngàn quân Sóc vây ở thị trấn Sa Loan cách Yên Cát khoảng ba trăm dặm về phía tây bắc, cực kì khẩn cấp, cầu cứu chi viện.

Thái tử lệnh cho Lâu Dự phân ra một bộ phận binh lực lập tức đi đến Sa Loan chi viện.

Lâu Dự cau mày, rơi vào trầm tư.

Thị trấn Sa Loan tuy nhỏ nhưng vị trí địa lí lại cực kì đặc thù, cách
Yên Cát nói xa không xa, nói gần không gần, ở giữa còn cách một ngọn núi Lộc, sơn đạo vòng vèo cực kì khó đi, dễ thủ khó công. Nếu phái kị binh

bình thường, sợ rằng khi bọn họ chạy đến, đội quân hậu cần của Công Tôn
Minh đã bị quân Sóc nuốt gọn từ lâu rồi.

Như vậy có nghĩa quân phái đi chi viện phải là tinh nhuệ của Hắc Vân kị, điều này tương đương với đang lâm trận lại rút mất tinh huyết cốt tủy
của trung lộ quân.

“Yên Cát còn đang đánh nhau sống chết, lúc này lại phân chia binh lực
của chúng ta, Công Tôn Minh tự mình chọc phiền phức, vì sao chúng ta lại phải chùi mông cho hắn?” Lưu Chinh tức giận bất bình, cả giận nói: “Hơn nữa vì sao thái tử không đích thân đi cứu? Quân dự bị của hắn dùng để
làm gì?”

Còn có mấy tướng lĩnh mặc dù không phải nguyên gốc Hắc Vân kị nhưng lúc này sắc mặt cũng đều khó coi, không nén được giận.

Cuộc công thành chiến tại Yên Cát đang ở thời khắc nguy cấp, lúc này hạ
quân lệnh chia quân chi viện quả thật là quá đáng. Nhưng hiện nay trung
lộ quân là cánh quân gần thị trấn Sa Loan nhất, lúc này thái tử hạ mệnh
lệnh như vậy, mặc dù có hiềm nghi hãm hại nội bộ nhưng mọi người lại
không thể bắt lỗi gì được.

Tống Bách Lý sắc mặt nặng nề, lên tiếng nhắc nhở: “Thế tử, không tuân
lệnh tướng, không giúp đồng bào, đây là tội chết. Cho dù lần này trung
lộ quân giành toàn thắng, đánh hạ thành Yên Cát thì sau này cũng không
tránh được bị triều đình truy cứu”.

Lâu Dự hiểu rõ ý Tống Bách Lý, bản thân chàng cũng không muốn quân công
các quân sĩ dưới tay liều mạng giành được lại bị xóa hết trong đấu đá
nội bộ.


Nhắm mắt trầm ngâm chốc lát, khi chàng mở mắt ra thì sắc mặt đã trở nên
quả quyết nghiêm nghị: “Ưng Kích tướng quân Tống Bách Lý nghe lệnh, dẫn
năm ngàn tinh nhuệ tiên phong doanh Hắc Vân kị chạy tới Sa Loan, tốc
chiến tốc thắng!”

Tống Bách Lý sắc mặt nghiêm nghị, ôm quyền vâng lệnh.

Quân lệnh vừa hạ, tiếng tù và sừng hươu lại vang lên u u. Vô số mũi tên
đầu bọc vải dầu cháy rừng rực từ trong thành Yên Cát lại bắn ra, trúng
người hay trúng đất đều cháy, thế lửa lan tràn rợp trời ngập đất.

Một đợt chiến đấu mới lại được mở màn.

Trong lòng Tống Bách Lý, cuộc chiến Sa Loan chẳng qua chỉ là tiếp viện.
Theo tin báo, quân Sóc ở đó chỉ có năm ngàn người, chính mình mang năm
ngàn tinh binh Hắc Vân kị đánh tới, với sức chiến đấu mỗi kị binh Hắc
Vân kị cản được ba người, tiêu diệt năm ngàn quân Sóc này không khác gì
dùng dao mổ trâu giết, dùng cung sắt bắn chim sẻ.

Nơi nguy hiểm thật sự là ở thành Yên Cát này. Đối mặt với tình hình
chiến đấu hiểm ác khó lường, quân địch được bổ sung binh lính cấp dưỡng
cuồn cuộn không ngừng, trung lộ quân bị rút mất năm ngàn tinh nhuệ kị
binh có thể cầm cự được bao lâu?

“Thế tử, năm ngàn người là quá nhiều. Cho hạ tướng ba ngàn tinh kị là đủ rồi”. Tống Bách Lý nói.

“Không, cứ năm ngàn”. Lâu Dự nói như chém đinh chặt sắt. Tống thúc thúc
đã lớn tuổi, mang nhiều binh lực một chút thì chàng mới có thể yên tâm.
Cùng lắm mình bên này vất vả căng thẳng một chút, chỉ là một thành Yên
Cát, chàng cũng không tin mình không đánh hạ được.


Ngọn lửa chiến tranh lan tràn khắp nơi, Lâu Dự không có tâm tư lo việc
khác, trước khi thúc ngựa lao ra tiếp tục hỗn chiến chỉ kịp quay lại
cười an ủi Tống Bách Lý: “Tống thúc thúc yên tâm, đi sớm về sớm. Đến khi thúc thúc về, không biết chừng ta đã đánh hạ Yên Cát rồi”.

Nụ cười của chàng trải qua sương gió mưa tuyết lại vẫn tươi sáng như
ngày xưa, rạng rỡ như bầu trời trên dãy núi sau cơn mưa rào.

Tống Bách Lý cũng cười an ủi. Cậu bé lớn lên trong tầm nhìn của ông ta
này đã không phải chàng thiếu niên lạnh lùng cao ngạo năm đó. Lâu Dự
quyết đoán, đáng tin, đảm lược, chiến tranh càng quyết liệt lại càng
kiên định sắc sảo, như một thanh bảo đao không có thứ gì là không thể
phá tỏa sáng rực rỡ, hoàn toàn xứng đáng trở thành trung tâm của cả đội
ngũ và niềm tin trong lòng tất cả các tướng sĩ.

Đứa nhỏ đã lớn lên, việc phải làm của người già chính là hỗ trợ cho tốt, giúp đứa nhỏ đó dọn sạch mọi chướng ngại và gai góc trên tiền đồ cẩm
tú.

Tống Bách Lý vỗ vỗ chiến y. Lão phu năm nay năm mươi hai, Liêm Pha đến
già vẫn là đại tướng quân, sau khi ta gọn gàng giải vây cho Sa Loan lại
quay về giúp thế tử tấn công Yên Cát.

“Hạ tướng sẽ nhanh chóng trở về”. Tống Bách Lý nhận lệnh quay đầu ngựa,
dẫn năm ngàn Hắc Vân thiết kị tạm thời rời khỏi chiến trường này.

Xuyên qua màn tuyết mịn lất phất, Lâu Dự nhìn thấy rõ ràng người tướng
già từ nhỏ đã dạy bảo chàng, ủng hộ chàng, lặng lẽ hỗ trợ chàng, tình
cảm thân thiết như cha con quay lại ôm quyền, dường như nói gì đó nhưng
nghe không rõ. Bóng người và những lời nói đó dần dần biến mất trong đêm khuya rơi tuyết trống trải tịch liêu cùng với tiếng gió heo hút.

Cùng đi Tống Bách Lý còn có phó tướng Lưu Chinh, hiệu úy Triệu Vô Cực, và cả… Loan Loan.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.