Trước khi đại quân xuất chinh, Dung Hàm đã đến phủ Lăng Nam vương, cùng Lâu Dự tranh luận không đến mức quyết liệt.
“Lâu Dự, ta không đồng ý để Loan Loan đi đánh giặc”. Dung Hàm thần sắc nghiêm túc, dáng vẻ như gà mẹ bảo vệ gà con.
Một cô bé xinh đẹp đáng yêu như Loan Loan vốn nên ở trong khuê phòng
thêu hoa bắt bướm, vậy mà ngươi lại để nó cầm đao cưỡi ngựa đi chém
người, còn xưng Lâu Dự ca ca. Trên đời này làm gì có loại ca ca nào như
ngươi?
Dung Hàm thầm nghĩ hơi ghen tị. Nếu Loan Loan chịu gọi mình một tiếng
Dung Hàm ca ca bằng giọng nũng nịu như vậy, chắc chắn mình phải nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sao nỡ để Loan Loan màn trời chiếu đất
đánh nhau sống chết.
Lâu Dự nói: “Huynh yên tâm, có ta, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì”.
Ta không yên tâm chính là vì có ngươi đấy! Dung Hàm mím môi, giọng nói
kiên định: “Không được. Huynh trưởng không còn, ta cần thay huynh ấy
chăm sóc Loan Loan. Chiến trường hung hiểm trùng trùng, nếu có bất trắc
gì thì ta sao có thể không phụ lòng huynh trưởng?”
Lâu Dự thở dài một tiếng: “Chẳng lẽ ta không muốn bảo vệ cô ấy trong
lòng bàn tay? Nhưng đây là quyết định của Loan Loan. Dung Hàm, Loan Loan khác những cô gái bình thường, cô ấy không bao giờ là hoa lan đáng
thương trong phòng ấm, cô ấy là sen tuyết Thiên Sơn trên đỉnh núi tuyết, độc nhất vô nhị”.
Nét dịu dàng trong mắt Lâu Dự càng ngày càng đậm, kèm với đó là sự tự
hào kiêu ngạo: “Lụa mềm son thắm ở thành Thượng Kinh không giữ được Loan Loan, cô ấy thuộc về tuyết sơn đại mạc. Nếu lấy lí do an toàn để ép cô
ấy ở lại Thượng Kinh thì cũng như bẻ gãy cánh một con chim ưng non, bẻ
gãy ước mơ giương cánh bay lượn giữa trời cao của cô ấy, điều này có
công bằng với Loan Loan không? Cô ấy cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ”.
Những lời này khiến Dung Hàm lộ vẻ xúc động. Thì ra Lâu Dự nặng tình với Loan Loan như thế, sâu đậm đến nỗi không muốn giam cầm Loan Loan dù chỉ là chút xíu.
Không sai, Loan Loan không phải phụ thuộc một ai, cô ấy kiên cường độc
lập, mềm dẻo bất khuất, có tâm thái lòng dạ rộng rãi mà phụ nữ bình
thường không thể nào với tới.
Ai có thể nhẫn tâm nhốt một cô gái như vậy trong khuê phòng không cho bay nhảy bên ngoài?
Tình yêu của Lâu Dự dành cho Loan Loan nhìn như vô tình, thực ra lại sâu đến tận xương tủy. Tình yêu này khiến Dung Hàm mặc cảm.
Dung Hàm trầm tư một lúc lâu, không nói một lời quay người ra khỏi phủ Lăng Nam vương.
Hôm sau có tin tức đại phu thủ tịch của ngự y phủ, nhị công tử nhà Trấn
Quốc công có danh xưng thần y đã chủ động xin hoàng thượng nhập ngũ tòng quân, trở thành một thầy thuốc quân y trong đại quân phạt Sóc.
Quyết định này làm nhiều người kinh hãi rơi cằm.
Hôm đó vô số quan lớn quý nhân trong thành Thượng Kinh đóng cửa phòng
than thở, nhà họ Dung không biết chọc phải thần tiên nơi nào mà con cái
toàn bộ đều lập dị.
Trước có con trưởng Dung Diễn, thiên tài đích thực lại không màng quan
tước, ngược lại còn cùng công chúa bỏ trốn, cuối cùng rơi vào kết cục
thê thảm không biết sống chết thế nào.
Lần này lại là con thứ Dung Hàm, rõ ràng ở ngự y phủ rất được tôn kính,
tại hậu cung lại rất được thái hậu nương nương yêu thích, được chỉ định
làm ngự y xem mạch bốc thuốc cho thái hậu, sau này có cơ hội rất lớn
cưới Thượng công chúa nắm giữ ngự y phủ, lại vứt bỏ tiền đồ như gấm,
vinh hoa phú quý, tự xin ra tiền tuyến biên thùy làm một thầy thuốc quân y nhỏ bé trong khói lửa chiến tranh, thật sự làm mọi người không sao
hiểu nổi.
Trấn Quốc công đáng thương sinh được hai người con trai, người nào cũng
tài hoa xuất chúng, mọi người đều cực kì hâm mộ, ở bất cứ đâu cũng là
nhân vật nổi tiếng, vậy mà cả hai đều không chịu đi đường ngay, hỏi sao
mọi người lại vừa rớm lệ cảm thông vừa khấp khởi cười trên nỗi đau của
người khác.
Xem đi, con cái tài giỏi nào có ích lợi gì, may mà con trai mình ngu
dốt, không làm những chuyện động trời đó, yên ổn làm một phú ông cũng
tốt hơn nhiều so với ra tiền tuyến liều mạng.
***
Lúc này Dung Hàm đang giã thuốc trong doanh trướng, đột nhiên thấy hơi
lạnh tạt vào mặt liền ngẩng đầu nhìn. Một bộ mặt đen sì đầy râu ria vén
rèm đi vào, Dung Hàm lập tức giật bắn: “Ngươi là ai?”
Lâu Dự tự tiện tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống: “Là ta”.
Mùi máu tanh lẫn với mùi mồ hôi ngựa xộc vào mũi. Dung Hàm cau mày đặt
chày thuốc xuống, nói ngán ngẩm: “Ngươi hôi quá, có thể ngồi xa thuốc
của ta một chút được không?”
Lâu Dự cúi đầu nhìn, thấy xung quanh toàn là dược liệu, miễn cưỡng dịch
người sang bên cạnh, thoải mái gác chân lên bàn: “Huynh thử ngồi lì trên lưng ngựa nửa tháng không tắm rửa không cạo râu không thay quần áo xem, cũng sẽ hôi như ta thôi”.
Dung Hàm ném một chiếc khăn tay sạch sẽ tới, quan tâm hỏi han: “Loan Loan thế nào? Nó vẫn tốt chứ?”
Lâu Dự bắt lấy khăn tay, nghĩ đến vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận của Loan Loan, không nhịn được cười: “Cô ấy không tốt”.
Không tốt? Thế nào là không tốt?
Dung Hàm kinh hãi: “Bị thương ở đâu? Chẳng phải ngươi nói sẽ chăm sóc nó sao? Ta biết ngay mà, chiến trường hỗn loạn, ngươi làm sao chăm sóc cho nó được”.
Thấy Dung Hàm bắt đầu lải nhải không thèm nghe mình nói tiếp, không nói
không rằng đeo hộp thuốc lên lưng định đi tìm Loan Loan, Lâu Dự vội vàng kéo lại: “Huynh không thể đi được”.
“Ta là đại phu, Loan Loan bị thương tại sao ta có thể không đi?” Dung Hàm giật vạt áo ra khỏi tay Lâu Dự, vội vã đi ra ngoài.
“Ai nói cô ấy bị thương chứ?” Lâu Dự khó hiểu.
“Ngươi! Chẳng phải ngươi nói nó không tốt sao?”
Lâu Dự nghe vậy mới hiểu mình nói không rõ khiến Dung Hàm hiểu lầm.
Chàng lắc đầu cười nói: “Cô ấy không sao, chỉ có điều không thích đùa
nên đang giận ta”.
Dung Hàm thở phào nhẹ nhõm, trợn mắt nhìn Lâu Dự: “Loan Loan không sao thì ngươi chạy đến chỗ ta làm gì?”
Lâu Dự lộ ra nụ cười xấu xa: “Ta đến là muốn mượn chỗ tắm nhờ”.
Dung Hàm lập tức hóa đá: “…”
***
Lâu Dự tắm rửa xong quay về, thấy lính gác mình điều đến trước doanh
trướng đều đã rút đi, biết Loan Loan cũng đã tắm xong. Chàng đi vào
doanh trướng, nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn nằm trên tấm đệm da hổ,
trên người đắp một chiếc chăn mỏng, ngủ yên không hề nhúc nhích, mái tóc dài ướt sũng xõa tung sau gáy vẫn còn đang rõ nước.
Lâu Dự khẽ cười một tiếng, chỉnh lại chăn cho Loan Loan, lấy một tấm vải trắng sạch sẽ, ngồi xuống bên cạnh lau khô tóc cho cô bé rồi dùng lược
gỗ răng dày chậm rãi chải mái tóc dài đen óng.
Tóc Loan Loan rất đen, đen như lông quạ, óng mượt lộng lẫy như lụa
thượng hạng, tỏa mùi hương thoang thoảng mơ hồ sau khi gội đầu khiến Lâu Dự yêu thích không muốn buông tay.
Lâu Dự không cẩn thận mấy lần chải tóc kéo căng da đầu Loan Loan, Loan Loan bất mãn lầm bầm vài câu rồi trở mình ngủ tiếp.
Như vậy mà cũng không tỉnh?
Lâu Dự dở khóc dở cười, biết nửa tháng nay bôn ba đường dài quả thật quá mức mệt mỏi, đàn ông bình thường cũng không chịu nổi, Loan Loan nhỏ
tuổi nhất lại mạnh mẽ chịu đựng không kêu khổ tiếng nào, quả thực làm
mọi người thương cảm.
Lâu Dự dịu dàng khẽ vuốt ngón tay lên khuôn mặt Loan Loan, cảm thấy làn
da sau khi tắm sạch như ngọc pha trong gốm, sữa hòa tuyết trắng, trắng
mịn lại thấp thoáng sắc hồng, dung mạo tươi tắn đến kinh người. Chàng
nhìn một lúc lâu không chớp mắt rồi mới thỏa mãn vén chăn chui vào, ôm
Loan Loan từ phía sau, nhắm mắt ngủ.
Ngực chàng ấm áp rộng rãi tràn ngập cảm giác an toàn. Loan Loan trở
mình, theo bản năng chui vào trong lòng Lâu Dự, nghe tiếng tim đập rộn
ràng quen thuộc, mắt vẫn nhắm, khóe miệng lại khẽ cong lên vui vẻ, chìm
thật sâu vào giấc mơ.