Khoảng cách còn vài chục trượng, ở
giữa hỗn chiến lộn xộn, trở ngại nặng nề. Lâu Dự lại không khác gì vào
chỗ không người, như tách đôi cuồng phong sóng dữ, chỉ trong chốc lát đã lao tới phía sau kị sĩ quân Sóc đó.
Không nói một lời, cực kì bá đạo vung đao chém xuống. Kị sĩ quân Sóc đó
đang mải đuổi giết Loan Loan như bọ ngựa bắt ve sầu, ai ngờ lại có chim
sẻ đằng sau.
Một đao của Lâu Dự chém xuống, đầu kị sĩ quân Sóc bay lên, máu phun như
suối. Thân hình không đầu còn nắm chặt đao, chiến mã lắc lư, rơi huỵch
xuống đất làm đất cát bắn lên tung tóe.
Một đao đắc thủ, Lâu Dự không ngừng một giây, thúc ngựa phi nhanh về
phía trước. Khi chạy qua bên cạnh Loan Loan, Lâu Dự cúi xuống đưa tay ôm ngang người Loan Loan kéo lên ngựa rồi ôm chặt trước người…
Lâu Dự và Loan Loan ngồi trên lưng ngựa, chạy qua chiến trường khói lửa, tay cụt chân gãy khắp nơi. Đại chiến gần như đã kết thúc, Hắc Vân thiết kị như gió cuốn lá rụng, cuốn sạch đại doanh quân biên phòng nước Sóc.
Chỉ trả cái giá nhỏ nhất, bị thương hơn trăm người, mất trăm con ngựa,
gần như đã diệt gọn một vạn quân biên phòng nước Sóc.
Sách sử ghi lại, năm Vũ Định thứ sáu, thế tử Lăng Nam vương Lâu Dự dẫn
hơn vạn thiết kị bôn tập ngàn dặm, như thần binh trời giáng tập kích đại doanh quân biên phòng nước Sóc, tiêu diệt hai nghìn sáu trăm quân địch, bắt ba ngàn tù binh, bắt sống thống soái biên phòng nước Sóc Vũ Hòa
Liệt, xóa sổ quân biên phòng nước Sóc. Sau đó tiến mạnh vào lãnh thổ
nước Sóc, lần lượt chiếm lĩnh sáu thành Kính Bắc, Long Giang, Ô Lượng,
Di Trị, Thanh Hóa, Phong Tây, thế như chẻ tre, uy không thể đỡ.
Đế đô nước Sóc, trong tòa cung điện màu xanh đen.
Ân Minh nhìn tấu chương khẩn cấp từ tiền tuyến, sững sờ một thời gian đủ uống hết chén trà. Nội dung tấu chương rất đơn giản. Thành Vĩnh Đăng
báo nguy, thành Hoàn Cổ báo nguy. Phủ doãn Vĩnh Đăng Hạ Chu, Chấn Hổ
tướng quân Lâm Dã tử trận tuẫn quốc.
Ân Minh vân vê mi tâm nhíu chặt, dùng sức hơi mạnh, để lại một vết đỏ hiện rõ trên mi tâm.
Khí thế của Lâu Dự quá mức mạnh mẽ, chỉ trong thời gian nửa tháng đã
đánh hạ sáu thành mười lăm huyện. Xu thế hung mãnh này làm Ân Minh sao
có thể không lo lắng, nôn nóng và cáu kỉnh?
“Đại Sóc vẫn xưng lập quốc trăm năm, nhân tài đông đúc. Nhưng giờ đây
đại chiến nổ ra, đưa mắt trong triều, không ngờ lại không có một đại
tướng nào có thể lĩnh ấn soái chống lại Lâu Dự”. Ân Minh ném tấu chương
xuống bàn, căm hận: “Trấn Quốc đại tướng quân Trần Tư Viễn cáo ốm, Chinh Tây đại tướng quân Hoắc Quân Hùng cáo lão, Trấn Quan tiết độ sứ Thương
Bằng dứt khoát rụt cổ trong nhà dưỡng thương không ra. Nguy cấp của đất
nước, không ngờ bọn chúng lại coi như không thấy, dùng phương pháp này
để bức bách Trẫm, đúng là đáng chết!”
Nói cho cùng vẫn là Đại Lương khởi binh quá mức đột nhiên bất ngờ.
Năm nay tân đế Ân Minh nắm quyền, ấy danh nghĩa cầu thân để thăm dò. Vốn cho rằng Đại Lương sẽ quỳ gối thần phục giống như những năm trước, giao nộp vàng bạc lụa là sưu cao thuế nặng theo thông lệ những năm trước.
Bất luận chênh lệch sức mạnh hay phân tích những biểu hiện của Vũ Định
đế mấy năm nay, nước Lương dường như đều không có ý nghĩ và lòng tin
nhất quyết sống chết với nước Sóc.
Ân Minh dùng thủ đoạn nhơ nhớp lên ngôi nắm quyền, sự bất bình và bất
mãn trong triều như dòng nước xiết dưới mặt băng, bề ngoài xem như bình
yên phẳng lặng, kì thực lại cuộn trào mãnh liệt, sơ ý một chút sẽ phá
băng tràn lên nhấn chìm nuốt gọn hắn. Đặc biệt là mấy trọng thần, lão
thần hết mực trung thành với tiên đế và vẫn nghi ngờ về cái chết của
tiên đế càng luôn bằng mặt mà không bằng lòng.
Từ khi lên ngôi tới nay, mặc dù hắn đã dùng thủ đoạn sấm sét quét sạch
trong ngoài triều, nhổ tận gốc một số triều thần có lòng phản nghịch,
nhưng mấy đại tướng lão thần khó khăn nhất đó lại không động được, cũng
không dám tự ý động đến.
Vốn hắn tính toán rất đẹp. Nếu năm nay Đại Lương vẫn thần phục, Đại Sóc
vừa thu được vàng bạc của nước Lương để bổ sung quốc khố, vừa có thể
khiến hắn có thời gian hòa hoãn để giải quyết những bề tôi không nghe
lời đó.
Không nghĩ tới lần này Vũ Định đế lại có quyết tâm và can đảm như vậy,
không nói một lời đã chém sứ giả, điều đại quân khai chiến.
Đây không giống tính cách và tác phong luôn luôn ổn thỏa cầu tiến của Vũ Định đế.
Thái độ của nước Lương làm cho Ân Minh rất rối rắm và khó nghĩ. Đến tận
mười ngày sau, thám tử của Ưng Đình ẩn nấp tại nước Lương chuyển về nước nội dung tranh cãi trên triều đình Đại Lương về chuyện chiến hay không
chiến, Ân Minh mới hiểu những lời nói của phe chủ chiến do Lâu Dự dẫn
đầu đã đâm chính xác trúng bộ phận mềm yếu nhất trong lòng Vũ Định đế.
Nếu cho ta thời gian một năm nữa, những lão cẩu này há còn có thể cậy
già lên mặt, coi thường quân uy? Đến khi đó ta sẽ có thể toàn lực chuẩn
bị tác chiến, diệt nước Lương giành thiên hạ là chuyện trong tầm tay,
đâu đến nỗi giật gấu vá vai, tiến thoái lưỡng nan, làm hoàng đế mà phải
hèn nhát khổ cực như bây giờ?
Ân Minh càng nghĩ càng giận dữ, một quyền nặng nề đập mạnh xuống mặt bàn rồng màu đen bằng gỗ đàn hương, chấn động vỡ đôi chén trà Bích Loa Xuân vừa pha đặt trên bàn.
Nước trà nóng bỏng dọc theo mặt bàn chảy xuống long bào, cung nữ thái giám bên cạnh toàn bộ đều sợ hãi kinh hoàng thất sắc.
Lưu Hoài Ân thở dài không tiếng động: “Còn ngẩn ra đấy làm gì? Không mau dọn dẹp sạch sẽ, pha cho hoàng thượng một chén trà tuyết mai thanh tâm
trừ hoả khác?”
Tên thái giám như bừng tỉnh mộng, hết sức thận trọng đi tới lau bàn.
Cung nữ pha trà nơm nớp lo sợ bưng lên một chén trà tuyết mai, hương
thơm thoang thoảng, độ nóng vừa phải.
Ân Minh nhắm mắt không nói, một lúc lâu mới thở dài: “Hoài Ân, Trẫm rất mệt”.
Lưu Hoài Ân dâng trà tuyết mai lên, cúi đầu buông mắt: “Nếu cho bệ hạ
thời gian một năm nữa, nước Lương sẽ không phải nước Lương mà là một
châu quận của Đại Sóc ta. Lâu Dự sớm đã dùng trực giác như dã thú ngửi
được nguy hiểm sắp xuất hiện, cho nên lần này hắn không tiếc hết thảy,
nhất định phải thuyết phục Vũ Định đế khai chiến, đây cũng là chuyện
trong dự liệu”.
Ân Minh nhận lấy chén trà, uống một ngụm vô vị, cười lạnh: “Ngươi cũng
đã đọc những lời hắn nói trên triều đình, chắc hẳn hắn sớm đã đoán được
đế tâm, tính toán kĩ những lời lẽ này, câu nào cũng không rời tử huyệt
của Vũ Định đế. Người này không chỉ đoán trúng tâm tư của ta mà cũng nắm chính xác tâm tư hoàng đế của bọn chúng, thật sự quá mức lợi hại”.
Lưu Hoài Ân cúi đầu nói nhỏ: “Binh gia tác chiến, binh khí giáp trụ và
sức chiến đấu của quân sĩ dĩ nhiên là quan trọng, nhưng bản lãnh nghiền
ngẫm lòng người, liệu rõ chiến cơ của tướng lĩnh mới là điểm mấu chốt
quyết định sống chết. Mà nghiền ngẫm lòng người, nắm chắc chiến cơ dường như là bản năng của người này, đó là còn chưa nói đến hắn có võ công
cao cường, năng chinh thiện chiến, quả thật cực kì khó khăn”.
Ân Minh đặt lại chén trà xuống bàn, liếc nhìn Lưu Hoài Ân: “Hoài Ân, ngươi muốn nói gì?”
Nếp nhăn bên khóe miệng Lưu Hoài Ân sâu dần, lộ ra một vẻ tàn khốc: “Tật ngoài da nếu không trị tận gốc sẽ dần nhiễm vào máu. Ý của thần là…”
Từng chữ từng câu của hắn vẫn lạnh nhạt trước sau như một, nhưng lại
mang sát ý âm thầm: “Muốn có thiên hạ, phải trừ Lâu Dự trước”.
Ân Minh cười khổ: “Cái này đương nhiên Trẫm hiểu. Nhưng muốn giết một người không phải chuyện dễ dàng như vậy”.
Lưu Hoài Ân xòe một bàn tay già nua như cây khô ra rồi chậm rãi siết
lại: “Cần mưu động can qua trong nước họ. Nỗi lo của Lâu Dự không ở
ngoài biên giới mà là ở trong triều”.
Ân Minh nghiền ngẫm câu này kĩ càng, ánh mắt càng ngày càng sáng: “Không sai! Muốn giết Lâu Dự đâu cần chúng ta phải tự mình động thủ? Bên trong nước Lương đương nhiên có rất nhiều người muốn hắn chết”.
Không tự ra tay mà trừ được đối thủ khó nhằn, đó mới là thượng sách.
Ân Minh mừng rỡ trong lòng, nhìn về phía người mình tín nhiệm nhất: “Hoài Ân, ngươi có biện pháp nào không?”
Lưu Hoài Ân khom người gật đầu, giọng nói lạnh lẽo vô tình: “Thần có”.